Tiểu thư, vừa lúc nãy Thiên Dao như người điên chạy ra khỏi viện, cũng không biết là có chuyện gì, nàng ta cứ như vậy chạy tới viện của phu nhân! Phỉ Thúy bị Thiên Dao đụng phải, trong lòng nuốt không trôi được cục tức kia, liền đi ra ngoài hỏi thăm một vòng. Sau mới biết được Thiên Dao là chạy qua chỗ Kim thị, chỉ tiếc bên ngoài có Hồng Trù đứng thủ, Kim thị lại hạ cấm lệnh, nàng ta nhất thời không hỏi thăm được là có chuyện gì, đành trở về nói chuyện lại với Nhậm Uyển Hoa.
Nhậm Uyển Hoa lúc này đang học thêu thùa, vừa nghe lời này, nhất thời ngẩng mặt lên hỏi: Thiên Dao? Nàng ta sốt ruột đi qua chỗ phu nhân làm gì?
Nô tỳ không rõ. Phỉ Thúy lắc lắc đầu, hoang mang nói một câu: Chỉ nghe nói nàng ta vào đó, không lâu sau phu nhân đã lệnh cho mọi người trong phòng đều ra ngoài, chỉ lưu lại nàng ta ở bên trong nói chuyện, lại còn cho Hồng Trù canh giữ ở ngoài cửa, ai cũng không để đi vào. Cũng không biết là muốn nói chuyện gì, cẩn thận như vậy ...
Nhậm Uyển Hoa nghe xong lời này, bỗng nhiên cảm giác trên tay tê rần, không khỏi kêu lên một tiếng, nàng ta lấy lại tinh thần mới phát hiện mình không cẩn thận đâm vào ngón tay. Nàng ta hơi nhíu mày, nâng tay lên xoa xoa ngón tay, một giọt máu đỏ tươi lập tức liền theo đầu ngón tay chảy ra.
Nha, tiểu thư sao lại không cẩn thận như vậy! Tự làm đau mình! Phỉ Thúy định bước lên xem xét.
Nhậm Uyển Hoa trên mặt mơ hồ lộ ra vài phần chán ghét, nhưng ngay sau đó nàng lập tức liền nhận ra, thay vào đó là vẻ mặt tươi cười, nói một câu: Không có chuyện gì, ngươi đi xem một chút khi nào thì đến giờ cơm chiều. Nàng ta nói xong nhìn lại thành quả thêu thùa của mình nửa ngày hôm nay, nàng ta cầm chiếc khăn tay đã bị thêu hỏng, tùy ý xoa xoa ngón tay. Phỉ Thúy ở một bên nhìn đến động tác này, lại nhìn tới chiếc khăn tay bị thêu hỏng kia, không biết vì sao, trong lòng luôn luôn có cảm giác kỳ quái.
Động tác này của tiểu thư, cảm giác thật xa lạ, trước kia cũng không bao giờ cầm đồ thêu của mình mà lau tay. Còn có chiếc khăn tay mà Nhậm Uyển Hoa vừa mới thêu, so với trước kia, tựa như là một người mới đang học thêu vậy, chẳng lẽ sau khi mất trí nhớ, ngay cả những việc vốn đã quen làm cũng đều quên hết?
Sau khi Phỉ Thúy rời khỏi đây, Nhậm Uyển Hoa nhất thời ngồi không nổi nữa, nàng ta liền đứng lên, ở trong phòng đi qua đi lại suy nghĩ, nàng ta định đi ra ngoài xem, nhưng khi đi tới cửa, lại đứng lại. Sau đó nàng ta đứng ngốc ở cạnh cửa nhìn bên ngoài, cũng không biết đang nghĩ cái gì, mãi cho đến lúc Thiên Nguyệt quay lại, nàng mới lấy lại tinh thần, hỏi một câu: Ngươi có nghe ngóng thấy hôm nay xảy ra chuyện gì không?
Có chuyện gì xấu sao? Ý tiểu thư chỉ chuyện gì? Thiên Nguyệt khó hiểu.
Mắt Nhậm Uyển Hoa chuyển động, liền cười nói: Nga, nghe nói bỗng nhiên lúc nãy Thiên Dao chạy tới chỗ phu nhân, cũng không biết là có chuyện gì, ta lo lắng nàng ta có phải là lại gây ra hoạ gì không.
Có việc này! Thiên Nguyệt lúc nãy không có mặt ở trong viện, bởi vậy cũng không biết việc này, nên vừa nghe thế đầu tiên là sửng sốt, xong sau đó nhìn thần sắc của Nhậm Uyển Hoa, liền cười nói: Nếu không nô tỳ đi qua chỗ của phu nhân hỏi thăm một chút dùm tiểu thư?
Nhậm Uyển Hoa đang muốn gật đầu, nhưng suy nghĩ, lại lắc lắc đầu nói: Quên đi, chờ nàng ấy trở về hỏi lại vậy, ta thấy còn lúc nữa mời tới bữa tối, ngươi cứ đi làm việc của ngươi đi. Nàng ta nói xong liền xoay người vào buồng trong, một lần nữa cầm lấy châm tuyến, nhưng hai tai vẫn chú ý nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Nghe thấy Thiên Nguyệt ở trong phòng thu thập một chút, lại phân công công việc cho hai tiểu nha hoàn vài câu, xong sau đó mới đi ra ngoài. Nhậm Uyển Hoa liền buông đồ thêu trong tay xuống, rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài nhìn, thấy Thiên Nguyệt quả thực đi ra khỏi viện.
...
Nương, người nói thực chứ, phu nhân thực sự đáp ứng rồi! Phía đông Nhậm phủ có một dãy phòng ở thấp bé, đó đều là địa phương mà trong phủ cung cấp cho hạ nhân ở. Lúc này Tiểu Đinh đang ngồi ở cửa phòng bếp nhà mình, miệng cắn một ngụm mỳ sợi, nghe xong lời nói của Lại ma ma, nhất thời kích động đứng lên, cũng không tiếp tục ăn nữa. Hắn ta vội vàng chạy tới đem Lại ma ma kéo đến bên ghế dựa ngồi xuống, mở to mắt, vẻ mặt khẩn trương hỏi: Phu nhân liền như vậy, đáp ứng?
Thế này, tốt xấu gì thì ta cũng làm ở trong phủ hơn nửa đời rồi, phu nhân dù sao cũng phải nể cái mặt già của ta chứ. Lại ma ma có chút đắc ý nói một câu, xong sau đó nhìn lại nhi tử của mình, nói: Ngươi làm việc nên cẩn thận cho ta, chuyện lần này tốn của ta không ít bạc đâu. Đến lúc nha đầu kia gả vào nhà ta, mấy thứ của hồi môn của nó, ngươi phụ trách lấy lại, ta giúp các ngươi bảo quản. Về sau mỗi tháng xuất nhập bao nhiêu, đều có ghi chép lại rõ ràng, không thể giống như lúc trước ngươi chỉ có một mình, có bao nhiêu tiêu hết bấy nhiêu, không có tý tiền dành dụm nào cả!
Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên... Tiểu Đinh xoa xoa tay, hắc hắc cười hai tiếng.
Lại ma ma nhìn bộ dạng không được tích sự gì của hắn, tức giận đến vỗ hắn một cái quát: Mọi việc ta đều lo cho ngươi rồi, ngươi về sau ở trong phủ phải chú ý làm việc cho ta, đừng có suốt ngày lúc nào cũng chỉ lo uống rượu thôi, sau này không cho phép làm việc thất bại nữa! Lần trước nhờ Trần quản sự cũng là bạc ta bỏ ra, ngươi mới không bị đuổi ra ngoài, từng việc một người đều nhớ kỹ cho ta!
Con hiểu được hiểu được, con sẽ nhất định sớm báo hiếu cho người. Tiểu Đinh trong lòng cao hứng, như con gà trống khoe khoang khoác lác, sau đó lại nói tiếp: Nương người yên tâm, hôm qua con cố ý hỏi Tiểu Vinh, nhị đệ của hắn mới mở một cái tửu điếm mới, chính là mượn bạc của Thúy Lăng mới làm lên. Người tính xem, muốn mở tửu điếm cũng không ít bạc đâu, cho nên người cứ yên tâm đi, bây giờ người chi ra, sau này chắc chắn con không để người thiệt thòi đâu.
Hừ, kia cũng phải nàng ta nguyện ý lấy ra nữa mới được. Lại ma ma mắt sáng ngời, lắc lắc cổ, bĩu môi nói.
Nếu đã vào cửa nhà chúng ta rồi, không phải đều là của chúng ta sao, có cái gì phải lo lắng chứ. Nói đi cũng phải nói lại, Thiên Dao chính là do phu nhân mua vào phủ, đã sớm cùng người nhà xa cách, tiền tiết kiệm của nàng ấy từ trước đến giờ, đến lúc đó còn không đều mang đến nhà ta sao! Tiểu Đinh một bên bàn tính, vừa nghĩ tới bộ dáng của Thiên Dao, trong lòng ngứa ngáy hận không thể lập tức liền đi qua đem nàng cưới về luôn, trực tiếp động phòng.
Lại ma ma cũng đang nghĩ tới vấn đề này, bà ta liền bắt đầu cùng Tiểu Đinh cẩn thận thương lượng lại việc này. Bà ta cũng đã vất vả hơn nửa đời người, nên cũng sớm đã nghĩ tới ở phía sau phố kia mua một chỗ có thể dưỡng lão, hơn nữa vị trí kia còn có thể làm tiểu điếm buôn bán, mặc dù trước mắt tiền cũng còn đủ, nhưng bỏ ra thêm nữa vẫn thấy tiếc. Hiện nay rốt cục đợi được đến lúc có người đưa tiền tới cửa, tất nhiên là phải hảo hảo tính toán một phen.
...
Trời cũng đã dần tối, lão gia cũng đã hồi phủ, Hồng Trù ở bên ngoài cửa viện thủ đã được nửa canh giờ, lại vẫn không thấy Thiên Dao đi ra. Cẩn thận nghe ngóng bên trong, cũng không có nghe thấy bên trong có động tĩnh gì lớn cả, chỉ có lúc mới bắt đầu, bên trong truyền ra tiếng khóc của Thiên Dao ra, nhưng rất nhanh, thanh âm kia liền biến mất.
Nha đầu Thiên Dao kia, tính tình như thế nào bỗng nhiên trở nên nóng nảy như vậy, thật sự là! Hồng Trù bên ngoài sốt ruột đi qua đi lại, trong lòng bắt đầu thấy hối hận, nhẽ ra mình vừa lúc nãy không nên đi nói cho nàng ấy biết việc này, chính là... Nàng ấy sớm hay muộn cũng sẽ biết, ai, cũng không biết bên trong rốt cuộc thế nào. Nàng ấy cùng phu nhân nói gì? Mà buổi chiều nay phu nhân đã đáp ứng Lại ma ma rồi, nếu là đổi ý, phu nhân chẳng phải tự mình nói mà không giữ lời sao!
Ngay tại lúc này, Thiên Nguyệt từ bên ngoài lặng lẽ đi đến, Hồng Trù nhìn thấy, liền đối với nàng làm một cái thủ thế, sau đó hạ giọng nói nhỏ: Ngươi ở bên kia tới có chuyện gì, trước mắt phu nhân không rảnh.
Ta không phải đến tìm phu nhân, nghe nói Thiên Dao... Thiên Nguyệt thật có lỗi cười, xong sau đó mới hỏi tiếp: Có phải xảy ra chuyện gì hay không, ta mới vừa ở bên kia nghe nói Thiên Dao từ trong viện trực tiếp liền chạy tới chỗ phu nhân, bây giờ vẫn còn ở trong phòng sao? Đã ở trong đấy bao lâu rồi?
Cũng khá lâu rồi, ngươi vẫn là nên đi về trước đi, có chuyện gì nói sau, ta lúc này cũng không dám nhiều lời. Hồng Trù nói xong liền lắc lắc đầu.
Nhưng mà mọi chuyện đang tốt đẹp, Thiên Dao như thế nào lại chạy tới đây ?
Ai, chính là chuyện xứng hôn ấy, trong lòng nàng ấy bất mãn... Hồng Trù thấp giọng nói một câu, vừa vặn lúc này nghe được trong phòng có tiếng động, liền ngừng nói, tiếp theo hướng Thiên Nguyệt khoát tay áo, lại nháy mắt ra dấu, xong việc liền xoay người trở về, đứng hầu ở trước cửa. Nàng ấy vừa mới đứng vững, cửa đã bị kéo ra, tiếp theo nhìn thấy Thiên Dao khuôn mặt tái nhợt, từ bên trong đi ra.
Thiên Dao... Hồng Trù kêu một tiếng, Thiên Dao lại ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt cũng không nhìn nàng ấy cứ thế đi qua. Thiên Nguyệt cũng kêu nàng một tiếng, nàng cũng không phản ứng gì, cứ như vậy, thẳng tắp đi ra ngoài.
Nhậm Uyển Hoa lúc này đang học thêu thùa, vừa nghe lời này, nhất thời ngẩng mặt lên hỏi: Thiên Dao? Nàng ta sốt ruột đi qua chỗ phu nhân làm gì?
Nô tỳ không rõ. Phỉ Thúy lắc lắc đầu, hoang mang nói một câu: Chỉ nghe nói nàng ta vào đó, không lâu sau phu nhân đã lệnh cho mọi người trong phòng đều ra ngoài, chỉ lưu lại nàng ta ở bên trong nói chuyện, lại còn cho Hồng Trù canh giữ ở ngoài cửa, ai cũng không để đi vào. Cũng không biết là muốn nói chuyện gì, cẩn thận như vậy ...
Nhậm Uyển Hoa nghe xong lời này, bỗng nhiên cảm giác trên tay tê rần, không khỏi kêu lên một tiếng, nàng ta lấy lại tinh thần mới phát hiện mình không cẩn thận đâm vào ngón tay. Nàng ta hơi nhíu mày, nâng tay lên xoa xoa ngón tay, một giọt máu đỏ tươi lập tức liền theo đầu ngón tay chảy ra.
Nha, tiểu thư sao lại không cẩn thận như vậy! Tự làm đau mình! Phỉ Thúy định bước lên xem xét.
Nhậm Uyển Hoa trên mặt mơ hồ lộ ra vài phần chán ghét, nhưng ngay sau đó nàng lập tức liền nhận ra, thay vào đó là vẻ mặt tươi cười, nói một câu: Không có chuyện gì, ngươi đi xem một chút khi nào thì đến giờ cơm chiều. Nàng ta nói xong nhìn lại thành quả thêu thùa của mình nửa ngày hôm nay, nàng ta cầm chiếc khăn tay đã bị thêu hỏng, tùy ý xoa xoa ngón tay. Phỉ Thúy ở một bên nhìn đến động tác này, lại nhìn tới chiếc khăn tay bị thêu hỏng kia, không biết vì sao, trong lòng luôn luôn có cảm giác kỳ quái.
Động tác này của tiểu thư, cảm giác thật xa lạ, trước kia cũng không bao giờ cầm đồ thêu của mình mà lau tay. Còn có chiếc khăn tay mà Nhậm Uyển Hoa vừa mới thêu, so với trước kia, tựa như là một người mới đang học thêu vậy, chẳng lẽ sau khi mất trí nhớ, ngay cả những việc vốn đã quen làm cũng đều quên hết?
Sau khi Phỉ Thúy rời khỏi đây, Nhậm Uyển Hoa nhất thời ngồi không nổi nữa, nàng ta liền đứng lên, ở trong phòng đi qua đi lại suy nghĩ, nàng ta định đi ra ngoài xem, nhưng khi đi tới cửa, lại đứng lại. Sau đó nàng ta đứng ngốc ở cạnh cửa nhìn bên ngoài, cũng không biết đang nghĩ cái gì, mãi cho đến lúc Thiên Nguyệt quay lại, nàng mới lấy lại tinh thần, hỏi một câu: Ngươi có nghe ngóng thấy hôm nay xảy ra chuyện gì không?
Có chuyện gì xấu sao? Ý tiểu thư chỉ chuyện gì? Thiên Nguyệt khó hiểu.
Mắt Nhậm Uyển Hoa chuyển động, liền cười nói: Nga, nghe nói bỗng nhiên lúc nãy Thiên Dao chạy tới chỗ phu nhân, cũng không biết là có chuyện gì, ta lo lắng nàng ta có phải là lại gây ra hoạ gì không.
Có việc này! Thiên Nguyệt lúc nãy không có mặt ở trong viện, bởi vậy cũng không biết việc này, nên vừa nghe thế đầu tiên là sửng sốt, xong sau đó nhìn thần sắc của Nhậm Uyển Hoa, liền cười nói: Nếu không nô tỳ đi qua chỗ của phu nhân hỏi thăm một chút dùm tiểu thư?
Nhậm Uyển Hoa đang muốn gật đầu, nhưng suy nghĩ, lại lắc lắc đầu nói: Quên đi, chờ nàng ấy trở về hỏi lại vậy, ta thấy còn lúc nữa mời tới bữa tối, ngươi cứ đi làm việc của ngươi đi. Nàng ta nói xong liền xoay người vào buồng trong, một lần nữa cầm lấy châm tuyến, nhưng hai tai vẫn chú ý nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Nghe thấy Thiên Nguyệt ở trong phòng thu thập một chút, lại phân công công việc cho hai tiểu nha hoàn vài câu, xong sau đó mới đi ra ngoài. Nhậm Uyển Hoa liền buông đồ thêu trong tay xuống, rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài nhìn, thấy Thiên Nguyệt quả thực đi ra khỏi viện.
...
Nương, người nói thực chứ, phu nhân thực sự đáp ứng rồi! Phía đông Nhậm phủ có một dãy phòng ở thấp bé, đó đều là địa phương mà trong phủ cung cấp cho hạ nhân ở. Lúc này Tiểu Đinh đang ngồi ở cửa phòng bếp nhà mình, miệng cắn một ngụm mỳ sợi, nghe xong lời nói của Lại ma ma, nhất thời kích động đứng lên, cũng không tiếp tục ăn nữa. Hắn ta vội vàng chạy tới đem Lại ma ma kéo đến bên ghế dựa ngồi xuống, mở to mắt, vẻ mặt khẩn trương hỏi: Phu nhân liền như vậy, đáp ứng?
Thế này, tốt xấu gì thì ta cũng làm ở trong phủ hơn nửa đời rồi, phu nhân dù sao cũng phải nể cái mặt già của ta chứ. Lại ma ma có chút đắc ý nói một câu, xong sau đó nhìn lại nhi tử của mình, nói: Ngươi làm việc nên cẩn thận cho ta, chuyện lần này tốn của ta không ít bạc đâu. Đến lúc nha đầu kia gả vào nhà ta, mấy thứ của hồi môn của nó, ngươi phụ trách lấy lại, ta giúp các ngươi bảo quản. Về sau mỗi tháng xuất nhập bao nhiêu, đều có ghi chép lại rõ ràng, không thể giống như lúc trước ngươi chỉ có một mình, có bao nhiêu tiêu hết bấy nhiêu, không có tý tiền dành dụm nào cả!
Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên... Tiểu Đinh xoa xoa tay, hắc hắc cười hai tiếng.
Lại ma ma nhìn bộ dạng không được tích sự gì của hắn, tức giận đến vỗ hắn một cái quát: Mọi việc ta đều lo cho ngươi rồi, ngươi về sau ở trong phủ phải chú ý làm việc cho ta, đừng có suốt ngày lúc nào cũng chỉ lo uống rượu thôi, sau này không cho phép làm việc thất bại nữa! Lần trước nhờ Trần quản sự cũng là bạc ta bỏ ra, ngươi mới không bị đuổi ra ngoài, từng việc một người đều nhớ kỹ cho ta!
Con hiểu được hiểu được, con sẽ nhất định sớm báo hiếu cho người. Tiểu Đinh trong lòng cao hứng, như con gà trống khoe khoang khoác lác, sau đó lại nói tiếp: Nương người yên tâm, hôm qua con cố ý hỏi Tiểu Vinh, nhị đệ của hắn mới mở một cái tửu điếm mới, chính là mượn bạc của Thúy Lăng mới làm lên. Người tính xem, muốn mở tửu điếm cũng không ít bạc đâu, cho nên người cứ yên tâm đi, bây giờ người chi ra, sau này chắc chắn con không để người thiệt thòi đâu.
Hừ, kia cũng phải nàng ta nguyện ý lấy ra nữa mới được. Lại ma ma mắt sáng ngời, lắc lắc cổ, bĩu môi nói.
Nếu đã vào cửa nhà chúng ta rồi, không phải đều là của chúng ta sao, có cái gì phải lo lắng chứ. Nói đi cũng phải nói lại, Thiên Dao chính là do phu nhân mua vào phủ, đã sớm cùng người nhà xa cách, tiền tiết kiệm của nàng ấy từ trước đến giờ, đến lúc đó còn không đều mang đến nhà ta sao! Tiểu Đinh một bên bàn tính, vừa nghĩ tới bộ dáng của Thiên Dao, trong lòng ngứa ngáy hận không thể lập tức liền đi qua đem nàng cưới về luôn, trực tiếp động phòng.
Lại ma ma cũng đang nghĩ tới vấn đề này, bà ta liền bắt đầu cùng Tiểu Đinh cẩn thận thương lượng lại việc này. Bà ta cũng đã vất vả hơn nửa đời người, nên cũng sớm đã nghĩ tới ở phía sau phố kia mua một chỗ có thể dưỡng lão, hơn nữa vị trí kia còn có thể làm tiểu điếm buôn bán, mặc dù trước mắt tiền cũng còn đủ, nhưng bỏ ra thêm nữa vẫn thấy tiếc. Hiện nay rốt cục đợi được đến lúc có người đưa tiền tới cửa, tất nhiên là phải hảo hảo tính toán một phen.
...
Trời cũng đã dần tối, lão gia cũng đã hồi phủ, Hồng Trù ở bên ngoài cửa viện thủ đã được nửa canh giờ, lại vẫn không thấy Thiên Dao đi ra. Cẩn thận nghe ngóng bên trong, cũng không có nghe thấy bên trong có động tĩnh gì lớn cả, chỉ có lúc mới bắt đầu, bên trong truyền ra tiếng khóc của Thiên Dao ra, nhưng rất nhanh, thanh âm kia liền biến mất.
Nha đầu Thiên Dao kia, tính tình như thế nào bỗng nhiên trở nên nóng nảy như vậy, thật sự là! Hồng Trù bên ngoài sốt ruột đi qua đi lại, trong lòng bắt đầu thấy hối hận, nhẽ ra mình vừa lúc nãy không nên đi nói cho nàng ấy biết việc này, chính là... Nàng ấy sớm hay muộn cũng sẽ biết, ai, cũng không biết bên trong rốt cuộc thế nào. Nàng ấy cùng phu nhân nói gì? Mà buổi chiều nay phu nhân đã đáp ứng Lại ma ma rồi, nếu là đổi ý, phu nhân chẳng phải tự mình nói mà không giữ lời sao!
Ngay tại lúc này, Thiên Nguyệt từ bên ngoài lặng lẽ đi đến, Hồng Trù nhìn thấy, liền đối với nàng làm một cái thủ thế, sau đó hạ giọng nói nhỏ: Ngươi ở bên kia tới có chuyện gì, trước mắt phu nhân không rảnh.
Ta không phải đến tìm phu nhân, nghe nói Thiên Dao... Thiên Nguyệt thật có lỗi cười, xong sau đó mới hỏi tiếp: Có phải xảy ra chuyện gì hay không, ta mới vừa ở bên kia nghe nói Thiên Dao từ trong viện trực tiếp liền chạy tới chỗ phu nhân, bây giờ vẫn còn ở trong phòng sao? Đã ở trong đấy bao lâu rồi?
Cũng khá lâu rồi, ngươi vẫn là nên đi về trước đi, có chuyện gì nói sau, ta lúc này cũng không dám nhiều lời. Hồng Trù nói xong liền lắc lắc đầu.
Nhưng mà mọi chuyện đang tốt đẹp, Thiên Dao như thế nào lại chạy tới đây ?
Ai, chính là chuyện xứng hôn ấy, trong lòng nàng ấy bất mãn... Hồng Trù thấp giọng nói một câu, vừa vặn lúc này nghe được trong phòng có tiếng động, liền ngừng nói, tiếp theo hướng Thiên Nguyệt khoát tay áo, lại nháy mắt ra dấu, xong việc liền xoay người trở về, đứng hầu ở trước cửa. Nàng ấy vừa mới đứng vững, cửa đã bị kéo ra, tiếp theo nhìn thấy Thiên Dao khuôn mặt tái nhợt, từ bên trong đi ra.
Thiên Dao... Hồng Trù kêu một tiếng, Thiên Dao lại ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt cũng không nhìn nàng ấy cứ thế đi qua. Thiên Nguyệt cũng kêu nàng một tiếng, nàng cũng không phản ứng gì, cứ như vậy, thẳng tắp đi ra ngoài.
/41
|