Thiên Dao trở về phòng, ngã vào trên giường, nàng trừng trừng mở to mắt, nhưng là cái gì cũng không thấy, trong mắt không có tiêu cự.
Ngươi là nha hoàn bên người đại tiểu thư, ngày thường có chuyện gì nàng cũng không giấu giếm ngươi, cũng vì thế mà những chuyện đó ngươi đều biết.
Mấy chuyện của đại tiểu thư nói với ta mặc dù lúc đó ngươi không ở bên cạnh, nhưng nàng sau khi trở về cũng ít nhiều sẽ nói với ngươi, ngươi có biết thì cũng không có gì lạ cả.
Chớ có cho là đại tiểu thư mất trí nhớ, ngươi có thể nhân cơ hội này muốn làm loạn một phen, làm gì có chuyện dễ dàng như thế chứ!
Cho dù ngươi không niệm tình ngày trước ta đã coi trọng ngươi, thì cũng phải niệm tình đại tiểu thư từ trước đến giờ đối đãi rất tốt với ngươi, ngươi cũng không nên có loại ý tưởng không an phận này!
Ta mặc kệ ngươi ôm tâm tư gì, nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ, danh dự của đại tiểu thư, không thể bị vấy bẩn, càng không chấp nhận được người khác bàn ra tán vào! Ngươi hôm nay nói chuyện này với ta, về sau đừng để cho ta lại nghe thấy mấy câu tương tự từ mồm ngươi!
...
Nàng chưa từng nghe qua ngữ khí của Kim thị nghiêm khắc như vậy, lời nói bén nhọn như thế, khiến nàng quên chính mình đã nói qua cái gì, mà chỉ nhớ rõ Kim thị lúc đó giống như hàn băng lạnh lùng nhìn nàng, làm cho nàng có cảm giác đông lạnh từ nội tâm! Nếu nói, mẹ con liền tâm, vì sao, mẫu thân của nàng lại một chút cũng không tin tưởng lời nói của nàng chứ, chỉ tin tưởng bề ngoài nhìn qua đã thấy biểu hiện giả dối! Rốt cuộc cái gì là thật? Cái gì là giả?
Thân thể cùng linh hồn, cái nào quan trọng hơn?
Đã không có cái thân xác kia đại biểu thân phận địa vị, đại biểu thân thể này là thể xác mà cha mẹ sinh ra, nàng sẽ không còn là trưởng nữ Nhậm phủ, không còn là thân nữ nhi! Nàng thực sự hoàn toàn bị từ bỏ, giống rác bị vứt bỏ không chút lưu tình!
Trong phòng ánh sáng dần dần tối, bên ngoài đã có vài người đi qua đi lại chuẩn bị bữa tối, còn có người gõ cửa gọi nàng vài tiếng, nàng đều mặc kệ.
Thiên Dao nằm ở trên giường, nhìn đỉnh màn tối đen, trong lòng bi thương cùng tuyệt vọng, nàng như nhìn thấy đó là một con hùng ưng, đang xoay quanh trên đỉnh đầu nàng, nó chỉ chờ khi nào thì nàng hoàn toàn mệt mỏi, buông xuôi, sẽ liền lao xuống, một ngụm đem nàng cắn nuốt!
Nàng không biết chính mình nằm bao lâu, thẳng đến lúc bi thương trong long rốt cuộc che giấu không được bụng rỗng đói khát. Bụng cô lỗ cô lỗ kêu, ở trong phòng tối đen yên tĩnh, đắc biệt nghe càng rõ ràng. Bất quá chỉ là thay đổi cái thân thể mới, mới ngắn ngủn vài ngày, nàng tưởng chừng như đã đem những chuyện của mười năm trải qua quá hết thảy.
Bên ngoài không còn người gõ cửa, cũng không còn người ở phụ cận đi lại, lúc này Thiên Dao mới từ trên giường ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt mỏi mệt, sau đó nàng đứng lên, ưỡn thẳng thắt lưng. Nàng tuyệt đối sẽ không cam chịu, nàng không phải người trốn tránh hiện thực, cho dù toàn bộ thế giới đều muốn vứt bỏ nàng, nàng cũng sẽ không buông tay chính mình, tuyệt không!
Nếu không còn đường lùi, như vậy nàng phải tiếp tục đi về phía trước!
Đêm đầu thu, trong phòng tối đen chỉ có một người đứng đó, người đó từng là thiên chi kiêu nữ, ở hoàn cảnh tuyệt vọng trước mắt, nàng vẫn kiêu ngạo ngẩng cao đầu, đối với chính mình, đối với toàn bộ thế giới, dứt khoát tuyên chiến!
Trên khuôn mặt nàng là vẻ đẹp thanh xuân diễm lệ, ẩn ẩn còn có nét mềm mại dịu dàng, dần dần bị một loại dũng khí sắc bén mà cứng cỏi thay thế. Từ nay về sau, vô luận tương lai sau này vài chục năm sau, mỗi khi gặp phải chuyện khó khăn gì, Thiên Dao đều tự nói với chính mình, ngay cả thời điểm tuyệt vọng như vậy nàng đều có thể vượt qua được, thì còn khó khăn gì có thể làm nàng gục ngã được nữa chứ! Còn có cái gì có thể làm nàng sợ được chứ!
Lòng của nàng đã có thêm một tầng bảo hộ cứng rắn, làm cho nàng tại khốn cảnh gian nan trước mặt, mặc dù chưa biết sẽ thế nào, nhưng chắc chắn là nàng sẽ không cúi đầu chịu thua, cũng sẽ không vứt bỏ trong lòng kiêu ngạo của mình, như trước mạnh mẽ không sợ hãi!
...
Buổi tối, Nhậm Uyển Hoa được ba bốn nha hoàn hầu hạ thay xiêm y, nàng ta thay một chiếc áo lụa màu hoa lan, kết hợp với váy màu thúy lan, đeo bên hông một chiếc ngọc bội Hồ Điệp, trâm cài đầu làm bằng ngọc bích khắc hoa, khuyên tai trân châu, sau đó cẩn thận điểm son, xong sau đó mới dẫn nha hoàn qua chỗ Kim thị thỉnh an. Tối nay vừa vặn có Nhậm Chính Hạo, Nhậm Chính Quân, Nhậm Uyển Lộ, Nhậm Uyển Hân cùng với vài vị di nương đều có mặt, mọi người đang ngồi quay quần trước mặt Kim thị nói chuyện phiếm, trong phòng đốt hương, trên đài ánh nến đặc biệt sáng, soi sáng một phòng cảnh xuân tươi đẹp, nhìn qua rất náo nhiệt.
Nhậm Uyển Lộ vẫn là một thân hồng sắc, trên mặt như trước là biểu tình xấu hổ, nếu có thể không mở miệng sẽ không mở miệng, những người khác hầu như cũng không cùng nàng nói chuyện nhiều, may mà Nhậm Chính Hạo bên cạnh thi thoảng cũng sẽ hỏi han nàng một hai câu không quá vắng vẻ nàng, so sánh lại thì hắn càng giống ca ca hơn. Nhậm Uyển Hân bên cạnh lại như một đứa trẻ hiếu động nói cười không ngừng, một hồi cùng hai cái đệ đệ tranh cãi hai câu, một hồi lại quay qua nịnh nọt Kim thị, một hồi cùng Đổng di nương nói chuyện, một hồi lại sai bảo nha hoàn thay trà nóng đến, bất quá chính là nàng ta không thèm nhìn mặt hai vị di nương khác.
Liễu di nương cũng mặc kệ các nàng, trừ bỏ ngẫu nhiên cùng Kim thị nói một hai câu, thì hầu như chỉ quay qua nói nhỏ cùng thân nhi tử của mình. Chỉ có Phạm di nương thủy chung đều là một bộ dạng lãnh ý, giống như khinh thường cùng các nàng nói chuyện, ngay cả khi Kim thị hỏi bà ta một hai câu, bà ta cũng chỉ hờ hững đáp lại. Trong ba vị di nương, mỗi mình bà ta mặc xiêm y màu trắng, nhưng mà một thân đồ trắng kia lại rất tương xứng với biểu tình trên mặt bà, thoạt nhìn cũng không quá đơn điệu lu mờ, thật ra có loại ý vị thanh cao thoát tục.
Ngay tại thời điểm Nhậm Uyển Hoa vừa vào, không biết vì sao, Phạm di nương bỗng nhiên liền hướng Kim thị mở miệng nói: Trên người thiếp có chút không khoẻ, phu nhân cho phép thiếp đi về trước nghỉ ngơi.
Kỳ thật Kim thị cũng không muốn mọi người dù hoàn cảnh thế nào cũng phải ở lại vấn an, từ trước đến nay bà cũng đều là tùy ý mọi người, nhưng là khi Phạm di nương nói mấy lời này, giọng nói cũng vẫn là khoẻ mạnh không có chút bệnh tật nào, trên mặt cũng vẫn trang điểm như mọi khi. Liễu di nương ngồi bên cạnh lập tức liền hừ một tiếng nói: Thân mình thật là mảnh mai yếu ớt a, mới có phải ra ngoài gặp chút gió mà cũng không thể chịu được. Cũng khó trách, xem bộ dạng này, có lẽ cũng chỉ thích hợp nằm ở trên giường, sau đó tùy tiện chỉ tay năm ngón sai sử người khác, ngay cả mồm mép cũng không cần động, rồi người khác hầu hạ đến tận nơi.
Đổng di nương vừa nghe lời này, khó được lần lại phối hợp cùng Liễu di nương cười nhẹ một tiếng, Phạm di nương bị đâm thế mặt ửng hồng lên, đang định mở miệng phản kích thì Kim thị lại trước một bước lên tiếng nói: Nếu thân mình không khoẻ, vậy thì trở về nghỉ ngơi đi, Minh Nhi cũng không cần gắng gượng ở lại đây thỉnh an nữa, ngươi cũng trở về chiếu cố di nương của người đi. Đến lúc đó lại cho lão gia thêm một như tử hay nhi nữ nữa, thì mới là quan trọng hơn cả.
Kỳ thật, Kim thị là rất thích ngồi đó nhìn các nàng tranh cãi vài câu, chính là hôm nay lại có bọn nhỏ đều ở một bên nhìn, nên bà muốn nói vào một hai câu thể hiện cương vị chủ mẫu của mình, tóm lại nếu sau này có trường hợp như thế nữa, bà sẽ tránh để không làm bẩn mắt mấy đứa nhỏ.
Phạm di nương đành phải nuốt xuống cục tức này, liếc mắt nhìn Liễu di nương một cái, uốn éo thắt lưng, xong liền xoay người đi ra ngoài, không ngờ lại vừa vặn đối mặt với Nhậm Uyển Hoa cũng đang vào phòng. Nhậm Uyển Hoa nhìn bà ta cười, bà ta cao thấp đánh giá Nhậm Uyển Hoa một cái, trong mắt như mang theo điểm hoài nghi, nhưng cũng không nói cái gì, cứ như vậy không một tiếng đi ra ngoài.
A, là đại tiểu thư đến đây, cơm chiều hôm nay dùng có hợp khẩu vị không? Biết khẩu vị đại tiểu thư có chút thay đổi, ta đã cố ý đi phòng bếp dặn dò mọi người ở đó một hồi, chỉ sợ bọn họ làm không hợp ý đại tiểu thư. Đổng di nương lên tiếng đầu tiên, khi nói chuyện đồng thời còn không quên tranh công. Liễu di nương bên cạnh hừ nhẹ một tiếng, rồi nói: Chỉ là sai bảo người làm trong phủ thôi đâu phải tự mình đi làm mà kể công!
Đổng di nương không ngờ phải nghe mấy lời nói móc máy này, mà nhi nữ bà ta là Nhậm Uyển Hân cũng muỗn lên tiếng cãi lại môt phen.
Nhậm Uyển Hoa thu hồi ánh mắt vừa dừng trên người vị Phạm di nương mới kêu mình không khoẻ kia lại, trước cấp Kim thị một cái lễ, sau đó mới quay đầu nói: Di nương đã lo lắng rồi, ta ăn rất ngon. Nàng nói xong lại có chút tò mò nhìn nhìn mấy đệ đệ muội muội chưa gặp qua vài lần kia. Lúc này Nhậm Uyển Lộ đã đứng lên, trên mặt mang theo nụ cười ngượng ngùng, nhẹ nhàng gọi: Đại tỷ , Nhậm Chính Hạo cũng ở xe lăn ngồi thẳng lên, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa: Tỷ tỷ thân thể đã hoàn toàn bình phục chưa?
Đổng di nương bước nhanh qua khẽ đẩy Nhậm Uyển Hân một chút, Nhậm Uyển Hân bĩu môi, lúc đó nàng ta mới không tình nguyện mà đứng lên nói: Hôm qua muội cũng không thấy đại tỷ đến thỉnh an phu nhân, hôm nay như thế nào lại tới đây ?
Nhậm Chính Quân lúc này cũng từ vị trí ngồi mà đứng lên, nhưng là ánh mắt lại chuyển tới chuyển lui, nhăn nhó xoay xoay thân mình sau đó dựa vào Liễu di nương, cũng không nói chuyện.
Mấy ngày nay là ta cho nàng hảo hảo nghỉ ngơi, tạm thời miễn đi mỗi ngày thỉnh an sáng tối. Kim thị nói xong liền hướng Nhậm Uyển Hoa vẫy vẫy tay, để cho nàng ta lại đây ngồi ở bên cạnh mình, tiếp theo đối với vài vị di nương kia nói: Được rồi, các ngươi đều trở về đi, ta có chút chuyện muốn nói cùng Hoa Nhi. Hạo ca nhi cùng Quân ca nhi cũng trở về đi, nghe nói hôm nay tiên sinh còn bố trí bài tập, trở về viết cho xong đi.
Hồi mẫu thân, con cũng đang định trở về hoàn thành bài tập tiên sinh giao cho. Nhậm Chính Hạo ứng thanh, lại quay đầu đối với Nhậm Uyển Hoa cười nói: Làm phiền đại tỷ ở lại bồi mẫu thân, mà thân thể đại tỷ cũng là mới khỏi, chú ý đừng quá mệt mỏi, miễn cho mẫu thân lại thêm lo lắng.
Nhậm Uyển Hoa nhìn đứa nhỏ này tuổi tuy còn nhỏ mà đã thành thạo, nhịn không được mà nhìn hai chân của hắn, không khỏi có chút kinh ngạc. Sau đó nàng ta lại mắt nâng lên, chống lại cặp mắt kia với ánh mắt trong suốt, trong lòng nàng không khỏi hơi giật mình, vì thế không dám tại trước mặt đứa nhỏ này biểu hiện ra cái gì, chỉ đành không tiếng động nở nụ cười một chút, gật gật đầu.
Nhậm Chính Hạo để cho nha hoàn đẩy hắn dời đi, Nhậm Uyển Lộ cũng đứng dậy theo cáo lui, Đổng di nương cùng Liễu di nương liền cũng dẫn đứa nhỏ của mình đi ra ngoài. Chính là khi Nhậm Uyển Hân đi ra đến ngoài cửa, lại quay đầu nhìn lại Nhậm Uyển Hoa, nhìn lại cách ăn mặc trên người nàng, lại nhìn mấy thứ đồ trang sức nàng ta mang trên người, trong mắt không khỏi liền toát ra vài phần ghen ghét.
Mãi cho đến lúc Đổng di nương kéo nàng ta một cái, nàng ta mới lấy lại tinh thần, sau đó oán hận cắn răng đi ra ngoài.
Không nghĩ tới Kim thị sẽ lưu lại chính mình nói chuyện, Nhậm Uyển Hoa ngồi bên cạnh có chút khẩn trương, nàng có trực giác, chắc chắn mấy lời kế tiếp muốn nói, nhất định có liên quan tới Thiên Dao. Trong lòng nàng bắt đầu bồn chồn, bàn tan giấu ở ống tay áo không khỏi nắm chặt .
Ngươi là nha hoàn bên người đại tiểu thư, ngày thường có chuyện gì nàng cũng không giấu giếm ngươi, cũng vì thế mà những chuyện đó ngươi đều biết.
Mấy chuyện của đại tiểu thư nói với ta mặc dù lúc đó ngươi không ở bên cạnh, nhưng nàng sau khi trở về cũng ít nhiều sẽ nói với ngươi, ngươi có biết thì cũng không có gì lạ cả.
Chớ có cho là đại tiểu thư mất trí nhớ, ngươi có thể nhân cơ hội này muốn làm loạn một phen, làm gì có chuyện dễ dàng như thế chứ!
Cho dù ngươi không niệm tình ngày trước ta đã coi trọng ngươi, thì cũng phải niệm tình đại tiểu thư từ trước đến giờ đối đãi rất tốt với ngươi, ngươi cũng không nên có loại ý tưởng không an phận này!
Ta mặc kệ ngươi ôm tâm tư gì, nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ, danh dự của đại tiểu thư, không thể bị vấy bẩn, càng không chấp nhận được người khác bàn ra tán vào! Ngươi hôm nay nói chuyện này với ta, về sau đừng để cho ta lại nghe thấy mấy câu tương tự từ mồm ngươi!
...
Nàng chưa từng nghe qua ngữ khí của Kim thị nghiêm khắc như vậy, lời nói bén nhọn như thế, khiến nàng quên chính mình đã nói qua cái gì, mà chỉ nhớ rõ Kim thị lúc đó giống như hàn băng lạnh lùng nhìn nàng, làm cho nàng có cảm giác đông lạnh từ nội tâm! Nếu nói, mẹ con liền tâm, vì sao, mẫu thân của nàng lại một chút cũng không tin tưởng lời nói của nàng chứ, chỉ tin tưởng bề ngoài nhìn qua đã thấy biểu hiện giả dối! Rốt cuộc cái gì là thật? Cái gì là giả?
Thân thể cùng linh hồn, cái nào quan trọng hơn?
Đã không có cái thân xác kia đại biểu thân phận địa vị, đại biểu thân thể này là thể xác mà cha mẹ sinh ra, nàng sẽ không còn là trưởng nữ Nhậm phủ, không còn là thân nữ nhi! Nàng thực sự hoàn toàn bị từ bỏ, giống rác bị vứt bỏ không chút lưu tình!
Trong phòng ánh sáng dần dần tối, bên ngoài đã có vài người đi qua đi lại chuẩn bị bữa tối, còn có người gõ cửa gọi nàng vài tiếng, nàng đều mặc kệ.
Thiên Dao nằm ở trên giường, nhìn đỉnh màn tối đen, trong lòng bi thương cùng tuyệt vọng, nàng như nhìn thấy đó là một con hùng ưng, đang xoay quanh trên đỉnh đầu nàng, nó chỉ chờ khi nào thì nàng hoàn toàn mệt mỏi, buông xuôi, sẽ liền lao xuống, một ngụm đem nàng cắn nuốt!
Nàng không biết chính mình nằm bao lâu, thẳng đến lúc bi thương trong long rốt cuộc che giấu không được bụng rỗng đói khát. Bụng cô lỗ cô lỗ kêu, ở trong phòng tối đen yên tĩnh, đắc biệt nghe càng rõ ràng. Bất quá chỉ là thay đổi cái thân thể mới, mới ngắn ngủn vài ngày, nàng tưởng chừng như đã đem những chuyện của mười năm trải qua quá hết thảy.
Bên ngoài không còn người gõ cửa, cũng không còn người ở phụ cận đi lại, lúc này Thiên Dao mới từ trên giường ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt mỏi mệt, sau đó nàng đứng lên, ưỡn thẳng thắt lưng. Nàng tuyệt đối sẽ không cam chịu, nàng không phải người trốn tránh hiện thực, cho dù toàn bộ thế giới đều muốn vứt bỏ nàng, nàng cũng sẽ không buông tay chính mình, tuyệt không!
Nếu không còn đường lùi, như vậy nàng phải tiếp tục đi về phía trước!
Đêm đầu thu, trong phòng tối đen chỉ có một người đứng đó, người đó từng là thiên chi kiêu nữ, ở hoàn cảnh tuyệt vọng trước mắt, nàng vẫn kiêu ngạo ngẩng cao đầu, đối với chính mình, đối với toàn bộ thế giới, dứt khoát tuyên chiến!
Trên khuôn mặt nàng là vẻ đẹp thanh xuân diễm lệ, ẩn ẩn còn có nét mềm mại dịu dàng, dần dần bị một loại dũng khí sắc bén mà cứng cỏi thay thế. Từ nay về sau, vô luận tương lai sau này vài chục năm sau, mỗi khi gặp phải chuyện khó khăn gì, Thiên Dao đều tự nói với chính mình, ngay cả thời điểm tuyệt vọng như vậy nàng đều có thể vượt qua được, thì còn khó khăn gì có thể làm nàng gục ngã được nữa chứ! Còn có cái gì có thể làm nàng sợ được chứ!
Lòng của nàng đã có thêm một tầng bảo hộ cứng rắn, làm cho nàng tại khốn cảnh gian nan trước mặt, mặc dù chưa biết sẽ thế nào, nhưng chắc chắn là nàng sẽ không cúi đầu chịu thua, cũng sẽ không vứt bỏ trong lòng kiêu ngạo của mình, như trước mạnh mẽ không sợ hãi!
...
Buổi tối, Nhậm Uyển Hoa được ba bốn nha hoàn hầu hạ thay xiêm y, nàng ta thay một chiếc áo lụa màu hoa lan, kết hợp với váy màu thúy lan, đeo bên hông một chiếc ngọc bội Hồ Điệp, trâm cài đầu làm bằng ngọc bích khắc hoa, khuyên tai trân châu, sau đó cẩn thận điểm son, xong sau đó mới dẫn nha hoàn qua chỗ Kim thị thỉnh an. Tối nay vừa vặn có Nhậm Chính Hạo, Nhậm Chính Quân, Nhậm Uyển Lộ, Nhậm Uyển Hân cùng với vài vị di nương đều có mặt, mọi người đang ngồi quay quần trước mặt Kim thị nói chuyện phiếm, trong phòng đốt hương, trên đài ánh nến đặc biệt sáng, soi sáng một phòng cảnh xuân tươi đẹp, nhìn qua rất náo nhiệt.
Nhậm Uyển Lộ vẫn là một thân hồng sắc, trên mặt như trước là biểu tình xấu hổ, nếu có thể không mở miệng sẽ không mở miệng, những người khác hầu như cũng không cùng nàng nói chuyện nhiều, may mà Nhậm Chính Hạo bên cạnh thi thoảng cũng sẽ hỏi han nàng một hai câu không quá vắng vẻ nàng, so sánh lại thì hắn càng giống ca ca hơn. Nhậm Uyển Hân bên cạnh lại như một đứa trẻ hiếu động nói cười không ngừng, một hồi cùng hai cái đệ đệ tranh cãi hai câu, một hồi lại quay qua nịnh nọt Kim thị, một hồi cùng Đổng di nương nói chuyện, một hồi lại sai bảo nha hoàn thay trà nóng đến, bất quá chính là nàng ta không thèm nhìn mặt hai vị di nương khác.
Liễu di nương cũng mặc kệ các nàng, trừ bỏ ngẫu nhiên cùng Kim thị nói một hai câu, thì hầu như chỉ quay qua nói nhỏ cùng thân nhi tử của mình. Chỉ có Phạm di nương thủy chung đều là một bộ dạng lãnh ý, giống như khinh thường cùng các nàng nói chuyện, ngay cả khi Kim thị hỏi bà ta một hai câu, bà ta cũng chỉ hờ hững đáp lại. Trong ba vị di nương, mỗi mình bà ta mặc xiêm y màu trắng, nhưng mà một thân đồ trắng kia lại rất tương xứng với biểu tình trên mặt bà, thoạt nhìn cũng không quá đơn điệu lu mờ, thật ra có loại ý vị thanh cao thoát tục.
Ngay tại thời điểm Nhậm Uyển Hoa vừa vào, không biết vì sao, Phạm di nương bỗng nhiên liền hướng Kim thị mở miệng nói: Trên người thiếp có chút không khoẻ, phu nhân cho phép thiếp đi về trước nghỉ ngơi.
Kỳ thật Kim thị cũng không muốn mọi người dù hoàn cảnh thế nào cũng phải ở lại vấn an, từ trước đến nay bà cũng đều là tùy ý mọi người, nhưng là khi Phạm di nương nói mấy lời này, giọng nói cũng vẫn là khoẻ mạnh không có chút bệnh tật nào, trên mặt cũng vẫn trang điểm như mọi khi. Liễu di nương ngồi bên cạnh lập tức liền hừ một tiếng nói: Thân mình thật là mảnh mai yếu ớt a, mới có phải ra ngoài gặp chút gió mà cũng không thể chịu được. Cũng khó trách, xem bộ dạng này, có lẽ cũng chỉ thích hợp nằm ở trên giường, sau đó tùy tiện chỉ tay năm ngón sai sử người khác, ngay cả mồm mép cũng không cần động, rồi người khác hầu hạ đến tận nơi.
Đổng di nương vừa nghe lời này, khó được lần lại phối hợp cùng Liễu di nương cười nhẹ một tiếng, Phạm di nương bị đâm thế mặt ửng hồng lên, đang định mở miệng phản kích thì Kim thị lại trước một bước lên tiếng nói: Nếu thân mình không khoẻ, vậy thì trở về nghỉ ngơi đi, Minh Nhi cũng không cần gắng gượng ở lại đây thỉnh an nữa, ngươi cũng trở về chiếu cố di nương của người đi. Đến lúc đó lại cho lão gia thêm một như tử hay nhi nữ nữa, thì mới là quan trọng hơn cả.
Kỳ thật, Kim thị là rất thích ngồi đó nhìn các nàng tranh cãi vài câu, chính là hôm nay lại có bọn nhỏ đều ở một bên nhìn, nên bà muốn nói vào một hai câu thể hiện cương vị chủ mẫu của mình, tóm lại nếu sau này có trường hợp như thế nữa, bà sẽ tránh để không làm bẩn mắt mấy đứa nhỏ.
Phạm di nương đành phải nuốt xuống cục tức này, liếc mắt nhìn Liễu di nương một cái, uốn éo thắt lưng, xong liền xoay người đi ra ngoài, không ngờ lại vừa vặn đối mặt với Nhậm Uyển Hoa cũng đang vào phòng. Nhậm Uyển Hoa nhìn bà ta cười, bà ta cao thấp đánh giá Nhậm Uyển Hoa một cái, trong mắt như mang theo điểm hoài nghi, nhưng cũng không nói cái gì, cứ như vậy không một tiếng đi ra ngoài.
A, là đại tiểu thư đến đây, cơm chiều hôm nay dùng có hợp khẩu vị không? Biết khẩu vị đại tiểu thư có chút thay đổi, ta đã cố ý đi phòng bếp dặn dò mọi người ở đó một hồi, chỉ sợ bọn họ làm không hợp ý đại tiểu thư. Đổng di nương lên tiếng đầu tiên, khi nói chuyện đồng thời còn không quên tranh công. Liễu di nương bên cạnh hừ nhẹ một tiếng, rồi nói: Chỉ là sai bảo người làm trong phủ thôi đâu phải tự mình đi làm mà kể công!
Đổng di nương không ngờ phải nghe mấy lời nói móc máy này, mà nhi nữ bà ta là Nhậm Uyển Hân cũng muỗn lên tiếng cãi lại môt phen.
Nhậm Uyển Hoa thu hồi ánh mắt vừa dừng trên người vị Phạm di nương mới kêu mình không khoẻ kia lại, trước cấp Kim thị một cái lễ, sau đó mới quay đầu nói: Di nương đã lo lắng rồi, ta ăn rất ngon. Nàng nói xong lại có chút tò mò nhìn nhìn mấy đệ đệ muội muội chưa gặp qua vài lần kia. Lúc này Nhậm Uyển Lộ đã đứng lên, trên mặt mang theo nụ cười ngượng ngùng, nhẹ nhàng gọi: Đại tỷ , Nhậm Chính Hạo cũng ở xe lăn ngồi thẳng lên, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa: Tỷ tỷ thân thể đã hoàn toàn bình phục chưa?
Đổng di nương bước nhanh qua khẽ đẩy Nhậm Uyển Hân một chút, Nhậm Uyển Hân bĩu môi, lúc đó nàng ta mới không tình nguyện mà đứng lên nói: Hôm qua muội cũng không thấy đại tỷ đến thỉnh an phu nhân, hôm nay như thế nào lại tới đây ?
Nhậm Chính Quân lúc này cũng từ vị trí ngồi mà đứng lên, nhưng là ánh mắt lại chuyển tới chuyển lui, nhăn nhó xoay xoay thân mình sau đó dựa vào Liễu di nương, cũng không nói chuyện.
Mấy ngày nay là ta cho nàng hảo hảo nghỉ ngơi, tạm thời miễn đi mỗi ngày thỉnh an sáng tối. Kim thị nói xong liền hướng Nhậm Uyển Hoa vẫy vẫy tay, để cho nàng ta lại đây ngồi ở bên cạnh mình, tiếp theo đối với vài vị di nương kia nói: Được rồi, các ngươi đều trở về đi, ta có chút chuyện muốn nói cùng Hoa Nhi. Hạo ca nhi cùng Quân ca nhi cũng trở về đi, nghe nói hôm nay tiên sinh còn bố trí bài tập, trở về viết cho xong đi.
Hồi mẫu thân, con cũng đang định trở về hoàn thành bài tập tiên sinh giao cho. Nhậm Chính Hạo ứng thanh, lại quay đầu đối với Nhậm Uyển Hoa cười nói: Làm phiền đại tỷ ở lại bồi mẫu thân, mà thân thể đại tỷ cũng là mới khỏi, chú ý đừng quá mệt mỏi, miễn cho mẫu thân lại thêm lo lắng.
Nhậm Uyển Hoa nhìn đứa nhỏ này tuổi tuy còn nhỏ mà đã thành thạo, nhịn không được mà nhìn hai chân của hắn, không khỏi có chút kinh ngạc. Sau đó nàng ta lại mắt nâng lên, chống lại cặp mắt kia với ánh mắt trong suốt, trong lòng nàng không khỏi hơi giật mình, vì thế không dám tại trước mặt đứa nhỏ này biểu hiện ra cái gì, chỉ đành không tiếng động nở nụ cười một chút, gật gật đầu.
Nhậm Chính Hạo để cho nha hoàn đẩy hắn dời đi, Nhậm Uyển Lộ cũng đứng dậy theo cáo lui, Đổng di nương cùng Liễu di nương liền cũng dẫn đứa nhỏ của mình đi ra ngoài. Chính là khi Nhậm Uyển Hân đi ra đến ngoài cửa, lại quay đầu nhìn lại Nhậm Uyển Hoa, nhìn lại cách ăn mặc trên người nàng, lại nhìn mấy thứ đồ trang sức nàng ta mang trên người, trong mắt không khỏi liền toát ra vài phần ghen ghét.
Mãi cho đến lúc Đổng di nương kéo nàng ta một cái, nàng ta mới lấy lại tinh thần, sau đó oán hận cắn răng đi ra ngoài.
Không nghĩ tới Kim thị sẽ lưu lại chính mình nói chuyện, Nhậm Uyển Hoa ngồi bên cạnh có chút khẩn trương, nàng có trực giác, chắc chắn mấy lời kế tiếp muốn nói, nhất định có liên quan tới Thiên Dao. Trong lòng nàng bắt đầu bồn chồn, bàn tan giấu ở ống tay áo không khỏi nắm chặt .
/41
|