Tin tức Thiên Dao được trở về người trong Tĩnh Nguyệt hiên đều đã nghe nói, cho nên khi nàng đi vào trong viện, Thiên Nguyệt lập tức đi lên cười nói: Ta đã nói mà, ngươi chỉ phải ở đó không quá vài ngày đâu, nay không phải đã trở lại sao! Mau vào đi thôi, tiểu thư đang chờ ngươi ở trong phòng!
Thiên Dao không nói gì, chỉ là nàng nhìn quét một lượt mọi người trong viện, sau đó nàng nhìn thấy Phỉ Thuý một thân y phục màu xanh nhạt, nàng ta từ trong phòng vén rèm lên đi ra, sau đó liền nắm tay đứng ở cửa, vẻ mặt không tốt nhìn chằm chằm nàng, như là muốn đục ra hai cái lỗ trên mặt nàng vậy. Thiên Dao nhìn thấy lạnh mặt nhìn lại, lúc trước nàng chỉ biết giữa các nha hoàn cũng đôi khi có sự bất hoà, nhưng cũng chưa nháo ra chuyện gì lớn, vì thế đôi khi có chút ít xích mích nhỏ nàng cũng mặc kệ các nàng.
Nhưng nay, thay đổi thân phận, nàng mới cảm giác chuyện này có chút không tốt, so với suy nghĩ trước kia của nàng thì việc này có vẻ nghiêm trọng hơn. Địch ý như vậy, làm cho nàng cảm thấy buồn cười, đồng thời lại ẩn ẩn sinh ra vài phần hiếu chiến. Nàng vốn không phải là người tính tình yếu đuối mềm mỏng, trong hoàn cảnh mang theo địch ý cùng cường thế này, đã làm trỗi dậy bản tính hiếu chiến của nàng.
Hai người nhìn nhau một hồi, mãi cho đến lúc Thiên Nguyệt đứng bên cạnh kéo Thiên Dao một chút, mới đánh gãy trận chiến không tiếng động này.
Sau khi Thiên Dao vào nhà, Thiên Nguyệt không khỏi liền thở dài, quay đầu nhìn Phỉ Thúy nói: Ngươi cũng nên thu liễm lại chút đi, cũng không phải có thâm cừu đại hận gì, ngươi định ở trước mặt tiểu thư mà gây nháo to chuyện ra sao chứ!
Ta làm sao chứ, ta bất quá chỉ là đi ra nhìn một chút xem đại nhân vật thế nào thôi, chẳng lẽ còn không được phép nhìn sao! Phỉ Thúy liếc nàng ấy trắng mắt, nói tiếp: Ta biết ngươi quan hệ cùng nàng ta rất tốt, mà nay nàng ta đã trở lại, ngươi coi như là có thêm người giúp đỡ, có thể chèn ép ta!
Thiên Nguyệt vốn là không nghĩ để ý đến nàng ta, tay đã chạm đến mành cửa, chính là nghe xong lời này, không thể không thu hồi. Sau đó nhìn hai bên đã có vài tiểu nha hoàn tụ tập để ý động tĩnh bên này, trên mặt không khỏi lộ ra cái cười khổ, nàng nhẹ giọng nói: Hảo hảo, ngươi nói chuyện cũng không chịu suy nghĩ kỹ càng lại, cứ thích nói là nói, cũng không sợ để cho tiểu thư nghe thấy sẽ mắng ngươi không hiểu chuyện, để cho mấy tiểu nha hoàn kia nghe thấy, cũng sẽ chê cười chúng ta.
Hừ, ai chẳng biết ngươi tốt đẹp, ta làm sao so với ngươi được! Phỉ Thúy nói xong liền vung tay, lắc mông, hướng bên cạnh đi qua.
Aiii, ngươi —— Thiên Nguyệt muốn gọi nàng lại, nhưng sợ Nhậm Uyển Hoa ở trong phòng nghe được sẽ hỏi xảy ra chuyện gì, đành phải im lặng, trong lòng thầm mắng nàng ta mấy câu không hiểu chuyện, sau đó nàng liền vén rèm lên đi vào.
Lúc này Nhậm Uyển Hoa đang ngồi ở trên ghế dựa ở buồng trong, bên cạnh bầy khung thêu giá y cùng các mấy bức tranh đang thêu dở, Trân Châu cùng Lưu Ly cũng đang ở một bên sửa sang lại này nọ, Thiên Dao thì đứng ở trước mặt Nhậm Uyển Hoa, nghe phân phó của nàng ta.
Phu nhân nói nữ hồng của ngươi rất tốt, ta đành phải làm phiền ngươi vậy, nghe nói thời gian lúc trước khi ta làm mấy thứ này, ngươi cũng đều ở bên cạnh giúp đỡ. Cho nên từ hôm nay trở đi, mấy thứ này liền đều do ngươi phụ trách đi. Nhậm Uyển Hoa nói xong liền có ý ra hiệu nhìn sang bên cạnh, ở đó giá y màu đỏ tươi mới thêu được một nửa.
Thiên Dao đem ánh mắt chuyển qua trên giá y kia, trong lòng nhất thời ngũ vị trần tạp. Nàng xem một hồi, sau đó đi qua, nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve kia từng đường châm tuyến quen thuộc một lượt. Trên đời này, còn có chuyện gì so với chuyện này buồn cười hơn sao! Nàng vì chính mình tự tay thêu gía y, cư nhiên hiện nay lại để cho “chính mình” mặc!
Nhậm Uyển Hoa nhìn kỹ Thiên Dao, một hồi lâu mới cười nói: Phu nhân nói, mấy thứ đồ này cũng không ít, mà thời gian không nhiều, ngươi xem xem có thể kịp không?
Có thể. Thật lâu sau, Thiên Dao mới chậm rãi phun ra một chữ. Ngữ khí kia rất quái dị, Trân Châu cùng Lưu Ly cũng không ngừng châm tuyến trên tay lại, quay đầu qua nhìn nàng một cái. Nhậm Uyển Hoa lại giống như cái gì cũng không cảm giác được, trên mặt như trước mang theo tươi cười, nói tiếp: Vậy là tốt rồi , phu nhân sớm nói ngươi có khả năng làm được, may mắn ta hôm qua cầu tình với phu nhân, để cho ngươi sớm được trở lại.
Thiên Dao lúc này mới nâng lên mắt liếc mắt nhìn Nhậm Uyển Hoa một cái, cũng là không ứng lời của nàng ta, mà là mở miệng hỏi: Giá y này, tiểu thư không tính chính mình động thủ sao?
Nhậm Uyển Hoa giống như ngượng ngùng cười cười: Mấy thứ này ta cảm thấy có chút không quen tay, bằng không cũng sẽ không gọi ngươi đến hỗ trợ.
Thiên Dao yên lặng nhìn nàng một hồi lâu, gật gật đầu, nói một câu: Ta hiểu được.
Nhậm Uyển Hoa nhìn tới ánh mắt như vậy, ngực không tự chủ có chút khẩn trương, trên mặt tươi cười cũng miễn cưỡng vài phần. Thiên Dao cũng đã thu hồi ánh mắt, một lần nữa nhìn về phía giá y, trên mặt mang theo vài phần lãnh đạm: Nếu thời gian không nhiều lắm, thế thì hiện tại nên bắt tay vào làm luôn thôi. Hôm trước phu nhân cũng có nói để cho ta phụ trách hướng dẫn lại nữ hồng cho tiểu thư, hiện tại trước hết tiểu thư thêu thử mấy đường trước để cho ta xem, nếu là không nhớ, thì lại học lại một lần nữa.
Hiện tại... Nhậm Uyển Hoa sửng sốt, nhưng là vừa mới mở miệng, Thiên Dao đã đánh gãy lời của nàng. Chỉ thấy mặt nàng vừa chuyển, liền hướng Trân Châu cùng Lưu Ly bên cạnh phân phó nói: Các ngươi đem vải bố loại tốt trong ngăn tủ bên kia lấy ra đây, còn có châm tuyến tất cả này nọ đều lấy đến đây đi, Thiên Nguyệt đem trà của tiểu thư dọn hết đi, không có chút nữa lại bị vướng.
Cái loại giọng điệu này phi thường quen thuộc, thanh âm cùng tần suất phân phó hạ nhân làm việc, mấy nha hoàn kia trong lòng nổi lên một loại cực cảm giác rất vi diệu, các nàng tựa hồ là phản xạ có điều kiện liền chiếu theo phân phó của Thiên Dao mà đi làm. Chính là khi Thiên Nguyệt đi đến trước mặt Nhậm Uyển Hoa, đang định tiếp nhận khay trà, giống như lúc này mới đột nhiên lấy lại tinh thần, này, tiểu thư còn chưa có lên tiếng mà, Thiên Dao như thế nào liền...
Giờ khắc này, Nhậm Uyển Hoa xác thực quả thật thực cảm giác được uy hiếp, nàng ta nguyên bản nghĩ đến Thiên Dao nhìn đến tình cảnh lần này, sẽ uể oải nhận mệnh mà tự giác đi làm, cũng không nghĩ được rằng, nàng ta lại làm cho chính mình rơi vào thế bị động! Nàng đã quá coi thường nha hoàn này!
Làm gì phải vội vàng làm luôn bây giờ, vả lại ngươi cũng vừa trở về, vẫn nên nghỉ ngơi một ngày đi, Minh Nhi cứ để lại trà đi. Nhậm Uyển Hoa nghĩ nghĩ, liền cười nói.
Thiên Dao lại trực tiếp đem ly trà trong tay nàng ta nhận lấy, sau đó đưa cho Thiên Nguyệt đang đứng bên cạnh, nàng mặt không đổi nói tiếp: Nếu đã là phu nhân phân phó xuống dưới, tiểu thư cũng không thể không nghe theo, thế nên không thể cứ thảnh thơi như thế được. Nàng nói xong, lại quay sang, lông mi nhất thời nhướn lên: Trân Châu sao còn không mang mấy thứ ta vừa bảo lấy lại đây, từ khi nào thì làm việc lại trở nên chậm chạp như. Lưu Ly, ngươi đem mặt bàn kia thu thập sạch sẽ đi, sau đó đi ra bên ngoài chờ.
Nàng chẳng những khi phân phó công việc cho bọn nha hoàn, giọng điệu không mang theo chút khách khí, mà còn khi nói chuyện cùng Nhậm Uyển Hoa, trong giọng nói cũng ẩn ẩn mang theo ý tứ giáo huấn, Thiên Nguyệt ở một bên nhìn trong lòng không khỏi kinh hãi. Nhưng mà lúc này Nhậm Uyển Hoa cái gì cũng chưa nói, dường như việc nàng cam chịu thực hiện bình thường, tươi cười trên mặt nàng ta mặc dù có chút phai nhạt, nhưng là cũng không có lộ ra vẻ giận dữ, chỉ là nếu nhìn kỹ thì sắc mặt kia đã có vài phần mất tự nhiên, giống như, nàng ta hoàn toàn bị khí thế của Thiên Dao chèn ép xuống.
Sau khi trở về phòng, Phỉ Thuý uống một ngụm nước rồi ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi, nàng ta đem bực bội trong lòng áp chế xuống, định đi qua chỗ Nhậm Uyển Hoa bên kia. Chính là mới đứng lên, thấy Lã ma ma đang từ bên ngoài đi vào.
Ta nghe nói nha đầu chết tiệt kia đã trở lại, ngươi như thế nào lại trốn ở trong này! Lã ma ma đi vào phòng, liền quở trách một câu.
Cái gì mà trốn chứ, con trở về uống ngụm nước, xong con đang định đi qua đó đây. Phỉ Thúy có chút tức giận nói.
Lã ma ma liếc nàng một cái, sau đó quay lại đóng cửa, rồi đi đến bên người nàng ta đè thấp thanh âm nói: Ta hỏi ngươi, tiểu thư là tính đem kia giá y với mấy thứ kia, đều để cho người khác hỗ trợ làm, còn ngươi có được hỗ trợ chút nào trong đó không?
Tiểu thư không nói gì. Phỉ Thúy trầm mặc một hồi, liền có chút không cam lòng nói một câu. Đây mới là việc làm cho nàng tức giận nhất, tuy nói khả năng thêu thùa của nàng so với Thiên Dao kém một chút, nhưng là không quá thua kém a, phụ giúp vài đường trong bức tranh thêu là có thể mà, nhưng tiểu thư lại không hề đề cập đến. Bất công như vậy, thực làm cho nàng ta cảm thấy rất ủy khuất, cũng bởi vậy đối Thiên Dao càng thêm ôm hận.
“Nha đầu ngốc, tiểu thư không cho ngươi nhúng tay vào, như thế này mới càng tốt đấy. Lã ma ma nhất thời cười, trong mắt ánh lên tinh quang.
Phỉ Thúy không phục nói lại: Thêu thùa là do nàng ta, về sau công lao cũng là của nàng ta. Hơn nữa nàng ta được tiểu thư chiếu cố, ngày thường con vời nàng ta cùng hầu hạ tiểu thư, tiểu thư cũng trầm trồ khen ngợi!
Không biết nên khen ngươi thật thà hay nói ngươi ngu ngốc, đầu óc không biết suy nghĩ gì cả! Lã ma ma mắng nàng ta một câu, bà ta bĩu môi ra, sau đó mới nói: Nay giá y của tiểu thư đều do nàng ta phụ trách, ngươi nghĩ xem, sau này vạn nhất có vấn đề gì, còn không phải đều đổ lên đầu nàng ta sao!
Phỉ Thúy sửng sốt, sau đó chính là bị dọa nhảy dựng, vội hỏi: Việc này làm sao có thể chứ, nếu giá y của tiểu thư xảy ra vấn đề gì, không chỉ là nàng ta, phàm là tất cả mọi người trong phòng, đều không tránh được bị liên luỵ!
Hừ, ngươi cứ nhìn đấy rồi xem. Lã ma ma tự biết khuê nữ của mình trừ bỏ tính tình có chút chua ngoa, chính là không có tâm cơ gì, đầu óc cũng không nhanh nhạy, nên không thể trông chờ nàng có thể nghĩ ra cái gì tốt. Sau đó bà ta ghé sát vào, đem biện pháp mình nghĩ ra nói lại rõ ràng.
Thiên Dao không nói gì, chỉ là nàng nhìn quét một lượt mọi người trong viện, sau đó nàng nhìn thấy Phỉ Thuý một thân y phục màu xanh nhạt, nàng ta từ trong phòng vén rèm lên đi ra, sau đó liền nắm tay đứng ở cửa, vẻ mặt không tốt nhìn chằm chằm nàng, như là muốn đục ra hai cái lỗ trên mặt nàng vậy. Thiên Dao nhìn thấy lạnh mặt nhìn lại, lúc trước nàng chỉ biết giữa các nha hoàn cũng đôi khi có sự bất hoà, nhưng cũng chưa nháo ra chuyện gì lớn, vì thế đôi khi có chút ít xích mích nhỏ nàng cũng mặc kệ các nàng.
Nhưng nay, thay đổi thân phận, nàng mới cảm giác chuyện này có chút không tốt, so với suy nghĩ trước kia của nàng thì việc này có vẻ nghiêm trọng hơn. Địch ý như vậy, làm cho nàng cảm thấy buồn cười, đồng thời lại ẩn ẩn sinh ra vài phần hiếu chiến. Nàng vốn không phải là người tính tình yếu đuối mềm mỏng, trong hoàn cảnh mang theo địch ý cùng cường thế này, đã làm trỗi dậy bản tính hiếu chiến của nàng.
Hai người nhìn nhau một hồi, mãi cho đến lúc Thiên Nguyệt đứng bên cạnh kéo Thiên Dao một chút, mới đánh gãy trận chiến không tiếng động này.
Sau khi Thiên Dao vào nhà, Thiên Nguyệt không khỏi liền thở dài, quay đầu nhìn Phỉ Thúy nói: Ngươi cũng nên thu liễm lại chút đi, cũng không phải có thâm cừu đại hận gì, ngươi định ở trước mặt tiểu thư mà gây nháo to chuyện ra sao chứ!
Ta làm sao chứ, ta bất quá chỉ là đi ra nhìn một chút xem đại nhân vật thế nào thôi, chẳng lẽ còn không được phép nhìn sao! Phỉ Thúy liếc nàng ấy trắng mắt, nói tiếp: Ta biết ngươi quan hệ cùng nàng ta rất tốt, mà nay nàng ta đã trở lại, ngươi coi như là có thêm người giúp đỡ, có thể chèn ép ta!
Thiên Nguyệt vốn là không nghĩ để ý đến nàng ta, tay đã chạm đến mành cửa, chính là nghe xong lời này, không thể không thu hồi. Sau đó nhìn hai bên đã có vài tiểu nha hoàn tụ tập để ý động tĩnh bên này, trên mặt không khỏi lộ ra cái cười khổ, nàng nhẹ giọng nói: Hảo hảo, ngươi nói chuyện cũng không chịu suy nghĩ kỹ càng lại, cứ thích nói là nói, cũng không sợ để cho tiểu thư nghe thấy sẽ mắng ngươi không hiểu chuyện, để cho mấy tiểu nha hoàn kia nghe thấy, cũng sẽ chê cười chúng ta.
Hừ, ai chẳng biết ngươi tốt đẹp, ta làm sao so với ngươi được! Phỉ Thúy nói xong liền vung tay, lắc mông, hướng bên cạnh đi qua.
Aiii, ngươi —— Thiên Nguyệt muốn gọi nàng lại, nhưng sợ Nhậm Uyển Hoa ở trong phòng nghe được sẽ hỏi xảy ra chuyện gì, đành phải im lặng, trong lòng thầm mắng nàng ta mấy câu không hiểu chuyện, sau đó nàng liền vén rèm lên đi vào.
Lúc này Nhậm Uyển Hoa đang ngồi ở trên ghế dựa ở buồng trong, bên cạnh bầy khung thêu giá y cùng các mấy bức tranh đang thêu dở, Trân Châu cùng Lưu Ly cũng đang ở một bên sửa sang lại này nọ, Thiên Dao thì đứng ở trước mặt Nhậm Uyển Hoa, nghe phân phó của nàng ta.
Phu nhân nói nữ hồng của ngươi rất tốt, ta đành phải làm phiền ngươi vậy, nghe nói thời gian lúc trước khi ta làm mấy thứ này, ngươi cũng đều ở bên cạnh giúp đỡ. Cho nên từ hôm nay trở đi, mấy thứ này liền đều do ngươi phụ trách đi. Nhậm Uyển Hoa nói xong liền có ý ra hiệu nhìn sang bên cạnh, ở đó giá y màu đỏ tươi mới thêu được một nửa.
Thiên Dao đem ánh mắt chuyển qua trên giá y kia, trong lòng nhất thời ngũ vị trần tạp. Nàng xem một hồi, sau đó đi qua, nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve kia từng đường châm tuyến quen thuộc một lượt. Trên đời này, còn có chuyện gì so với chuyện này buồn cười hơn sao! Nàng vì chính mình tự tay thêu gía y, cư nhiên hiện nay lại để cho “chính mình” mặc!
Nhậm Uyển Hoa nhìn kỹ Thiên Dao, một hồi lâu mới cười nói: Phu nhân nói, mấy thứ đồ này cũng không ít, mà thời gian không nhiều, ngươi xem xem có thể kịp không?
Có thể. Thật lâu sau, Thiên Dao mới chậm rãi phun ra một chữ. Ngữ khí kia rất quái dị, Trân Châu cùng Lưu Ly cũng không ngừng châm tuyến trên tay lại, quay đầu qua nhìn nàng một cái. Nhậm Uyển Hoa lại giống như cái gì cũng không cảm giác được, trên mặt như trước mang theo tươi cười, nói tiếp: Vậy là tốt rồi , phu nhân sớm nói ngươi có khả năng làm được, may mắn ta hôm qua cầu tình với phu nhân, để cho ngươi sớm được trở lại.
Thiên Dao lúc này mới nâng lên mắt liếc mắt nhìn Nhậm Uyển Hoa một cái, cũng là không ứng lời của nàng ta, mà là mở miệng hỏi: Giá y này, tiểu thư không tính chính mình động thủ sao?
Nhậm Uyển Hoa giống như ngượng ngùng cười cười: Mấy thứ này ta cảm thấy có chút không quen tay, bằng không cũng sẽ không gọi ngươi đến hỗ trợ.
Thiên Dao yên lặng nhìn nàng một hồi lâu, gật gật đầu, nói một câu: Ta hiểu được.
Nhậm Uyển Hoa nhìn tới ánh mắt như vậy, ngực không tự chủ có chút khẩn trương, trên mặt tươi cười cũng miễn cưỡng vài phần. Thiên Dao cũng đã thu hồi ánh mắt, một lần nữa nhìn về phía giá y, trên mặt mang theo vài phần lãnh đạm: Nếu thời gian không nhiều lắm, thế thì hiện tại nên bắt tay vào làm luôn thôi. Hôm trước phu nhân cũng có nói để cho ta phụ trách hướng dẫn lại nữ hồng cho tiểu thư, hiện tại trước hết tiểu thư thêu thử mấy đường trước để cho ta xem, nếu là không nhớ, thì lại học lại một lần nữa.
Hiện tại... Nhậm Uyển Hoa sửng sốt, nhưng là vừa mới mở miệng, Thiên Dao đã đánh gãy lời của nàng. Chỉ thấy mặt nàng vừa chuyển, liền hướng Trân Châu cùng Lưu Ly bên cạnh phân phó nói: Các ngươi đem vải bố loại tốt trong ngăn tủ bên kia lấy ra đây, còn có châm tuyến tất cả này nọ đều lấy đến đây đi, Thiên Nguyệt đem trà của tiểu thư dọn hết đi, không có chút nữa lại bị vướng.
Cái loại giọng điệu này phi thường quen thuộc, thanh âm cùng tần suất phân phó hạ nhân làm việc, mấy nha hoàn kia trong lòng nổi lên một loại cực cảm giác rất vi diệu, các nàng tựa hồ là phản xạ có điều kiện liền chiếu theo phân phó của Thiên Dao mà đi làm. Chính là khi Thiên Nguyệt đi đến trước mặt Nhậm Uyển Hoa, đang định tiếp nhận khay trà, giống như lúc này mới đột nhiên lấy lại tinh thần, này, tiểu thư còn chưa có lên tiếng mà, Thiên Dao như thế nào liền...
Giờ khắc này, Nhậm Uyển Hoa xác thực quả thật thực cảm giác được uy hiếp, nàng ta nguyên bản nghĩ đến Thiên Dao nhìn đến tình cảnh lần này, sẽ uể oải nhận mệnh mà tự giác đi làm, cũng không nghĩ được rằng, nàng ta lại làm cho chính mình rơi vào thế bị động! Nàng đã quá coi thường nha hoàn này!
Làm gì phải vội vàng làm luôn bây giờ, vả lại ngươi cũng vừa trở về, vẫn nên nghỉ ngơi một ngày đi, Minh Nhi cứ để lại trà đi. Nhậm Uyển Hoa nghĩ nghĩ, liền cười nói.
Thiên Dao lại trực tiếp đem ly trà trong tay nàng ta nhận lấy, sau đó đưa cho Thiên Nguyệt đang đứng bên cạnh, nàng mặt không đổi nói tiếp: Nếu đã là phu nhân phân phó xuống dưới, tiểu thư cũng không thể không nghe theo, thế nên không thể cứ thảnh thơi như thế được. Nàng nói xong, lại quay sang, lông mi nhất thời nhướn lên: Trân Châu sao còn không mang mấy thứ ta vừa bảo lấy lại đây, từ khi nào thì làm việc lại trở nên chậm chạp như. Lưu Ly, ngươi đem mặt bàn kia thu thập sạch sẽ đi, sau đó đi ra bên ngoài chờ.
Nàng chẳng những khi phân phó công việc cho bọn nha hoàn, giọng điệu không mang theo chút khách khí, mà còn khi nói chuyện cùng Nhậm Uyển Hoa, trong giọng nói cũng ẩn ẩn mang theo ý tứ giáo huấn, Thiên Nguyệt ở một bên nhìn trong lòng không khỏi kinh hãi. Nhưng mà lúc này Nhậm Uyển Hoa cái gì cũng chưa nói, dường như việc nàng cam chịu thực hiện bình thường, tươi cười trên mặt nàng ta mặc dù có chút phai nhạt, nhưng là cũng không có lộ ra vẻ giận dữ, chỉ là nếu nhìn kỹ thì sắc mặt kia đã có vài phần mất tự nhiên, giống như, nàng ta hoàn toàn bị khí thế của Thiên Dao chèn ép xuống.
Sau khi trở về phòng, Phỉ Thuý uống một ngụm nước rồi ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi, nàng ta đem bực bội trong lòng áp chế xuống, định đi qua chỗ Nhậm Uyển Hoa bên kia. Chính là mới đứng lên, thấy Lã ma ma đang từ bên ngoài đi vào.
Ta nghe nói nha đầu chết tiệt kia đã trở lại, ngươi như thế nào lại trốn ở trong này! Lã ma ma đi vào phòng, liền quở trách một câu.
Cái gì mà trốn chứ, con trở về uống ngụm nước, xong con đang định đi qua đó đây. Phỉ Thúy có chút tức giận nói.
Lã ma ma liếc nàng một cái, sau đó quay lại đóng cửa, rồi đi đến bên người nàng ta đè thấp thanh âm nói: Ta hỏi ngươi, tiểu thư là tính đem kia giá y với mấy thứ kia, đều để cho người khác hỗ trợ làm, còn ngươi có được hỗ trợ chút nào trong đó không?
Tiểu thư không nói gì. Phỉ Thúy trầm mặc một hồi, liền có chút không cam lòng nói một câu. Đây mới là việc làm cho nàng tức giận nhất, tuy nói khả năng thêu thùa của nàng so với Thiên Dao kém một chút, nhưng là không quá thua kém a, phụ giúp vài đường trong bức tranh thêu là có thể mà, nhưng tiểu thư lại không hề đề cập đến. Bất công như vậy, thực làm cho nàng ta cảm thấy rất ủy khuất, cũng bởi vậy đối Thiên Dao càng thêm ôm hận.
“Nha đầu ngốc, tiểu thư không cho ngươi nhúng tay vào, như thế này mới càng tốt đấy. Lã ma ma nhất thời cười, trong mắt ánh lên tinh quang.
Phỉ Thúy không phục nói lại: Thêu thùa là do nàng ta, về sau công lao cũng là của nàng ta. Hơn nữa nàng ta được tiểu thư chiếu cố, ngày thường con vời nàng ta cùng hầu hạ tiểu thư, tiểu thư cũng trầm trồ khen ngợi!
Không biết nên khen ngươi thật thà hay nói ngươi ngu ngốc, đầu óc không biết suy nghĩ gì cả! Lã ma ma mắng nàng ta một câu, bà ta bĩu môi ra, sau đó mới nói: Nay giá y của tiểu thư đều do nàng ta phụ trách, ngươi nghĩ xem, sau này vạn nhất có vấn đề gì, còn không phải đều đổ lên đầu nàng ta sao!
Phỉ Thúy sửng sốt, sau đó chính là bị dọa nhảy dựng, vội hỏi: Việc này làm sao có thể chứ, nếu giá y của tiểu thư xảy ra vấn đề gì, không chỉ là nàng ta, phàm là tất cả mọi người trong phòng, đều không tránh được bị liên luỵ!
Hừ, ngươi cứ nhìn đấy rồi xem. Lã ma ma tự biết khuê nữ của mình trừ bỏ tính tình có chút chua ngoa, chính là không có tâm cơ gì, đầu óc cũng không nhanh nhạy, nên không thể trông chờ nàng có thể nghĩ ra cái gì tốt. Sau đó bà ta ghé sát vào, đem biện pháp mình nghĩ ra nói lại rõ ràng.
/41
|