Kim thị đắn đo, Lại ma ma suy tính thiệt hơn, Lã ma ma đưa chuyện, còn Thiên Dao không biết chuyện gì, chung quy nàng cũng làm ở phòng giặt quần áo được ba ngày, Lại ma ma mặc dù chưa từng gây khó dễ với nàng, nhưng mà cũng không tính dung túng cho nàng, nên lượng quần áo giao cho nàng giặt, một bộ cũng chưa từng giảm xuống.
Mà từ ngày đầu tiên, sau lần Thiên Nguyệt cầm quần áo của Nhậm Uyển Hoa tới cứu nàng một lần, sau đó cũng không thấy đến đây nữa. Về phần số quần áo đem đến giặt đó, sau khi Thiên Dao giặt tốt xong, rồi đưa đến Tĩnh Nguyệt hiên, Nhậm Uyển Hoa nhìn đống quần áo bị giặt hỏng kia, chỉ cười cười, nói một câu: Số quần áo vốn ta cũng không tính mặc nữa, hỏng rồi thì ném đi.
Thiên Dao nhìn số quần áo kia bị coi như rác mà ném đi, bỗng nhiên cảm thấy nhân sinh trước kia của mình, cũng giống như số quần áo hoa mỹ kia đã bị phá hỏng, đã không còn chút tác dụng, liền không chút khách khí bị ném bỏ! Không ai thương tiếc, cũng không có người lưu luyến, trừ bỏ chính mình.
Sau khi từ Tĩnh Nguyệt hiên trở về phòng giặt quần áo, nàng thấy Tiểu Thanh đang ngồi xổm bên canh giếng nước, cắm cúi giặt một chậu quần áo đầy. Mặt khác hai vú già kia thì không biết đã đi đâu, Lại ma ma cũng không có ở đây, ánh nắng hắt vào phòng, trong không khí thoang thoảng mùi thơm của xà phòng, chỉ một mình Tiểu Thanh yên lặng làm việc.
Thiên Dao đứng ở kia nhìn rất lâu, Tiểu Thanh rốt cục cảm thấy có điểm khác thường, nâng lên mắt khó hiểu nhìn Thiên Dao, sau đó có chút ngượng ngùng cười cười nói: Thiên Dao tỷ tỷ, nếu mệt thì tỷ vào trong phòng nghỉ một lát đi, Lại ma ma vừa mới đi ra ngoài, đống quần áo này muội giặt một chút là xong ngay ấy mà.
Thiên Dao rũ mắt xuống, nàng chăm chú nhìn tiểu nha đầu này không chớp mắt. Nàng tới phòng giặt quần áo này đã ba ngày, Lại ma ma cố tình chén ép không cho nàng sống thoải mái nên giao rất nhiều việc, mà phần lớn đều bị Tiểu Thanh cướp đi giặt giúp nàng. Mà nàng, liền đương nhiên nhận sự giúp đỡ của Tiểu Thanh, thậm chí trong lòng nàng còn cảm thấy, đây là chuyện hiển nhiên. Mãi cho đến hôm qua, nàng mới thuận miệng hỏi Tiểu Thanh một câu, vì sao phải giúp nàng như vậy, là muốn được tiền thưởng sao? Tiểu Thanh lúc ấy khuôn mặt đỏ bừng lên, lắp bắp một hồi lâu mới nói hiểu được, nàng ấy chính là vì báo đáp việc lúc trước Thiên Dao đã giúp mình rửa sạch oan khuất, không có ý tứ gì khác.
Thiên Dao nghe xong lời này, nhất thời có chút giật mình. Tựa hồ mãi cho đến lúc này, nàng mới ý thức được, có một chuyện mà từ lúc tỉnh lại đến giờ nàng vẫn xem nhẹ. Chính là chủ nhân trước kia của khối thân thể này, ban đầu là một tiểu nha hoàn chính trực trung tâm, có phải hay không... đã chết? Nghĩ vậy, trong lòng nàng không khỏi liền sinh ra vài phần thương xót, sau đó quay đầu nhìn lại thân ảnh của Tiểu Thanh. Các nàng đều là nha hoàn phải hầu hạ người khác, đều yên lặng làm việc của mình, rất ít vì bản thân mà yêu cầu cái gì, mà lúc nào cũng đều suy nghĩ vì người khác.
Kỳ thật, nàng cũng là chiếm lấy thân thể này cùng hết thảy mọi thứ, cùng Nhậm Uyển Hoa hiện tại giống nhau, các nàng đều ở không lại chiếm dụng của người khác gì đó. Nhưng mà từ trước đến giờ, nàng chưa từng có một khắc nào, vì chính mình có thể một lần nữa đạt được sinh mệnh mới, mà có một chút cảm kích nào, cũng chưa bao giờ đối với việc mình chiếm thân thể người khác, mà từng có một chút áy náy! Trong một cái chớp mắt kia, nàng mới giật mình hiểu ra, chính mình vì sao đối với Nhậm Uyển Hoa hiện tại, lại có bất mãn lớn như vậy. Không chỉ vì nàng ta đã chiếm dụng hết thảy mọi thứ của chính mình, mà còn bởi vì nàng không hề cảm thấy nàng ta có chút gì là cảm kích cùng xin lỗi, mà chỉ cảm thấy giả tạo, nàng ta còn muốn phủ nhận hết tất cả mọi chuyện trước kia của nàng! Cho nên trong lòng nàng mới bất mãn nhiều như thế, không cam lòng cùng phẫn hận!
Có rất nhiều thời điểm, một chút cảm kích, cùng một chút xin lỗi, có thể giảm bớt không ít vấn đề, nhưng là có người, vĩnh viễn cũng không biết tới chuyện này.
Thiên Dao chậm rãi đi đến bên người Tiểu Thanh, ngồi xuống nói: Ta với ngươi cùng nhau giặt đi, nhưng mà ta giặt hơi chậm đấy, ngươi chịu khó cùng ta vậy. Đây là lời nói thật lòng, kỳ thật nàng đã muốn nói từ trước rồi, nay rốt cục nói ra, mới phát giác nguyên lai cũng không phải quá khó khăn, hơn nữa sau khi nói ra trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Tiểu Thanh nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh nhìn Thiên Dao, cuống quýt xua tay nói: Thiên Dao tỷ tỷ nói quá lời rồi, muội có mệt gì đâu chứ, đây đều là chuyện muội nên làm mà! Tỷ tỷ cứ đi nghỉ đi, muội làm một mình cũng được mà, mà Lại ma ma hiện tại cũng không có ở đây mà.
Chúng ta đều là nha hoàn, sẽ không có đạo lý ta chiếm tiện nghi của ngươi! Thiên Dao trừng mắt nhìn nàng ta, sau đó từ trong chậu giặt lấy ra một kiện quần áo, học bộ dáng của Tiểu Thanh, dùng sức chà xát.
Tiểu Thanh ngẩn người, lại nhìn động tác của Thiên Dao, chần chờ một chút, lại nói: Thiên Dao tỷ tỷ, này...
Cái gì?
Này…. cái quần áo này trước hết nên giặt áo trước, như thế sẽ nhanh hơn, quần áo lại bền, mà áo thì chỉ cần chà xát qua là được. Tiểu Thanh nói xong liền tự mình làm mẫu.
Như này? Thiên Dao cẩn thận quan sát, sau đó liền làm theo, rốt cuộc cái thân thể này trước kia cũng là làm việc quen, chỉ một lúc sau động tác của nàng đã thành thục rất nhiều.
Ngay tại thời điểm Thiên Dao bắt đầu học làm việc, Lại ma ma bên kia cũng đã muốn hành động . Trong ba ngày này, bà ta liền vội vàng lặng lẽ chuẩn bị đánh tiếng với quản sự trong phủ là Trần nương, bà ta tính toán nếu có thể không cần phải qua chỗ phu nhân, mà bên Trần nương trực tiếp chỉ định danh sách hôn xứng luôn thì sẽ bớt đi rất nhiều việc. Nhưng mà Trần nương lại nói chính mình không làm chủ được chuyện này, năm rồi hôn sự của đại nha hoàn trong phủ đều phải trải qua phu nhân xem xét đồng ý mới được.
Lại ma ma lại lên tiếng nhờ vả, Trần nương suy nghĩ, sắc mặt dịu đi chút, rồi mới nói: Lão nhân ngươi để ý tới coi như là phúc khí của nha đầu kia, nhưng mà theo ta thấy, nha đầu kêu Thiên Dao kia, trước mắt mới mười bảy tuổi, tuổi không tính quá lớn, mấy năm rồi đại nha hoàn trong phủ đều là sau mười tám tuổi mới chuẩn bị hôn xứng, còn có những người kéo dài tới hai mươi đấy thôi. Còn nữa nha đầu kia lại là nha hoàn bên người đại tiểu thư, mà hiện nay tiểu thư còn tại khuê trung (không hiểu lắm, có lẽ là còn chưa lấy chồng), tuy nói nàng so với tiểu thư lớn hơn một tuổi, của hồi môn có khả năng không nhiều, nhưng ai biết phu nhân định an bài thế nào. Ta thật sự là không giúp được bà việc này, bất quá khi ở trước mặt phu nhân ta sẽ nói hộ cho một hai câu, giúp bà thăm dò ý tứ của phu nhân, sau đó bà tự mình đi thưa chuyện, chỉ cần phu nhân gật đầu, chuyện này sẽ không có vấn đề gì! (Mình để Trần nương xưng ta-bà vì Trần nương là quản sự nên cấp bậc cao hơn chút, nói lên tính quan cách hay thể hiện của bà ta).
Trần nương đã nói đến mức này, lại hợp lý hợp tình, Lại ma ma chỉ phải gật gật đầu nói: Vậy thì phiền bà nói giúp thêm vài lời hay, việc mà thành, tôi chắc chắn sẽ không quên công lao của bà.
Trần nương cười cười, nói một câu: Vừa vặn ta có việc phải qua chỗ của phu nhân, một lát nữa ta sẽ nói giúp bà, bà cứ chờ đi, có gì ta sẽ nhất định thông báo cho bà. Bà ta nói xong liền đi.
Lại ma ma ngồi ở đấy đợi cả buổi sáng, trong lòng có chút không kiên nhẫn, đi ra đi vào ngóng nhìn ra cửa mấy lần cũng không thấy Trần nương trở về. Trong lòng bà ta bắt đầu có chút không yên, sợ Trần nương sẽ không nói, khiến cho chuyện tốt này thất bại, thế thì đúng là tiền mất mà việc không xong! Bà ta càng nghĩ trong lòng càng lo lắng, thật sự chờ không nổi nữa, đang định đi qua chỗ Kim thị thăm dò một chút, nhưng khi bà ta vừa đi ra ngoài, không nghĩ tới liền thấy Trần nương đã trở lại.
Ôi, tẩu tử tốt của tôi, có chuyện gì mà đi lâu như vậy chứ, để tôi chờ bao lâu! Lại ma ma nhẹ nhàng thở ra, cùng tiến vào phòng, tiếp theo liền hỏi: Bà đã nói chưa, ý tứ của phu nhân như thế nào?
Bà gấp gì chứ, đã là cố ý đi nói, làm sao có thể không nói được chứ! Trần nương nói xong liền tự rót cho mình một chén trà, chậm rì rì uống một ngụm, sau đó mới nói tiếp: Cũng là vận khí của bà tốt, ta vừa mới ở trước mặt phu nhân bóng gió nói về chuyện này, phu nhân nghe thấy thế, có vẻ như phu nhân cũng đang tính chuyện hôn phối cho Thiên Dao. Mấy ngày trước không phải người của Tống gia lại đây sao, nghe nói chính vì thương lượng chọn ngày tốt cho đại tiểu thư, cho nên a, vài nha hoàn bên người đại tiểu thư, cũng đến lúc nên tính toán xem an bài ai đi cùng ai ở lại phủ. Ta cũng tính thuận nước giong thuyền, liền hỏi phu nhân, có nên nhân dịp này để cho lão Kỷ đưa ra luôn danh sách hôn xứng cho hạ nhân hay không. Trần nương nói đến này, cảm thấy miệng có chút khô, liền dừng lại uống ngụm nước.
Phu nhân nói như thế nào? Lại ma ma chờ không kịp, vội hỏi.
Trần nương nhìn bà ta một cái, buông cái chén nói: Phu nhân chưa nói gì, chỉ là lắc lắc đầu, ta cũng không nhìn ra cái ý tứ gì.
Kia... Lại ma ma nghĩ nghĩ, chần chờ hỏi một câu: Kia phu nhân ngay lúc đó sắc mặt thế nào? Là cao hứng, hay là mất hứng?
Ta thấy không giống cao hứng, cũng không giống mất hứng. Trần nương nghĩ nghĩ, liền lắc lắc đầu.
Lời này nói như thế nào, có gì bà nói rõ ra đi xem nào! Lại ma ma nóng nảy hỏi lại.
Trần nương cũng không nói luôn, mím mím miệng ra chiều suy nghĩ, sau đó mới nói: Hắc, bà nói lời này đến là kỳ quái, ta cũng không phải con giun trong bụng phu nhân, sao có thể biết được trong long phu nhân suy nghĩ cái gì chứ, hơn nữa, ta chẳng phải đã giúp bà thăm dò chuyện kia rồi sao, bà còn muốn thế nào nữa!
Bà…….hảo hảo hảo, tôi tự đi hỏi vậy, không dám làm phiền ngài! Lại ma ma tức giận quá, xoay người bước đi. Trần nương ở phía sau hừ một tiếng, nghĩ thầm, ai chẳng biết chút tâm tư này của bà ta, không phải là ham của người ta chút của hồi môn hay sao, cũng không nhìn lại xem con trai mình là cái mặt hàng gì, có xứng với đại nha hoàn bên người đại tiểu thư sao, thật đúng là trèo cao, nếu mà có chuyện sắp xếp hôn sự cũng không tới phiên bà ta đi!
Sau khi Lại ma ma vào trong viện của Kim thị, sửa sang lại quần áo trên người, sau đó giữ lại một tiểu nha hoàn hỏi han vài câu, biết Kim thị vừa vặn nhàn rỗi, mới cười cười, để cho người ta đi vào báo một tiếng. Bà ta lại thừa dịp còn đang đứng chờ bên ngoài, ở trong lòng sắp xếp sẵn suy nghĩ trong đầu, chờ nha hoàn kia đi ra kêu bà ta vào, bà ta mới thay bằng vẻ mặt trang nghiêm rồi cẩn thận đi vào.
Kim thị nghe xong Lại ma ma nói, chưa nói cái gì, chỉ là từ ghế nằm ngồi thẳng lên, lại để cho Hồng Trù xoa bóp bả vai.
Lại ma ma đợi một lúc, nhìn Kim thị không giống như là đang mất hứng, liền lại nói: Kỳ thật nô tỳ cũng biết là Tiểu Đinh trèo cao, nhưng mà nô tỳ là thật sự là thích nha đầu Thiên Dao kia, vì thế nên muối mặt đến cầu xin phu nhân.
Nha đầu Thiên Dao này thật đúng là được người ta yêu thích, được rồi, ta đã biết. Kim thị nở nụ cười, liền khoát tay áo, lại nhẹ nhàng ách xì một cái.
Phu nhân nghỉ một lát đi, từ trưa đến giờ người có nghỉ ngơi được gì đâu. Hồng Trù ở một bên nhẹ nhàng khuyên một câu.
Ân. Kim thị gật đầu, sau đó vịn vào tay Hồng Trù đứng lên, Lại ma ma ở một bên có chút hồ đồ, cũng không biết rốt cuộc là Kim thị có ý tứ gì, là đáp ứng rồi, hay là không đáp ứng. Bà ta định hỏi lại, nhưng nhìn lên thấy vẻ mặt Kim thị có chút mệt mỏi, nên bà ta không dám mở miệng, đành đứng yên ở đấy vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Sau khi Kim thị đứng, nhìn Lại ma ma một cái, cười nói: Ngươi đã có tâm như vậy, cố ý đến cầu xin ta, coi như là tạo hoá của nha đầu kia, bất quá nàng cũng hầu hạ ta một thời gian dài, sau đấy lại hầu hạ đại tiểu thư vài năm, ngươi về sau đừng ủy khuất nàng.
Lại ma ma vừa nghe lời này, có ý đã đáp ứng, trong lòng mừng rỡ, vội hỏi: Đó là đương nhiên, phu nhân cứ việc yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ đối xử với nàng như con gái ruột của mình.
Kim thị gật gật đầu, không nói cái gì nữa, liền vào buồng trong nghỉ ngơi. Hồng Trù đứng bên cạnh giật mình, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, phu nhân thế nhưng lại chỉ hôn liền cho Thiên Dao! Mà lại là cho một tiểu tử không ra gì cả!
Mà từ ngày đầu tiên, sau lần Thiên Nguyệt cầm quần áo của Nhậm Uyển Hoa tới cứu nàng một lần, sau đó cũng không thấy đến đây nữa. Về phần số quần áo đem đến giặt đó, sau khi Thiên Dao giặt tốt xong, rồi đưa đến Tĩnh Nguyệt hiên, Nhậm Uyển Hoa nhìn đống quần áo bị giặt hỏng kia, chỉ cười cười, nói một câu: Số quần áo vốn ta cũng không tính mặc nữa, hỏng rồi thì ném đi.
Thiên Dao nhìn số quần áo kia bị coi như rác mà ném đi, bỗng nhiên cảm thấy nhân sinh trước kia của mình, cũng giống như số quần áo hoa mỹ kia đã bị phá hỏng, đã không còn chút tác dụng, liền không chút khách khí bị ném bỏ! Không ai thương tiếc, cũng không có người lưu luyến, trừ bỏ chính mình.
Sau khi từ Tĩnh Nguyệt hiên trở về phòng giặt quần áo, nàng thấy Tiểu Thanh đang ngồi xổm bên canh giếng nước, cắm cúi giặt một chậu quần áo đầy. Mặt khác hai vú già kia thì không biết đã đi đâu, Lại ma ma cũng không có ở đây, ánh nắng hắt vào phòng, trong không khí thoang thoảng mùi thơm của xà phòng, chỉ một mình Tiểu Thanh yên lặng làm việc.
Thiên Dao đứng ở kia nhìn rất lâu, Tiểu Thanh rốt cục cảm thấy có điểm khác thường, nâng lên mắt khó hiểu nhìn Thiên Dao, sau đó có chút ngượng ngùng cười cười nói: Thiên Dao tỷ tỷ, nếu mệt thì tỷ vào trong phòng nghỉ một lát đi, Lại ma ma vừa mới đi ra ngoài, đống quần áo này muội giặt một chút là xong ngay ấy mà.
Thiên Dao rũ mắt xuống, nàng chăm chú nhìn tiểu nha đầu này không chớp mắt. Nàng tới phòng giặt quần áo này đã ba ngày, Lại ma ma cố tình chén ép không cho nàng sống thoải mái nên giao rất nhiều việc, mà phần lớn đều bị Tiểu Thanh cướp đi giặt giúp nàng. Mà nàng, liền đương nhiên nhận sự giúp đỡ của Tiểu Thanh, thậm chí trong lòng nàng còn cảm thấy, đây là chuyện hiển nhiên. Mãi cho đến hôm qua, nàng mới thuận miệng hỏi Tiểu Thanh một câu, vì sao phải giúp nàng như vậy, là muốn được tiền thưởng sao? Tiểu Thanh lúc ấy khuôn mặt đỏ bừng lên, lắp bắp một hồi lâu mới nói hiểu được, nàng ấy chính là vì báo đáp việc lúc trước Thiên Dao đã giúp mình rửa sạch oan khuất, không có ý tứ gì khác.
Thiên Dao nghe xong lời này, nhất thời có chút giật mình. Tựa hồ mãi cho đến lúc này, nàng mới ý thức được, có một chuyện mà từ lúc tỉnh lại đến giờ nàng vẫn xem nhẹ. Chính là chủ nhân trước kia của khối thân thể này, ban đầu là một tiểu nha hoàn chính trực trung tâm, có phải hay không... đã chết? Nghĩ vậy, trong lòng nàng không khỏi liền sinh ra vài phần thương xót, sau đó quay đầu nhìn lại thân ảnh của Tiểu Thanh. Các nàng đều là nha hoàn phải hầu hạ người khác, đều yên lặng làm việc của mình, rất ít vì bản thân mà yêu cầu cái gì, mà lúc nào cũng đều suy nghĩ vì người khác.
Kỳ thật, nàng cũng là chiếm lấy thân thể này cùng hết thảy mọi thứ, cùng Nhậm Uyển Hoa hiện tại giống nhau, các nàng đều ở không lại chiếm dụng của người khác gì đó. Nhưng mà từ trước đến giờ, nàng chưa từng có một khắc nào, vì chính mình có thể một lần nữa đạt được sinh mệnh mới, mà có một chút cảm kích nào, cũng chưa bao giờ đối với việc mình chiếm thân thể người khác, mà từng có một chút áy náy! Trong một cái chớp mắt kia, nàng mới giật mình hiểu ra, chính mình vì sao đối với Nhậm Uyển Hoa hiện tại, lại có bất mãn lớn như vậy. Không chỉ vì nàng ta đã chiếm dụng hết thảy mọi thứ của chính mình, mà còn bởi vì nàng không hề cảm thấy nàng ta có chút gì là cảm kích cùng xin lỗi, mà chỉ cảm thấy giả tạo, nàng ta còn muốn phủ nhận hết tất cả mọi chuyện trước kia của nàng! Cho nên trong lòng nàng mới bất mãn nhiều như thế, không cam lòng cùng phẫn hận!
Có rất nhiều thời điểm, một chút cảm kích, cùng một chút xin lỗi, có thể giảm bớt không ít vấn đề, nhưng là có người, vĩnh viễn cũng không biết tới chuyện này.
Thiên Dao chậm rãi đi đến bên người Tiểu Thanh, ngồi xuống nói: Ta với ngươi cùng nhau giặt đi, nhưng mà ta giặt hơi chậm đấy, ngươi chịu khó cùng ta vậy. Đây là lời nói thật lòng, kỳ thật nàng đã muốn nói từ trước rồi, nay rốt cục nói ra, mới phát giác nguyên lai cũng không phải quá khó khăn, hơn nữa sau khi nói ra trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Tiểu Thanh nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh nhìn Thiên Dao, cuống quýt xua tay nói: Thiên Dao tỷ tỷ nói quá lời rồi, muội có mệt gì đâu chứ, đây đều là chuyện muội nên làm mà! Tỷ tỷ cứ đi nghỉ đi, muội làm một mình cũng được mà, mà Lại ma ma hiện tại cũng không có ở đây mà.
Chúng ta đều là nha hoàn, sẽ không có đạo lý ta chiếm tiện nghi của ngươi! Thiên Dao trừng mắt nhìn nàng ta, sau đó từ trong chậu giặt lấy ra một kiện quần áo, học bộ dáng của Tiểu Thanh, dùng sức chà xát.
Tiểu Thanh ngẩn người, lại nhìn động tác của Thiên Dao, chần chờ một chút, lại nói: Thiên Dao tỷ tỷ, này...
Cái gì?
Này…. cái quần áo này trước hết nên giặt áo trước, như thế sẽ nhanh hơn, quần áo lại bền, mà áo thì chỉ cần chà xát qua là được. Tiểu Thanh nói xong liền tự mình làm mẫu.
Như này? Thiên Dao cẩn thận quan sát, sau đó liền làm theo, rốt cuộc cái thân thể này trước kia cũng là làm việc quen, chỉ một lúc sau động tác của nàng đã thành thục rất nhiều.
Ngay tại thời điểm Thiên Dao bắt đầu học làm việc, Lại ma ma bên kia cũng đã muốn hành động . Trong ba ngày này, bà ta liền vội vàng lặng lẽ chuẩn bị đánh tiếng với quản sự trong phủ là Trần nương, bà ta tính toán nếu có thể không cần phải qua chỗ phu nhân, mà bên Trần nương trực tiếp chỉ định danh sách hôn xứng luôn thì sẽ bớt đi rất nhiều việc. Nhưng mà Trần nương lại nói chính mình không làm chủ được chuyện này, năm rồi hôn sự của đại nha hoàn trong phủ đều phải trải qua phu nhân xem xét đồng ý mới được.
Lại ma ma lại lên tiếng nhờ vả, Trần nương suy nghĩ, sắc mặt dịu đi chút, rồi mới nói: Lão nhân ngươi để ý tới coi như là phúc khí của nha đầu kia, nhưng mà theo ta thấy, nha đầu kêu Thiên Dao kia, trước mắt mới mười bảy tuổi, tuổi không tính quá lớn, mấy năm rồi đại nha hoàn trong phủ đều là sau mười tám tuổi mới chuẩn bị hôn xứng, còn có những người kéo dài tới hai mươi đấy thôi. Còn nữa nha đầu kia lại là nha hoàn bên người đại tiểu thư, mà hiện nay tiểu thư còn tại khuê trung (không hiểu lắm, có lẽ là còn chưa lấy chồng), tuy nói nàng so với tiểu thư lớn hơn một tuổi, của hồi môn có khả năng không nhiều, nhưng ai biết phu nhân định an bài thế nào. Ta thật sự là không giúp được bà việc này, bất quá khi ở trước mặt phu nhân ta sẽ nói hộ cho một hai câu, giúp bà thăm dò ý tứ của phu nhân, sau đó bà tự mình đi thưa chuyện, chỉ cần phu nhân gật đầu, chuyện này sẽ không có vấn đề gì! (Mình để Trần nương xưng ta-bà vì Trần nương là quản sự nên cấp bậc cao hơn chút, nói lên tính quan cách hay thể hiện của bà ta).
Trần nương đã nói đến mức này, lại hợp lý hợp tình, Lại ma ma chỉ phải gật gật đầu nói: Vậy thì phiền bà nói giúp thêm vài lời hay, việc mà thành, tôi chắc chắn sẽ không quên công lao của bà.
Trần nương cười cười, nói một câu: Vừa vặn ta có việc phải qua chỗ của phu nhân, một lát nữa ta sẽ nói giúp bà, bà cứ chờ đi, có gì ta sẽ nhất định thông báo cho bà. Bà ta nói xong liền đi.
Lại ma ma ngồi ở đấy đợi cả buổi sáng, trong lòng có chút không kiên nhẫn, đi ra đi vào ngóng nhìn ra cửa mấy lần cũng không thấy Trần nương trở về. Trong lòng bà ta bắt đầu có chút không yên, sợ Trần nương sẽ không nói, khiến cho chuyện tốt này thất bại, thế thì đúng là tiền mất mà việc không xong! Bà ta càng nghĩ trong lòng càng lo lắng, thật sự chờ không nổi nữa, đang định đi qua chỗ Kim thị thăm dò một chút, nhưng khi bà ta vừa đi ra ngoài, không nghĩ tới liền thấy Trần nương đã trở lại.
Ôi, tẩu tử tốt của tôi, có chuyện gì mà đi lâu như vậy chứ, để tôi chờ bao lâu! Lại ma ma nhẹ nhàng thở ra, cùng tiến vào phòng, tiếp theo liền hỏi: Bà đã nói chưa, ý tứ của phu nhân như thế nào?
Bà gấp gì chứ, đã là cố ý đi nói, làm sao có thể không nói được chứ! Trần nương nói xong liền tự rót cho mình một chén trà, chậm rì rì uống một ngụm, sau đó mới nói tiếp: Cũng là vận khí của bà tốt, ta vừa mới ở trước mặt phu nhân bóng gió nói về chuyện này, phu nhân nghe thấy thế, có vẻ như phu nhân cũng đang tính chuyện hôn phối cho Thiên Dao. Mấy ngày trước không phải người của Tống gia lại đây sao, nghe nói chính vì thương lượng chọn ngày tốt cho đại tiểu thư, cho nên a, vài nha hoàn bên người đại tiểu thư, cũng đến lúc nên tính toán xem an bài ai đi cùng ai ở lại phủ. Ta cũng tính thuận nước giong thuyền, liền hỏi phu nhân, có nên nhân dịp này để cho lão Kỷ đưa ra luôn danh sách hôn xứng cho hạ nhân hay không. Trần nương nói đến này, cảm thấy miệng có chút khô, liền dừng lại uống ngụm nước.
Phu nhân nói như thế nào? Lại ma ma chờ không kịp, vội hỏi.
Trần nương nhìn bà ta một cái, buông cái chén nói: Phu nhân chưa nói gì, chỉ là lắc lắc đầu, ta cũng không nhìn ra cái ý tứ gì.
Kia... Lại ma ma nghĩ nghĩ, chần chờ hỏi một câu: Kia phu nhân ngay lúc đó sắc mặt thế nào? Là cao hứng, hay là mất hứng?
Ta thấy không giống cao hứng, cũng không giống mất hứng. Trần nương nghĩ nghĩ, liền lắc lắc đầu.
Lời này nói như thế nào, có gì bà nói rõ ra đi xem nào! Lại ma ma nóng nảy hỏi lại.
Trần nương cũng không nói luôn, mím mím miệng ra chiều suy nghĩ, sau đó mới nói: Hắc, bà nói lời này đến là kỳ quái, ta cũng không phải con giun trong bụng phu nhân, sao có thể biết được trong long phu nhân suy nghĩ cái gì chứ, hơn nữa, ta chẳng phải đã giúp bà thăm dò chuyện kia rồi sao, bà còn muốn thế nào nữa!
Bà…….hảo hảo hảo, tôi tự đi hỏi vậy, không dám làm phiền ngài! Lại ma ma tức giận quá, xoay người bước đi. Trần nương ở phía sau hừ một tiếng, nghĩ thầm, ai chẳng biết chút tâm tư này của bà ta, không phải là ham của người ta chút của hồi môn hay sao, cũng không nhìn lại xem con trai mình là cái mặt hàng gì, có xứng với đại nha hoàn bên người đại tiểu thư sao, thật đúng là trèo cao, nếu mà có chuyện sắp xếp hôn sự cũng không tới phiên bà ta đi!
Sau khi Lại ma ma vào trong viện của Kim thị, sửa sang lại quần áo trên người, sau đó giữ lại một tiểu nha hoàn hỏi han vài câu, biết Kim thị vừa vặn nhàn rỗi, mới cười cười, để cho người ta đi vào báo một tiếng. Bà ta lại thừa dịp còn đang đứng chờ bên ngoài, ở trong lòng sắp xếp sẵn suy nghĩ trong đầu, chờ nha hoàn kia đi ra kêu bà ta vào, bà ta mới thay bằng vẻ mặt trang nghiêm rồi cẩn thận đi vào.
Kim thị nghe xong Lại ma ma nói, chưa nói cái gì, chỉ là từ ghế nằm ngồi thẳng lên, lại để cho Hồng Trù xoa bóp bả vai.
Lại ma ma đợi một lúc, nhìn Kim thị không giống như là đang mất hứng, liền lại nói: Kỳ thật nô tỳ cũng biết là Tiểu Đinh trèo cao, nhưng mà nô tỳ là thật sự là thích nha đầu Thiên Dao kia, vì thế nên muối mặt đến cầu xin phu nhân.
Nha đầu Thiên Dao này thật đúng là được người ta yêu thích, được rồi, ta đã biết. Kim thị nở nụ cười, liền khoát tay áo, lại nhẹ nhàng ách xì một cái.
Phu nhân nghỉ một lát đi, từ trưa đến giờ người có nghỉ ngơi được gì đâu. Hồng Trù ở một bên nhẹ nhàng khuyên một câu.
Ân. Kim thị gật đầu, sau đó vịn vào tay Hồng Trù đứng lên, Lại ma ma ở một bên có chút hồ đồ, cũng không biết rốt cuộc là Kim thị có ý tứ gì, là đáp ứng rồi, hay là không đáp ứng. Bà ta định hỏi lại, nhưng nhìn lên thấy vẻ mặt Kim thị có chút mệt mỏi, nên bà ta không dám mở miệng, đành đứng yên ở đấy vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Sau khi Kim thị đứng, nhìn Lại ma ma một cái, cười nói: Ngươi đã có tâm như vậy, cố ý đến cầu xin ta, coi như là tạo hoá của nha đầu kia, bất quá nàng cũng hầu hạ ta một thời gian dài, sau đấy lại hầu hạ đại tiểu thư vài năm, ngươi về sau đừng ủy khuất nàng.
Lại ma ma vừa nghe lời này, có ý đã đáp ứng, trong lòng mừng rỡ, vội hỏi: Đó là đương nhiên, phu nhân cứ việc yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ đối xử với nàng như con gái ruột của mình.
Kim thị gật gật đầu, không nói cái gì nữa, liền vào buồng trong nghỉ ngơi. Hồng Trù đứng bên cạnh giật mình, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, phu nhân thế nhưng lại chỉ hôn liền cho Thiên Dao! Mà lại là cho một tiểu tử không ra gì cả!
/41
|