Chương 5 : Cao thủ tranh đấu
Editor: Quỷ Quỷ
Tên chột là đệ tử chính tông của Thiếu Lâm. Thiếu Lâm Tự ngày nay tuy trở nên thương mại hóa, đại bộ phận tăng lữ không biết công phu. Tuy nhiên Thiếu Lâm Tự vì công phu mà nổi tiếng từ lâu, trong nội môn vẫn luôn có cao thủ. Hòa thượng nơi đó đều có công phu không tồi. Tên chột chính là người trong nội môn, huyền công Ưng trảo Thiết Bố Sam của hắn vô cùng sắc bén.
Lúc này, tên chột tức giận, dậm chân xuống sàn một cái, mặt sàn nứt toác. Tay hắn thi triển Ưng trảo, gân xanh trên mu bàn tay gồng lên quyện vào nhau như dễ cây, khủng bố đến cực điểm. Tên chột đá ra một cước, thi triển Thiên Cương quyền của Thiếu Lâm Tự. Hai chân trong thủ ngoài bổ xuống, trong ma sát sản sinh ra lực đạo mạnh mẽ.
Gần như ngay tức khắc, người nhanh như sấm sét, chớp mắt đã ở trước mặt Trần Dương. Tiếp đó, Ưng trảo tàn nhẫn sắc bén đánh về phía bụng Trần Dương.
Ưng trảo Thiết Bố Sam của Thiếu Lâm Tự là võ thuật truyền thống của Trung Quốc.
Nếu muốn ra tay, sẽ sinh ra sát tâm. Cho nên tên chột vừa ra tay đã làm người ta cảm thấy run sợ.
Trần Dương cũng là người trong nghề, mắt hơi nhíu lại, chỉ biết tên chột này là một cao thủ. Nhanh như chớp, trước mắt tối sầm, luồng khí mạnh mẽ nhưng cay độc. Cảm thấy bụng vô cùng ngứa ngáy, mắt đã thấy muốn tránh e cũng không kịp.
Đối phương quá nhanh.
Đúng lúc này, Trần Dương đột nhiên chuyển động.
Anh thi triển “bản lĩnh giữ nhà” của chính mình, thân pháp Linh dương treo sừng.
Cái gọi là “Linh dương treo sừng” này, không thể tìm ra bất cứ dấu vết nào.
Linh dương này phi như bay qua núi, trở về vô cùng thản nhiên.
Tên chột chỉ cảm thấy đã chạm được vào quần áo của Trần Dương, đột nhiên, Trần Dương lại nghiêng người vào phía trong tránh được, làm móng vuốt hoàn hảo của hắn bị trượt ra ngoài.
Lần tránh né này, quá sức kỳ diệu!
Trong mắt Lâm Thanh Tuyết, Đường Thanh Thanh và Tề Kiều Kiều, Trần Dương quả thực đã trở thành đại thần thông.
Trần Dương chớp mắt đã xuất hiện ở bên phải tên chột, dùng một chiêu “cắt cỏ” túm chặt thắt lưng hắn. Bàn tay to luồn xuống dưới sườn tên chột, trực tiếp giữ chặt hắn bên hông.
Đây là chiêu số một trong Hình Ý quyền, bắt chước bác nông dân dùng lưỡi hái cắt cỏ.
Tên chột bị túm, còn chưa kịp biến hóa gì, chỉ cảm thấy mình bị một luồng sức mạnh lớn lao áp chế. Trong nháy mắt làm cho mười phần sức mạnh ở tứ chi hắn tan biến.
Tên chột nhất thời hoảng hốt.
Trần Dương xấu xa cười nói:”Dựa vào ông anh mà cũng dám đánh tôi! Xem tôi thay cha của ông anh giáo huấn ông anh như thế nào.” Nóng xong anh liền đá chiếc giày dưới chân lên, một tay bắt lấy sau đó dùng gót giày liên tục nện vào tên chột.
Mấy đòn này vừa mạnh vừa thâm độc, làm tên chột kêu la thảm thiết không ngớt.
Tề Kiều Kiều, Lâm Thanh Tuyết, Đường Thanh Thanh đứng bên không khỏi trợn tròn mắt.
Tên chột này là loại người gì? Là hung thần tuyệt đỉnh của Tân Hải thị! Cư nhiên bị một tên bảo an nhỏ nhoi dùng gót giày đánh cho. Chuyện này không thể suy diễn lung tung, nếu truyền ra ngoài, tên chột cũng không còn mặt mũi lăn lộn giang hồ.
Trần Dương đánh xong, mới xách tên chột đi ra ngoài.
Tên chột ngã trên mặt đất nước mắt nước mũi đầy mặt, hắn giãy dụa đứng lên, không nói một lời, chật vật bỏ chạy.
Tề Kiều Kiều nhìn thấy tên chột chạy rồi, vẫn còn ngẩn ngơ.
Trần Dương nhìn về phía Tề Kiều Kiều, cười haha nói:”Đồ đàn bà thối tha, có phải muốn tôi phải xông đến đánh vào mông cô thì cô mới chịu đi?”
Tề Kiều Kiều hét lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch, lập tức chạy theo.
Giải quyết xong hết thảy, Trần Dương mới đi lại chiếc giày. Anh nói với hai cô gái còn đang ngây ngốc:”Lâm tổng, trưởng phòng Đường, tôi đi ra ngoài trước.” Nói xong anh liền xoay người bước đi.
Bề ngoài Trần Dương giải quyết tên chột nhẹ nhàng thong dong, nhưng thực tế cũng là nhờ có tu vi tinh túy thần thông của mình mà hóa giải được.
Cao thủ như tên chột này, thật khó có thể đối phó.
Trần Dương ra khỏi văn phòng, Triệu Hiểu Lô và đám người vẫn còn đứng đó.
Đám người lão Hạ nhìn Trần Dương như nhìn thấy yêu quái. Một tên bảo an thầm thi:”Mẹ kiếp, Trần Dương, cậu khá lắm. Cậu dùng gót giày đánh vào mông vua bảo an.”
Trần Dương không thích nói toạc ra, anh cười haha:”Người ta là vua bảo an, đương nhiên đã trải qua huấn luyện. Cũng không phải là công phu giỏi giang gì, trước kia tôi từng làm lính, đánh người cũng không phải việc khó.”
Mọi người đến lúc này mới bừng tỉnh.
Ánh mắt của Triệu Hiểu Lôi nhìn Trần Dương đã hoàn toàn thay đổi, cô cảm thấy Trần Dương thật sự là một người đàn ông rất thú vị.
“Tất cả mọi người giải tán đi.” Trần Dương vẫy vẫy tay nói.
Đám người lão Hạ cũng nghe lời giả tán, vô hình, bên trong uy nghiêm của Trần Dương đã hình thành.
Trần Dương cũng dời đi theo .
Bước vào phòng nghỉ bảo an, lãu Hạ cũng là có chút rầu rĩ không vui.
Trần Dương đập vào bả vai lão Hạ:”Lão Hạ, anh đang nghĩ cái gì vậy? Có phải lo lắng em sẽ cướp lấy vị trí đội trưởng của anh không? Anh yên tâm đi, anh là lão đại ca của em, dù em có từ chức, cũng sẽ không tranh bát cơm của anh.”
Lão Hạ đúng là lo lắng điểm này, nghe thấy vậy không khỏi ngượng ngùng cười nói:”Tiểu tử thối.”
Đám bảo an còn lại cũng có hảo cảm rất lớn với Trần Dương, mọi người lại cùng nhau cười cười nói nói.
Nửa giờ sau, trưởng phòng ban thương vụ Đường Thanh Thanh tự mình đến phòng nghỉ bảo an. Trần Dương đang khoác lác với đám bảo an không trực ban nói:”Trước kia ở trong rừng ZNV, có một trùm ma túy lẩn trốn trong đó, vô cùng khó tìm. Hơn nữa, vũ khí của trùm thuốc phiện còn lợi hại hơn so với quân chính quy chúng tôi. Mẹ nó, có một lần, tôi suýt chút nữa thì bị tóm, may mà….”
Mọi người đang tập trung tinh thần lắng nghe.
Đường Thanh Thanh ho khan một tiếng.
Trần Dương và mọi người lập tức quay đầu.
Đường Thanh Thanh mặc chiếc váy màu lam tiên nữ, trên cổ tuyết trắng đem một chiếc vòng kim cương. Có vẻ vô cùng tức giận.
Trước mặt đám bảo an Đường Thanh Thanh luôn biểu hiện rất nghiêm túc, có sư uy nghiêm của một lãnh đạo.
Cho nên mọi người không ai dám làm bừa trước mặt Đường Thanh Thanh.
Nào ngờ, Trần Dương hàng ngày nhìn thấy Đường Thanh Thanh liền cợt nhả nói:”Trưởng phòng Đường, hôm nay cô ăn mặc thế này thật xinh đẹp. Cô đến lúc này phòng nghỉ của chúng tôi thật làm cho kẻ hèn này cảm thấy thật vẻ vang!”
Đường Thanh Thanh vốn đang xị mặt, nhưng nghe lời khen sứt sẹo của Trần Dương, vẫn là cảm thấy buồn cười. Cô hít sâu một hơi, nén lại ý cười, rồi nghiêm trang nói:”Anh đi theo tôi, Lâm tổng muốn gặp anh.”
Trần Dương nói:”Được được được, tôi đến ngay.” Nói xong liền tung tăng tung tẩy đi theo sau.
“Ai, trưởng phòng Đường, bàn tay ngọc ngà của cô rất có tiền đồ, để tôi xem xem.” Trần Dương vừa đi, vừa bắt được bàn tay của Đường Thanh Thanh, ra vẻ nghiền ngẫm đánh giá.
Đường Thanh Thanh cũng đứng lại, để yên cho Trần Dương xem xét.
Trần Dương sờ soạng trái phải, chiếm hết tiện nghi, trong lòng xẹt qua một ý nghĩ xấu xa.
“Nhìn ra tiền đồ gì sao?” Đường Thanh Thanh thản nhiên nói.
Trần Dương lưu luyến không rời buông tay Đường Thanh Thanh ra nói:”Bàn tay ngọc ngà này đeo Điền Ngọc Thạch, xa xỉ xa xỉ! Thanh Thanh à, một mỹ nữ như cô, phải là người có khí chất cao quý mới có thể sở hữu bàn tay như vậy.”
Lại là chiêu thức chiếm lợi thế trong mọi hoàn cảnh, âm thầm gắn kết quan hệ, kéo Thanh Thanh lại gần.
“Đây là tôi mua ở chợ, mười đồng một cái.” Đường Thanh Thanh thản nhiên nói, nói xong liền đi trước.
Trần Dương nhất thời sững người, kêu khổ một cái!
/34
|