Thời điểm Tống Ôn Quân đến Nhậm phủ, Nhậm Tuần đã ra ngoài được một lúc, Kim thị ở chính sảnh chiêu đãi hắn: Lão gia lúc trước ở trong phủ chờ cháu, nhưng lại đột xuất có việc bận phải đi, lại nghĩ chắc cháu cũng sẽ không tới sớm như vậy, nên ông ấy liền ra ngoài một chuyến. Bất quá trước khi lão gia ra ngoài cũng đã dặn ta, nếu cháu đến mà không gặp ông ấy, thì trước tiên cứ ở thư phòng bên kia ngồi chờ ông ấy, lão gia sẽ về sớm, có lẽ còn có hai vị đồng liêu của lão gia cũng sẽ tới đây. Ta sẽ cho mấy gã sai vặt đứng bên ngoài thư phòng, cháu có gì cần cứ việc phân phó bọn họ, không phải khách khí.
Nhậm bá mẫu khách khí, là cháu tới quá sớm, khiến Nhậm bá mẫu thêm phiền toái. Tống Ôn Quân khiêm tốn cười.
Nói gì chứ, ba năm không gặp cháu, mặc dù thành thục không ít, nhưng lại trở nên khách khí hơn rồi. Cháu là ta từ nhỏ nhìn lớn lên, cũng coi như là một nửa người thân rồi, mà sắp tới lại sắp thành người một nhà, không cần câu lệ như vậy. Kim thị một bên cười, một bên bất động thanh sắc đánh giá Tống Ôn Quân. Hôm nay hắn mặc một thân xiêm y màu xanh xám, trên đó thêu hoa văn màu xanh đen, thắt lưng cài ngọc bội, ngồi ở chỗ kia, liền thể hiện ra là một công tử thế gia ung dung khí phái, hơn nữa dung mạo phong lưu tiêu sái, phàm là là nữ tử trẻ tuổi nhìn thấy đều không thể rời mắt được.
Kim thị nghĩ vậy, không biết vì sao, trong lòng liền thở dài. Nửa tháng trước, Tống Ôn Quân đi cùng với Tống phu nhân lại đây, bà đã rất cao hứng, lại nhớ tới ba năm không gặp, đứa nhỏ này thật ra cao lên không ít, hơn nữa Tống phu nhân ở bên cạnh thỉnh thoảng khoe, bà cũng vội vàng ứng phó, không nghĩ gì nhiều. Nhưng khi qua đi, trải qua trong khoảng thời gian này cân nhắc, hơn nữa hôm nay nhìn thấy, trong lòng bà không khỏi sinh ra vài phần bất an. Đứa nhỏ này tướng mạo như vậy, lại có gia thế kia, nay quyết ý phải đi theo con đường làm quan, mà trước mắt quan trường hai phái mới cũ càng ngày đấu đá nhau càng lợi hại, những ngày sau này với hắn chắc sẽ rất là khó khăn... Bất quá nếu là Hoa Nhi vẫn với tình tính như trước kia, bà lại càng lo lắng, mà như hiện nay, nếu được hảo hảo chỉ dẫn một phen, có lẽ về sau sẽ không quá vất vả như vậy nữa.
Hai người đang nói chuyện, bên ngoài bỗng nhiên có hạ nhân tiến vào nói: Phu nhân, Lục quản gia đã về đến phủ, đang ở ngoài hậu viện chờ phu nhân.
Thế những người khác có cùng đến đấy không? Kim thị vội hỏi.
Có ạ, Lục quản gia nói vị khách kia từ Liễu Châu tới cũng đang ở đấy cùng ông ấy chờ người.” – trong lòng gã sai vặt nghĩ lại khi gặp vị khách kia, mặc dù chỉ là một cái đối mặt, hắn cũng cảm nhận được một cỗ áp lực cường đại, đến giờ hắn vẫn còn cảm thấy run!
Tống Ôn Quân ở thư phòng đợi một lúc, Nhậm Tuần còn chưa trở về, có hạ nhân tiến vào đưa trà xong liền lui ra đứng chờ bên ngoài. Hắn thở dài, đứng lên đi tới cửa nhìn thoáng qua, gã sai vặt đứng hầu bên ngoài nhanh mắt thấy thế, bước lên phía trước nói: Công tử có muốn đi dạo trong vườn một lúc không, nô tài vừa rồi có qua đại môn hỏi thăm, lão gia còn chưa có trở về, chắc là phải lúc lâu nữa mới về. Công tử cứ qua đó đi không phải lo, ở đại môn đã có người đứng chờ rồi, chỉ cần nhìn thấy xe ngựa của lão gia, sẽ lập tức tới đây thông tri.
Tống Ôn Quân nghĩ nghĩ, khẽ gật đầu, liền bước ra khỏi phòng. Không biết vì sao, từ sau khi nhìn thấy nam nhân kia, hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút phiền chán. Đối phương nhìn qua so với hắn chỉ lớn hơn mấy tuổi, nhưng cảm giác kia, lại làm cho hắn cảm thấy chính mình như là một đứa nhỏ còn chưa có lớn lên! Chỉ vừa mới gặp qua thôi thì tự tôn cùng với sự tự tin của hắn ở trước mặt đối phương liền bị suy sụp. Tuy nhiên Tống Ôn Quân không biết là, hắn cảm thấy suy sụp như vậy, chủ yếu là cùng nội tâm của hắn có liên quan. Từ sau khi hồi kinh, được Tống lão gia tử an bài mọi chuyện, hắn đã biết con đường mà cả đời phải đi sẽ như thế nào. Chính là ai cũng không rõ ràng, nội tâm của hắn cũng không tự tin như hắn vẫn biểu hiện ra. Hắn nghĩ sẽ không lùi bước, nhưng khi gặp tình huống khó khăn thật sự, hắn không biết mình có thể vượt qua không.
Trong lòng của từng nam nhân đều ẩn núp một con dã thú. Có người vừa ra sinh, thú tính tiềm tàng dưới đáy lòng liền cùng bản thân trưởng thành; có người thì lại là khi gặp phải tình trạng nguy hiểm, mới có thể kích phát ra thú tính của bản thân; mà có người, có lẽ cả đời thú tính trong lòng cũng sẽ không thức tỉnh.
Cái gọi là trải qua hoàn cảnh bất đồng, tạo nên con người bất đồng, tức là như thế.
Khi Tống Ôn Quân đi tới hoa viên, bên trong quả thực không có người, phỏng chừng lúc Kim thị đi ra ngoài đã ra lệnh xuống dưới, cho nên các nha hoàn bà vú cũng không tùy tiện đến hoa viên quấy rầy hắn. Hắn tùy ý đi một vòng quanh vườn, nhìn khu vườn mang hơi thở của mùa thu yên ả nhưng không kém phần xinh đẹp, mà trong lòng lại không một tí cảm giác vui sướng, giữa mặt mày luôn tồn tại cảm giác buồn bã không yên.
Không đến mấy tháng nữa, hắn sẽ cưới đại tiểu thư trong phủ này, nghĩ vậy, trong lòng cuối cùng cũng sinh ra vài phần nhu tình. Có lẽ trong mấy ngày này, đây là chuyện duy nhất khiến cho hắn không cảm thấy phiền lòng, hai người là thanh mai trúc mã, lại môn đăng hộ đối, đối với Nhậm Uyển Hoa, hắn thủy chung là thích. Chính là trước kia vẫn cảm thấy tiểu muội muội xinh đẹp này quá mức tùy hứng chút, tính tình lại có chút lớn, nhưng ba năm không gặp, không nghĩ là nàng đã thu liễm tính tình không ít. Tuy đã quên những chuyện trước kia, nhưng trở nên ôn nhu khả ái hơn nhiều, mà cũng đã biết nói lời khuyên giải an ủi người khác rồi, như thế càng làm cho hắn thêm yêu thích.
Tự lúc Kim thị đi ra ngoài rồi lên tiếng dặn dò hôm nay có khách quý, nha hoàn vú già bà tử trong phủ không được phép đến hậu viên làm phiền, Thiên Dao liền đoán ra, Tử Tuấn nhất định sẽ tới trong vườn này. Bởi vậy nàng đã sớm lặng lẽ trốn ở đây, đợi đã lâu, rốt cục nàng cũng thấy người đó tới, nhưng lại nhất thời không dám đi ra ngoài.
Nàng trốn ở sau mấy giàn hoa, vụng trộm nhìn nam nhân mình thích từ nhỏ, vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn ngày thường không khỏi nhu hòa lại, trong lòng nàng hiện nay vừa chua xót lại đắng chát. Nếu nói, lúc trước Kim thị không tín nhiệm, làm cho nàng chặt đứt vọng tưởng trở lại. Như vậy, giờ phút này Tống Ôn Quânlà một phần nhu tình còn sót lại ở trong lòng nàng. Nàng thực sợ hãi, sợ cuối cùng ngay cả phần nhu tình này cũng sẽ biến mất, cho nên chậm chạp không dám đi ra. Nhưng khi nhìn đến thấy Tống Ôn Quân chuẩn bị rời khỏi, nàng cố lấy chút dũng khí, gọi hắn: Tử Tuấn!
Tống Ôn Quân sửng sốt, theo hướng thanh âm gọi quay đầu lại, liền nhìn thấy một nha hoàn mặc váy đỏ đậm, áo khoác bên ngoài cũng là màu đỏ hoa đỗ quyên, từ phía sau mấy khóm hoa đi ra. Vẻ mặt nàng như vậy, khiến người ta chỉ gặp qua một lần đã lưu lại ấn tượng sâu đậm.
Nguyên lai là Thiên Dao cô nương, có chuyện gì sao? Tống Ôn Quân lấy lại tinh thần, hướng nàng lễ phép gật gật đầu, hắn từ nhỏ ngay tại thâm trạch nội viện lớn lên, chính là đối với nha hoàn trong phủ nhà mình đều cực kỳ khách khí, huống chi là ở Nhậm phủ.
Thiên Dao cắn cắn môi, lập tức liền tiến lên hai bước, mang theo vẻ mặt thấy chết không sờn, quan sát hắn nói: Nếu nói, ta mới là người ngươi muốn kết hôn, ta mới là người chân chính thích ngươi mười sáu năm, ngươi có thể thú ta hay không?
Tống Ôn Quân giống như căn bản không có nghe hiểu được ý tứ của nàng, mà dường như bị biểu tình trên mặt nàng dọa sợ. Sửng sốt hồi lâu hắn mới lấy lại tinh thần, nhất thời cảm thấy nha hoàn lớn mật này làm cho người ta sợ hãi, mà khi bị nàng nhìn gần như vậy, hắn không khỏi liền lui về phía sau từng bước, nhất thời trên khuôn mặt tuấn tú có chút nóng lên. Ở Tống phủ, bên người không phải không có nha hoàn đối hắn thị uy lên mặt, nhưng là cho tới bây giờ vốn không có người nào dámlớn mật lại trực tiếp như vậy, thậm chí là khí thế bức người như vậy.
Thỉnh, thỉnh cô nương tự trọng, ta với tiểu thư của ngươi có hôn ước trong người, ngươi vô luận như thế nào cũng không nên ý tưởng như thế này! Tống Ôn Quân nói xong, lập tức liền xoay người, giống như sợ Thiên Dao sẽ đuổi theo, chạy trối chết.
Thiên Dao sững sờ ở nơi đó, trong mắt xuất hiện một tầng hơi nước, nhưng lập tức nàng liền cắn môi, ngẩng đầu lên, trên mặt lại lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo, quật cường. Không được khóc, nàng ở trong lòng nói với chính mình, tuyệt đối không được khóc!
Không biết qua bao lâu, nàng rốt cục đem nước mắt ép trở về,rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, thở dài ra. Tĩnh Nguyệt hiên bên kia còn có rất nhiều việc đang chờ nàng làm, cần phải trở về, không thể lãng phí thời gian ở trong này.
Nhưng khi nàng xoay người, bỗng nhiên chợt nghe bên cạnh núi giả truyền đến một tiếng cười nhẹ, nàng cả kinh, không ngờ ở đây lại vẫn có người khác! Nhưng khi qua một phút bối rối, nàng lập tức liền ổn định tâm thần, nhướn lông mi lên, hướng bên kia quát: Là ai đang ở đấy! Đi ra!
Đối phương cũng không cố làm ra vẻ thần bí, khi thanh âm của nàng vừa dứt, Thiên Dao liền thấy một nam nhân, một nam nhân xa lạ từ chỗ núi giả đi ra!
Ta chỉ là đi ngang qua, cũng không phải là cố ý nghe lén hai ngươi...nói chuyện. Tưởng Tinh Phàm nhếch miệng cười, lộ ra răng nanh trắng noãn, nhưng khi hắn nói chuyện, ánh mắt lại cực làm càn, không hề cố kỵ nhìn từ trên xuống dưới thân thể Thiên Dao. Trước ánh mắt như vậy, làm cho Thiên Dao cảm thấy chính mìnhnhư là không mặc quần áo! Nàng cảm thấy đầu óc nóng lên, trong lúc nhất thời có chút sợ hãi, nhưng lại không biết vì sao, ánh mắt nam nhân này, không hiểu sao làm cho nàng từ trong lòng sinh ra một cỗ ý chí chiến đấu, một cỗ ý chí chiến đầu làm cho nàng không thể ở trước mặt hắn biểu hiện ra một tia kinh hoảng hay e ngại!
Nhậm bá mẫu khách khí, là cháu tới quá sớm, khiến Nhậm bá mẫu thêm phiền toái. Tống Ôn Quân khiêm tốn cười.
Nói gì chứ, ba năm không gặp cháu, mặc dù thành thục không ít, nhưng lại trở nên khách khí hơn rồi. Cháu là ta từ nhỏ nhìn lớn lên, cũng coi như là một nửa người thân rồi, mà sắp tới lại sắp thành người một nhà, không cần câu lệ như vậy. Kim thị một bên cười, một bên bất động thanh sắc đánh giá Tống Ôn Quân. Hôm nay hắn mặc một thân xiêm y màu xanh xám, trên đó thêu hoa văn màu xanh đen, thắt lưng cài ngọc bội, ngồi ở chỗ kia, liền thể hiện ra là một công tử thế gia ung dung khí phái, hơn nữa dung mạo phong lưu tiêu sái, phàm là là nữ tử trẻ tuổi nhìn thấy đều không thể rời mắt được.
Kim thị nghĩ vậy, không biết vì sao, trong lòng liền thở dài. Nửa tháng trước, Tống Ôn Quân đi cùng với Tống phu nhân lại đây, bà đã rất cao hứng, lại nhớ tới ba năm không gặp, đứa nhỏ này thật ra cao lên không ít, hơn nữa Tống phu nhân ở bên cạnh thỉnh thoảng khoe, bà cũng vội vàng ứng phó, không nghĩ gì nhiều. Nhưng khi qua đi, trải qua trong khoảng thời gian này cân nhắc, hơn nữa hôm nay nhìn thấy, trong lòng bà không khỏi sinh ra vài phần bất an. Đứa nhỏ này tướng mạo như vậy, lại có gia thế kia, nay quyết ý phải đi theo con đường làm quan, mà trước mắt quan trường hai phái mới cũ càng ngày đấu đá nhau càng lợi hại, những ngày sau này với hắn chắc sẽ rất là khó khăn... Bất quá nếu là Hoa Nhi vẫn với tình tính như trước kia, bà lại càng lo lắng, mà như hiện nay, nếu được hảo hảo chỉ dẫn một phen, có lẽ về sau sẽ không quá vất vả như vậy nữa.
Hai người đang nói chuyện, bên ngoài bỗng nhiên có hạ nhân tiến vào nói: Phu nhân, Lục quản gia đã về đến phủ, đang ở ngoài hậu viện chờ phu nhân.
Thế những người khác có cùng đến đấy không? Kim thị vội hỏi.
Có ạ, Lục quản gia nói vị khách kia từ Liễu Châu tới cũng đang ở đấy cùng ông ấy chờ người.” – trong lòng gã sai vặt nghĩ lại khi gặp vị khách kia, mặc dù chỉ là một cái đối mặt, hắn cũng cảm nhận được một cỗ áp lực cường đại, đến giờ hắn vẫn còn cảm thấy run!
Tống Ôn Quân ở thư phòng đợi một lúc, Nhậm Tuần còn chưa trở về, có hạ nhân tiến vào đưa trà xong liền lui ra đứng chờ bên ngoài. Hắn thở dài, đứng lên đi tới cửa nhìn thoáng qua, gã sai vặt đứng hầu bên ngoài nhanh mắt thấy thế, bước lên phía trước nói: Công tử có muốn đi dạo trong vườn một lúc không, nô tài vừa rồi có qua đại môn hỏi thăm, lão gia còn chưa có trở về, chắc là phải lúc lâu nữa mới về. Công tử cứ qua đó đi không phải lo, ở đại môn đã có người đứng chờ rồi, chỉ cần nhìn thấy xe ngựa của lão gia, sẽ lập tức tới đây thông tri.
Tống Ôn Quân nghĩ nghĩ, khẽ gật đầu, liền bước ra khỏi phòng. Không biết vì sao, từ sau khi nhìn thấy nam nhân kia, hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút phiền chán. Đối phương nhìn qua so với hắn chỉ lớn hơn mấy tuổi, nhưng cảm giác kia, lại làm cho hắn cảm thấy chính mình như là một đứa nhỏ còn chưa có lớn lên! Chỉ vừa mới gặp qua thôi thì tự tôn cùng với sự tự tin của hắn ở trước mặt đối phương liền bị suy sụp. Tuy nhiên Tống Ôn Quân không biết là, hắn cảm thấy suy sụp như vậy, chủ yếu là cùng nội tâm của hắn có liên quan. Từ sau khi hồi kinh, được Tống lão gia tử an bài mọi chuyện, hắn đã biết con đường mà cả đời phải đi sẽ như thế nào. Chính là ai cũng không rõ ràng, nội tâm của hắn cũng không tự tin như hắn vẫn biểu hiện ra. Hắn nghĩ sẽ không lùi bước, nhưng khi gặp tình huống khó khăn thật sự, hắn không biết mình có thể vượt qua không.
Trong lòng của từng nam nhân đều ẩn núp một con dã thú. Có người vừa ra sinh, thú tính tiềm tàng dưới đáy lòng liền cùng bản thân trưởng thành; có người thì lại là khi gặp phải tình trạng nguy hiểm, mới có thể kích phát ra thú tính của bản thân; mà có người, có lẽ cả đời thú tính trong lòng cũng sẽ không thức tỉnh.
Cái gọi là trải qua hoàn cảnh bất đồng, tạo nên con người bất đồng, tức là như thế.
Khi Tống Ôn Quân đi tới hoa viên, bên trong quả thực không có người, phỏng chừng lúc Kim thị đi ra ngoài đã ra lệnh xuống dưới, cho nên các nha hoàn bà vú cũng không tùy tiện đến hoa viên quấy rầy hắn. Hắn tùy ý đi một vòng quanh vườn, nhìn khu vườn mang hơi thở của mùa thu yên ả nhưng không kém phần xinh đẹp, mà trong lòng lại không một tí cảm giác vui sướng, giữa mặt mày luôn tồn tại cảm giác buồn bã không yên.
Không đến mấy tháng nữa, hắn sẽ cưới đại tiểu thư trong phủ này, nghĩ vậy, trong lòng cuối cùng cũng sinh ra vài phần nhu tình. Có lẽ trong mấy ngày này, đây là chuyện duy nhất khiến cho hắn không cảm thấy phiền lòng, hai người là thanh mai trúc mã, lại môn đăng hộ đối, đối với Nhậm Uyển Hoa, hắn thủy chung là thích. Chính là trước kia vẫn cảm thấy tiểu muội muội xinh đẹp này quá mức tùy hứng chút, tính tình lại có chút lớn, nhưng ba năm không gặp, không nghĩ là nàng đã thu liễm tính tình không ít. Tuy đã quên những chuyện trước kia, nhưng trở nên ôn nhu khả ái hơn nhiều, mà cũng đã biết nói lời khuyên giải an ủi người khác rồi, như thế càng làm cho hắn thêm yêu thích.
Tự lúc Kim thị đi ra ngoài rồi lên tiếng dặn dò hôm nay có khách quý, nha hoàn vú già bà tử trong phủ không được phép đến hậu viên làm phiền, Thiên Dao liền đoán ra, Tử Tuấn nhất định sẽ tới trong vườn này. Bởi vậy nàng đã sớm lặng lẽ trốn ở đây, đợi đã lâu, rốt cục nàng cũng thấy người đó tới, nhưng lại nhất thời không dám đi ra ngoài.
Nàng trốn ở sau mấy giàn hoa, vụng trộm nhìn nam nhân mình thích từ nhỏ, vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn ngày thường không khỏi nhu hòa lại, trong lòng nàng hiện nay vừa chua xót lại đắng chát. Nếu nói, lúc trước Kim thị không tín nhiệm, làm cho nàng chặt đứt vọng tưởng trở lại. Như vậy, giờ phút này Tống Ôn Quânlà một phần nhu tình còn sót lại ở trong lòng nàng. Nàng thực sợ hãi, sợ cuối cùng ngay cả phần nhu tình này cũng sẽ biến mất, cho nên chậm chạp không dám đi ra. Nhưng khi nhìn đến thấy Tống Ôn Quân chuẩn bị rời khỏi, nàng cố lấy chút dũng khí, gọi hắn: Tử Tuấn!
Tống Ôn Quân sửng sốt, theo hướng thanh âm gọi quay đầu lại, liền nhìn thấy một nha hoàn mặc váy đỏ đậm, áo khoác bên ngoài cũng là màu đỏ hoa đỗ quyên, từ phía sau mấy khóm hoa đi ra. Vẻ mặt nàng như vậy, khiến người ta chỉ gặp qua một lần đã lưu lại ấn tượng sâu đậm.
Nguyên lai là Thiên Dao cô nương, có chuyện gì sao? Tống Ôn Quân lấy lại tinh thần, hướng nàng lễ phép gật gật đầu, hắn từ nhỏ ngay tại thâm trạch nội viện lớn lên, chính là đối với nha hoàn trong phủ nhà mình đều cực kỳ khách khí, huống chi là ở Nhậm phủ.
Thiên Dao cắn cắn môi, lập tức liền tiến lên hai bước, mang theo vẻ mặt thấy chết không sờn, quan sát hắn nói: Nếu nói, ta mới là người ngươi muốn kết hôn, ta mới là người chân chính thích ngươi mười sáu năm, ngươi có thể thú ta hay không?
Tống Ôn Quân giống như căn bản không có nghe hiểu được ý tứ của nàng, mà dường như bị biểu tình trên mặt nàng dọa sợ. Sửng sốt hồi lâu hắn mới lấy lại tinh thần, nhất thời cảm thấy nha hoàn lớn mật này làm cho người ta sợ hãi, mà khi bị nàng nhìn gần như vậy, hắn không khỏi liền lui về phía sau từng bước, nhất thời trên khuôn mặt tuấn tú có chút nóng lên. Ở Tống phủ, bên người không phải không có nha hoàn đối hắn thị uy lên mặt, nhưng là cho tới bây giờ vốn không có người nào dámlớn mật lại trực tiếp như vậy, thậm chí là khí thế bức người như vậy.
Thỉnh, thỉnh cô nương tự trọng, ta với tiểu thư của ngươi có hôn ước trong người, ngươi vô luận như thế nào cũng không nên ý tưởng như thế này! Tống Ôn Quân nói xong, lập tức liền xoay người, giống như sợ Thiên Dao sẽ đuổi theo, chạy trối chết.
Thiên Dao sững sờ ở nơi đó, trong mắt xuất hiện một tầng hơi nước, nhưng lập tức nàng liền cắn môi, ngẩng đầu lên, trên mặt lại lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo, quật cường. Không được khóc, nàng ở trong lòng nói với chính mình, tuyệt đối không được khóc!
Không biết qua bao lâu, nàng rốt cục đem nước mắt ép trở về,rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, thở dài ra. Tĩnh Nguyệt hiên bên kia còn có rất nhiều việc đang chờ nàng làm, cần phải trở về, không thể lãng phí thời gian ở trong này.
Nhưng khi nàng xoay người, bỗng nhiên chợt nghe bên cạnh núi giả truyền đến một tiếng cười nhẹ, nàng cả kinh, không ngờ ở đây lại vẫn có người khác! Nhưng khi qua một phút bối rối, nàng lập tức liền ổn định tâm thần, nhướn lông mi lên, hướng bên kia quát: Là ai đang ở đấy! Đi ra!
Đối phương cũng không cố làm ra vẻ thần bí, khi thanh âm của nàng vừa dứt, Thiên Dao liền thấy một nam nhân, một nam nhân xa lạ từ chỗ núi giả đi ra!
Ta chỉ là đi ngang qua, cũng không phải là cố ý nghe lén hai ngươi...nói chuyện. Tưởng Tinh Phàm nhếch miệng cười, lộ ra răng nanh trắng noãn, nhưng khi hắn nói chuyện, ánh mắt lại cực làm càn, không hề cố kỵ nhìn từ trên xuống dưới thân thể Thiên Dao. Trước ánh mắt như vậy, làm cho Thiên Dao cảm thấy chính mìnhnhư là không mặc quần áo! Nàng cảm thấy đầu óc nóng lên, trong lúc nhất thời có chút sợ hãi, nhưng lại không biết vì sao, ánh mắt nam nhân này, không hiểu sao làm cho nàng từ trong lòng sinh ra một cỗ ý chí chiến đấu, một cỗ ý chí chiến đầu làm cho nàng không thể ở trước mặt hắn biểu hiện ra một tia kinh hoảng hay e ngại!
/41
|