Chương 26: Lục Địa Chân Tiên
Editor: Quỷ Quỷ
Đây là sự ảo diệu của Hóa Kính.
Một cao thủ Minh Kính, cho dù có thần lực sức mạnh một quyền cũng chỉ đạt ba trăm cân.
Cao thủ Ám Kình có thể làm chủ được tâm ý, tập luyện pháp quyết tẩy tủy, biến đổi máu và xương tủy trong cơ thể đến đắc đạo. Khi đó sức mạnh một quyền có thể đạt tới năm trăm cân.
Đối với cao thủ Hóa Kính, sức mạnh tối thiểu của một quyền đã là tám trăm cân.
Về phần cảnh giới cao nhất là Lục Địa Chân Tiên, cao thủ sẽ luyện toàn bộ kình lực toàn thân thành một viên đan. Gọi là Vạn Pháp Quy Tông!
Cũng có thể gọi là Kim Đan!
Kim Đan cao thủ!
Kim Đan vừa được luyện thành, bên trong sở hữu sức mạnh cùng khí huyết lớn nhất, một đòn đánh ra có lực sát thương vô địch.
Trần Dương dừng lại ở bậc Hóa Kính cao nhất đã ba năm, có thể bước được bước cuối cùng vô cùng gian nan.
Hơn nữa, trong nhiều năm Trần Dương rất ít khi gặp một cao thủ Kim Đan chân chính. Những người đó là một sự tồn tại vô cùng hiếm có ở thời đại này.
Tu luyện được tầm một tiếng, tinh thần Trần Dương đã được khôi phục tới trạng thái tốt nhất. Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Trần Dương nhận ra ngay là Tô Tình. Thích lực của anh rất tốt.
Thậm chí trong phòng có con kiến, hay chuột chạy, anh đều vô cùng rõ ràng.
Tiếng gõ cửa vang lên, Trần Dương lập tức đứng dậy ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Trần Dương liền nhìn thấy Tô Tình xinh đẹp thanh tú đứng ở cửa.
Tô Tình xõa tóc, vào sợi tóc xoăn bay bay. Cô mặc một bộ váy dài màu trắng, làm nổi bật xương quai xanh mảnh mai cùng khuôn ngực đầy đặn.
Hơn nữa Trần Dương cũng nhìn ra Tô Tình có trang điểm một chút, trông cô càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Trong thời gian ngắn, Trần Dương ngửi thấy mùi hương cơ thể của Tô Tình, đầu óc mê mẩn, khó có thể hoàn hồn.
Anh nhìn cô, lại liên tưởng đến hình dáng cô đang tắm.
“Chị Tình!” Trần Dương lắp bắp gọi một tiếng.
Tô Tình nhìn phản ứng của Trần Dương, nội tâm không kìm được mà cảm thấy vui sướng. Phụ nữ mà, có ai lại không thích mình xinh đẹp. Trang điểm làm mình ưa nhìn hơn, cũng là muốn người khác yêu thích.
Tô Tình mỉm cười nói:”Chắc chú cũng đói bụng rồi? Đi thôi, tôi mời chú đi ăn cơm.”
Trần Dương nhất thời có chút không ngờ, nhưng vẫn đồng ý.
Anh thu dọn một chút rồi dẫn Tô Tình đi về phía chiếc xe của mình.
“Đi ăn chỗ nào?” Trần Dương hỏi Tô Tình.
Tô Tình lại hỏi ngược lại:”Chú muốn đi ăn ở đâu?”
Trần Dương cười hì hì:”Chị Tình muốn đi ăn chỗ nào thì tôi sẽ ăn chỗ đấy.”
Tô Tình nghe anh miệng lưỡi trơn tru, trong lòng rất thoải mái, lại nói:”Hôm nay đến chỗ nào sang hơn một chút, đến tiệm cà phê Tây đi!”
Trần Dương đối với đồ ăn thì không hề kén chọn, cũng đồng ý.
Anh vô cùng quen thuộc với những tiệm cà phê phong cách phương Tây, lập tức lái thẳng đến một tiệm. Giờ này, khách trong tiệm cũng không nhiều, hai người tìm một tìm một góc để ngồi Nơi này có những chỗ ngồi được ngăn cách với bên ngoài bằng một tấm bình phong, rất thích hợp với các cặp nam nữ tới đây yêu đương vụng trộm.
Tô Tình cầm thực đơn, không cần hỏi ý Trần Dương mà trực tiếp gọi món.
Bít tết ở đây rất ngon, Tô Tình gọi hai phần, thêm pizza và salad. Bữa ăn rất phong phú.
Lúc này Trần Dương cũng không đoán ra cô đang nghĩ gì, vả lại anh cũng không muốn nghĩ nhiều.
Gọi món ăn xong, phục vụ cũng lui xuống.
Trong tiệm cà phê cũng đang bật lên một ca khúc.
Trên màn hình là bài hát của ca sĩ nổi tiếng Giang Mỹ Kỳ, “Lá thư tình năm ấy”. Tiếng hát mang theo tình ý lưu luyến làm người ta say mê.
“Thanh xuân trên tay, còn lại bao nhiêu
Nhung nhớ còn đây, bao nhiêu dày vò
Tình cờ nhìn lại chiếc lược đã dùng bấy lâu
Đường cong gợi lại thời gian
Thế giới của anh, chỉ mong đều tốt đẹp
Khi em nhớ tới nụ cười của anh
Đôi môi mấp máy từng chữ lá thư tình năm ấy
Thời gian cứ trôi còn người đã già…”
Trần Dương nghe qua không có cảm giác gì, anh là người thô lỗ, không có đa sầu đa cảm như vậy. Nhưng Tô Tình khi nghe lại trở nên ngây dại khác thường.
Bất tri bất giác, hốc mắt Tô Tình đỏ lên.
Trần Dương nhìn mà đau lòng, lập tức thân thiết hỏi:”Chị Tình, chị làm sao vậy?”
Tô Tình khôi phục tinh thần, cô cũng nhìn Trần Dương. Anh hơi ngượng ngùng, ánh mắt dời đi chỗ khác.
Tô Tình liền thu hồi ánh mắt, cô bỗng nhiên nói:”Trần Dương, chú có tin không?”
“Tin cái gì?” Trần Dương hơi khó hiểu.
Tô Tình nói:”Tôi từng tự cho mình là công chúa, là nhân vật chính trong vở kịch số phận. Giống như những minh tinh trên TV vậy.”
Trần Dương hơi ngẩn ngơ, cũng cười nói:”Trong lòng đám đàn ông, đại khái đều có giấc mộng làm anh hùng hoặc là một hoàng đế. Đối với các cô gái cũng sẽ mơ ước là công chúa. Chuyện này rất bình thường.”
Tô Tình nói:”Không phải như chú nghĩ đâu. Từ nhỏ tôi học lên cấp 2 cấp 3, rồi đại học. Thành tích của tôi rất tốt, là một học trò nổi bật nhất, cũng là hoa hậu giảng đường. Khi đó, người theo đuổi tôi rất nhiều, đối với bọn họ tôi là nữ thần. Có rất nhiều nam sinh xuất sắc, chỉ vì có được một câu nói của tôi, họ sẽ mừng rỡ như điên. Tôi vẫn nghĩ, tôi được vận mệnh ưu ái, tôi đã tự cho mình là một minh tinh. Người đàn ông của tôi, nhất định sẽ thật nổi bật, thật xuất sắc.”
Trần Dương có chút không nói nên lời.
Tô Tình tiếp tục nói:”Nhưng tôi đã quá sai lầm, sự thật chứng minh, tôi chẳng qua chỉ là một đứa con gái có mắt như mù. Tôi cố tình lấy Từ Chí, rơi vào tình thế như ngày hôm nay. Là tôi reo gieo gió gặt bão. Rất nhiều lần, trong đêm hồi tưởng lại quá khứ, mơ về thời đại học, tôi đều khóc rất lâu. Minh tinh cái gì chứ? Tôi chẳng qua chỉ là một đứa con gái ngu xuẩn.”
“Chị Tình, chị đừng tự nói mình như vậy.” Trần Dương trầm giọng nói:”Ở trong mắt tôi, chị nổi bật hơn bất kỳ người còn gái nào khác.”
Tô Tinh nhìn Trần Dương, ánh mắt phức tạp:”Hôm nay tôi đã nghĩ rất nhiều, chú có biết không?”
Trần Dương có thể tưởng tượng ra cô đã tự đấu tranh thế nào:”Vậy chị đã đưa ra kết luận chưa?”
Tô Tình nói:”Lúc trước tôi chọn Từ Chí, là tôi có mắt không tròng. HIện tại, tôi biết anh muốn ra đi. Một khi anh đi rồi, tôi chỉ sợ về sau có lẽ sẽ không gặp lại được anh nữa, chúng ta khi đó sẽ không còn quan hệ gì, tôi cũng sẽ không bị gây khó dễ. Nhưng tôi nghĩ, có lẽ anh chính là cơ hội mà ông trời ban cho tôi? Tôi đã sai lầm một lần rồi, nhưng lại bỏ qua anh? Tôi muốn tự cho chính mình một cơ hội.”
Trái tim Trần Dương lập tức sôi trào lên, phải nói là kích động vô cùng, cuồng nhiệt vô cùng. Anh đã hiểu ra ý tứ của Tô Tình, cô muốn lựa chọn chính mình.
Trần Dương vui mừng như điên, run giọng nói:”Chị Tình.”
Tô Tình ban đầu vốn duy trì vẻ bình tĩnh, giờ lại trở nên thẹn thùng. Cô thành thật nhìn Trần Dương, con ngươi trong suốt động lòng người.
“Trần Dương, anh có thể không đi nữa không?” Tô Tình mở miệng thỉnh cầu.
Trần Dương không đoán được tâm tư của Tô Tình, anh khôi phục sự bình tĩnh nói:”Nhưng chị không sợ tôi sẽ mang đến rất nhiều phiền toái cho chị sao?”
Tô Tình lắc đầu nói:”Tôi không sợ.”
Trần Dương lập tức hít sâu một hơi nói:”Được, tôi không đi nữa.” Trong lòng anh cũng có hàng ngàn lí do để không rời đi. Bởi vì anh lưu luyến Tô Tình, càng luyến tiếc cái nhà vệ sinh tốt đẹp kia.
Tô Tình còn nói thêm:”Nhưng Trần Dương, anh có thể đồng ý với tôi một việc không?”
Trần Dương lập tức nói:”Chị nói đi.”
Tô Tình nói:”Chúng ta vẫn sống chung như trước đây được không? Tôi cần một ít thời gian suy nghĩ rất nhiều chuyện, tôi còn chưa chuẩn bị tốt. Tôi nghĩ chắc anh cũng hiểu hoàn cảnh của tôi, anh có thể thông cảm đúng không?”
Trần Dương thấy nao nao, rồi cũng nói:”Chị Tình, mọi việc tôi đều nghe theo chị.”
Cơm nước xong xuôi, Trần Dương chở Tô Tình về nhà. Sau đó, đều chúc nhau ngủ ngon, rồi ai về phòng nấy.
Màn đêm buông xuống, trên trời trắng sáng vằng vặc, đầy sao lấp lánh, xinh đẹp vô cùng.
Trần Dương trở nên trầm tư, cho tới giờ, anh đều tùy tâm sở dục. Tình cảm yêu thích đối với Tô Tình là thật, niềm khao khát thân thể Tô Tình cũng là thật. Nhưng anh chưa bao giờ có suy nghĩ chuyện gì khác. Ví dụ như hoàn cảnh của Tô Tình, tương lai với Tô Tình.
Tô Tình là người đã trải qua một cuộc hôn nhân thất bại. Cô còn chưa hồi phục hoàn toàn. Nếu như mình muốn ở bên cô ấy, vậy sẽ phải kết hôn với cô, cho cô một tương lai tốt đẹp. Như thế, mới là có trách nhiệm với cô ấy.
Tô Tình quá khác biệt so với những người phụ nữ chính mình từ gặp trong quá khứ.
Hồi đó, Trần Dương hay gặp dịp thì chơi, giống như đám đại gia ăn chơi trác táng, vui vui vẻ vẻ. Nhưng với Tô Tình, hiển nhiên không được như vậy.
Trần Dương năm nay hai mươi tư tuổi, từ nhỏ không cha không mẹ, đi theo sư phụ. Sau đó lại ở nước ngoài tung hoành ngang dọc, hai tay đầy máu tanh. Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc phải có một gia đình, muốn kết hôn hay sinh con.
Mấy thứ này đối với anh mà nói, vô cùng xa vời.
Cho nên lúc này, Trần Dương có chút thoái chí đối với Tô Tình. Anh sợ hãi bước vào nhà giam mang tên hôn nhân, nhưng điều đang làm anh hoang mang vô cùng, anh đã thích Tô Tình nhiều như vậy, vượt xa cả ham muốn thân thể với cô.
Cả đêm Trần Dương không ngủ, đấu tranh tư tưởng hết lần này đến lần khác, cảm giác như bị tra tấn.
Sáng hôm sau, anh rốt cục cũng hạ quyết tâm, phải giữ khoảng cách với Tô Tình, chậm rãi làm mối tình này phai nhạt rồi rời đi.
Anh là cơn gió không thể bị kiềm chế, tuyệt đối sẽ không dừng lại vì bất kỳ ai.
Tám giờ sáng, anh rời giường.
Lúc anh đi rửa mặt, phát hiện ra Tô Tình đang làm bữa sáng trong nhà bếp.
Rửa mặt xong, đúng lúc Tô Tình bưng hai bát mỳ thơm lừng đi ra. :”Mau lên, vào phòng tôi ăn sáng.” Tô Tình thản nhiên tươi cười với Trần Dương.
Cô vẫn cứ xinh đẹp tuyệt vời như vậy, làm cho người ta mê mẩn.
Trần Dương không kìm được cười đáp lại.
Bước vào phòng Tô Tình, cô đã mang sữa đến cho anh, kéo ghế ra, giống như chuẩn bị chỗ ngồi danh dự cho đại gia. Cô vẫn cẩn thận như vậy.
“Mau ăn đi.” Tô Tình mỉm cười nói.
Ánh mặt trời chiếu vào phòng, chiếu lên người, lên tóc Tô Tình, tạo thành vầng sáng. Trông cô giống như tiên nữ giáng trần.
Trần Dương chỉ biết ngây người ra.
“Chị Tình, chị thật đẹp.”
Tô Tình hơi đỏ mặt nói:”Tôi già rồi, đẹp cái gì nữa, anh không phải nịnh.”
Trần Dương vẫn kiên trì nói:”Trong lòng tôi chị là đẹp nhất.”
/34
|