Về Vinh Hoa

Q.1 - Chương 37 - Gia Thế

/41


Kết cục của Phỉ Thúy, làm cho hạ nhân trong Nhậm phủ đều tự động đối với chuyện giá y ngậm miệng, không ai dám lén nghị luận. Nhưng bản thân Kim thị cũng rõ ràng, việc này rốt cuộc giấu giếm không được, về sau bên kia chắc chắn sẽ nghe được phong phanh, chính là việc đã đến nước này, cũng không có biện pháp khác. Chỉ còn chờ khi nào thì Tống phu nhân lại đây, hoặc là khi bà qua Tống gia bái phỏng, nhẹ nhàng bâng quơ nói vài câu, sau đó lại cho Nhậm Uyển Hoa thêm vài món đồ cưới để an ủi là được. Tóm lại chỉ cần nhà mẹ đẻ bên này còn là chỗ dựa vững chắc, đối phương chắc sẽ không dựa vào việc này cố ý gây khó dễ được.

Về phần giá y mới của Nhậm Uyển Hoa, không biết vì sao Kim thị lại không cho Thiên Dao nhúng tay, mà là đi ra ngoài tìm nghê thường cục làm cho.

Thời điểm bà nói ra quyết định này, Nhậm Tuần có chút khó hiểu hỏi một câu: Tại sao lại không để cho Hoa Nhi tự mình thêu? Dù gì từ giờ đến lúc đó cũng còn mấy tháng nữa, hơn nữa để cho mấy nha hoàn bên người con bé hỗ trợ, đến lúc đó chắc sẽ kịp thôi.

Lão gia cũng không phải không biết, Hoa Nhi hiện nay còn có thể thêu thùa được gì nữa chứ. Trước mắt lại xảy ra việc này, mà trên đời này không có tường nào kín gió, đến lúc đó Tống gia bên kia chắc chắn sẽ nghe được bóng gió chuyện Hoa Nhi ngay cả tay nghề nữ hồng đều đã quên mất. Sớm hay muộn cũng sẽ vạch trần chuyện này, còn không bằng chúng ta liền thoải mái nhận trước, dù sao cũng không phải cái chuyện gì dọa người, chậm rãi học lại thì tốt rồi.

Nhậm Tuần gật gật đầu, nghĩ nghĩ lại nói: Sao không tìm một tú nương giỏi để dạy lại, cho nha hoàn bên người đảm nhiệm việc này, có yên tâm không?

Kim thị cười: Chuyện của nữ nhân, lão gia không rõ ràng thôi, kỳ thật để chon ha hoàn bên người chỉ dạy, so với đi tìm người bên ngoài thì tốt hơn nhiều, nhân thời gian ngày thường đều ở chung, cho nên lúc nào cũng có thể chỉ điểm, học được cũng mau hơn.

Nghe Kim thị vừa nói như vậy, Nhậm Tuần cũng liền thuận theo, sau lại nói tiếp: Nga, hôm qua ta đã cho người ta gửi bái thiếp tới chỗ Tống gia, hôm nay cũng có hẹn gặp Tử Tuấn. Đúng rồi, Lục quản gia có phải là hôm nay trở về hay không?

Vâng, buổi tối hôm qua liền nhận được thư tín của Lục quản gia gửi về trước, tính thời gian, hẳn là chính là hôm nay, trước mắt sắc trời còn sớm, phỏng chừng giữa trưa có thể sẽ về đến nơi. Kim thị nở nụ cười một chút, lại nói: Lão gia còn nhớ rõ công tử của Tưởng gia nửa đường nhận tổ quy tông không?

Tưởng gia? Nhậm Tuần nhất thời không nhớ đến.

Chính là phú gia ở Liễu Châu, trước kia lão gia không phải còn có chút giao tình với bọn họ đấy thôi.

Được Kim thị nhắc nhở, Nhậm Tuần rốt cục có điểm ấn tượng: Nga, chính là cái gia tộc Tưởng gia mười năm trước bị án oan, sau lại được Hoàng Thượng sửa lại án xử sai đó sao. Ta nhớ rõ cuối cùng thời điểm sửa lại án xử sai, nhà bọn họ cũng chỉ còn lại một đứa con do ngoại thất sinh, còn lại đều đã chết.

Kim thị thở dài nói: Đúng vậy, lúc ấy Tưởng lão gia nhận về ngoại thất kia, cũng là người bạn thiếp sơ giao lúc trước, họ Tề. Ai, nàng có thể vào cửa Tưởng gia, cũng là vì sau khi Tưởng gia sửa lại án xử sai, bên dưới con cháu hậu bối đều chết hết, Tưởng lão thái thái trước lúc lâm chung rốt cục nhớ tới còn có một cái huyết mạch lưu lạc bên ngoài, vì thế mới cho Tề thị mang theo con về nhận tổ tông, để cho nàng ấy tiếp tục hương khói Tưởng gia sau này.

Họ Tề. Nhậm Tuần cân nhắc một hồi, đột nhiên hỏi nói: Có phải là hải thương thế gia Tề gia kia không? Ta nhớ rõ nàng trước kia đề có đề cập qua, nàng nói gia thế của Tề thị cũng không nhỏ, mẫu thân của bà ta cũng là tiểu thư con vợ cả, chính là Tề gia nhờ vào quan hệ thông gia này mới có thể làm giàu.

Đúng vậy, mẫu thân Tề thị, nhà mẹ đẻ họ Thượng Quan, chính là cháu gái của An Viễn hầu năm xưa, nàng ấy là cô nãi nãi của đương kim An Viễn vương. Kim thị gật gật đầu, chậm rãi nói ra thân gia bối cảnh của bạn khuê phòng trước kia của mình. Nhậm Tuần vừa nghe, trong lòng cảm thấy rùng mình, sau đó suy nghĩ, lại khó hiểu hỏi: Đã có xuất thân như vậy, như thế nào còn đi làm ngoại thất của người khác?

Thiếp nào biết, có thể là bởi một chữ tình, từ xưa có mấy người có thể thoát khỏi nó chứ, nàng ấy năm đó cũng là một nữa tử tài giỏi nhiều mặt, tổ tiên lại có gia thế dữ dội, ai ngờ sau lại như vậy. Kim thị lắc lắc đầu, nói tiếp: Kỳ thật nguyên bản Tưởng lão gia muốn thú nàng làm bình thê, nhưng mà nguyên phối phu nhân kia sống chết cũng không đồng ý, sau đắn đo lợi hại, cuối cùng chỉ đáp ứng có thể nạp thiếp, bình thê tuyệt đối không được, rốt cuộc bà ta cũng đã sinh được hai đứa con, nhà mẹ đẻ bên kia có chút địa vị nên Tưởng lão gia cũng không quá gây khó dễ. Tóm lại, cuối cùng nháo đến nháo đi, Tề thị trở thành ngoại thất, cũng may là ngoại thất, cho nên năm đó khi xét nhà, nàng cùng con nàng mới có thể tránh được một kiếp. Nay coi như là được đền bù như mong muốn, khi nàng ấy vào cửa không lâu tưởng lão thái thái liền tắt thở, nàng liền thuận lý thành chương trở thành chủ mẫu của Tưởng phủ.

Nguyên lai là như vậy. Nhậm Tuần gật gật đầu, lại hỏi: Bất quá đang yên lành, nàng nhắc tới nhà bọn họ làm gì?

A, là trong thư của Lục quản gia có nhắc tới, lần này ông ấy đi Liễu Châu là muốn giúp lão gia tìm thọ lễ tặng cho Tiết đại nhân, vừa vặn gặp gỡ Tưởng công tử. Năm năm trước bên đó đường hàng hải không phải đã được khai thông sao, đội tàu Tề gia càng làm càng lớn, Tưởng công tử từ nhỏ lớn lên ở Tề phủ, cho nên mặc dù đã nhận tổ tông, nhưng hắn vẫn đi theo giúp đỡ việc làm ăn của Tề gia, nghe nói hiện nay hắn cũng có đội tàu của riêng mình. Lần này Lục quản gia chính là ở chỗ hắn xem trúng một kiện lễ vật, kết quả hắn nghe nói là thiếp muốn, mà trùng hợp hắn cũng có việc muốn tới kinh một chuyến, nên liền cùng Lục quản gia quay trở về đây, đến lúc đó phỏng chừng có thể tới cửa bái phỏng. Thời điểm lúc hắn còn nhỏ thiếp cũng có từng gặp qua, khi đó mới năm sáu tuổi, cực đáng yêu khiến người khác đều phải yêu thích, nay cách chừng hai mươi năm, cũng không biết trưởng thành cái bộ dạng gì. Còn có mẫu thân hắn, thiếp nhiều năm cũng không gặp, đáng tiếc lần này không thể cùng nhau tới đây.

Nga, Lục quản gia chọn trúng cái gì? Nhậm Tuần chỉ đối việc này có vẻ quan tâm.

Kim thị cười cười: Việc này Lục quản gia cũng không nói tỉ mỉ, chỉ nói là một thứ hiếm lạ, lại được Tưởng công tử tự mình mang lại đây, tựa hồ không chỉ có một thứ. Tóm lại đến lúc đó tùy lão gia lựa chọn cái gì cho hợp ý.

Như thế rất tốt. Nhậm Tuần vừa nghe có thể tự mình chọn lựa, trong lòng lại càng hài lòng, xong sau đó nhìn nhìn thời gian, liền đứng lên nói: Ta trước xuất môn một chuyến, một lát nữa nếu Tử Tuấn đến đây, nàng cho hắn ở thư phòng chờ ta một lúc.

Hôm nay không phải ngày hưu mộc sao, lão gia còn có chuyện gì phải ra ngoài? Kim thị cũng đứng lên theo, một bên giúp Nhậm Tuần sửa sang lại vạt áo, một bên hỏi.

Ân, ta qua chỗ hai vị đồng nghiệp thỉnh giáo một chút. Nhậm Tuần nói một câu, xong ông hơi suy nghĩ, lại dặn dò: Tưởng công tử bên kia, nàng trước hết cứ chiêu đãi, ta hôm nay khả năng không gặp hắn được.

Lão gia yên tâm, thiếp sẽ thu xếp chuyện này thật thỏa đáng . Kim thị gật gật đầu, sau đó tiễn Nhậm Tuần ra ngoài cửa, lại dặn dò gã sai vặt đi theo bên người Nhậm Tuần vài câu, xong nhìn theo bọn họ ra khỏi viện bà mới trở lại vào phòng.

…………..

Lúc này Thiên Dao bên kia, từ ba ngày trước sau khi sự việc giá y của Nhậm Uyển Hoa kết thúc, nàng không chỉ không bị phạt, mà ngược lại một lần nữa còn được Kim thị trọng dụng. Ngay cả khi Nhậm Uyển Hoa biểu hiện ra có vẻ hờn giận, Kim thị cũng giống như không nhìn thấy, trực tiếp cho Thiên Dao một lần nữa khôi phục địa vị trước kia, mọi việc lớn nhỏ trong Tĩnh Nguyệt hiên đều do nàng quản lý.

Nhậm Uyển Hoa ngăn chăn bất mãn trong lòng, không dám hé răng, nàng ta không biết trong lòng Kim thị rốt cuộc đánh chủ ý gì. Mà bản thân nàng ta vốn có chút chột dạ, cho nên hiện nay nhìn thái độ Kim thị như vậy, trong lòng là càng ngày càng bất an. Trước mắt, Thiên Dao thành một cái tâm bệnh của nàng ta, nhất định phải bỏ mới được, nếu không buổi tối ngủ cũng không an ổn!

Hầu hạ Nhậm Uyển Hoa dùng đồ ăn sáng xong, Thiên Dao cùng Thiên Nguyệt đem bát đĩa trên bàn thu dọn lại, giao cho nha hoàn bên ngoài, Thiên Nguyệt nhân tiện nói: Có Trân Châu các nàng ở trong phòng rồi, chúng ta trước ăn một chút gì đi, để ta đi lấy.

Ta với ngươi cùng nhau đi, thuận tiện lên thực đơn hôm nay. Đối với Thiên Dao mà nói, là vừa tiếp nhận quản lý mọi việc trong Tĩnh Nguyệt hiên, đúng là có trực tiếp làm mới thấy, một ngày có rất nhiều chuyện lặt vặt cần phải xử lý, cho nên trước mắt chuyện lớn nhỏ gì nàng cũng muốn tự bản thân mình làm tốt. Mà điểm này, mặc dù không khiến Nhậm Uyển Hoa vui vẻ, nhưng khi đến tai Kim thị, cũng là đối với nàng càng ngày càng vừa lòng.

Nhưng khi Thiên Dao cùng Thiên Nguyệt đi được nửa đường, bỗng nhiên liền nghe được có người nói Tống công tử lại đây, phu nhân cho người chuẩn bị trà bánh đưa đi qua.

Thiên Dao nhất thời dừng lại, chần chờ một chút, liền đối Thiên Nguyệt nói: Bụng ta bỗng nhiên có chút không thoải mái, cón chuyện thực đơn, ngươi cùng phòng bếp nói đi. Nàng nói xong, cũng không chờ Thiên Nguyệt gật đầu, liền xoay người đi rồi.

Có một số việc, nàng phải hỏi rõ ràng, lần trước không có chuẩn bị tốt, mà ngay cả chính mình cũng chưa làm được gì. Nay, nàng nhất định phải hảo hảo hỏi một chút, bằng không chết cũng không cam tâm!

/41

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status