Buổi tối, khi Nhậm Uyển Hoa đi thỉnh an Kim thị, chưa để nàng ta suy nghĩ tốt xem có nên nói cho Kim thị biết chuyện hôm nay không, thì Kim thị mở miệng hỏi trước: Ta nghe nói hôm nay con cùng Thiên Dao có chút tranh chấp nhỏ, như thế nào, là nàng chỉ dẫn con không tận tình sao?
Nhậm Uyển Hoa trong lòng cả kinh, bất quá chỉ là vài câu lời qua tiếng lại thôi, lại còn là ở buồng trong nói, thanh âm cũng không tính là lớn, như thế nào liền đến tai Kim thị bên này rồi. Là do vài nha hoàn hay đưa chuyện, hay là Thiên Dao ác nhân kia cáo trạng trước? Nàng ta nâng mắt lên, lặng lẽ liếc mắt nhìn Kim thị, chỉ thấy Kim thị trên mặt như trước mang theo nụ cười từ ái. Nàng ta liền ổn định tâm thần, ý niệm trong đầu vừa chuyển, trên mặt lộ ra vài phần ủy khuất thỏa đáng, lại rũ mắt xuống, lắc lắc đầu nói: Cũng không có, chỉ là con học có chút mệt, có mấy đường thêu đều thêu nhầm hết cả, Thiên Dao nhất thời sốt ruột, đã nói vài câu không ổn.
Kim thị nhìn nàng ta một cái, một lúc sau mới đưa tay lên vuốt tóc mái trước trán nàng ta nói: Con cũng đừng rất miễn cưỡng mình quá, nếu cảm thấy mệt thì nên nghỉ ngơi một chút, thả lỏng tâm tình, như thế mới có thể học mau được. Hai ngày trước ta cùng Tống phu nhân đã thương lượng tốt, lại tìm người xem ngày sinh tháng đẻ của hai con, ngày liền định là mùng tám tháng chạp, mà nay cũng đã sắp hết tháng bảy, tính lại thực cũng không còn lại mấy tháng nữa. Trong lòng nương cũng rất sốt ruột, mà con hiện nay cái gì cũng đều đã quên hết, nếu không nhanh chóng nhớ lại mọi chuyện, đến lúc đó vào Tống gia, chưa chừng sẽ bị người chê cười, trước mắt phải chịu khổ vất vả chút, thì ngày tháng sau này mới có thể thảnh thơi được.
Vừa nghe Kim thị nói lời này, Nhậm Uyển Hoa nhất thời liền nghiêm túc lại, nguyên lai nàng ta còn muốn giả vờ ủy khuất, khiến cho Kim thị ác cảm đối với Thiên Dao, cũng không ngờ rằng, Kim thị thế nhưng một câu cũng chưa nhắc tới chuyện kia, trái lại khuyên răn nàng ta! Nàng ta nhớ tới thần sắc của Thiên Dao lúc trước, trong lòng nhất thời e ngại, nhất thời hối hận, lại có chút chột dạ, thật lâu sau, mới nâng lên mặt, giống như chuyện gì cũng đều không có để ý mà cười nói: Nương yên tâm, con nhất định sẽ chú tâm, đến lúc đó sẽ không làm nương mất mặt.
Nha đầu ngốc, đây không phải là suy nghĩ cho con sao. Kim thị cười cười, lại nói: Thiên Dao chẳng qua là tính tình ngay thẳng, nàng nói con một hai câu, cũng là vì tốt cho con, nàng chẳng phải là thiếp thân nha hoàn của con sao, một ít việc nhỏ, con cũng đừng để ở trong lòng, coi như là trước tiên luyện tính tình của mình. Phải biết rằng, Tống gia bên kia người so với phủ chúng ta còn nhiều hơn, mỗi ngày việc lớn việc nhỏ trong phủ không phải là ít, con phải học cách khống chế cảm xúc của chính mình, như vậy đến nơi đó, mới sẽ không làm cho người ta tìm được sai lầm của mình.
Nhậm Uyển Hoa che dấu tâm trạng bất mãn, thuận theo gật gật đầu, trong lòng lại nói, yêu thương cài gì chứ, nguyên lai cũng chỉ nói cho có mà thôi. Còn có hôm nay nghe thấy thời gian định hôn rồi thực làm cho người ta cảm thấy phiền, bất quá chuyện uốn mình theo ý người khác muốn đối với nàng ta cũng không xa lạ gì. Chủ yếu là nha đầu Thiên Dao kia, thật sự là cái tai họa, nếu cứ giữ lại bên mình cũng không phải là chuyện tốt!
Sau khi Nhậm Uyển Hoa rời khỏi đây, Kim thị thở dài, xoa xoa cái trán, Hồng Trù ở một bên nhìn thấy thế, liền tiến lên nói: Đê nô tỳ giúp phu nhân xoa bóp đi, vừa vặn mấy ngày trước nô tỳ có học được cách xoa bóp mới, xoa bóp một hồi, có thể làm cho người ta thả lỏng không ít.
Được, vậy thì ngươi xoa bóp đầu cho ta đi, ngày hôm nay nhiều chuyện, thực là làm cho ta cảm thấy có chút đau đầu. Kim thị nói xong, liền nghiêng người dựa vào trên tháp.
Hồng Trù trước tiên đi lấy cái thảm lông dê đắp lên cho Kim thị, lại đem ly trà để bên cạnh đem qua chỗ khác, xong sau đó mới đi đến trước mặt Kim thị vươn tay để ở trên trán nhẹ nhàng nhu ấn.
Trong phòng ánh nến lay động chiếu sáng, lư hương lượn lờ, trên ghế quý phi bọc gấm màu nhũ đỏ, Kim thị đang nhắm mắt lại nghỉ ngơi, bỗng nhiên bà liền hỏi một câu: Ta nhớ rõ, năm đó ngươi cùng Thiên Dao không sai biệt lắm đều cùng lúc tới viện này làm đương sai.
Hồng Trù sửng sốt, lập tức liền nhẹ giọng đáp: Vâng, nô tỳ tới đây được vài ngày thì Thiên Dao cũng liền vào. Nhớ rõ lúc ấy nàng cái gì cũng đều không hiểu, bất quá nàng cũng thực lanh lợi, tay chân lại lưu loát, quy củ học được cũng mau, cho nên rất nhanh được phu nhân coi trọng.
Ân... Kim thị nghĩ nghĩ, chậm rãi mở mắt ra, đang định nói gì đó, thì ngay lúc đó Nhậm Tuần từ bên ngoài đi vào, bà ngẩn người ra, liền thu hồi lời nói, ngồi xuống sửa sang lại trên người, sau đó mới đứng dậy tiến lên hỏi: Có chuyện gì mà lão gia lại tới đây?
Ân, có chút mệt mỏi, ta đang định nghỉ ngơi sớm một chút. Nhậm Tuần nói xong liền nhìn bà hỏi: Phu nhân còn có việc?
Không có. Kim thị có chút ngoài ý muốn, vốn dĩ bà nghĩ rằng Nhậm Tuần hôm nay lại sẽ đi qua chỗ Phạm di nương kia, không ngờ thế nhưng lại đến chỗ bà bên này. Chính là ngoài ý muốn thì ngoài ý muốn, nhưng trong lòng bà cũng là có vài phần vui mừng, nói xong để cho nha hoàn đi chuẩn bị nước ấm, sau đó lại hỏi: Lão gia có muốn ăn khuya không, thiếp có bảo phòng bếp làm canh hạt sen đấy.
Không cần. Nhậm Tuần lau mặt, ngồi xuống sau, sau đó tiếp nhận chén trà Kim thị đưa qua uống một ngụm, xong sau mới hỏi: Ta nghe nói Hoa Nhi hai ngày này một lần nữa bắt đầu học lại nữ hồng? Như thế nào ngay cả việc này cũng đều quên sạch!
Thiếp cũng đang phát sầu đây. Kim thị thở dài, nhìn Nhậm Tuần liếc mắt một cái, lại nói: Tóm lại còn có chút thời gian, để cho con bé từ từ sẽ học được đi, hi vọng con bé có thể nhanh chóng nhớ lại.
Nhậm Tuần ừ một tiếng, không nhiều lời, buông trà xuống nhân tiện nói: Mấy người phái đi Liễu Châu cũng đã được nửa tháng, tính toán thời gian đi với thời gian về cũng mất khoảng mười ngày, có lẽ cũng sắp về đến nới đi?.
Kim thị nhìn nhìn Nhậm Tuần, chuyện của nữ nhi, hắn như vậy liền không để ở trong lòng. Trong lòng bà thở dài, sau đó mới gật gật đầu nói: Phỏng chừng khoảng hai ba ngày nữa cũng sẽ trở lại. Lục quản gia là một người ổn trọng, hơn nữa lần này đi cùng người cũng không ít, lão gia cứ yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Nhậm Tuần suy nghĩ, sau đó lại nói: Vừa vặn ba ngày nữa ta định sẽ gọi Tử Tuấn lại đây một chuyến, thứ nhất là cùng hắn tâm sự, sau thuận tiện để cho hắn gặp gỡ mấy vị khách khanh trong phủ, còn có vài vị đồng nghiệp nữa.
Lão gia tính để Tử Tuấn nhập quan trường? Chuyện này có phải vội vàng quá hay không, vì sao không đợi hắn cùng Hoa Nhi thành hôn xong mới an bài việc này, lại nói Tống gia còn có Tống lão gia ở đó, lão gia làm như vậy, ông ấy có thể cảm thấy chúng ta làm quá lên vượt mặt mình hay không?
Đây là ý tứ của Tống lão gia, ông ấy cảm thấy sớm một ngày tốt một ngày, vừa vặn ta thấy lúc này thời cơ cũng thích hợp. Trước mắt để cho hắn làm quen với mọi người đi, đến Trung thu ta lại cho hắn theo ta tới Tiết phủ chúc thọ, như thế, không sai biệt lắm liền để cho hắn thể hiện khả năng của mình. Đến ngày đại hôn cùng Hoa Nhi, chúng ta hai phủ lại làm lớn, đem những người nên mời đều mời tới hết, đến lúc đó xem ai đến ai không đến, trong lòng cũng liền rõ ràng. Nhậm Tuần nói xong, lại uống ngụm trà, sau đó liền đứng lên nói: Thời gian cũng không còn sớm, đi ngủ đi.
Kim thị tổng cảm thấy có chút bất an, lại không biết bất an ở cái gì, trong lòng thở dài, liền đứng dậy đi theo giúp Nhậm Tuần cởi áo. Cũng không ngờ được Nhậm Tuần bỗng nhiên lại nói một câu: Nàng tìm đại phu giúp Phạm di nương xem một chút, nàng ấy trong khoảng thời gian này sức khỏe luôn không tốt, nhìn người cũng có vẻ không có tinh thần. Để cho đại phu giúp nàng ấy hảo hảo điều trị, tuổi còn trẻ, trăm ngàn lần đừng coi thường không sau này lại để lại di chứng gì.
Kim thị vừa nghe lời này, động tác trong tay nhất thời cứng lại, chính là lập tức bà lại khôi phục bình thường, cười nói: Thiếp đã biết, sáng sớm mai thiếp sẽ cho người thỉnh đại phu tới. Nguyên lai là lo lắng cho sức khỏe của Phạm di nương, nên Nhậm Tuần mới qua chỗ bà bên này... Kim thị không tiếng động cười cười, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần thê lương.
…………..
Khi Nhậm Uyển Hoa sắp sửa đi vào Tĩnh Nguyệt hiên, Thiên Nguyệt đi theo bên người nàng ta bỗng nhiên nói: Tiểu thư, lúc nãy nô tỳ định qua chỗ tam tiểu thư lấy chút đồ, thế mà lại quên mất, tiểu thư vào trước đi, nô tỳ đi qua bên kia một chuyến sẽ trở lại.
Lấy cái gì? Nhậm Uyển Hoa trong lòng đang suy tính mọi chuyện, nghe xong lời này, lấy lại tinh thần, liền thuận miệng hỏi một câu.
Là mấy khối có khiếu (không hiểu là gì nên để nguyên >.<), Tam Cô nương hôm trước nói không cần, nô tỳ nhìn thấy rất thích, liền xin lại.
Vậy ngươi đi đi. Nhậm Uyển Hoa gật gật đầu, liền tự hướng trong viện rồi đi vào. Lúc này nàng ta không ở trong viện, cho nên bọn nha hoàn đều tự ở trong phòng ngốc, mấy bà tử gác đêm bên ngoài cũng không biết đã đi đâu, trước mắt trong viện một người cũng không có, ngẫu nhiên từ trong phòng hạ nhân truyền ra tiếng vài nữ tử trẻ tuổi nói chuyện, không biết có chuyện gì mà đám nha hoàn đang cười đùa trong phòng.
Nhậm Uyển Hoa có chút ủ rũ hướng phòng mình đi đến, không ngờ được bỗng nhiên nhìn thấy Phỉ Thúy vén mành lên, sau đó nhìn trai nhìn phải, bộ dạng có chút lén lút, nàng ta trong lòng nghi hoặc, bèn trốn một bên góc tường quan sát.
Nhậm Uyển Hoa trong lòng cả kinh, bất quá chỉ là vài câu lời qua tiếng lại thôi, lại còn là ở buồng trong nói, thanh âm cũng không tính là lớn, như thế nào liền đến tai Kim thị bên này rồi. Là do vài nha hoàn hay đưa chuyện, hay là Thiên Dao ác nhân kia cáo trạng trước? Nàng ta nâng mắt lên, lặng lẽ liếc mắt nhìn Kim thị, chỉ thấy Kim thị trên mặt như trước mang theo nụ cười từ ái. Nàng ta liền ổn định tâm thần, ý niệm trong đầu vừa chuyển, trên mặt lộ ra vài phần ủy khuất thỏa đáng, lại rũ mắt xuống, lắc lắc đầu nói: Cũng không có, chỉ là con học có chút mệt, có mấy đường thêu đều thêu nhầm hết cả, Thiên Dao nhất thời sốt ruột, đã nói vài câu không ổn.
Kim thị nhìn nàng ta một cái, một lúc sau mới đưa tay lên vuốt tóc mái trước trán nàng ta nói: Con cũng đừng rất miễn cưỡng mình quá, nếu cảm thấy mệt thì nên nghỉ ngơi một chút, thả lỏng tâm tình, như thế mới có thể học mau được. Hai ngày trước ta cùng Tống phu nhân đã thương lượng tốt, lại tìm người xem ngày sinh tháng đẻ của hai con, ngày liền định là mùng tám tháng chạp, mà nay cũng đã sắp hết tháng bảy, tính lại thực cũng không còn lại mấy tháng nữa. Trong lòng nương cũng rất sốt ruột, mà con hiện nay cái gì cũng đều đã quên hết, nếu không nhanh chóng nhớ lại mọi chuyện, đến lúc đó vào Tống gia, chưa chừng sẽ bị người chê cười, trước mắt phải chịu khổ vất vả chút, thì ngày tháng sau này mới có thể thảnh thơi được.
Vừa nghe Kim thị nói lời này, Nhậm Uyển Hoa nhất thời liền nghiêm túc lại, nguyên lai nàng ta còn muốn giả vờ ủy khuất, khiến cho Kim thị ác cảm đối với Thiên Dao, cũng không ngờ rằng, Kim thị thế nhưng một câu cũng chưa nhắc tới chuyện kia, trái lại khuyên răn nàng ta! Nàng ta nhớ tới thần sắc của Thiên Dao lúc trước, trong lòng nhất thời e ngại, nhất thời hối hận, lại có chút chột dạ, thật lâu sau, mới nâng lên mặt, giống như chuyện gì cũng đều không có để ý mà cười nói: Nương yên tâm, con nhất định sẽ chú tâm, đến lúc đó sẽ không làm nương mất mặt.
Nha đầu ngốc, đây không phải là suy nghĩ cho con sao. Kim thị cười cười, lại nói: Thiên Dao chẳng qua là tính tình ngay thẳng, nàng nói con một hai câu, cũng là vì tốt cho con, nàng chẳng phải là thiếp thân nha hoàn của con sao, một ít việc nhỏ, con cũng đừng để ở trong lòng, coi như là trước tiên luyện tính tình của mình. Phải biết rằng, Tống gia bên kia người so với phủ chúng ta còn nhiều hơn, mỗi ngày việc lớn việc nhỏ trong phủ không phải là ít, con phải học cách khống chế cảm xúc của chính mình, như vậy đến nơi đó, mới sẽ không làm cho người ta tìm được sai lầm của mình.
Nhậm Uyển Hoa che dấu tâm trạng bất mãn, thuận theo gật gật đầu, trong lòng lại nói, yêu thương cài gì chứ, nguyên lai cũng chỉ nói cho có mà thôi. Còn có hôm nay nghe thấy thời gian định hôn rồi thực làm cho người ta cảm thấy phiền, bất quá chuyện uốn mình theo ý người khác muốn đối với nàng ta cũng không xa lạ gì. Chủ yếu là nha đầu Thiên Dao kia, thật sự là cái tai họa, nếu cứ giữ lại bên mình cũng không phải là chuyện tốt!
Sau khi Nhậm Uyển Hoa rời khỏi đây, Kim thị thở dài, xoa xoa cái trán, Hồng Trù ở một bên nhìn thấy thế, liền tiến lên nói: Đê nô tỳ giúp phu nhân xoa bóp đi, vừa vặn mấy ngày trước nô tỳ có học được cách xoa bóp mới, xoa bóp một hồi, có thể làm cho người ta thả lỏng không ít.
Được, vậy thì ngươi xoa bóp đầu cho ta đi, ngày hôm nay nhiều chuyện, thực là làm cho ta cảm thấy có chút đau đầu. Kim thị nói xong, liền nghiêng người dựa vào trên tháp.
Hồng Trù trước tiên đi lấy cái thảm lông dê đắp lên cho Kim thị, lại đem ly trà để bên cạnh đem qua chỗ khác, xong sau đó mới đi đến trước mặt Kim thị vươn tay để ở trên trán nhẹ nhàng nhu ấn.
Trong phòng ánh nến lay động chiếu sáng, lư hương lượn lờ, trên ghế quý phi bọc gấm màu nhũ đỏ, Kim thị đang nhắm mắt lại nghỉ ngơi, bỗng nhiên bà liền hỏi một câu: Ta nhớ rõ, năm đó ngươi cùng Thiên Dao không sai biệt lắm đều cùng lúc tới viện này làm đương sai.
Hồng Trù sửng sốt, lập tức liền nhẹ giọng đáp: Vâng, nô tỳ tới đây được vài ngày thì Thiên Dao cũng liền vào. Nhớ rõ lúc ấy nàng cái gì cũng đều không hiểu, bất quá nàng cũng thực lanh lợi, tay chân lại lưu loát, quy củ học được cũng mau, cho nên rất nhanh được phu nhân coi trọng.
Ân... Kim thị nghĩ nghĩ, chậm rãi mở mắt ra, đang định nói gì đó, thì ngay lúc đó Nhậm Tuần từ bên ngoài đi vào, bà ngẩn người ra, liền thu hồi lời nói, ngồi xuống sửa sang lại trên người, sau đó mới đứng dậy tiến lên hỏi: Có chuyện gì mà lão gia lại tới đây?
Ân, có chút mệt mỏi, ta đang định nghỉ ngơi sớm một chút. Nhậm Tuần nói xong liền nhìn bà hỏi: Phu nhân còn có việc?
Không có. Kim thị có chút ngoài ý muốn, vốn dĩ bà nghĩ rằng Nhậm Tuần hôm nay lại sẽ đi qua chỗ Phạm di nương kia, không ngờ thế nhưng lại đến chỗ bà bên này. Chính là ngoài ý muốn thì ngoài ý muốn, nhưng trong lòng bà cũng là có vài phần vui mừng, nói xong để cho nha hoàn đi chuẩn bị nước ấm, sau đó lại hỏi: Lão gia có muốn ăn khuya không, thiếp có bảo phòng bếp làm canh hạt sen đấy.
Không cần. Nhậm Tuần lau mặt, ngồi xuống sau, sau đó tiếp nhận chén trà Kim thị đưa qua uống một ngụm, xong sau mới hỏi: Ta nghe nói Hoa Nhi hai ngày này một lần nữa bắt đầu học lại nữ hồng? Như thế nào ngay cả việc này cũng đều quên sạch!
Thiếp cũng đang phát sầu đây. Kim thị thở dài, nhìn Nhậm Tuần liếc mắt một cái, lại nói: Tóm lại còn có chút thời gian, để cho con bé từ từ sẽ học được đi, hi vọng con bé có thể nhanh chóng nhớ lại.
Nhậm Tuần ừ một tiếng, không nhiều lời, buông trà xuống nhân tiện nói: Mấy người phái đi Liễu Châu cũng đã được nửa tháng, tính toán thời gian đi với thời gian về cũng mất khoảng mười ngày, có lẽ cũng sắp về đến nới đi?.
Kim thị nhìn nhìn Nhậm Tuần, chuyện của nữ nhi, hắn như vậy liền không để ở trong lòng. Trong lòng bà thở dài, sau đó mới gật gật đầu nói: Phỏng chừng khoảng hai ba ngày nữa cũng sẽ trở lại. Lục quản gia là một người ổn trọng, hơn nữa lần này đi cùng người cũng không ít, lão gia cứ yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Nhậm Tuần suy nghĩ, sau đó lại nói: Vừa vặn ba ngày nữa ta định sẽ gọi Tử Tuấn lại đây một chuyến, thứ nhất là cùng hắn tâm sự, sau thuận tiện để cho hắn gặp gỡ mấy vị khách khanh trong phủ, còn có vài vị đồng nghiệp nữa.
Lão gia tính để Tử Tuấn nhập quan trường? Chuyện này có phải vội vàng quá hay không, vì sao không đợi hắn cùng Hoa Nhi thành hôn xong mới an bài việc này, lại nói Tống gia còn có Tống lão gia ở đó, lão gia làm như vậy, ông ấy có thể cảm thấy chúng ta làm quá lên vượt mặt mình hay không?
Đây là ý tứ của Tống lão gia, ông ấy cảm thấy sớm một ngày tốt một ngày, vừa vặn ta thấy lúc này thời cơ cũng thích hợp. Trước mắt để cho hắn làm quen với mọi người đi, đến Trung thu ta lại cho hắn theo ta tới Tiết phủ chúc thọ, như thế, không sai biệt lắm liền để cho hắn thể hiện khả năng của mình. Đến ngày đại hôn cùng Hoa Nhi, chúng ta hai phủ lại làm lớn, đem những người nên mời đều mời tới hết, đến lúc đó xem ai đến ai không đến, trong lòng cũng liền rõ ràng. Nhậm Tuần nói xong, lại uống ngụm trà, sau đó liền đứng lên nói: Thời gian cũng không còn sớm, đi ngủ đi.
Kim thị tổng cảm thấy có chút bất an, lại không biết bất an ở cái gì, trong lòng thở dài, liền đứng dậy đi theo giúp Nhậm Tuần cởi áo. Cũng không ngờ được Nhậm Tuần bỗng nhiên lại nói một câu: Nàng tìm đại phu giúp Phạm di nương xem một chút, nàng ấy trong khoảng thời gian này sức khỏe luôn không tốt, nhìn người cũng có vẻ không có tinh thần. Để cho đại phu giúp nàng ấy hảo hảo điều trị, tuổi còn trẻ, trăm ngàn lần đừng coi thường không sau này lại để lại di chứng gì.
Kim thị vừa nghe lời này, động tác trong tay nhất thời cứng lại, chính là lập tức bà lại khôi phục bình thường, cười nói: Thiếp đã biết, sáng sớm mai thiếp sẽ cho người thỉnh đại phu tới. Nguyên lai là lo lắng cho sức khỏe của Phạm di nương, nên Nhậm Tuần mới qua chỗ bà bên này... Kim thị không tiếng động cười cười, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần thê lương.
…………..
Khi Nhậm Uyển Hoa sắp sửa đi vào Tĩnh Nguyệt hiên, Thiên Nguyệt đi theo bên người nàng ta bỗng nhiên nói: Tiểu thư, lúc nãy nô tỳ định qua chỗ tam tiểu thư lấy chút đồ, thế mà lại quên mất, tiểu thư vào trước đi, nô tỳ đi qua bên kia một chuyến sẽ trở lại.
Lấy cái gì? Nhậm Uyển Hoa trong lòng đang suy tính mọi chuyện, nghe xong lời này, lấy lại tinh thần, liền thuận miệng hỏi một câu.
Là mấy khối có khiếu (không hiểu là gì nên để nguyên >.<), Tam Cô nương hôm trước nói không cần, nô tỳ nhìn thấy rất thích, liền xin lại.
Vậy ngươi đi đi. Nhậm Uyển Hoa gật gật đầu, liền tự hướng trong viện rồi đi vào. Lúc này nàng ta không ở trong viện, cho nên bọn nha hoàn đều tự ở trong phòng ngốc, mấy bà tử gác đêm bên ngoài cũng không biết đã đi đâu, trước mắt trong viện một người cũng không có, ngẫu nhiên từ trong phòng hạ nhân truyền ra tiếng vài nữ tử trẻ tuổi nói chuyện, không biết có chuyện gì mà đám nha hoàn đang cười đùa trong phòng.
Nhậm Uyển Hoa có chút ủ rũ hướng phòng mình đi đến, không ngờ được bỗng nhiên nhìn thấy Phỉ Thúy vén mành lên, sau đó nhìn trai nhìn phải, bộ dạng có chút lén lút, nàng ta trong lòng nghi hoặc, bèn trốn một bên góc tường quan sát.
/41
|