Chương 27 Thỏa thuận tiền lương
“Mau tới ăn đi, nếu không lát nữa mì trương lên sẽ không ăn được đâu.” Tô Tình nhoẻn miệng cười.
Trần Dương cũng liền nhanh chóng ngồi xuống.
Phía trên bát mì còn có một quả trứng ốp la rất đẹp mắt, Trần Dương ăn rất ngon miệng, liền tục khen ngon. Thật sự là rất ngon.
Tô Tình thấy Trần Dương thích ăn trứng ốp la như vậy liền đem miếng trứng trong bát của mình đưa cho anh.
Trần Dương cười ha hả cảm thấy ngọt ngào vô cùng.
Anh ăn rất nhanh, ngay cả tới khi hai người đã ăn xong rồi vẫn chưa đã thèm. Tô Tình thấy anh ăn ngon miệng nên cũng cảm thấy rất vui vẻ, liền đưa thêm một ít mì trong bát của mình cho anh nữa.
Ăn xong bữa sáng, Tô Tình liền thu dọn bát đũa.
Trần Dương thì lại rất nhàn nhã ngồi nhìn, anh đang định giúp cô một tay nhưng lại Tô Tình lại không cho.
“Có lẽ với cảm giác bình yên này có một gia đình thật sự là một ý kiến hay nha.” Trần Dương âm thầm tưởng tượng. Nhưng anh lại ngay lập tức gạt bỏ ý định đó. Trước giờ anh đã quen sống một mình rồi, nếu giờ có một người ở kè kè bên cạnh suốt ngày, chỉ sợ anh sẽ phát điên lên mất.
Thu dọn bát đĩa xong, Tô Tình đi vào trong phòng. Cô nhìn Trần Dương cười, nói: “Anh ra ngoài đợi em một lát em thay quần áo một lát rồi sẽ ra ngay.”
Trần Dương gật đầu, ra phòng ngoài.
Tô Tình sau năm phút chọn tới chọn lui cũng đã chọn được cho mình bộ váy liền màu trắng. Tóc buộc đuôi ngựa.
Như vậy vẫn là đẹp nhất.
Sau đó Tràn Dương liền đưa Tô Tình ra xe rồi mở cửa cho cô.
Sau đó Trần Dương đi ra phía ghế lái ngồi xuống và khởi động xe.
Hiện tại hai người đang đi về phía nhà hàng nơi làm việc của Tô Tình.
Hôm qua cô đã bị nữ quản lý kia đuổi việc, Trần Dương liền nói muốn tới đó để lấy lại tiền lương cho cô. Tô Tình vẫn luôn bị nữ quản lý kia ức hiếp nên trong lòng cũng vô cùng tức giận. Trước mắt có Trần Dương ra mặt, cô cũng thực sự rất vui vẻ hưởng thụ cảm giác ấy.
Phụ nữ thì sao chứ. Cho dù người đó có mạnh mẽ tới cỡ nào đi nữa thì cũng luôn cần có một bờ vai để dựa vào ngay khi mà họ cần.
Chưa đầy hai mươi phút, Trần Dương và Tô Tình liền tới một cửa hàng điện thoại di động vô cùng rộng rãi và đông đúc.
Phía trước cửa của cửa hàng này xem ra cũng rất quy mô bởi vì nó đã được khai trương.
Phía bên ngoài còn có mấy nhân viên đang lau cửa kính.
Bây giờ vẫn đang là buổi sáng cho nên vẫn chưa có mấy khách tới mua hàng.
Trần Dương và Tô Tình xuống xe, đi vào phía bên trong. Tô Tình vẫn nắm tay Trần Dương trong lúc đi vào. Cô là đang cổ vũ dũng khí của anh, Trần Dương cũng cứng đờ người. Nếu là lúc trước, nhất định anh sẽ mừng rỡ như điên, vô cùng đắc chí nhưng vào thời điểm này anh lại có chút không được tự nhiên.
Trong long Tô tình bây giờ cũng đang vô cùng rối rắm cho nên không thể phát hiện ra điều khác thường của Trần Dương.
Mới vừa đi vào cửa hàng điện thoại di động, một nữ nhân viên với giọng nói vô cùng lạnh lùng đi tới. “Tô Tình, cô đã bị đuổi việc rồi còn tới đây làm gì nữa?”
Trần Dương nhìn về phía nữ nhân viên này. Cô ta có dáng người mập mạp, trên mặt còn có một cái nốt ruồi đa tình. Thân hình khá lùn kết hợp với một bộ âu phục màu đen có vẻ như rất không ăn khớp với nhau. Bộ âu phục này chắc chắn là để gia tăng địa vị cho cô ta.
Đây chính là Hàn Ngọc mai – nữ quản lý của cửa hàng điện thoại di động này.
Hàn Ngọc Mai đã ghét Tô Tình từ rất lâu rồi bởi vì cô vô cùng xinh đẹp. Hơn nữa, Tô Tình lại còn là một người rất dễ bị bắt nạt.
Hàn Ngọc Mai chính là người làm việc ở đây lâu nhất, rất có kinh nghiệm lại có chút quyền lực nên chắc chắn là sẽ đem chút lòng ghen ghét đố kỵ đó làm tổn thương người khác.
Tô tình nhìn về phía Hàn Ngọc Mai, không kiêu ngạo cũng không sủng nịnh nói: “Quản lý Hàn, tôi chỉ tới đây để lấy lại tiền lương của mình.”
“Tôi đã đuổi việc cô rồi nên sẽ không có tiền lương gì ở đây hết. Hơn nữa cô cũng không giống như những người khác tự nộp đơn xin nghỉ việc nên tiền thế chấp cũng sẽ không được trả lại.” Hàn Ngọc Mai cười lạnh, lại nhìn thấy Trần Dương đi bên cạnh cô thì khinh thường, nói: “Sao nào con tiện nhân như cô liền cho rằng mình có người chống lưng sao? Hồ ly tinh, cô cũng không để ý xem đây là chỗ nào sao? Đi nhanh đi đừng để tôi phải bực mình lên.”
Tô Tình cũng không phải là một người yếu đuối liền nói: “Quản lý Hàn, thứ nhất, tôi cũng đã làm việc ở đây được nửa năm rồi, trước nay cũng không có việc xin xỏ hay nói dối gì cả. Cũng không phải là nghỉ hưu, làm việc trước nay đều luôn cẩn thận, còn ngày hôm qua do tôi có việc gấp nên mới xin nghỉ một hôm. Vậy nên việc chị đuổi việc tôi nói đi nói lại cũng không phải là do lỗi sai của tôi. Bất quá, tôi cũng không muốn làm việc ở nơi này thêm nữa cho nên việc chị duổi việc tôi cũng không sao cả. Tôi cũng không muốn tới tìm ông chủ. Thứ hai, việc tôi nghỉ ở đây là do bị chị đuổi, tại sao lại trở thành do tôi không giống như những người khác không tự động nộp đơn xin nghỉ việc. Nếu như chỉ bởi vì lý do đó mà chị không trả tôi tiền thế chấp thì càng là lý do vớ vẩn, không thể chấp nhận được. Hơn nữa, nếu quản lý Hàn là người ít đọc sách vậy thì tôi cũng không có lý do gì để trách chị cả. Nhưng tôi cần nói cho chị biết, việc đuổi việc một nhân viên nếu có những hành vi thất đức hay không chịu trách nhiệm sẽ ảnh hưởng rất lớn tới danh tiếng của công ty đó. Như thế mới có thể đuổi việc, nếu không cũng chỉ có thể gọi là sa thải. Cho nên, chị cũng chỉ có thể sa thải tôi, mà sa thải thì nhất định phải đưa tiền lương cho tôi, ít nhất phải bồi thường cho tôi tiền lương của mười ngày. Về phần bồi thường cho tôi mười ngày tiền lương tôi cũng không càn. Bây giờ tôi chỉ cần chị trả cho tôi số tiền tôi đã làm ra thôi.”
Những nhân viên khác trong cửa hàng cũng có rất nhiều người khó chịu với Hàn Ngọc Mai cho nên bây giờ tất cả mọi người đều chỉ đứng một bên xem kịch hay.
Hàn Ngọc Mai thấy các nhân viên khác chỉ đứng một bên nhìn, lại bị Tô Tình nói cho một hồi nên cảm thấy hiện tại uy tín của mình bị động chạm rất lớn. Cô ta liền ngay lập tức lấy lại vẻ mặt nghiêm khắc nói: “Hồ ly tinh kia đừng cố ở đây khoe khoang với tôi. Ở đây tôi là quản lý, cô đã bị đuổi việc rồi. Đi nhanh một chút đi nếu không tôi sẽ không khách khí với cô nữa đâu. Cô cho rằng cô đưa người chống lưng của cô tới đây là có thể giễu võ giương oai với tôi được sao?”
“Bang!” Ngay lúc đó Trần Dương liền tát một cái thật mạnh vào mặt của Hàn Ngọc Mai.
Ngay lập tức trên má cô ta liền sung đỏ lên, hơn nữa còn có hai cái răng bị văng ra ngoài. Cô ta liền kêu lên thảm thiết như là giết heo.
“Giết người, giết người!”
“Bang!” Trần Dương lại tát thêm một phát nữa vào má bên kia của cô ta.
Hàn Ngọc Mai bị đánh đến ngốc, mọi người xung quanh cũng đều ngây người không biết làm gì.
Trần Dương cười lạnh, nói: “Hôm nay tôi tới đây để giễu võ giương oai đó, cô làm gì được tôi.”
Hàn Ngọc Mai nhanh chóng sốc lại tinh thần, ánh mắt cô ta hiện lên chút điên loạn, sau đó cô ta liền hét lớn: “Hôm nay tôi liều mạng với anh.” Nói xong cô ta liền lao tới trước mặt Trần Dương, lại còn múa may quay cuồng.
Trần Dương không để Hàn Ngọc Mai trong mắt nên khi anh chỉ vừa duỗi chân ra một cái liền thành công khiến cô ta ngã sấp mặt trên sàn nhà.
Hàn Ngọc Mai bị làm cho ngã trông vô cùng thảm hại.
Ở xung quanh không có một nhân viên nào thương hay chạy lại giúp đỡ Hàn Ngọc Mai hơn nữa còn đứng ngoài reo hò: “Đánh rất hay”.
Mọi người thi nhau vỗ tay như sấm.
Bởi vậy cho nên có thể thấy được là Hàn Ngọc Mai có được bao nhiêu người ghét cô.
Trần Dương giơ tay lên ra hiệu cho mọi người im lặng. Sau đó ngồi xổm xuống, hướng về phía Hàn Ngọc Mai cười tủm tỉm nói: “Hôm nay tôi chỉ tới để cảnh cáo cô thôi, tuy nhiên, thật đáng tiếc là cô không nghe. Hiện tại, tiền lương của Tô Tình giải quyết như thế nào?”
Trong mắt Hàn Ngọc Mai liền hiện lên tia hận ý nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Trần Dương cô ta vẫn là cô gắng nhịn xuống. Cô ta gật đầu, giọng run run nói: “Tôi sẽ trả.”
Tràn Dương ha hả cười, sau đó lại nhìn chằm chằm bảng tên của Hàn Ngọc Mai một lúc lâu rồi lại nói thầm với cô ta: “Tốt, tên cô là Hàn Ngọc Mai, tôi nhất định sẽ nhó thật kỹ. Nếu cô dám báo cảnh sát tôi nhất định sẽ giết cả nhà cô. Đúng rồi, còn có một bí mật nữa, tôi chính là kẻ trốn tù.”
Hàn Ngọc Mai ngay lập tức rung mình cảm thấy sợ hãi.
Sát khí trên người của Trần Dương thật là quá khủng bố, hiện tại lúc này, hàn ý của Hàn Ngọc Mai ngay lập tức biến mất không còn gì chuyển thành sự sợ hãi.
Cô dù sao cũng chỉ là người thường, làm sao có thể chống lại được Trần Dương.
Sau đó Tô Tình liền được nhận lương. Tổng cộng là ba ngàn hai trăm đồng.
Hai người liền ra khỏi cửa hàng đó.
Sau khi lên xe ôtô, Tô Tình không khỏi có chút lo lắng, nói: “Anh đánh Hàn Ngọc Mai như vậy sẽ không bị sao chứ?”
Trần dương điềm đạm cười, nói: “Không sao đâu, em yên tâm đi.”
Tô Tình thấy Trần Dương như thế liền cảm thấy bình tĩnh hơn, an tâm hơn rất nhiều. Còn nói thêm: “Anh nói thầm với Hàn Ngọc Mai điều gì vậy?”
Trần Dương sẽ ở một nơi khác, vào một thời điểm khác nói cho Tô Tình biết, liền nhanh chóng đánh trống lảng sang chuyện khác. Tô Tình thấy Trần Dương không muốn nói tới chuyện đó nên cũng không truy vấn nữa.
Xe bắt đầu chạy.
Trần Dương hỏi: “Tô Tình, sau này em đã có dự định gì chưa?”
Tô Tình nói: “Em sẽ đi tìm một công việc khác, còn có thể tính toán điều gì nữa?”
Trần Dương cũng không nói thêm gì nữa chỉ là có một vài suy nghĩ. Nếu như anh có quan hệ tốt với Lâm Thanh Tuyết thì chắc chắn sẽ giới thiệu Tô Tình đi làm ở công ty Nhã Đại.
Nhưng hiện tại quan hệ của anh và Lâm Thanh Tuyết khá phức tạp. Hơn nữa Trần Dương còn đang có ý định rời xa Tô Tình, cho nên cũng liền chặt đứt ý tưởng này.
Bất quá, Trần Dương lại ngay lập tức nghĩ tới Mộc Tĩnh liền lập tức cầm điện thoại lên gọi cho cô.
Điện thoại bên kia rất nhanh chóng đươc bắt máy.
“Mộc Tĩnh, có chuyện cần phiền tới em.” Trần Dương nói.
Mộc Tĩnh cũng không khách sáo, nói thẳng: “Nói đi.”
Trần dương nói: “Tô Tình mới vừa nghỉ việc, em giúp anh sắp xếp một công vệc cho cô ấy được không?”
“Nếu không thì tới quán trà của em làm quản lí đi.” Mộc Tĩnh nói.
Trần Dương ngẩn ngơ, nói: “Thật chứ?”
Mộc Tĩnh nói: “Em hay đùa với anh loại chuyện này lắm sao?”
Trần dương cười hắc hắc, nói: “Về tiền lương nhiều hay ít?”
“Một tháng hai vạn có thêm tiền thưởng, các trợ cấp khác nữa. Cuối năm thì chia hoa hồng sau.” Mộc Tĩnh nói.
Trần Dương nói: “Tốt, anh sẽ đưa cô ấy qua ngay.”
Hai người liền cúp máy, sau đó Trần Dương liề thuật lại cuộc nói chuyện vừa rồi cho Tô Tình nghe. Anh lại có chút thấp thỏm, nói: “Tô Tình, em sẽ không trách anh tự tiện chứ?”
Tô Tình nhoẻn miệng cười, nói: “Làm gì có chuyện đó, công việc này tốt như vậy, em nằm mơ đều không thể tưởng được. Bất quá, cô ấy là bạn anh, em chỉ sợ sẽ làm cô ấy thất vọng thôi.”
Trần Dương hơi mỉm cười, nói: “Sẽ không đâu. Mộc Tĩnh nhìn người rất chuẩn, cô ấy đưa ra quyết định cũng không phải là không suy nghĩ.”
Đưa Tô tình tới chỗ Mộc Tĩnh một lúc Trần Dương liền lái xe đi tới công ty Triều Nhã Đại.
Tới công ty Nhã Đại đã là 11 giờ trưa.
Nắng vô cùng chói chang.
Trần dương vừa mới xuống xe, có rất nhiều vệ sĩ liền xông tới.
“Cậu còn nhớ chỗ nào để đậu xe không vậy?”
“Trần Dương, cậu mới mua chiếc xe này sao?”
Một đám mồm năm miệng mười.
Trần Dương lại cảm thấy vô cùng thân thiết, cười hắc hắc, nói: “Đương nhiên là lão tử mua.”
“Thật là kiêu ngạo a.” Một vệ sĩ cười nói: “Con mẹ nó, chúng ta đều là vệ sĩ, tôi và cậu khoảng cách đâu có xa đâu?”
Lại có vệ sĩ khác nói: “Hắc, Trần Dương, tôi đã có bằng lái rồi chẳng qua là chưa có xe thôi, cậu cho tôi mượn một lúc nha?”
Trần Dương trực tiếp ném chìa khóa xe qua, nhếch miệng cười, nói: “Muốn lái xe đương nhiên không thành vấn đề, tôi đối với cậu không yêu cầu gì khác chỉ là nhớ giữ an toàn cho bản thân cũng như là người khác. Xe bị hỏng cũng không sao cả.”
Vệ sĩ kia bỗng dung vui vẻ lạ thường.
/34
|