Chương 7 : Chị Tình uống rượu
Editor: Quỷ Quỷ
Trần Dương tươi cười rạng rỡ, cái đó gọi là ngọt ngào!
Tô Tình nhìn người đàn ông như ánh mặt trời này, tâm trạng cũng tốt lên hẳn. Cô hiểu ý cười, đi tới nhìn thấy chiếc xe BMV, không khỏi cảm thấy kỳ quái:”Xe này là?”
Tô Tình không nghĩ Trần Dương có tiền mua xe, ba trăm một tháng tiền thuê phòng mà mua nổi BMV sao?
Rõ ràng là không thể rồi.
Trần Dương nói:”Đây là xe của giám đốc công ty tôi, hiện giờ tôi đang làm lái xe. Nào, chị Tình, lên xe đi.” Anh nói xong cũng ân cần mở cửa xe cho Tô Tình.
Mở cửa trước, anh đương nhiên muốn Tô Tình ngồi cạnh mình.
Tô Tình lên xe.
Sau đó, Trần Dương cũng ngồi vào rồi khởi động xe,
Tô Tình có chút bất ngờ nói:”Hóa ra chú biết lái xe?”
Trần Dương cười haha nói:”Trước kia tôi từng làm lính, cái này là được học trong quân đội.”
Tô Tình hiểu ra.
Trần Dương còn nói thêm:”Chúng ta có phải nên đi đón Tiểu Tuyết không?”
Tô Tình nói:”Không cần, hôm nay là thứ sáu. Mẹ tôi sẽ chăm Tiểu Tuyết.”
Chuyện này cũng không lạ, chủ nhật Tô Tình phải đi làm, không thể chăm sóc cho Tiểu Tuyết.
Trần Dương tò mò hỏi:”Chị Tình, bố mẹ chị là người của Tân Hải?”
Tô Tình đáp:”Đúng vậy.”
Trần Dương nói:”Vậy sao chị không ở nhà mà lại muốn ra ngoài ở?”
Dù sao, hoàn cảnh sống của chị Tình thật gian khổ.
Trần Dương hỏi xong, khóe miệng đang tươi cười của Tô Tình xẹt qua một tia chua xót.
Trần Dương lập tức quan tâm nói:”Nếu không tiện nói thì thôi vậy.”
Tô Tình nói:”Thật ra cũng không phải chuyện gì khó nói. Hôm nay chú đã nhìn thấy chồng cũ của tôi rồi đúng không? Lúc trước ba mẹ không đồng ý cho tôi lấy anh ta, nhưng tôi cứ chấp muốn lấy. Hiện giờ rơi vào tình thế này, cũng chỉ có thể trách bản thân tôi ngu muội. Đây là báo ứng của tôi, cho nên, có khổ thế nào tôi đều phải tự chịu trách nhiệm.”
Trần Dương khẽ thở dài nói:”Cha mẹ nào nỡ trách con chứ, chị cần gì phải tự làm khó mình. Tôi tim cha mẹ chị sẽ không trách chị.”
Tô Tình nói:”Nhưng tôi sẽ tự trách lắm. Cứ như vậy đi, tôi cảm thấy, hiện tại cũng rất tốt.”
Trần Dương cũng không nói thêm nữa.
Tô Tình lại nói:”Đúng rồi, tôi nói muốn mời chú ăn cơm. Chú muốn ăn gì?”
Trần Dương nhếch miệng cười:”Chị Tình thích ăn gì, tôi sẽ ăn cái đó.”
Tô Tình cười một tiếng. Rồi lại nói:”Đúng rồi, chú không phải là người Tân Hải đúng không?”
Trần Dương nói:”Tôi không phải, quê quán của tôi ở một vùng núi hẻo lánh, có nói chị cũng không biết.”
“Cha mẹ chú đâu?” Tô Tình hỏi.
Trần Dương thấy nao nao, ánh mắt anh bỗng nhiên có chút phức tạp.
Năm nay, Trần Dương hai mươi tư tuổi, từ khi anh biết nhớ, đã sống bên sư phụ ở núi Đại Hưng An.
Là sự phụ nuôi dưỡng và dạy dỗ Trần Dương, cũng dạy cho anh võ công. Năm mười sáu tuổi, sư phụ sắp xếp anh ra nước ngoài thực hiện nhiệm vụ. Sau đó, sư phụ không biết đã đi đâu, không liên lạc được nưa.
Trần Dương dứt khoát gia nhập một chi của tổ chức lính đánh thuê.
Thân thủ xuất sắc cùng với trí thông minh giúp anh trở nên nổi bật. Nhưng sau này, đại ca của tổ chức nhìn anh không vừa mắt, muốn giết anh.
Trần Dường phát hiện ra liền chạy trốn. Dưới cơn nóng giận, anh đã một mình thành lập tổ chức Huyết Lang.
Chỉ trong năm năm, Huyết Lang trở thành tổ chức đánh thuê hạnh nhất trong nước. Lang Vương Trần Dương, xưng hùng tứ phương.
Cha mẹ sao?
Trần Dương hoàn toàn mờ mịt, anh không biết cha mẹ mình là ai, anh cảm thấy mình không có nguồn gốc.
“Tôi không có cha mẹ, cũng không có người thân.” Trần Dương nói:”Từ khi tôi có trí nhớ, chính là sư phụ tôi nuôi nấng tôi, nhưng hiện giờ sư phụ tôi cũng mất tích, tôi không biết ông ấy đang ở đâu.”
Tô Tình ngây người, cô vốn nghĩ cuộc đời của mình đã đủ u ám rồi. Nhưng so với Trần Dương, lại không hề đáng được nhắc tới. Vô hình chung, Tô Tình cảm thấy thật đồng cảm với Trần Dương.
Trong xe ngào ngạt mùi hương thiên nhiên của Tô Tình, loại mùi hương làm cho người ta mê say.
Tô Tình nói:”Thật xin lỗi.”
Trần Dương nhếch miệng cười nói:”Tôi sớm đã quen rồi.”
“Vậy sau này chú có dự định gì? Ví dụ như tìm một cô gái rồi lập gia đình?” Tô Tình nói.
Trần Dương cười haha:”Tôi vừa ngốc, lại không tiền không nhà không xe, cô gái nhà nào chịu gả cho tôi chứ.”
Tô Tình nói:”Chú trăm ngàn đừng nói vậy, chú là một người đàn ông chân chính, nhất định sẽ có một cô gái tốt thích chú.”
Trần Dương cười nói:”Chị Tình thì sao?”
Tô Tình ngẩn ngơ, gương mặt đỏ hồng, chỉ nói:”Chú giống như em trai tôi, tôi đương nhiên thích chú rồi.”
Trần Dương buồn cười, chị Tình ngốc, chị không hề biết “em trai” này đã nhìn thấy hết của chị rồi.
Vấn đề này không nên đào sâu thêm.
Cuối cùng, hai người tùy tiện vào một cửa tiệm nào đó.
Thật ra Trần Dương muốn uống chút rượu, chuốc say Tô Tình, sau đó xem xem có thể mượn rượu mà tạo ra chuyện tình tốt đẹp hay không. Chẳng qua, Tô Tình nhất quyết không cho Trần Dương uống rượu, nói rằng anh còn phải lái xe.
Trần Dương buồn bực, âm thầm oán thán, xem ra lần sau nhất định không thể lái xe.
Lúc anh còn đang thất vọng, Tô Tình bỗng nhiên nói:”Hay chúng ta mua đồ ăn mang về rồi uống rượu.”
Trần Dương liền vô cùng mừng rỡ.
Trong lòng Tô Tình buồn khổ, cho nên cô cũng muốn mượn rượu giải sầu.
Hai người gói lại đồ ăn xong, Tô Tình lại mua một chai Kiêm Nam Xuân, thêm mười lon bia.
Nửa giờ sau, lái xe về tới nhà Tô Tình.
Phòng trọ của Tô Tình không lớn, có chút lộn xộn, cũng không gọn gàng ngăn nắp lắm.
Hơn nữa, Trần Dương vừa bước vào thì nhìn thấy có nội y màu đen trên giường. Anh đứng nhìn chằm chằm, còn Tô Tình thỉ đỏ bừng mặt, liền vội vàng thu dọn mấy thứ này, nhét hết vào trong chăn.
“Sáng ngủ dậy muộn, quên chưa thu dọn.” Tô Tình có chút chột dạ giải thích.
Trần Dương cười nói:”Phòng tôi còn bừa hơn.”
Sau đó, hai người bày đồ ăn và rượu lên bàn, bắt đầu thưởng thức.
Trong lòng Trần Đương đang kích động!
Mỗi lần Tô Tình nói muốn uống, anh cũng không ngăn cản.
Trong đầu anh mê mang bất định, tất cả đều là hình ảnh Tô Tình tắm rửa trong nhà vệ sinh. Anh không biết đã mơ tưởng sẽ cùng với Tô Tình là chuyện đó biết bao nhiêu lần, nay Tô Tình đang gần ngay trước mắt, sao có thể không kích động.
Hơn nữa, Trần Dương còn đang suy nghĩ, có phải Tô Tình cũng có chút ham muốn, nên cố ý nói muốn uống rượu, tạo cơ hội cho cả hai người?
Tự mình quá chén, cho người khác cơ hội!
Không lâu sao, mặt Tô Tình đỏ bừng. Lúc này Tô Tình đặc biệt đáng yêu quyến rũ, giống một cô gái nhỏ.
Hai người một ly lại một ly, đến khi Tô Tình say thực sự.
Trần Dương vẫn còn tỉnh táo, anh bế Tô Tình lên giường, trong lòng vừa kích động vừa mâu thuẫn.
“Mẹ kiếp, ông đây rốt cuộc là cầm thú, hay không bằng cầm thú?” Trần Dương nói thầm.
/34
|