Chương 28
Ông Hạ là người mẫu mực, tương đối bình tĩnh, quay người nhìn về phía Trần Dương nói: “Tổng giám đốc lúc trước có gọi điện đến, nếu như cậu đến, phải nói cậu đến phòng làm việc của người.”
Trần Dương hơi ngẩn ra, sau đó nói: “Được, tôi biết rồi, tôi sẽ đi.”
Anh ta vỗ vỗ vai ông Hạ vài cái, liền hướng phòng làm việc của tổng giám đốc mà đi.
Đi vào trong phòng làm việc, Trần Dương chỉ thấy Lâm Thanh Tuyết,.
Từ trước đến giờ trong văn phòng, Lâm Thanh Tuyết luôn ở cạnh Đường Thanh Thanh như hình với bóng. Cho nên Trần Dương cảm thấy sự việc trước mắt có chút kì quái.
“Thanh Thanh đâu?” Trần Dương đóng cửa phía sau lại, một cách tự nhiên hỏi.
Lâm Thanh Tuyết cả người mặc một bộ vest màu trắng, khí khái hào hùng nhưng xinh đẹp. Cô thản nhiên nói: “Thanh Thanh cùng anh họ quay về Phật sơn.”
Trần Dương nói: “Sao bỗng nhiên quay về Phật sơn?” anh ta vừa nói đồng thời ngồi vào phía đối diện Lâm Thanh Tuyết.
Lâm Thanh Tuyết bỏ công việc trong tay xuống, gọi điện thoại cho thư kí đem hai ly cà phê vào.
Lúc sau Lâm Thanh Tuyết mới lên tiếng: “Ông ngoại Thanh Thanh đang ở Phật sơn, trở lại thăm một chút cũng rất bình thường.”
Trần Dương nói: “Chỉ sợ là tình huống của hai người trước mắt có chút đau đầu, vì thế Thanh Thanh gặp người lớn trong nhà bàn bạc một chút?”
Lâm Thanh Tuyết khẽ cười khổ, nói: “Tại sao cái gì cũng không thể gạt được anh là sao?” cô dừng một chút, còn nói thêm: “Dì tôi nói, mọi chuyện không cần cùng anh tiếp xúc. Những chuyện khác, một khi gặp phải vấn đề, liền để anh ấy xử lí.”
Trần Dương giật mình, anh ta cũng không đoán ra suy nghĩ của Lâm Thanh Tuyết. Lâm Thanh Tuyết từ bé đã là một cô gái thông minh, cũng là thiên tài. Lúc trước cô giống như một Đường Thanh Thanh không tin chính mình. Hiện tại, cô cũng như Thanh Thanh hối hận về việc kia.
“Chỉ có điều anh yên tâm.”
Lâm Thanh Tuyết hơi mỉm cười, nói: “Tôi không có đáp ứng dì.”
Trần Dương liền hỏi nói: “Tại sao không đáp ứng?”
Lâm Thanh Tuyết không trực tiếp trả lời, mà là nói: “Công ty Nhã Đại đối với tôi đặc biệt quan trọng. Không phải bởi vì Nhã Đại là công ty có thể cho tôi kiếm rất nhiều tiền, trên thực tế, tiền của tôi cũng đủ rồi. Con người tôi, đối với ăn nhậu chơi bời, hay là hàng xa xỉ đều không có hứng thú nhiều. Nhưng là cho dù bên ngoài cho tôi nhiều tiền hơn nữa, tôi cũng không thể từ bỏ công ty. Bởi vì công ty này là ý nghĩa sinh mệnh của tôi hướng về. Nó là minh chứng cho giá trị Lâm Thanh Tuyết tồn tại ở trên đời này. Cho nên, mặc kệ bọn họ có nhiều tiền như thế nào, ta cũng không đồng ý bán Nhã Đại.” Cô ngừng một chút, lại nói: “Về sau tôi suy nghĩ một chút, nếu anh không xuất hiện, tôi sẽ gặp kết cục gì? Ồ, tôi muốn nhớ lại, bỗng nhiên cảm thấy nổi da gà. Duy nhất những người đó, mặc dù không phải là thuộc những người đại vị cao, nhưng thủ đoạn làm việc so sánh với bọn họ thì không đàng hoàng, một khi đã muốn dùng thủ đoạn, ít nhất là bắt cóc tôi, chụp được cái gì đó không đúng, video, vân vân... Tôi tin tưởng bọn họ có một trăm biện pháp khiến tôi đồng ý.”
Trần Dương ngạc nhiên nhìn Lâm Thanh Tuyết, anh ta không nghĩ cô thông minh như thế, đem vấn đề này quan sát rõ ràng như vậy.
Lâm Thanh Tuyết tiếp tục nói: “Nói cách khác, là anh giúp tôi giữ lại mạng sống. Anh đối với tôi là người có công lớn. Với tôi, Nhã Đại vô cùng quan trọng. Nhưng nếu vì tôi giữ lại công ty mà nghe theo lời dì,... đuổi anh đi, đó là ăn cháo đá bát. Dĩ nhiên, chứng minh giá trị tồn tại của tôi không phải là quan trọng. Nhưng đầu tiên, tôi phải là người không thể bị khuất phục, không thẹn với lòng... Danh dự! Phẩm chất, nếu như ngay cả ban đầu đạo đức cũng không làm được, còn nói giá trị, chẳng phải là buồn cười?”
Những lời này nói ra, Trần Dương không khỏi bắt đầu nhìn rõ về Lâm Thanh Tuyết. Anh ta cảm thấy Lâm Thanh Tuyết bề ngoiaf bé nhỏ nhưng bên trong ẩn chứa một loại tinh thần đáng sợ. Cô cứng cỏi làm cho nhiều người cũng muốn cảm thấy xấu hổ.
Có lẽ, thật sự cô còn nhỏ, cô còn không có kinh nghiệm trong cuộc sống tàn nhẫn và xấu xa, cho nên còn có thể thẳng thắn cùng cố chấp. Nhưng dù thế nào, Trần Dương cũng rất ngưỡng mộ Lâm Thanh Tuyết.
Nếu là trước kia, Trần Dương bảo vệ cô là bởi vì anh của cô Lâm Nam. Còn bây giờ, ý nghĩ che chở cô xuất phát từ đáy lòng.
Anh ta là người học võ, mà như thế có nghĩa là gặp chuyện không hay sẽ giúp đỡ.
Nếu như chính anh ta cũng không có ý chí đó, vậy còn dựa vào người bình thường? Trần Dương có cảm giác mình cần bảo vệ cô hơn nữa, vì Lâm Thanh Tuyết chính là một cô gái, thật sự rất ít.
“Chỉ là...” Lâm Thanh Tuyết bỗng nhiên lại nói: “Tôi vẫn còn chút vấn đề không nghĩ ra, hi vọng anh có thể giúp tôi giải thích một chút.”
Trần Dương nói: “Cô nói đi.”
Lâm Thanh Tuyết nói: “Khoảng thời gian tôi khó khăn nhất, anh bỗng nhiên xuất hiện. Giống như truyện cổ tích hoàng tử, nhưng tôi lại không in những chuyện như thế. Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, lúc tôi cần sự giúp đỡ nhất anh xuất hiện rất đúng lúc.”
Trần Dương do dự một cái chớp mắt, nói: “Cũng rất đúng lúc. Nhưng cô hi vọng tôi sẽ trả lời như thế nào? Tôi lại không phải thần tiên, không thể nào tính toán thời điểm cô cần sự giúp đỡ mà xuất hiện. Chuyện chỉ có vậy, là trùng hợp, tôi xuất hiện đúng lúc cô cần sự giúp đơc nhất.”
Lâm Thanh Tuyết im lặng đi xuống.
Trần Dương nói: “Cũng có thể, cô sinh ra đã may mắn, gặp chuyện không tốt sẽ có người đến giúp đỡ. Chắc đúng như vậy nên sau này nếu cô còn gặp nguy hiểm, cũng có một người giống như tôi rất đúng thời điểm sẽ giúp cô. Mặc dù nói đến những chuyện như số mệnh nghe có vẻ mê tín, nhưng là cuộc đời, thì luôn có một cái gọi là giống nhau. Chính là vận mệnh. Có người từ khi sinh ra đã là con cháu nhà giàu, cao quý, cũng có người lại nghèo hèn như chó, có người gặp được hoàn cảnh tốt, một bước lên trời. Cũng có khi vô cùng xui xẻo, chẳng hạn đi trên đường bị xe đụng chết. Mỗi một người, “vận mệnh” đúng là không giống nhau.
Lâm Thanh Tuyết nhìn về phía Trần Dương: “Không còn nguyên nhan khác?”
Trần Dương nói: “Tôi từ nước ngoài đến Tân Hải là trùng hợp, duy nhất việc tìm đến cô cũng là tạm thời nảy lòng tham. Tôi không phải thần tiên, làm sao biết trước?”
Lâm Thanh Tuyết trầm ngâm nhanh như cái chớp mắt, sau đó thản nhiên cười, nói: “Xem ra, đúng như anh nói?”
Trần Dương cười một tiếng, nói tiếp: “Không còn chuyện gì nữa, tôi liền đi ra ngoài.”
Lâm Thanh Tuyết nói: “Chờ chút, anh một mình rời khỏi Tân Hải sao? Còn có cậu ấm họ Thiếu sẽ tiếp tục tìm đến chúng ta gây khó dễ sao?”
Trần Dương trầm ngâm nói: “Chuyện này không đơn giản như vậy mà từ bỏ.
Chỉ là cô không cần lo lắng, giặc tới thì đánh, chúng ta đang ở trong nước, hay là xã hội của luật pháp, bọn họ sẽ không dám làm càng. Nếu như muốn chơi xấu, tôi sẽ giở thủ đoạn cao hơn.”
Lâm Thanh Tuyết khẽ thở ra nhẹ nhõm, nói: “Thật tốt, mọi chuyện đều vất vả cho anh.”
Trần Dương khẽ mỉm cười, sau đó đứng dậy rời đi.
Ngày Quốc khánh trong tập đoàn rất yên tĩnh.
Một mình cùng với Kiều Kiều ở trong phòng làm việc tình cảm mãnh liệt một lần, trên ghế salon còn lưu lại vết ướt. Kiều Kiều trên mặt mệt mỏi không hết, một mình lại im lặng.
Anh với Kiều Kiều trên người chỉ là phát tiết.
Về cái chết của La Nhẫn, rất nhanh chóng đem xác đi thiêu, một nửa dấu vết cũng không sót lại.
Do vì ký vào giấy sinh tử mà chết, dựa trên quy tắc, không thể làm một tang lễ long trọng. Mà chuyện này, cũng là do cậu ấm họ Thiếu gây mất mặt, càng không thích hợp để nói tới,
Ngay ngày hôm ấy, tro cốt đã được chôn cất ở nghĩa trang Tân Hải thành phố An Nam.
Đồng thời, tin tức về La Nhẫn cũng được người bên trong tung ra.
Lần này, chuyện lớn đã ảnh hưởng đến mọi người.
La Nhẫn, mãi mãi là một cái tên. Cái tên này tuy rằng hiện giờ khiến mọi người hồ đồ không sai, nhưng vẫn có duyên với bậc tiền bối nên có chút chênh lệch.
La Nhẫn là người xuất sắc nhất, nhưng vì ký giấy sinh tử bị người ta đánh chết nên tất cả mọi người có mặt nhìn thấy cũng chỉ có thể nén giận.
Chuyện này phạm vi lan ra cũng không rộng rãi, nhưng vẫn đến tai người kia.
Người kia là Dương Lăng. Năm nay ba mươi ba tuổi, trên thực tế anh ta so sánh với La Nhẫn còn nhỏ hơn một tuổi. Nhưng anh ta là con cháu quyền thế trong nhà họ Yến, vô cùng có địa vị. Cho nên lúc đầu chào hỏi thân phận cũng cao lên rất nhiều, hơn nữa thực lực cuảng Dương Lăng cũng rất cao. Rốt cục cao đến đâu, người ngoài không thể nhìn rõ.
Hôm nay Dương Lăng đã một mình ra ngoài, đang ở thành phố Giang Nam tạo dựng tập đoàn Dương thị. Tập đàn này nắm giữ cả Giang Nam về quyền lợi vận chuyển ở bến tàu Trường Giang. Mỗi năm, tập đoàn Dương thị ở lĩnh vực vậ chuyển thu được lợi nhuận trên sáu trăm triệu. Hơn nữa, Dương thị đối với ngành sản xuất ô tô máy móc cũng có đọc qua, còn buôn lậu một ít ô tô ở nước ngoài. Sáu trăm triệu kia là lợi nhuận bên ngoài, chỉ dựa vào buôn lậu, hàng năm con số này lên đến hơn 1,8 tỷ.
Tập đoàn Dương thị đã tạo ra thành công một đế quốc thương nghiệp khổng lồ. Có rất nhiều người tài giỏi làm việc trong Dương thị.
Bởi vì có rất nhiều người tài giỏi làm việc, một chút rắc rối cũng không có. Dương thị chính là nơi người người mơ ước.
Về phần nhà nước, tập đoàn Dương Thị đem sổ sách làm rất tốt, nên mọi chuyện vẫn luôn vui vẻ hòa thuận, bình an không có việc gì.
Thiếu Lâm tự là một khối kim tự chiêu bài. Mấy cái này tạo thành một tập thể, nhằm khiến cho những nhân vật nổi tiếng khác phải kiêng kị. Cho nên bọn họ xem như đó là hình thức nhất thời. Nếu như La Nhẫn cứ như vậy bị đánh chết, những thứ này các anh em không làm vì lời nói... như vậy những người bị sự khiếp sợ ở Thiếu Lâm tự cũng giảm xuống.
Đây là tập đoàn Dương thị, nơi mà Dương Lăng không thể thiếu tài năng.
Nhưng tình huống này, Dương Lăng cũng không thể công khai đi tìm Trần Dương gặp phiền toái. Vì kí vào giấy sinh tử, trước đó điều kiện đã truyền ra ngoài. Người sống trong xã hội như bọn họ, nhất định phải giữ chữ tín. Nếu như Thiếu Lâm tự làm việc không chú ý, danh dự cũng đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Cuối cùng dẫn đến người khác không còn tín nhiệm những người đó, kể cả Thiếu Lâm tự.
Một khi sự tình đến như vậy, Thiếu Lâm tự sẽ ra mặt ta hỏi.
Như vậy trước mắt, Dương Lăng và người bên Thiếu Lâm tự đang ở trong tình huống tiến lùi cũng không tốt, Dương Lăng càng bực bội Độc Nhãn, nhưng lúc này, một mình trách cứ cũng vô ích. Anh ta trong lúc nguy cấp tự mình gọi cho Độc Nhãn một cú điện thoại.
Nhận được điện thoại của Dương Lăng là lúc Độc Nhãn cùng Kiều Kiều ở trên ghế salon đại chiến. “Ai?” Độc Nhãn nghe điện thoại tức giận nói.
“Họ Dương, tên một chữ Lăng.” Dương Lăng lạnh nhạt nói.
Độc Nhãn bỗng nhiên sợ hãi, lắp bắp nói: “Chú,...”
/34
|