Công việc của phòng giặt quần áo cuối cùng cũng xong trước bữa tối, Thiên Dao một đường xoa xoa hai cánh tay đau nhức cùng thắt lưng nhức mỏi trở về Tĩnh Nguyệt hiên, kể từ ngày nàng bước chân ra khỏi cửa phòng của Nhậm Uyển Hoa với thân phận Thiên Dao đến giờ, nàng cũng chưa từng nhìn lại căn phòng đó một lần, nàng một đường không chớp mắt trở về phòng, sau đó thở phào nhẹ nhõm, cũng không buồn thay quần áo, liền trực tiếp hướng trên giường ngã xuống.
Tuy nói thân thể này không phải là được nuông chiều từ bé, nhưng mà nàng cũng chưa từng giặt quá nhiều quần áo như vậy, rốt cuộc là có chút ăn không tiêu. Bây giờ Thiên Dao chỉ cảm thấy toàn thân xương cốt như muốn rời ra, mệt đến mức tay cũng không muốn nâng lên. Nhưng mà khi nàng vừa định ngủ, bụng lại bắt đầu kêu lên, nàng chậm rãi mở mắt ra, nhìn đỉnh màn màu trắng trên đầu, lại nhìn quanh trong phòng lạnh lẽo sơ sài, rồi lại đưa tay sờ sờ cái bụng xẹp lép, thật sự là không muốn đứng lên... Nhất thời nàng lại nhớ lại trước kia, lúc đó bên cạnh nàng lúc nào cũng có bốn năm nha hoàn chăm lo tất cả mọi sinh hoạt, cẩn thận hầu hạ chính mình, nghĩ đến đây nàng mạnh mẽ ngồi dậy, ép chính mình ngừng nhớ lại cùng khát vọng về cuộc sống trước kia!
Trôi qua cũng đã trôiqua rồi, sẽ không bao giờ có thể quay lại nữa, mà nếu bản thân cứ luôn nghĩ lại, như là gặp nạn mà lại thấy ảo giác, chỉ càng tăng thêm sự khó chịu mà thôi.
Nàng bước xuống giường, tính ra ngoài nhìn xem khi nào thì có thể ăn cơm chiều, không nghĩ tới lại nghe thấy có người gõ cửa.
Mở cửa nhìn ra, thì ra là Hồng Trù, Thiên Dao ngẩn người, không biết hôm nay Hồng Trù tới đây là có việc gì. Nhưng mà khi nàng nhìn thấy hộp đựng điểm tâm Hồng Trù cầm trong tay, thần sắc trên mặt nàng nhất thời giãn ra, tránh người ra để nàng ấy vào.
Đây là phu nhân hôm nay thưởng, ta ăn thấy ngon, liền lấy phần cho ngươi một ít, thuận tiện tìm ngươi trò chuyện. Hồng Trù một bên hướng trong phòng đi vào, một bên cười nói.
Ngươi có lòng. Thiên Dao giống như bình thường, thản nhiên nói một câu, sau đó tuỳ ý ngồi xuống.
Hồng Trù lại lắc lắc đầu, đưa tay chỉ vào hộp điểm tâm nàng mang tới đang đặt trên bàn, sau đó lại đi ra ngoài cửa xem xét nhìn xung quanh, rồi mới cẩn thận đóng cửa lại.
Ngươi làm cái gì vậy? Thiên Dao vốn định ăn tạm chút điểm tâm lót dạ trược, nhưng khi nàng nhìn thấy Hồng Trù thần thần bí bí, bộ dạng lén lút, nhất thời nhíu mày, khó hiểu hỏi.
Hồng Trù trở lại cẩn thận quan sát nàng rồi hỏi: Ngươi thật sự không biết chuyện gì sao?
Biết cái gì? Thiên Dao giật mình, nhìn nhìn sắc mặt của Hồng Trù, không giống như đang nói đùa.
Aizz, ta cũng cũng đoán thế mà! Hồng Trù đi đến bên người nàng, có chút vội vàng nhìn nàng hỏi: Ngươi rốt cuộc là như thế nào lại đắc tội phu nhân, hôm nay phu nhân thế nhưng lại đem ngươi ghép hôn với con trai của Lại ma ma, chính là một tiểu tử làm việc vặt bên ngoài đấy. Tiểu tử đấy là người chỉ biết ăn không ngồi rồi, hai mươi mấy tuổi đầu rồi, ở trong phủ làm bao nhiêu năm, cũng có được việc gì ra hồn đâu!
Nhất thời Thiên Dao bị những lời này làm cho mơ hồ, thật lâu sau mới hỏi lại: Ngươi nói bậy bạ gì đó, phu nhân làm sao có thể …….
Hồng Trù thở dài nói: Chính xác là buổi chiều ngày hôm nay, lúc đấy ta đang ở trong phòng đấm bóp cho phu nhân, Lại ma ma tới đấy, ngươi nói xem bà ta đến vì chuyện gì?
Có chuyện gì thì ngươi nói thẳng ra luôn đi. Thiên Dao trong lòng ẩn ẩn sinh ra vài phần bất an, nên không kiên nhẫn nói một câu.
Hồng Trù cũng không giận, nói tiếp: Bà ta tới là cố ý cầu thân cho con trai bà ta, chính xác là cầu thân với ngươi! Ta lúc ấy cũng bị dọa không ít, trong lòng ta lúc ây chính là cười con trai bà ta cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, ai ngờ phu nhân sau khi nghe xong, thế nhưng lại đáp ứng rồi!
Nói bậy! Thiên Dao trừng mắt, giận giữ phun ra hai chữ.
Hồng Trù đồng tình nhìn nàng, nhất thời cũng không biết phải nói cái gì cho tốt, nghĩ nghĩ rồi nói: Lẽ ra, như những năm vừa rồi đại nha hoàn trong phủ đến tuổi cưới gả, ít nhiều cũng được hỏi trước ý kiến mới cho chỉ hôn xứng, ít có trường hợp nào cứ trực tiếp định luận hôn xứng như ngươi. Ngươi cẩn thận nghĩn lại xem, rốt cuộc đắc tội phu nhân thế nào, làm cho trong lòng phu nhân không vui, nếu muốn nói là vì chuyện ngày đó của đại tiểu thư, thì không phải đã phạt ngươi đến phòng giặt quần áo rồi đó sao, sao để đến chuyện chung thân đại sự còn...
Hồng Trù còn chưa nói xong, thì thấy Thiên Dao bỗng nhiên xoay người muốn đi ra ngoài, nàng ấy bị dọa nhảy dựng lên, vội vàng túm lấy Thiên Dao hỏi: Ngươi đi làm gì?
Ta muốn tìm phu nhân hỏi rõ ràng việc này, phu nhân làm sao có thể… làm sao có thể đối xử với ta như vậy... Thiên Dao thanh âm đã có chút nghẹn ngào, nói xong liền cắn môi, sau đó dùng sức gỡ tay Hồng Trù, mở cửa ra, vội vã đi ra ngoài.
Thời điểm Thiên Dao lao ra khỏi viện, Phỉ Thúy cũng vừa vặn từ bên ngoài đi vào, nàng ta bị Thiên Dao đụng mạnh một cái lảo đảo, thiếu chút nữa bị ngã xuống. Sau khi nàng ta khó khăn đứng vững lại, đang muốn mắng to, lại quay đầu, chỉ nhìn thấy bóng dáng đã đi xa, nhưng chỉ trong chớp mắt liền không thấy nữa! Tức giận mà không có chỗ nào phát tiết, nàng ta tùy ý túm lấy một tiểu nha hoàn bên cạnh hỏi xem vừa mới là nãy ai, đúng là không có quy củ, khi nào thì Tĩnh Nguyệt hiên lại có cái người điên khùng như thế!
Tiểu nha hoàn kia sợ hãi nói đó là Thiên Dao tỷ tỷ.
Hừ, nguyên lai là nàng ta, ta chỉ biết, trong viện này trừ bỏ nàng ta, tìm không ra người thứ hai! Phỉ Thúy bĩu môi, xì một tiếng đầy khinh miệt, lại hỏi: Ngươi có biết là chuyện gì không? Nàng ta muốn đi đâu thế?
Muội không biết. Tiểu nha đầu kia cũng là vẻ mặt khó hiểu lắc lắc đầu. Vừa vặn lúc này thì Hồng Trù cũng đuổi theo tới, Phỉ Thúy đang muốn chào hỏi, Hồng Trù trong lòng sốt ruột, sợ Thiên Dao đi qua chỗ Kim thị bên kia gây rắc rối gì, nên vội vàng nở nụ cười nói một câu: Giúp ta vấn an tiểu thư của các ngươi. Nói xong liền vội vàng đi tiếp.
Phỉ Thúy ở phía sau nhìn theo một hồi, tràn đầy hiếu kỳ nói một câu: Đây là có chuyện gì vậy, người này so với người kia càng kỳ quái hơn! Chẳng lẽ Thiên Dao lại gặp phải cái gì cháy tới thân?
Lúc này Kim thị đang ở buồng trong nghe một bà tử quản sự đáp lời, Thiên Dao bỗng nhiên xông vào phòng, Kim thị lúc ấy cũng không phản ứng kịp xem là chuyện gì xảy ra. Nhưng mà không khí trong phòng lúc này lây nhiễm một loại khí thế kiêu ngạo, dũng mãnh không sợ gì, nhất thời làm cho bà sửng sốt, có chút không hiểu, nhưng trong lòng lại hiện lên một càm giác quen thuộc khác thường. Kim thị nâng lên mắt, nhìn lại thấy đấy là Thiên Dao, bà nhất thời nhíu mày, giận dữ nói: Sao lại không có quy củ như vậy!
Đám nha hoàn bà tử hầu ở trong phòng lúc này mới giật mình lấy lại tinh thần, sau đó đi qua giữ lại Thiên Dao, định sẽ đem nàng kéo ra bên ngoài. Thiên Dao lại dung sức đẩy mọi người ra, sau đó hai ba bước đi đến trước mặt Kim thị, bùm một tiếng liền thẳng tắp quỳ xuống, bạnh cằm, mắt hồng hồng, nàng bặm môi vẻ mặt quật cường nói: Ta muốn cùng phu nhân nói chuyện, nếu phu nhân không nghe, ta hôm nay liền đập đầu chết ở chỗ này!
Hồ nháo! Kim thị nhất thời ngồi thẳng người dậy, hướng nha hoàn bên cạnh quát: Còn không đem nàng ta kéo ra ngoài, thế này còn ra thể thống gì!
Vừa vặn Hồng Trù lúc này cũng đuổi theo tiến vào, nàng vừa mới ở ngoài cửa đã nghe thấy Thiên Dao nói như thế, hiện tại bì hù giật mình, mà trước mắt lại thấy Kim thị đang tức giận thật sự, trong lòng càng hoảng hốt, nên nàng bước lên phía trước giữ chặt Thiên Dao quát khẽ nói: Ngươi làm cái gì vậy, không nhìn thấy phu nhân đang bận việc sao, mau đi ra ngoài! Có cái gì thì để sau nói, ngươi trước mắt cứ nghe theo ta đi, tội gì lại phải tìm cái chết như vậy!
Thiên Dao liều mạng bỏ tay Hồng Trù ra, nàng hôm nay là bằng bất cứ giá nào cũng phải nói rõ với Kim thị, vì thế khí lực một chút cũng không khách khí, thế nhưng nhất thời lại kéo không được tay Hồng Trù ra, mà chút nữa còn bị đẩy ngã. Kim thị ở một bên nhìn một màn này, lại nghe mấy lời Hồng Trù vừa mới khuyên nhủ kia, trong lòng liền hiểu được vài phần. Thiên Dao nhất định là nghe nói chuyện hôn phối hôm nay, nên trong lòng có bất mãn, nhưng bà lại ngoài ý muốn là nha đầu kia, hiện nay tính nết lại lớn như vậy, lại dám tự tiện tiến vào phòng.
Kim thị nhìn nha đầu quỳ gối quật cường như vậy trước mặt mình, bà nhăn mặt nhíu, nhưng chưa mở miệng, cũng không biết nghĩ đến cái gì. Hồng Trù trong lòng sốt ruột, sợ một khi mình lui xuống, Kim thị thực sự nổi giận, nhất thời trách tội xuống dưới, thì lúc ấy không ai tránh được. Nàng ta đang định kêu thêm vài nha hoàn bên cạnh, cùng nhau đem Thiên Dao mạnh mẽ kéo ra ngoài, không nghĩ tới Kim thị lại bỗng nhiên mở miệng: Được rồi, không cần lôi kéo nữa, ngươi muốn nói cái gì thì cứ nói đi.
Đám người Hồng Trù sửng sốt, nhìn lại Kim thị, sau đó có chút khẩn trương lùi ra phía sau.
Thế mà Thiên Dao lại còn không thức thời, khuôn mặt tái nhợt, nhưng mang theo biểu tình quật cường, mở miệng nói: Việc này ta chỉ nói với một mình phu nhân, thỉnh cầu phu nhân cho mọi người không liên quan ra ngoài.
Hồng Trù hút một ngụm khí lạnh, hận không thể lập tức đem Thiên Dao kéo ra ngoài hung hăng đánh cho một trận, nha đầu kia hôm nay như thế nào lại chỉ có lớn người mà không có suy nghĩ như vậy, thật sự là càng ngày càng không biết đúng mực! Có thể mở miệng nói chuyện cùng phu nhân như vậy sao, quả thực là không biết sống chết!
Kim thị yên lặng nhìn Thiên Dao, thật lâu sau, liền gật gật đầu, đối với mọi người xung quanh nói: Các ngươi đều đi ra ngoài đi, Hồng Trù đứng thủ ở cửa, ai cũng đều không cho vào, mà mọi người ra ngoài nên làm cái gì thì làm cái đó đi, chính là phải nhớ quản tốt cái miệng của mình.
Thẳng đến lúc trong phòng mọi người đều lui ra ngoài, Thiên Dao kinh ngạc nhìn người ngồi bên trên kia, nước mắt rốt cục nhịn không được chảy ra, ngay sau đó liền khóc nức nở thành tiếng! Kim thị ngẩn người, nguyên lai là muốn trách cứ nàng, chính là không biết vì sao, nghe nàng khóc, không hiểu liền sinh ra vài phần không đành lòng, nhất thời mềm lòng, liền nhẹ giọng lại nói: Ngươi sao lại không có quy củ tự tiện chạy vào, lại bảo ta kêu nha hoàn trong phòng đều cho ra ngoài, không lẽ tính ở đây khóc nháo sao!
Thiên Dao thế này mới miễn cưỡng ngừng khóc, nâng mắt lên, nàng cứ nghĩ rằng sẽ nhìn thấy sự bất mãn khó chịu trong mắt Kim thị, nhưng không ngờ nàng nhìn thấy trong đấy là sự ôn nhu! Trong lòng nàng ngẩn ra, đầu óc trống rỗng, những suy nghĩ mới chuẩn bị tốt trong đầu đều đã quên, liền như vậy quỳ đi qua, ôm lấy chân Kim thị, ghé vào trên chân của bà, khóc không thành tiếng: Nương, nương, con là Hoa Nhi, con mới là Hoa Nhi của người a! Người vì sao không nhận ra con, con mới là Hoa Nhi mà!
Tuy nói thân thể này không phải là được nuông chiều từ bé, nhưng mà nàng cũng chưa từng giặt quá nhiều quần áo như vậy, rốt cuộc là có chút ăn không tiêu. Bây giờ Thiên Dao chỉ cảm thấy toàn thân xương cốt như muốn rời ra, mệt đến mức tay cũng không muốn nâng lên. Nhưng mà khi nàng vừa định ngủ, bụng lại bắt đầu kêu lên, nàng chậm rãi mở mắt ra, nhìn đỉnh màn màu trắng trên đầu, lại nhìn quanh trong phòng lạnh lẽo sơ sài, rồi lại đưa tay sờ sờ cái bụng xẹp lép, thật sự là không muốn đứng lên... Nhất thời nàng lại nhớ lại trước kia, lúc đó bên cạnh nàng lúc nào cũng có bốn năm nha hoàn chăm lo tất cả mọi sinh hoạt, cẩn thận hầu hạ chính mình, nghĩ đến đây nàng mạnh mẽ ngồi dậy, ép chính mình ngừng nhớ lại cùng khát vọng về cuộc sống trước kia!
Trôi qua cũng đã trôiqua rồi, sẽ không bao giờ có thể quay lại nữa, mà nếu bản thân cứ luôn nghĩ lại, như là gặp nạn mà lại thấy ảo giác, chỉ càng tăng thêm sự khó chịu mà thôi.
Nàng bước xuống giường, tính ra ngoài nhìn xem khi nào thì có thể ăn cơm chiều, không nghĩ tới lại nghe thấy có người gõ cửa.
Mở cửa nhìn ra, thì ra là Hồng Trù, Thiên Dao ngẩn người, không biết hôm nay Hồng Trù tới đây là có việc gì. Nhưng mà khi nàng nhìn thấy hộp đựng điểm tâm Hồng Trù cầm trong tay, thần sắc trên mặt nàng nhất thời giãn ra, tránh người ra để nàng ấy vào.
Đây là phu nhân hôm nay thưởng, ta ăn thấy ngon, liền lấy phần cho ngươi một ít, thuận tiện tìm ngươi trò chuyện. Hồng Trù một bên hướng trong phòng đi vào, một bên cười nói.
Ngươi có lòng. Thiên Dao giống như bình thường, thản nhiên nói một câu, sau đó tuỳ ý ngồi xuống.
Hồng Trù lại lắc lắc đầu, đưa tay chỉ vào hộp điểm tâm nàng mang tới đang đặt trên bàn, sau đó lại đi ra ngoài cửa xem xét nhìn xung quanh, rồi mới cẩn thận đóng cửa lại.
Ngươi làm cái gì vậy? Thiên Dao vốn định ăn tạm chút điểm tâm lót dạ trược, nhưng khi nàng nhìn thấy Hồng Trù thần thần bí bí, bộ dạng lén lút, nhất thời nhíu mày, khó hiểu hỏi.
Hồng Trù trở lại cẩn thận quan sát nàng rồi hỏi: Ngươi thật sự không biết chuyện gì sao?
Biết cái gì? Thiên Dao giật mình, nhìn nhìn sắc mặt của Hồng Trù, không giống như đang nói đùa.
Aizz, ta cũng cũng đoán thế mà! Hồng Trù đi đến bên người nàng, có chút vội vàng nhìn nàng hỏi: Ngươi rốt cuộc là như thế nào lại đắc tội phu nhân, hôm nay phu nhân thế nhưng lại đem ngươi ghép hôn với con trai của Lại ma ma, chính là một tiểu tử làm việc vặt bên ngoài đấy. Tiểu tử đấy là người chỉ biết ăn không ngồi rồi, hai mươi mấy tuổi đầu rồi, ở trong phủ làm bao nhiêu năm, cũng có được việc gì ra hồn đâu!
Nhất thời Thiên Dao bị những lời này làm cho mơ hồ, thật lâu sau mới hỏi lại: Ngươi nói bậy bạ gì đó, phu nhân làm sao có thể …….
Hồng Trù thở dài nói: Chính xác là buổi chiều ngày hôm nay, lúc đấy ta đang ở trong phòng đấm bóp cho phu nhân, Lại ma ma tới đấy, ngươi nói xem bà ta đến vì chuyện gì?
Có chuyện gì thì ngươi nói thẳng ra luôn đi. Thiên Dao trong lòng ẩn ẩn sinh ra vài phần bất an, nên không kiên nhẫn nói một câu.
Hồng Trù cũng không giận, nói tiếp: Bà ta tới là cố ý cầu thân cho con trai bà ta, chính xác là cầu thân với ngươi! Ta lúc ấy cũng bị dọa không ít, trong lòng ta lúc ây chính là cười con trai bà ta cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, ai ngờ phu nhân sau khi nghe xong, thế nhưng lại đáp ứng rồi!
Nói bậy! Thiên Dao trừng mắt, giận giữ phun ra hai chữ.
Hồng Trù đồng tình nhìn nàng, nhất thời cũng không biết phải nói cái gì cho tốt, nghĩ nghĩ rồi nói: Lẽ ra, như những năm vừa rồi đại nha hoàn trong phủ đến tuổi cưới gả, ít nhiều cũng được hỏi trước ý kiến mới cho chỉ hôn xứng, ít có trường hợp nào cứ trực tiếp định luận hôn xứng như ngươi. Ngươi cẩn thận nghĩn lại xem, rốt cuộc đắc tội phu nhân thế nào, làm cho trong lòng phu nhân không vui, nếu muốn nói là vì chuyện ngày đó của đại tiểu thư, thì không phải đã phạt ngươi đến phòng giặt quần áo rồi đó sao, sao để đến chuyện chung thân đại sự còn...
Hồng Trù còn chưa nói xong, thì thấy Thiên Dao bỗng nhiên xoay người muốn đi ra ngoài, nàng ấy bị dọa nhảy dựng lên, vội vàng túm lấy Thiên Dao hỏi: Ngươi đi làm gì?
Ta muốn tìm phu nhân hỏi rõ ràng việc này, phu nhân làm sao có thể… làm sao có thể đối xử với ta như vậy... Thiên Dao thanh âm đã có chút nghẹn ngào, nói xong liền cắn môi, sau đó dùng sức gỡ tay Hồng Trù, mở cửa ra, vội vã đi ra ngoài.
Thời điểm Thiên Dao lao ra khỏi viện, Phỉ Thúy cũng vừa vặn từ bên ngoài đi vào, nàng ta bị Thiên Dao đụng mạnh một cái lảo đảo, thiếu chút nữa bị ngã xuống. Sau khi nàng ta khó khăn đứng vững lại, đang muốn mắng to, lại quay đầu, chỉ nhìn thấy bóng dáng đã đi xa, nhưng chỉ trong chớp mắt liền không thấy nữa! Tức giận mà không có chỗ nào phát tiết, nàng ta tùy ý túm lấy một tiểu nha hoàn bên cạnh hỏi xem vừa mới là nãy ai, đúng là không có quy củ, khi nào thì Tĩnh Nguyệt hiên lại có cái người điên khùng như thế!
Tiểu nha hoàn kia sợ hãi nói đó là Thiên Dao tỷ tỷ.
Hừ, nguyên lai là nàng ta, ta chỉ biết, trong viện này trừ bỏ nàng ta, tìm không ra người thứ hai! Phỉ Thúy bĩu môi, xì một tiếng đầy khinh miệt, lại hỏi: Ngươi có biết là chuyện gì không? Nàng ta muốn đi đâu thế?
Muội không biết. Tiểu nha đầu kia cũng là vẻ mặt khó hiểu lắc lắc đầu. Vừa vặn lúc này thì Hồng Trù cũng đuổi theo tới, Phỉ Thúy đang muốn chào hỏi, Hồng Trù trong lòng sốt ruột, sợ Thiên Dao đi qua chỗ Kim thị bên kia gây rắc rối gì, nên vội vàng nở nụ cười nói một câu: Giúp ta vấn an tiểu thư của các ngươi. Nói xong liền vội vàng đi tiếp.
Phỉ Thúy ở phía sau nhìn theo một hồi, tràn đầy hiếu kỳ nói một câu: Đây là có chuyện gì vậy, người này so với người kia càng kỳ quái hơn! Chẳng lẽ Thiên Dao lại gặp phải cái gì cháy tới thân?
Lúc này Kim thị đang ở buồng trong nghe một bà tử quản sự đáp lời, Thiên Dao bỗng nhiên xông vào phòng, Kim thị lúc ấy cũng không phản ứng kịp xem là chuyện gì xảy ra. Nhưng mà không khí trong phòng lúc này lây nhiễm một loại khí thế kiêu ngạo, dũng mãnh không sợ gì, nhất thời làm cho bà sửng sốt, có chút không hiểu, nhưng trong lòng lại hiện lên một càm giác quen thuộc khác thường. Kim thị nâng lên mắt, nhìn lại thấy đấy là Thiên Dao, bà nhất thời nhíu mày, giận dữ nói: Sao lại không có quy củ như vậy!
Đám nha hoàn bà tử hầu ở trong phòng lúc này mới giật mình lấy lại tinh thần, sau đó đi qua giữ lại Thiên Dao, định sẽ đem nàng kéo ra bên ngoài. Thiên Dao lại dung sức đẩy mọi người ra, sau đó hai ba bước đi đến trước mặt Kim thị, bùm một tiếng liền thẳng tắp quỳ xuống, bạnh cằm, mắt hồng hồng, nàng bặm môi vẻ mặt quật cường nói: Ta muốn cùng phu nhân nói chuyện, nếu phu nhân không nghe, ta hôm nay liền đập đầu chết ở chỗ này!
Hồ nháo! Kim thị nhất thời ngồi thẳng người dậy, hướng nha hoàn bên cạnh quát: Còn không đem nàng ta kéo ra ngoài, thế này còn ra thể thống gì!
Vừa vặn Hồng Trù lúc này cũng đuổi theo tiến vào, nàng vừa mới ở ngoài cửa đã nghe thấy Thiên Dao nói như thế, hiện tại bì hù giật mình, mà trước mắt lại thấy Kim thị đang tức giận thật sự, trong lòng càng hoảng hốt, nên nàng bước lên phía trước giữ chặt Thiên Dao quát khẽ nói: Ngươi làm cái gì vậy, không nhìn thấy phu nhân đang bận việc sao, mau đi ra ngoài! Có cái gì thì để sau nói, ngươi trước mắt cứ nghe theo ta đi, tội gì lại phải tìm cái chết như vậy!
Thiên Dao liều mạng bỏ tay Hồng Trù ra, nàng hôm nay là bằng bất cứ giá nào cũng phải nói rõ với Kim thị, vì thế khí lực một chút cũng không khách khí, thế nhưng nhất thời lại kéo không được tay Hồng Trù ra, mà chút nữa còn bị đẩy ngã. Kim thị ở một bên nhìn một màn này, lại nghe mấy lời Hồng Trù vừa mới khuyên nhủ kia, trong lòng liền hiểu được vài phần. Thiên Dao nhất định là nghe nói chuyện hôn phối hôm nay, nên trong lòng có bất mãn, nhưng bà lại ngoài ý muốn là nha đầu kia, hiện nay tính nết lại lớn như vậy, lại dám tự tiện tiến vào phòng.
Kim thị nhìn nha đầu quỳ gối quật cường như vậy trước mặt mình, bà nhăn mặt nhíu, nhưng chưa mở miệng, cũng không biết nghĩ đến cái gì. Hồng Trù trong lòng sốt ruột, sợ một khi mình lui xuống, Kim thị thực sự nổi giận, nhất thời trách tội xuống dưới, thì lúc ấy không ai tránh được. Nàng ta đang định kêu thêm vài nha hoàn bên cạnh, cùng nhau đem Thiên Dao mạnh mẽ kéo ra ngoài, không nghĩ tới Kim thị lại bỗng nhiên mở miệng: Được rồi, không cần lôi kéo nữa, ngươi muốn nói cái gì thì cứ nói đi.
Đám người Hồng Trù sửng sốt, nhìn lại Kim thị, sau đó có chút khẩn trương lùi ra phía sau.
Thế mà Thiên Dao lại còn không thức thời, khuôn mặt tái nhợt, nhưng mang theo biểu tình quật cường, mở miệng nói: Việc này ta chỉ nói với một mình phu nhân, thỉnh cầu phu nhân cho mọi người không liên quan ra ngoài.
Hồng Trù hút một ngụm khí lạnh, hận không thể lập tức đem Thiên Dao kéo ra ngoài hung hăng đánh cho một trận, nha đầu kia hôm nay như thế nào lại chỉ có lớn người mà không có suy nghĩ như vậy, thật sự là càng ngày càng không biết đúng mực! Có thể mở miệng nói chuyện cùng phu nhân như vậy sao, quả thực là không biết sống chết!
Kim thị yên lặng nhìn Thiên Dao, thật lâu sau, liền gật gật đầu, đối với mọi người xung quanh nói: Các ngươi đều đi ra ngoài đi, Hồng Trù đứng thủ ở cửa, ai cũng đều không cho vào, mà mọi người ra ngoài nên làm cái gì thì làm cái đó đi, chính là phải nhớ quản tốt cái miệng của mình.
Thẳng đến lúc trong phòng mọi người đều lui ra ngoài, Thiên Dao kinh ngạc nhìn người ngồi bên trên kia, nước mắt rốt cục nhịn không được chảy ra, ngay sau đó liền khóc nức nở thành tiếng! Kim thị ngẩn người, nguyên lai là muốn trách cứ nàng, chính là không biết vì sao, nghe nàng khóc, không hiểu liền sinh ra vài phần không đành lòng, nhất thời mềm lòng, liền nhẹ giọng lại nói: Ngươi sao lại không có quy củ tự tiện chạy vào, lại bảo ta kêu nha hoàn trong phòng đều cho ra ngoài, không lẽ tính ở đây khóc nháo sao!
Thiên Dao thế này mới miễn cưỡng ngừng khóc, nâng mắt lên, nàng cứ nghĩ rằng sẽ nhìn thấy sự bất mãn khó chịu trong mắt Kim thị, nhưng không ngờ nàng nhìn thấy trong đấy là sự ôn nhu! Trong lòng nàng ngẩn ra, đầu óc trống rỗng, những suy nghĩ mới chuẩn bị tốt trong đầu đều đã quên, liền như vậy quỳ đi qua, ôm lấy chân Kim thị, ghé vào trên chân của bà, khóc không thành tiếng: Nương, nương, con là Hoa Nhi, con mới là Hoa Nhi của người a! Người vì sao không nhận ra con, con mới là Hoa Nhi mà!
/41
|