Mới có vài ngày phải học nữ hồng mà Nhậm Uyển Hoa đã có chút chịu không nổi. Trước kia nàng ta cũng không biết, học nữ hồng thế này, có thể làm người ta phát điên. Hơn nữa Thiên Dao cường thế cũng làm cho nàng ta dần dần thấy khẩn trương, thậm chí nàng ta còn cảm thấy Thiên Dao chính là cố ý sửa trị mình vậy. Từ ngày đầu tiên, ở trước mặt Thiên Dao thêu thử đường thêu đầu tiên xong, thì chuỗi ngày đen tối của nàng ta chưa từng ngừng lại. Nguyên là lúc trước trong lòng thầm tính, nếu không thích, nàng ta còn có thể bày ra bộ dáng tiểu thư của mình đề chèn ép lại. Sau mới biết được, Thiên Dao căn bản không để thân phận tiểu thư này của nàng ta vào mắt, ngược lại còn đem Kim thị ra để uy hiếp lại nàng ta, nàng ta sinh khí, lại không thể phản bác lại được, đành phải âm thầm nhịn xuống.
Mà hai ngày trước, trong lúc vô ý nàng ta nhìn thấy Kim thị không biết từ khi nào nhưng lại có mặt ở chỗ mình, cũng không biết ở bên ngoài phòng ngồi bao lâu. Hơn nữa trong khoảng thời gian đó, cũng không có nha hoàn tiến vào thông báo một tiếng, trong lòng nàng ta lúc ấy hết sức sợ hãi, hiểu được việc này nhất định là Kim thị cố ý tới kiểm tra. Cho nên từ đó về sau, khi nàng ta học nữ hồng, trên mặt chậm rãi liền thêm vài phần nghiêm túc học hỏi.
Tiểu thư, thời điểm mà cô thêu thì phải tận lực nhẹ nhàng trong từng mũi kim, nếu không chỉ thêu rất dễ bị rối lại, chẳng những uổng phí sợi tơ thêu này, mà còn uổng phí công sức. Thiên Dao thêu xong một cánh hoa sen, nâng lên mắt, liếc mắt xem xét Nhậm Uyển Hoa một chút, nàng đánh giá động tác trong tay nàng ta, liền nói một câu.
Ta biết. Nhậm Uyển Hoa nhẹ nhàng cắn chặt răng, ngăn chặn bất mãn nơi đáy lòng, đến khi ngẩng mặt lên, trên mặt đã lộ ra nụ cười dịu dàng.
Thiên Dao lại như cũ là lãnh đạm nghiêm mặt, nhìn khung thêu hoa trước mặt Nhậm Uyển Hoa, lại nói một câu: Tiểu thư tốt nhất chú tâm vào một chút, hiện giờ cũng sắp hết tháng rồi, thêu đóa hoa còn chưa có ra hình ra dạng, thậm chí ngay cả thời điểm khởi châm cùng thu châm cũng luôn luôn phạm sai lầm.
Ta lúc này không phải vừa mới bắt đầu học sao, nào có nhanh như vậy ! Ngươi cũng quá —— đối mặt Thiên Dao đang lộ ra vài phần ngữ khí quở trách, còn có khuôn mặt nghiêm túc, cùng với ánh mắt như muốn nhìn thấu hết thảy suy nghĩ trong lòng nàng ta, Nhậm Uyển Hoa rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, nói xong không khỏi dùng lực vò nhẹ sợi tơ trong tay, nhất thời, sợi tơ kia liền rối thành một đoàn, công sức bỏ ra nửa ngày nay của nàng ta cuối cùng cũng uổng phí!
Vừa mới bắt đầu học? Thiên Dao liếc mắt nhìn sợi tơ trong tay Nhậm Uyển Hoa một cái, hừ lạnh một tiếng, sau đó lây ánh mắt như từ trên cao nhìn xuống nói: Tiểu thư có thể tùy tiện gọi bất kỳ nha hoàn nào vào hỏi, thì ai cũng có thể nói được rõ ràng. Tiểu thư năm tuổi đã bắt đầu học nữ hồng, tám tuổi đã học được hơn mười loại châm pháp thêu thùa, mười một tuổi liền có thể chính mình động thủ làm được xiêm y. Tiểu thư có thể mở tủ quần áo nhìn xem, nơi đó có một nửa quần áo đều do chính tay tiểu thư thêu. Còn có ngăn nhỏ kia gồm hà bao, khăn tay mấy thứ linh tinh, cũng phần nhiều là từ tay của tiểu thư, quần áo lúc nhỏ của hai vị ca nhi trong phủ, cũng là tiểu thư tự tay làm.
Nhậm Uyển Hoa trong lòng thấy khó chịu, nàng bỗng nhiên có loại cảm giác, mấy ngày qua, Thiên Dao nói chuyện đều là chậm rãi như vậy, nhưng lại ẩn ẩn lộ ra khí thế bức nhân. Nàng ta không dám nhìn thẳng vào mắt của Thiên Dao, mà là có chút phiền chán nắm đoạn tơ sợi rối kia trong tay, trong lòng bắt đầu nổi lên hận ý, nàng ta cảnh báo chính mình không thể tiếp tục mềm lòng nữa.
Thiên Dao cũng không biết trong lòng Nhậm Uyển Hoa nghĩ đến cái gì, nhưng chuyện này một khi đã bắt đầu, nàng không tính sẽ buông tha nàng ta, vì thế nói tiếp: Mấy ngày nay tiểu thư thêu này nọ ta đều cẩn thận xem qua, thứ cho ta nói câu này có chút bất kính, hiện nay tay nghề của tiểu thư ngay cả hài đồng bảy tuổi đều kém a, căn bản chính là còn chưa nhập môn! Mặc dù tiểu thư có nói qua là vì mất trí nhớ, cho nên mới đem nữ hồng đều đã quên, nhưng thế này cũng là quên rất sạch sẽ đi. Bất quá ta cũng không từng bị mất trí nhớ nên cũng không rõ ràng lắm, nhưng tiểu thư vốn là người thông minh, cho dù bắt đầu học lại một lần nữa, đáng ra cũng sẽ không quá chậm như bây giờ mới đúng!
Ngươi thế nhưng không kiên nhẫn ? Nhậm Uyển Hoa rốt cục thu lại ý cười, nâng mắt lên nhìn Thiên Dao, nói tiếp: Nếu không ta đi qua chỗ phu nhân nói một tiếng, để cho ngươi khỏi phải giúp ta thêu giá y, trong phủ rốt cuộc cũng không phải chỉ có mình ngươi biết nữ hồng đâu!
Thiên Dao chống lại ánh mắt của Nhậm Uyển Hoa, trong mắt không hề có ý sợ hãi, nàng nâng cằm lên nói: Tiểu thư mất trí nhớ rồi thì hình như cũng đã quên, phu nhân chưởng quản Nhậm phủ hơn mười năm, mà người lại hết sức yêu thương tiểu thư, cho nên mọi chuyện của tiểu thư, cho tới nay phu nhân rất để tâm. Đã nhiều ngày rồi, tiểu thư rốt cuộc học được như thế nào, cô không nghĩ đến phu nhân trong lòng đều rõ ràng hết sao? Ta khuyên tiểu thư nên tĩnh tâm lại, trước hết đem nữ hồng học cho tốt rồi nói sau!
Ngươi —— Nhậm Uyển Hoa tức giận, lòng bàn tay nắm chặt lại, bỗng nhiên liền đứng lên chỉ vào Thiên Dao cả giận nói: Ngươi bất quá là một nha hoàn thôi, làm sao dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với ta! Nhưng là thời điểm nàng ta nói ra những lời này, trong lòng bỗng thấy có chút chột dạ, cho nên khí thế kia, so với chính nàng ta tưởng tượng thì yếu nhược hơn vài phần. Bất quá động tĩnh thế này thật ra lại kinh động đến đám người Phỉ Thúy đang đứng hầu bên bên ngoài, có vài nha hoàn đang hướng vào trong này xem xét.
Thiên Dao lãnh nghiêm mặt, liếc nhìn Nhậm Uyển Hoa đang tức giận đến thở hổn hển ở kia, đột nhiên cảm thấy phi thường vui vẻ. Nàng căn bản là không sợ Nhậm Uyển Hoa lấy thân phận đến áp nàng, bởi vì từ biểu hiện của nàng ta mấy ngày này mà nàng biết được, người trước mắt này là người giả mạo (ý là cũng không phải Thiên Dao thật), cho nên vô luận là ánh mắt hay là ngữ khí, nàng đều mang theo ý tứ miệt thị rõ ràng. Hơn nữa nàng trời sinh chính là người cường thế tuy nhiên không có đi khi dễ người khác mà thôi, tất nhiên nếu có người khi dễ nàng sẽ chống cự lại, về phần đạo hạnh của Nhậm Uyển Hoa kia, ở trong mắt nàng, căn bản là không đáng đê quan tâm. Khí chất cùng phong thái, là từ một khắc kia sinh ra đã có, theo tuổi tác tăng trưởng, nó tự nhiên xâm nhập vào cốt tủy, giơ tay nhấc chân liền tự nhiên thể hiện ra, căn bản không phải trong một sớm một chiều là có thể bắt chước được.
Tiểu thư cảm thấy ta nên nói chuyện cùng tiểu thư như thế nào mới cho là đúng? Hiện nay tiểu thư theo ta học tập nữ hồng, ta là tận tâm tận lực chỉ dạy, mà tiểu thư đã để tâm vào thực sự học chưa, ta nhắc nhở tiểu thư thì có gì sai? Nàng như trước vẫn chậm rãi nói chuyện, nói một câu đã đem Nhậm Uyển Hoa bị nghẹn nói không ra lời. Xong sau đó nàng chậm rãi ngồi xuống khung thêu, nói tiếp: Nếu tiểu thư cảm thấy ủy khuất, không học nổi nữa, thì cô có thể qua chỗ phu nhân cáo trạng, chỉ cần phu nhân lên tiếng, tiểu thư tự nhiên có thể không cần học mấy thứ này.
Chớ nói Nhậm Uyển Hoa không muốn học, chính là nàng cũng là không muốn dạy a. Nhưng là mấy ngày qua, nàng phát hiện, hiện tại Nhậm Uyển Hoa căn bản cũng không tính phải học mấy thứ này. Nàng ta có lẽ chỉ là giả trang mặt ngoài như thế thôi, giả bộ thu liễm tính tình, giả bộ ôn hòa dễ gần, giả bộ để ý quan tâm tới hạ nhân, nhưng châm tuyến lại khác, cũng không thể giả trang là có thể học được, học cái này là cần kiên nhẫn rất nhiều, từng chút từng chút kiên trì luyện tập, mới có thể học thành.
Năm đó Kim thị vì tôi luyện tính tình của nàng, cho nên đối với việc học nữ hồng của nàng yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, mà nàng lại là người hiếu thắng luôn muốn hướng lên, bởi vậy càng không ngừng khổ công học tập. Còn nữa, Nhậm Uyển Hân cùng Nhậm Uyển Lộ bản lĩnh nữ hồng cũng không hè kém, nàng lại là trưởng nữ Nhậm phủ con vợ cả, tất nhiên không thể thua kém rồi.
Trước kia, có lẽ những người bên cạnh nàng đều chỉ biết đến nàng là người tùy hứng cùng ương ngạnh, nhưng Kim thị cũng rất rõ ràng, khuê nữ này của bà là người tính tình ngay thẳng, là người kiêu ngạo bất tuân cũng rất kiên nghị, một khi đã định cái gì thì sẽ không bao giờ bỏ cuộc giữa chừng. Trong xương tủy của nàng luôn cất giấu sự cố chấp cùng kiên định, những tính cách đó từ rất lâu trước kia Kim thị đã sớm từ bỏ. Cho nên làm một người mẫu thân, bà thấy ở trên người nữ nhi những tính cách này tương tự mình năm đó, tất nhiên là sẽ vô hạn sủng ái. Chính là, làm một phu nhân đã sinh sống trong một đại gia đình quyền quý vài chục năm, trong lòng bà cũng rất rõ ràng, những phẩm tính như vậy, đối với bản thân mà nói cũng là một mối nguy hiểm tiềm tàng.
Nhậm Uyển Hoa mặc dù là chỉ nhìn thấy sau lưng, nhưng nàng ta vẫn cảm giác được ánh mắt Thiên Dao nhìn mình mang theo miệt thị cùng coi thường, nên tức giận đến cứng người lại. Thiên Nguyệt nhìn thấy tình hình thế này, nên bước lên phía trước hoà giải: Tiểu thư chắc là mệt mỏi rồi, nên nghỉ ngôi một chút, uống một ngụm trà rồi lại học sau. Thiên Dao cũng thật là, cứ gấp gáp như vậy làm cái gì, việc này cũng không thể một ngày hai ngày là có thể học được.
Lời này, ngươi cùng phu nhân nói đi. Thiên Dao liếc mắt nhìn Thiên Nguyệt, sau đó nhẹ nhàng nói một câu.
Nhậm Uyển Hoa hít một hơi thật sâu, sau đó giống như khuất phục nói: Ngươi trước đi ra ngoài đi, ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một hồi, buổi chiều lại học.
Thiên Dao nhìn nàng một cái, buông châm tuyến trong tay xuống, đứng lên nói: Ta đây buổi chiều lại đến, còn có, xin nhắc nhở tiểu thư một câu, Minh Nhi sẽ lấy một bộ thêu của tiểu thư đưa cho phu nhân nhìn, nên mong rằng tiểu thư dụng tâm chút.
Mà hai ngày trước, trong lúc vô ý nàng ta nhìn thấy Kim thị không biết từ khi nào nhưng lại có mặt ở chỗ mình, cũng không biết ở bên ngoài phòng ngồi bao lâu. Hơn nữa trong khoảng thời gian đó, cũng không có nha hoàn tiến vào thông báo một tiếng, trong lòng nàng ta lúc ấy hết sức sợ hãi, hiểu được việc này nhất định là Kim thị cố ý tới kiểm tra. Cho nên từ đó về sau, khi nàng ta học nữ hồng, trên mặt chậm rãi liền thêm vài phần nghiêm túc học hỏi.
Tiểu thư, thời điểm mà cô thêu thì phải tận lực nhẹ nhàng trong từng mũi kim, nếu không chỉ thêu rất dễ bị rối lại, chẳng những uổng phí sợi tơ thêu này, mà còn uổng phí công sức. Thiên Dao thêu xong một cánh hoa sen, nâng lên mắt, liếc mắt xem xét Nhậm Uyển Hoa một chút, nàng đánh giá động tác trong tay nàng ta, liền nói một câu.
Ta biết. Nhậm Uyển Hoa nhẹ nhàng cắn chặt răng, ngăn chặn bất mãn nơi đáy lòng, đến khi ngẩng mặt lên, trên mặt đã lộ ra nụ cười dịu dàng.
Thiên Dao lại như cũ là lãnh đạm nghiêm mặt, nhìn khung thêu hoa trước mặt Nhậm Uyển Hoa, lại nói một câu: Tiểu thư tốt nhất chú tâm vào một chút, hiện giờ cũng sắp hết tháng rồi, thêu đóa hoa còn chưa có ra hình ra dạng, thậm chí ngay cả thời điểm khởi châm cùng thu châm cũng luôn luôn phạm sai lầm.
Ta lúc này không phải vừa mới bắt đầu học sao, nào có nhanh như vậy ! Ngươi cũng quá —— đối mặt Thiên Dao đang lộ ra vài phần ngữ khí quở trách, còn có khuôn mặt nghiêm túc, cùng với ánh mắt như muốn nhìn thấu hết thảy suy nghĩ trong lòng nàng ta, Nhậm Uyển Hoa rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, nói xong không khỏi dùng lực vò nhẹ sợi tơ trong tay, nhất thời, sợi tơ kia liền rối thành một đoàn, công sức bỏ ra nửa ngày nay của nàng ta cuối cùng cũng uổng phí!
Vừa mới bắt đầu học? Thiên Dao liếc mắt nhìn sợi tơ trong tay Nhậm Uyển Hoa một cái, hừ lạnh một tiếng, sau đó lây ánh mắt như từ trên cao nhìn xuống nói: Tiểu thư có thể tùy tiện gọi bất kỳ nha hoàn nào vào hỏi, thì ai cũng có thể nói được rõ ràng. Tiểu thư năm tuổi đã bắt đầu học nữ hồng, tám tuổi đã học được hơn mười loại châm pháp thêu thùa, mười một tuổi liền có thể chính mình động thủ làm được xiêm y. Tiểu thư có thể mở tủ quần áo nhìn xem, nơi đó có một nửa quần áo đều do chính tay tiểu thư thêu. Còn có ngăn nhỏ kia gồm hà bao, khăn tay mấy thứ linh tinh, cũng phần nhiều là từ tay của tiểu thư, quần áo lúc nhỏ của hai vị ca nhi trong phủ, cũng là tiểu thư tự tay làm.
Nhậm Uyển Hoa trong lòng thấy khó chịu, nàng bỗng nhiên có loại cảm giác, mấy ngày qua, Thiên Dao nói chuyện đều là chậm rãi như vậy, nhưng lại ẩn ẩn lộ ra khí thế bức nhân. Nàng ta không dám nhìn thẳng vào mắt của Thiên Dao, mà là có chút phiền chán nắm đoạn tơ sợi rối kia trong tay, trong lòng bắt đầu nổi lên hận ý, nàng ta cảnh báo chính mình không thể tiếp tục mềm lòng nữa.
Thiên Dao cũng không biết trong lòng Nhậm Uyển Hoa nghĩ đến cái gì, nhưng chuyện này một khi đã bắt đầu, nàng không tính sẽ buông tha nàng ta, vì thế nói tiếp: Mấy ngày nay tiểu thư thêu này nọ ta đều cẩn thận xem qua, thứ cho ta nói câu này có chút bất kính, hiện nay tay nghề của tiểu thư ngay cả hài đồng bảy tuổi đều kém a, căn bản chính là còn chưa nhập môn! Mặc dù tiểu thư có nói qua là vì mất trí nhớ, cho nên mới đem nữ hồng đều đã quên, nhưng thế này cũng là quên rất sạch sẽ đi. Bất quá ta cũng không từng bị mất trí nhớ nên cũng không rõ ràng lắm, nhưng tiểu thư vốn là người thông minh, cho dù bắt đầu học lại một lần nữa, đáng ra cũng sẽ không quá chậm như bây giờ mới đúng!
Ngươi thế nhưng không kiên nhẫn ? Nhậm Uyển Hoa rốt cục thu lại ý cười, nâng mắt lên nhìn Thiên Dao, nói tiếp: Nếu không ta đi qua chỗ phu nhân nói một tiếng, để cho ngươi khỏi phải giúp ta thêu giá y, trong phủ rốt cuộc cũng không phải chỉ có mình ngươi biết nữ hồng đâu!
Thiên Dao chống lại ánh mắt của Nhậm Uyển Hoa, trong mắt không hề có ý sợ hãi, nàng nâng cằm lên nói: Tiểu thư mất trí nhớ rồi thì hình như cũng đã quên, phu nhân chưởng quản Nhậm phủ hơn mười năm, mà người lại hết sức yêu thương tiểu thư, cho nên mọi chuyện của tiểu thư, cho tới nay phu nhân rất để tâm. Đã nhiều ngày rồi, tiểu thư rốt cuộc học được như thế nào, cô không nghĩ đến phu nhân trong lòng đều rõ ràng hết sao? Ta khuyên tiểu thư nên tĩnh tâm lại, trước hết đem nữ hồng học cho tốt rồi nói sau!
Ngươi —— Nhậm Uyển Hoa tức giận, lòng bàn tay nắm chặt lại, bỗng nhiên liền đứng lên chỉ vào Thiên Dao cả giận nói: Ngươi bất quá là một nha hoàn thôi, làm sao dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với ta! Nhưng là thời điểm nàng ta nói ra những lời này, trong lòng bỗng thấy có chút chột dạ, cho nên khí thế kia, so với chính nàng ta tưởng tượng thì yếu nhược hơn vài phần. Bất quá động tĩnh thế này thật ra lại kinh động đến đám người Phỉ Thúy đang đứng hầu bên bên ngoài, có vài nha hoàn đang hướng vào trong này xem xét.
Thiên Dao lãnh nghiêm mặt, liếc nhìn Nhậm Uyển Hoa đang tức giận đến thở hổn hển ở kia, đột nhiên cảm thấy phi thường vui vẻ. Nàng căn bản là không sợ Nhậm Uyển Hoa lấy thân phận đến áp nàng, bởi vì từ biểu hiện của nàng ta mấy ngày này mà nàng biết được, người trước mắt này là người giả mạo (ý là cũng không phải Thiên Dao thật), cho nên vô luận là ánh mắt hay là ngữ khí, nàng đều mang theo ý tứ miệt thị rõ ràng. Hơn nữa nàng trời sinh chính là người cường thế tuy nhiên không có đi khi dễ người khác mà thôi, tất nhiên nếu có người khi dễ nàng sẽ chống cự lại, về phần đạo hạnh của Nhậm Uyển Hoa kia, ở trong mắt nàng, căn bản là không đáng đê quan tâm. Khí chất cùng phong thái, là từ một khắc kia sinh ra đã có, theo tuổi tác tăng trưởng, nó tự nhiên xâm nhập vào cốt tủy, giơ tay nhấc chân liền tự nhiên thể hiện ra, căn bản không phải trong một sớm một chiều là có thể bắt chước được.
Tiểu thư cảm thấy ta nên nói chuyện cùng tiểu thư như thế nào mới cho là đúng? Hiện nay tiểu thư theo ta học tập nữ hồng, ta là tận tâm tận lực chỉ dạy, mà tiểu thư đã để tâm vào thực sự học chưa, ta nhắc nhở tiểu thư thì có gì sai? Nàng như trước vẫn chậm rãi nói chuyện, nói một câu đã đem Nhậm Uyển Hoa bị nghẹn nói không ra lời. Xong sau đó nàng chậm rãi ngồi xuống khung thêu, nói tiếp: Nếu tiểu thư cảm thấy ủy khuất, không học nổi nữa, thì cô có thể qua chỗ phu nhân cáo trạng, chỉ cần phu nhân lên tiếng, tiểu thư tự nhiên có thể không cần học mấy thứ này.
Chớ nói Nhậm Uyển Hoa không muốn học, chính là nàng cũng là không muốn dạy a. Nhưng là mấy ngày qua, nàng phát hiện, hiện tại Nhậm Uyển Hoa căn bản cũng không tính phải học mấy thứ này. Nàng ta có lẽ chỉ là giả trang mặt ngoài như thế thôi, giả bộ thu liễm tính tình, giả bộ ôn hòa dễ gần, giả bộ để ý quan tâm tới hạ nhân, nhưng châm tuyến lại khác, cũng không thể giả trang là có thể học được, học cái này là cần kiên nhẫn rất nhiều, từng chút từng chút kiên trì luyện tập, mới có thể học thành.
Năm đó Kim thị vì tôi luyện tính tình của nàng, cho nên đối với việc học nữ hồng của nàng yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, mà nàng lại là người hiếu thắng luôn muốn hướng lên, bởi vậy càng không ngừng khổ công học tập. Còn nữa, Nhậm Uyển Hân cùng Nhậm Uyển Lộ bản lĩnh nữ hồng cũng không hè kém, nàng lại là trưởng nữ Nhậm phủ con vợ cả, tất nhiên không thể thua kém rồi.
Trước kia, có lẽ những người bên cạnh nàng đều chỉ biết đến nàng là người tùy hứng cùng ương ngạnh, nhưng Kim thị cũng rất rõ ràng, khuê nữ này của bà là người tính tình ngay thẳng, là người kiêu ngạo bất tuân cũng rất kiên nghị, một khi đã định cái gì thì sẽ không bao giờ bỏ cuộc giữa chừng. Trong xương tủy của nàng luôn cất giấu sự cố chấp cùng kiên định, những tính cách đó từ rất lâu trước kia Kim thị đã sớm từ bỏ. Cho nên làm một người mẫu thân, bà thấy ở trên người nữ nhi những tính cách này tương tự mình năm đó, tất nhiên là sẽ vô hạn sủng ái. Chính là, làm một phu nhân đã sinh sống trong một đại gia đình quyền quý vài chục năm, trong lòng bà cũng rất rõ ràng, những phẩm tính như vậy, đối với bản thân mà nói cũng là một mối nguy hiểm tiềm tàng.
Nhậm Uyển Hoa mặc dù là chỉ nhìn thấy sau lưng, nhưng nàng ta vẫn cảm giác được ánh mắt Thiên Dao nhìn mình mang theo miệt thị cùng coi thường, nên tức giận đến cứng người lại. Thiên Nguyệt nhìn thấy tình hình thế này, nên bước lên phía trước hoà giải: Tiểu thư chắc là mệt mỏi rồi, nên nghỉ ngôi một chút, uống một ngụm trà rồi lại học sau. Thiên Dao cũng thật là, cứ gấp gáp như vậy làm cái gì, việc này cũng không thể một ngày hai ngày là có thể học được.
Lời này, ngươi cùng phu nhân nói đi. Thiên Dao liếc mắt nhìn Thiên Nguyệt, sau đó nhẹ nhàng nói một câu.
Nhậm Uyển Hoa hít một hơi thật sâu, sau đó giống như khuất phục nói: Ngươi trước đi ra ngoài đi, ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một hồi, buổi chiều lại học.
Thiên Dao nhìn nàng một cái, buông châm tuyến trong tay xuống, đứng lên nói: Ta đây buổi chiều lại đến, còn có, xin nhắc nhở tiểu thư một câu, Minh Nhi sẽ lấy một bộ thêu của tiểu thư đưa cho phu nhân nhìn, nên mong rằng tiểu thư dụng tâm chút.
/41
|