Chương 29: Tập đoàn Dương thị
Dương Lăng hít một hơi thật sâu, nói: “Ta đã hiểu rồi. Ngươi đã tự mình bày ra kế hoạch suýt nữa hại chết ta. Bây giờ ta sẽ ghi vào đây, sau đó sẽ trao đổi với ngươi sau.”
Độc Nhãn sợ hãi, nói: “Sư phụ, con biết sai rồi, muốn đánh muốn phạt thế nào tùy người xử lý.”
Dương Lăng nói: “Bây giờ ngươi không được rời khỏi Tân Hải.”
Độc Nhãn nói: “Nhưng còn ván bài……?”
Dương Lăng nói: “Đánh bài thì ngươi cần phải ròi khỏi Tân Hải sao?”
Độc Nhãn hơi khó hiểu, nhưng vẫn là đáp: “Dạ.”
Dương Lăng nói: “Nếu ngươi không rời khỏi Tân Hải mà Trần Dương tới tìm, đánh ngươi thì có nghĩa là hắn đã khiêu chiến với tôn nghiêm của những đệ tử Thiếu Lâm chúng ta. Chúng ta sẽ có lý do để ra tay với hắn. Hơn nữa ngươi đã vi phạm quy tắc của ván bài vậy nên ta sẽ trục xuất ngươi khỏi các đệ tử Thiếu Lâm để phạt.”
“Sư phụ, con…” Trong lòng Độc Nhãn đang vô cùng sợ hãi. Dương Lăng luôn là người minh bạch hơn nữa còn có những kế sách vô cùng độc ác. Để cho người trong giang hồ không thể bàn luận được gì, hơn nữa là để xử lý Trần Dương thì đây là một kế sách hoàn hảo, vẹn cả đôi đường. Chẳng qua hắn chỉ muốn hy sinh mình mà thôi.
Dương Lăng đạm lãnh nói: “Sau này khi ngươi tới Dương thị, ta sẽ cho nguôi một cuộc sống đầy đủ, không cần phải suy nghĩ.”
Độc Nhãn biết mình không thể cự tuyệt, nếu không sư phụ sẽ nổi giận. Hơn nữa đây cũng là lỗi của mình nên hắn cần phải có trách nhiệm.
Ngay lập tức, Độc Nhãn liền nói: “Được, con sẽ hết lòng theo sư phụ.” Hắn dừng một chút, nói: “Nhưng lỡ như Trần Dương không ra tay với con thì phải làm sao? Hay lỡ như hắn giết con luôn?”
Dương Lăng nói: “Nếu hắn chưa ký giấy với Lãng Lãng Càn Khôn thì sao mà hắn dám giết người được?” Dừng một chút, hắn nói: “Bất quá nếu hắn không muốn ra tay với ngươi để tránh phiền phức thì như thế này đi: Ngươi chủ động đi khiêu khích hắn. Chuyện này không thể kéo dài lâu nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn tới danh dự của đệ tử Thiếu Lâm chúng ta, hiểu không?”
Độc nhãn nói: “Vâng, sư phụ.”
“Làm sao vậy?” Sau khi nghe điện thoại xong, Tề Kiều vội vàng hỏi Độc Nhãn.
Độc Nhãn ánh mắt hoang mang, sau một hồi mới nói: “Dương sư phụ đang rất bực mình với Trần Dương nên em yên tâm đi Trần Dương sẽ không sống được lâu nữa đâu. Chẳng qua là Kiều Kiều à sau này anh sẽ không còn ở Tân Hải nữa thì em sẽ phải là sao đây?”
Tề Kiều Kiều không khỏi hoang mang. Mấy năm nay nhờ ở bên cạnh Tổng giám đốc Khánh An Tống Khánh An nên cô mới có được địa vị như vậy. Nhưng mấy năm nay ông ta không còn thích cô nữa, nên cô chỉ còn biết dựa vào Độc Nhãn.
Tống Khánh An đương nhiên là rất bực mình vì chuyện này nhưng lại ngại Độc Nhãn, ông ta cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Độc Nhãn là vệ sĩ đặc biệt nhưng đây không phải điều đáng sợ nhất. Đáng sợ nhất là sau lưng Độc Nhãn còn có Tập đoàn của đệ tử Thiếu Lâm đó nữa. Long vương gia Tân Hải cũng không dám đắc tội với Độc Nhãn cũng là bởi lý do này.
Tề Kiều Kiều mấy năm nay có thể thăng chức nhanh chóng, được như bây giờ tất cả cũng đều là nhờ có Độc Nhãn. Đúng là bởi vì chút lòng tham nên mới có thể ra tay với Lâm Thanh Tuyết như vậy. Không ngờ hậu quả của việc lần này thực lớn đến như vậy. Nếu Độc Nhãn rời khỏi Tân Hải, cô mất người chống lưng, nhất định Tống Khánh An sẽ không tha, không để yên cho cô.
“Em sẽ đi với anh.” Tề Kiều Kiều lập tức nói.
Độc Nhãn không khỏi cảm động, nói: “Được”
Sau khi Lâm Thanh Tuyết tan làm, Trần Dương liền lái chiếc xe Harry đưa cô về biệt thự. Lâm Thanh Tuyết cũng không để ý, cứ thế ngồi lên xe. Bất quá khi tới biệt thự Liễu Diệp, Lâm Thanh Tuyết lại nói: “Mỗi tháng tôi sẽ cho anh hơn năm ngàn tiền xăng xe.”
Trần dương nghe xong cười ha hả, nói: “Cảm ơn.”
Lâm Thanh Tuyết cũng cười cười, nói: “Nếu buổi sáng anh còn dám đến trễ nữa thì cái gì cũng sẽ đều không có.”
Trần Dương cười ha hả, nói: “Tôi cam đoan sẽ không đến muộn.”
Cứ như thế, một lúc sau Trần Dương tạm biệt Lâm Thanh Tuyết ra về.
Anh lại đi đón Tô tình vừa mới tan làm.
Vốn Trần Dương đã nghĩ sẽ không cần đi đón Tô Tình, định sẽ làm như không quen với cô nhưng lại không đành lòng để cô đi xe bus. Thật sự là mâu thuẫn tới cực điểm.
Tô Tình vừa nhận được điện thoại, liền ở Mộc Tĩnh trà chờ anh tới. Cũng dặn dò Trần Dương lái xe chậm một chút, không cần vội vàng. Lúc này Tô Tình thật giống như một người vợ hiền lành dịu dàng, tất cả cũng đều chỉ là suy nghĩ của Trần Dương.
Trần Dương tuy rằng có thể tàn nhẫn độc ác, giết người không ghê tay nhưng khi đối diện với Tô Tình thì anh lại không có bất kỳ kháng cự nào cả.
Tới Mộc Tĩnh trà anh mới phát hiện Mộc Tĩnh cũng ở đó.
Mộc Tĩnh nói: “Trần Dương, anh ở lại đây dùng chén trà đi.”
Trần Dương cười hì hì, nói: “Bây giờ là giờ ăn tối rồi còn uống trà gì nữa! Em mời anh ăn cơm thì được.”
Mộc Tĩnh liền trợn mắt, nói: “Đúng là tên tiểu tử thúi, chỉ biết chiếm tiện nghi của ta thôi.”
Một bên Tô Tình cũng liếc Trần Dương một cái, chủ động nói: “Tôi mời đại gia đi ăn cơm.”
Mộc Tĩnh cũng cười, nói: “Tôi cũng chỉ nói giỡn với hắn thôi, để tôi mời.”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Trần Dương lập tức nói: “Mộc Tĩnh tiền tiêu không hết, chúng ta làm việc này giúp cô ấy coi như là tích đức đi.”
Mộc tĩnh cười mắng: “Trần Dương anh, có bao nhiêu điểm thất đức vậy.”
Trần dương vui vẻ cười.
Mặc kệ nói như thế nào, họ liền đi tìm một nhà hàng ăn cơm.
Trần Dương khoác lác nới muốn ăn thịt, ăn đàu sư tử, thịt kho tàu, ăn ngon vô cùng thoải mái.
Tô Tình ngẫu nhiên sẽ gắp đồ ăn cho Trần Dương, lại rót nước chi anh, quan tâm cẩn thận tỉ mỉ.
Việc này có biết bao nhiêu là ấm áp làm Trần Dương thực sự cảm động.
Trên đường về, Tô Tình tranh thủ đi toilet.
Mộc Tĩnh hơi mỉm cười, hỏi: “Xem ra, anh đối xử với Tô Tình rất tốt. Con bé đối xử với anh cũng không tồi, anh có định kết hôn không vậy?”
Trần Dương không khỏi đau đầu, hỏi ngược lại: “Em cảm thấy anh thích hợp để kết hôn sao?”
Mộc tĩnh cười cười, nói: “Muốn nghe nói thật hay là nói dối?”
Trần Dương nói: “Vô nghĩa thôi.”
Mộc Tĩnh nói: “Nói thật là anh không thích hợp để kết hôn. Nhìn anh xem, trời sinh hiếu chiến, tính tình nóng nảy. Một khi kết hôn rồi chắc chắn sẽ mang lại cho Tô Tình nhiều tổn thương.”
Trần dương sờ sờ mũi, nói: “Em thật đúng là ăn ngay nói thật!” Anh dừng một chút, nói: “Em nói không sai, anh cũng cũng không nghĩ tới việc kết hôn. Anh thích một người, thích một cô gái chỉ sau một đêm nhưng mà bôn ba đây đó như này thật sự không thể ràng buộc được.”
Mộc Tĩnh nói: “Chúng ta đều giống nhau, đều theo đuổi võ đạo ở cảnh giới cao.”
Trần Dương nói: “Tĩnh, không đề cập tới vấn đề này nữa. Đi một bước tính một bước đi.”
Mộc Tĩnh cũng liền không nói chuyện này nữa. Cô đảo mắt nhìn quanh, nói: “Độc Nhãn không rời khỏi Tân Hải, xem như hắn cũng không có ý định rời khỏi nơi này. Chuyện này hiển nhiên là đã đánh động tới Tập đoàn đệ tử Thiếu Lâm kia. Rất có khả năng, Độc Nhãn sẽ vẫn ở đây để bày mưu tính kế.”
Trần Dương nói: “Độc Nhãn chắc chắn không có gan làm chuyện đó đâu. Nếu là đang bày mưu tính kế thì có nghĩa là tập đoàn đệ tử Thiếu Lâm đó đang nghĩ cách để đối phó với anh rồi.”
Mộc tĩnh nói: “Đúng vậy, cho nên em phải nhắc nhở anh, phải đặc biệt chú ý. Nếu theo tình hình này chắc chắn là Tập đoàn Dương thị sẽ do Dương Lăng tiếp quản. Dương Lăng lại là đệ tử lâu năm cũng như xuất sắc nhất của cái Tập đoàn Thiếu Lâm đó. Dưới hắn ta có rất nhiều huynh đệ do hắn điều khiển. Anh tuyệt đối không thể khinh thường tên Dương Lăng này được, tập đoàn Dương thị của hắn hiện giờ có hơn năm mươi tỷ, tai mắt của hắn cũng rất đông và rộng. Nhưng mà quan trọng nhất là hắn đã tu luyện được rất lâu, thân thể của hắn rất phi thường, rất có khả năng, hắn là một cao thủ Kim Đan.”
Trần Dương không khỏi hơi thất sắc, nói: “Như khủng bố vậy?”
Mộc Tĩnh nói: “Đây cũng chỉ là suy nghĩ của em, cũng không rõ ràng lắm. Với thân phận của Dương Lăng nhất định hắn sẽ rất ít khi ra tay. Hắn ta rất thông minh còn có rất nhiều thủ đoạn.”
Trần Dương liền lâm vào trầm tư.
Mộc Tĩnh còn nói thêm: “Hiện giờ Dương Lăng chính là vấn đề nan giải nhất, thứ nhất là hắn không thể trực tiếp động thủ với anh bởi vì đó là vi phạm đạo nghĩa. Thứ hai là, hắn không thể để anh sống sót, đó là bởi vì danh dự của các đệ tử Thiếu Lâm.”
Trần Dương suy nghĩ thật nhanh rồi nói: “Cho nên với tình huống như thế này, rất có khả năng Độc Nhãn sẽ làm một điều gì đó để phá vỡ cục diện. Hắn sẽ tới khiêu khích anh, bị anh đánh cho tàn phế, sau đó Dương Lăng sẽ trục xuất Độc Nhãn ra khỏi Thiếu Lâm, coi như cảnh cáo với mọi người. Cuối cùng thì Dương Lăng sẽ nói anh làm nhục tới Thiếu Lâm, ra tay với anh. Như thế là một công đôi việc.”
Mộc tĩnh sáng mắt lên, nói: “Việc này rất có khả năng.”
Trần Dương nói: “Nếu anh đơn phương làm Độc Nhãn bị thương, hoặc là đẩy lùi Độc Nhãn. Cái đó cũng không làm giới võ phục tin tưởng được, bởi vì Độc Nhãn chủ động khiêu khích, là Độc Nhãn không đúng. Nhưng nếu Độc Nhãn chưa chết? Như vậy mọi người sẽ cho rằng anh giết chết Độc Nhãn. Đến lúc đó, Dương Lăng sẽ có thể nổi trận lôi đình, mang người tới giết anh. Giới võ thuật cũng không thể nói gì được.”
Mộc tĩnh không khỏi âm thầm líu lưỡi, nói: “Đây là một kế hoạch rất độc ác a!” Cô dừng một chút, nói: “Nếu anh đã đoán được, anh tính giải quyết như thế nào?”
Trần Dương khẽ thở dài, nói: “Đi một bước tính một bước đi.”
Ngay luc này, Tô tình cũng vừa bước vào. Hai người cũng lập tức không nói gì nữa.
Sau khi Tô Tình ngồi xuống, Mộc Tĩnh còn nói thêm: “Đúng rồi, về sau để em cho Tô Tình một tài xế nha, không cần để anh hàng ngày đưa đón cô ấy đi về nữa. Còn nữa, em còn một phòng để không có thể để Tô Tình ở đó, không cần trả tiền thuê nhà.”
Tô Tình không khỏi lắp bắp kinh hãi, ấp úng nói: “Thật ngại quá đi.”
Mộc Tĩnh cười cười, nói: “Không có gì.”
Trần Dương biết Mộc Tĩnh là đang giúp mình bảo vệ Tô Tình, cũng giúp mình giải quyết vấn đề tình cảm với Tô Tình. Anh tuy vô cùng luyến tuếc những buổi tối nhìn lén Tô Tình nhưng chính sự quan trọng hơn nên lập tức nói: “Vậy đa tạ Mộc Tĩnh.”
Mộc Tĩnh cười, nói: “Khách khí”
Tô Tình thấy Trần Dương gõ gõ định đi xuống dưới nên cũng không nói gì nữa.
Sau đó bữa tối kết thúc. Trần Dương lái xe đưa Tô Tình về nhà.
Đi trên đường, Tô Tình có chút thấp thỏm bất an, nói: “Trần Dương, em cảm thấy cứ như vậy chiếm tiện nghi của chị Tĩnh được sao? Em biết anh với chị ấy là bạn nhưng mà nhân tình thì cũng chỉ có một thời thôi.” Cô dừng một chút, nói: “Kỳ thật em cảm thấy trước đây rất tốt, mỗi ngày anh tới đón em về phòng trọ. Như vậy em cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.”
Trần Dương mỉm cười, nói: “Tô Tình à, anh đã nói rồi em là người tốt, cố gắng làm việc. Không thành vấn đề. Anh và Mộc Tĩnh cũng nhìn thấy được sự cố gắng của em trong một tuần qua nên mới đưa ra quyết định đó. Nhưng cái chính là Mộc Tĩnh cảm thấy em rất xứng đáng được như vậy. Mặt khác, cô ấy có nhiều tiền như vậy có thể dễ dàng tìm được một người tín nhiệm giúp cô ấy quản lý, kiếm lời sao? Cứ quyết định như vậy đi.”
Tô Tình hít một hơi thật sâu, nói: “Vậy được rồi.”
/34
|