Edit : Cáo TiB
Chương này hoàn thành với sự tài trợ của nàng Cáo TiB. Tks nàng nhiều!!!!!
Ngươi là ai? Chẳng lẽ là người đi theo Tử Tuấn đến đây? Nhưng sao trước kia nàng chưa bao giờ gặp qua người này, Thiên Dao vừa quan sát vừa đánh giá hắn. Y phục trên người đối phương không tầm thường, nhưng liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra, hắn không giống những công tử quý gia mà nàng từng gặp, trên thân rõ ràng có mang theo một loại khí chất kiêu ngạo không kềm chế được, thần sắc càn rỡ, đặc biệt là ánh mắt kia, khiến cho nàng có cảm giác cứ như đang lâm vào đại địch.
Hắn ở đó từ lúc nào? Ẩn dấu đã bao lâu rồi? Có phải một màn vừa rồi đã bị hắn chứng kiến hết không? Trong lòng Thiên Dao vừa sợ vừa giận, muốn hỏi nhưng lại không thể thốt ra lời, chỉ có thể gắt gao nhìn hắn.
Tưởng Tinh Phàm đi ra từ sau núi giả, đánh giá Thiên Dao một hồi, sau đó liền tiến lên hai bước. Sau khi đối phương lại gần, Thiên Dao mới phát hiện dáng người người này cực kì cao lớn, chỉ đứng trước mặt thôi đã khiến cho người ta có một loại cảm giác áp bách vô hình khó có thể xem nhẹ, đây là loại cảm giác nàng chưa bao giờ thấy được từ một người khác phái bao giờ. Ngoại trừ Tống Ôn Quân, không phải nàng chưa từng tiếp xúc với các nam tử khác, nam tử trong nhà và trong các họ hàng không hề thiếu. Không ít lần theo chân bọn họ đi chơi chung một chỗ, nhưng sau khi cập kê mới ít tiếp xúc một chút thôi. Cho nên trong ấn tượng của nàng, chỉ cần là nam tử có xuất thân không tầm thường, tất cả hẳn đều là người có tính minh bạch ôn hòa như Tống Ôn Quân của nàng, cử chỉ có lễ, cách nói năng đầy văn nhã, tươi cười ôn hòa, nhưng tuyệt đối sẽ không có thần sắc thế này, dùng ánh mắt như vậy để đi đánh giá một nữ tử trong sạch!
Vì đối phương đến gần, Thiên Dao không khỏi lui về sau một bước. Nhưng vừa bước một bước, nàng nhất thời hoàn hồn, trong lòng thầm hối hận, nàng đây là sợ hãi điều gì, nàng đang ở trong vườn nhà mình thì có gì mà đáng sợ, chỉ cần kêu lên một tiếng, người nên sợ là hắn mới đúng!
Tưởng Tinh Phàm nhìn Thiên Dao lúc này rõ ràng là đang sợ hãi, nhưng lại giả bộ thành bộ dáng cường ngạnh kiên cường, còn có cặp mắt hạnh đang trợn tròn trừng trừng nhìn hắn, có hoảng sợ, có quật cường, nhưng lại không có chút xấu hổ, hắn đột nhiên lại nở nụ cười. Rời xa vài năm, trở về mới phát hiện, đến giờ vẫn còn có một nữ tử người Hán khiến cho hắn nhìn thấy vừa mắt. Sau khi đến gần, hắn không kiêng kị gì mà đưa mắt đánh giá nàng, lắc lắc đầu cười nói: Tiểu cô nương, đa số nam nhân đều không thích cách nhìn yêu mà lại mang đầy khí thế bức người này của ngươi đâu! Đặc biệt là cái loại u ám này. Sau này đừng có bưu hãn như vậy nữa, sẽ khiến người ta cảm thấy sợ hãi đó.
Ngươi, ngươi nói cái gì! Mặt Thiên Dao nhất thời đỏ lên, trên mặt rốt cuộc cũng lộ ra vài phần ngượng ngùng, nhưng phần lớn trong đó là phẫn nộ. Hắn quả nhiên là nhìn ra được, mà chuyện còn ghê tởm hơn là hắn còn cư nhiên nói ra trước mặt nàng, phàm là một nam nhân có giáo dưỡng đều sẽ không làm vậy! Hắn còn nói rõ ràng công khai như vậy! Cái gì mà nhìn yêu, nàng thật không thể tin vào tai mình nữa rồi, nam nhân này vậy mà có thể phun ra hai chữ đó một cách tự nhiên đến như vậy.
Ngươi gọi là Thiên Dao sao? Tên rất hay. Tưởng Tinh Phàm nói xong, ánh mắt lại tiếp tục lướt xuống phía dưới, trong mắt lập tức lộ ra vài phần hài lòng, sao đó lại nói tiếp: Năm nay bao nhiêu tuổi? Mười sáu? Hay là mười bảy tuổi? Là nha hoàn trong phủ này sao?
Hắn, hắn cư nhiên đánh giá..... đánh giá.... ngực nàng! Từ lúc được sinh ra đến giờ, nàng chưa từng phải chịu qua sỉ nhục như vậy bao giờ, chẳng lẽ vì nhìn thấy hành vi kia của nàng, nên khiến cho hắn cảm thấy nàng là một..... một nữ tử tùy tiện! Thiên Dao chỉ cảm thấy toàn bộ lửa giận đều đã bùng lên toàn thân, không chút nghĩ ngợi, liền lớn tiến quát: Ngươi dám nhìn chỗ nào đó!! Vừa giơ tay lên, một bạt tai liền hạ xuống mặt đối phương!
Nhưng không ngờ Tưởng Tinh Phàm bắt được tay nàng rất dễ dàng, như đã dự đoán được trước, không kiềm chế cười nói: Đừng như vậy, khuôn mặt nam nhân sinh ra không phải là để cho nữ nhân tùy tiện đánh là đánh, dù có nói thế nào thì ta cũng chỉ nhìn lướt qua, vì chuyện này mà phải đổi lấy một bạt tay thì rất là không đáng.
Buông! Ngươi là tên háo sắc. Thiên Dao tức giận đến cả người đều phát run, muốn rút tay mình về, nhưng không ngờ hắn không cố kị mà bắt lại cổ tay nàng, còn nắm chặt đến như vậy! Cho tới bây giờ, chưa từng có nam tử nào dám vô lễ quá đáng với nàng tới vậy.
Một chú mèo hoang giương nanh múa vuốt. Tưởng Tinh Phàm chẳng hề để ý cười, còn nắm mãi không buông tay, cặp mắt ưng sắc bén bây giờ đang quét nhìn khuôn mặt phẫn nộ của nàng. Thiên Dao không biết, lúc nàng tức giận, trong cặp mắt hạnh đen như mực sẽ phát ra hào quang khiếp người, dung nhan kiều mị mang theo khí thế quật cường và bất khuất, điều này đối với mỗ nam nhân kia mà nói, nó có lực hấp dẫn rất lớn.
Buông ra! Thiên Dao kêu gắt lên một tiếng, trên mặt lại không có một chút sợ hãi, chỉ có phẫn nộ, hai mắt như muốn phun ra lửa, trên gò má trắng nõn hiện lên hai vệt son hồng, mặc dù không liên quan gì đến hai chữ thẹn thùng, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến mỹ cảnh mê người hiện diện trên khuôn mặt nàng.
Không ngờ khi nàng tức giận còn có thể bộc phát ra như vậy, thần sắc xinh đẹp đến thế, Tưởng Tinh Phàm có chút thất thần, lực đạo trên tay nới lỏng ra vài phần, Thiên Dao liền thành công rút tay về. Nhưng thân thể vừa dùng sức quá mức, cộng thêm bất ngờ khi hắn đột ngột thả tay, nên nàng nhất thời không khống chế được lực đạo, thân mình lảo đảo một cái, liền ngã về phía sau.
Sau lưng là một giàn hoa, bên trên còn có một ít đầu gậy trúc nhô lên và rất nhiều cành lá phát triển vươn lên lan qua xung quanh, nếu né giàn hoa mà ngã về phía khác, có thể sẽ bị gai hoa đâm đến thương tích đầy mình.
Tưởng Tinh Phàm cũng nghĩ đến điều này, tay liền duỗi ra định kéo nàng lại, nhưng Thiên Dao sao còn có thể để hắn đụng tới, cuống quít tránh ra. Nhưng vừa định vận lực ở chân để ngã sang hướng khác thì cước bộ rối loạn một cái, cũng không biết vì sao, nàng thế mà lại đạp trúng làn váy của chính mình! Kết quả là khi nàng sắp sửa ngã xuống, nam nhân kia lại một phen giữ chặt nàng, đầu nàng cũng nhào vào lòng hắn.
Nàng còn chưa kịp phản ứng, đã phát hiện chính mình bị hắn ôm trọn vào lòng! Trong một cái chớp mắt kia, Thiên Dao chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, như đang choáng váng!
Hoảng cái gì, ta cũng đâu có ăn ngươi! Tưởng Tinh Phàm miễn cưỡng nói một tiếng, vốn chỉ định kéo nàng lại rồi lập tức buông ra, nhưng không ngờ thân thể người kia lại mềm mại như vậy, nhất thời có chút không cam lòng, vì thế mới kéo dài lâu một chút để ăn đủ đậu hủ.
Ngươi, ngươi là ----- tên hỗn đản Rốt cuộc Thiên Dao cũng đã lấy lại được tinh thần, giận dữ dùng sức, thoát khỏi ôm ấp của hắn liền giơ tay lên hạ xuống mặt đối phương.
Cái tát này, hắn muốn tránh hay ngăn lại thật ra rất đơn giản, nhưng nhìn tới đôi mắt hạnh đen như mực kia đầy phẫn nộ, mang theo cả ủy khuất, vành mắt còn có hơi ửng đỏ. Trong lòng Tưởng Tinh Phàm thầm thở dài, nghĩ quên đi, vì thế, một tiếng 'chat' thanh thúy như đã dự đoán vang lên, một bạt tay hạ xuống khuôn mặt hắn không chút thương tiếc.
Cũng thật là, xuống tay mạnh như vậy! Tưởng Tinh Phàm cười cười, nâng tay lên xoa xoa mặt, ánh mắt vẫn không kiêng kị đánh giá Thiên Dao.
Thiên Dao thở phì phò, trong lòng vẫn thầm gào chưa đủ, sau khi quăng xuống cái tát kia, nàng còn chưa giải hết hận, nhưng lại không biết phải làm sao mới tốt. Cho dù nàng có ra sao, có như thế nào,.... Cũng chưa từng bị một người nam nhân ôm qua, chuyện này nếu bị người biết, trong sạch của nàng sẽ bị phá hủy!
Tốt lắm, tốt lắm, vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, ta chỉ muốn kéo ngươi một phen, bằng không ngươi sẽ ngã về phía giàn hoa kia, còn không cẩn thận mà ngã lệch sang ngọn trúc bên đây, chẳng phải là còn thảm hại hơn sao. Nói sao thì ta cũng cứu ngươi, còn bị ăn một bạt tai của ngươi, thật là oan ức quá! Tưởng Tinh Phàm rốt cuộc cũng điều chỉnh lại sắc mặt, sau đó như đang dỗ tiểu hài tử, cười trấn an một câu, nhưng những lời an ủi trong câu nói của hắn, quả thật chính là đang kích thích Thiên Dao, nàng chỉ hận không thể dùng một đao giết chết hắn để giải hận.
Ngươi rốt cuộc là ai? Sao có thể ở trong vườn? Nàng khống chế tức giận của mình, nhướn mi trừng mắt, lại hỏi.
Yên tâm, ta không biết vị trong lòng kia của ngươi đâu, hôm nay ta chỉ đến quý phủ bái phỏng mà thôi, cũng được xem như là cố nhân của Phu nhân các ngươi. Tưởng Tinh Phàm nhìn ánh mắt hoài nghi của Thiên Dao, lại cười: Ta ra ngoài cũng đã được một lúc, phải trở về thôi, nếu không lát nữa có người tìm đến đây đối với ngươi cũng không tốt, vậy hẹn gặp lại. À, đúng rồi, chuyện vừa nãy, ta sẽ giữ bí mật giúp ngươi! Tưởng Tinh Phàm nói xong còn trừng mắt nhìn nàng một cái, mới chịu xoay người rời đi.
Thiên Dao đứng ở kia tức giận đến thiếu chút nữa đã cắn nát luôn cả môi dưới.
Chương này hoàn thành với sự tài trợ của nàng Cáo TiB. Tks nàng nhiều!!!!!
Ngươi là ai? Chẳng lẽ là người đi theo Tử Tuấn đến đây? Nhưng sao trước kia nàng chưa bao giờ gặp qua người này, Thiên Dao vừa quan sát vừa đánh giá hắn. Y phục trên người đối phương không tầm thường, nhưng liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra, hắn không giống những công tử quý gia mà nàng từng gặp, trên thân rõ ràng có mang theo một loại khí chất kiêu ngạo không kềm chế được, thần sắc càn rỡ, đặc biệt là ánh mắt kia, khiến cho nàng có cảm giác cứ như đang lâm vào đại địch.
Hắn ở đó từ lúc nào? Ẩn dấu đã bao lâu rồi? Có phải một màn vừa rồi đã bị hắn chứng kiến hết không? Trong lòng Thiên Dao vừa sợ vừa giận, muốn hỏi nhưng lại không thể thốt ra lời, chỉ có thể gắt gao nhìn hắn.
Tưởng Tinh Phàm đi ra từ sau núi giả, đánh giá Thiên Dao một hồi, sau đó liền tiến lên hai bước. Sau khi đối phương lại gần, Thiên Dao mới phát hiện dáng người người này cực kì cao lớn, chỉ đứng trước mặt thôi đã khiến cho người ta có một loại cảm giác áp bách vô hình khó có thể xem nhẹ, đây là loại cảm giác nàng chưa bao giờ thấy được từ một người khác phái bao giờ. Ngoại trừ Tống Ôn Quân, không phải nàng chưa từng tiếp xúc với các nam tử khác, nam tử trong nhà và trong các họ hàng không hề thiếu. Không ít lần theo chân bọn họ đi chơi chung một chỗ, nhưng sau khi cập kê mới ít tiếp xúc một chút thôi. Cho nên trong ấn tượng của nàng, chỉ cần là nam tử có xuất thân không tầm thường, tất cả hẳn đều là người có tính minh bạch ôn hòa như Tống Ôn Quân của nàng, cử chỉ có lễ, cách nói năng đầy văn nhã, tươi cười ôn hòa, nhưng tuyệt đối sẽ không có thần sắc thế này, dùng ánh mắt như vậy để đi đánh giá một nữ tử trong sạch!
Vì đối phương đến gần, Thiên Dao không khỏi lui về sau một bước. Nhưng vừa bước một bước, nàng nhất thời hoàn hồn, trong lòng thầm hối hận, nàng đây là sợ hãi điều gì, nàng đang ở trong vườn nhà mình thì có gì mà đáng sợ, chỉ cần kêu lên một tiếng, người nên sợ là hắn mới đúng!
Tưởng Tinh Phàm nhìn Thiên Dao lúc này rõ ràng là đang sợ hãi, nhưng lại giả bộ thành bộ dáng cường ngạnh kiên cường, còn có cặp mắt hạnh đang trợn tròn trừng trừng nhìn hắn, có hoảng sợ, có quật cường, nhưng lại không có chút xấu hổ, hắn đột nhiên lại nở nụ cười. Rời xa vài năm, trở về mới phát hiện, đến giờ vẫn còn có một nữ tử người Hán khiến cho hắn nhìn thấy vừa mắt. Sau khi đến gần, hắn không kiêng kị gì mà đưa mắt đánh giá nàng, lắc lắc đầu cười nói: Tiểu cô nương, đa số nam nhân đều không thích cách nhìn yêu mà lại mang đầy khí thế bức người này của ngươi đâu! Đặc biệt là cái loại u ám này. Sau này đừng có bưu hãn như vậy nữa, sẽ khiến người ta cảm thấy sợ hãi đó.
Ngươi, ngươi nói cái gì! Mặt Thiên Dao nhất thời đỏ lên, trên mặt rốt cuộc cũng lộ ra vài phần ngượng ngùng, nhưng phần lớn trong đó là phẫn nộ. Hắn quả nhiên là nhìn ra được, mà chuyện còn ghê tởm hơn là hắn còn cư nhiên nói ra trước mặt nàng, phàm là một nam nhân có giáo dưỡng đều sẽ không làm vậy! Hắn còn nói rõ ràng công khai như vậy! Cái gì mà nhìn yêu, nàng thật không thể tin vào tai mình nữa rồi, nam nhân này vậy mà có thể phun ra hai chữ đó một cách tự nhiên đến như vậy.
Ngươi gọi là Thiên Dao sao? Tên rất hay. Tưởng Tinh Phàm nói xong, ánh mắt lại tiếp tục lướt xuống phía dưới, trong mắt lập tức lộ ra vài phần hài lòng, sao đó lại nói tiếp: Năm nay bao nhiêu tuổi? Mười sáu? Hay là mười bảy tuổi? Là nha hoàn trong phủ này sao?
Hắn, hắn cư nhiên đánh giá..... đánh giá.... ngực nàng! Từ lúc được sinh ra đến giờ, nàng chưa từng phải chịu qua sỉ nhục như vậy bao giờ, chẳng lẽ vì nhìn thấy hành vi kia của nàng, nên khiến cho hắn cảm thấy nàng là một..... một nữ tử tùy tiện! Thiên Dao chỉ cảm thấy toàn bộ lửa giận đều đã bùng lên toàn thân, không chút nghĩ ngợi, liền lớn tiến quát: Ngươi dám nhìn chỗ nào đó!! Vừa giơ tay lên, một bạt tai liền hạ xuống mặt đối phương!
Nhưng không ngờ Tưởng Tinh Phàm bắt được tay nàng rất dễ dàng, như đã dự đoán được trước, không kiềm chế cười nói: Đừng như vậy, khuôn mặt nam nhân sinh ra không phải là để cho nữ nhân tùy tiện đánh là đánh, dù có nói thế nào thì ta cũng chỉ nhìn lướt qua, vì chuyện này mà phải đổi lấy một bạt tay thì rất là không đáng.
Buông! Ngươi là tên háo sắc. Thiên Dao tức giận đến cả người đều phát run, muốn rút tay mình về, nhưng không ngờ hắn không cố kị mà bắt lại cổ tay nàng, còn nắm chặt đến như vậy! Cho tới bây giờ, chưa từng có nam tử nào dám vô lễ quá đáng với nàng tới vậy.
Một chú mèo hoang giương nanh múa vuốt. Tưởng Tinh Phàm chẳng hề để ý cười, còn nắm mãi không buông tay, cặp mắt ưng sắc bén bây giờ đang quét nhìn khuôn mặt phẫn nộ của nàng. Thiên Dao không biết, lúc nàng tức giận, trong cặp mắt hạnh đen như mực sẽ phát ra hào quang khiếp người, dung nhan kiều mị mang theo khí thế quật cường và bất khuất, điều này đối với mỗ nam nhân kia mà nói, nó có lực hấp dẫn rất lớn.
Buông ra! Thiên Dao kêu gắt lên một tiếng, trên mặt lại không có một chút sợ hãi, chỉ có phẫn nộ, hai mắt như muốn phun ra lửa, trên gò má trắng nõn hiện lên hai vệt son hồng, mặc dù không liên quan gì đến hai chữ thẹn thùng, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến mỹ cảnh mê người hiện diện trên khuôn mặt nàng.
Không ngờ khi nàng tức giận còn có thể bộc phát ra như vậy, thần sắc xinh đẹp đến thế, Tưởng Tinh Phàm có chút thất thần, lực đạo trên tay nới lỏng ra vài phần, Thiên Dao liền thành công rút tay về. Nhưng thân thể vừa dùng sức quá mức, cộng thêm bất ngờ khi hắn đột ngột thả tay, nên nàng nhất thời không khống chế được lực đạo, thân mình lảo đảo một cái, liền ngã về phía sau.
Sau lưng là một giàn hoa, bên trên còn có một ít đầu gậy trúc nhô lên và rất nhiều cành lá phát triển vươn lên lan qua xung quanh, nếu né giàn hoa mà ngã về phía khác, có thể sẽ bị gai hoa đâm đến thương tích đầy mình.
Tưởng Tinh Phàm cũng nghĩ đến điều này, tay liền duỗi ra định kéo nàng lại, nhưng Thiên Dao sao còn có thể để hắn đụng tới, cuống quít tránh ra. Nhưng vừa định vận lực ở chân để ngã sang hướng khác thì cước bộ rối loạn một cái, cũng không biết vì sao, nàng thế mà lại đạp trúng làn váy của chính mình! Kết quả là khi nàng sắp sửa ngã xuống, nam nhân kia lại một phen giữ chặt nàng, đầu nàng cũng nhào vào lòng hắn.
Nàng còn chưa kịp phản ứng, đã phát hiện chính mình bị hắn ôm trọn vào lòng! Trong một cái chớp mắt kia, Thiên Dao chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, như đang choáng váng!
Hoảng cái gì, ta cũng đâu có ăn ngươi! Tưởng Tinh Phàm miễn cưỡng nói một tiếng, vốn chỉ định kéo nàng lại rồi lập tức buông ra, nhưng không ngờ thân thể người kia lại mềm mại như vậy, nhất thời có chút không cam lòng, vì thế mới kéo dài lâu một chút để ăn đủ đậu hủ.
Ngươi, ngươi là ----- tên hỗn đản Rốt cuộc Thiên Dao cũng đã lấy lại được tinh thần, giận dữ dùng sức, thoát khỏi ôm ấp của hắn liền giơ tay lên hạ xuống mặt đối phương.
Cái tát này, hắn muốn tránh hay ngăn lại thật ra rất đơn giản, nhưng nhìn tới đôi mắt hạnh đen như mực kia đầy phẫn nộ, mang theo cả ủy khuất, vành mắt còn có hơi ửng đỏ. Trong lòng Tưởng Tinh Phàm thầm thở dài, nghĩ quên đi, vì thế, một tiếng 'chat' thanh thúy như đã dự đoán vang lên, một bạt tay hạ xuống khuôn mặt hắn không chút thương tiếc.
Cũng thật là, xuống tay mạnh như vậy! Tưởng Tinh Phàm cười cười, nâng tay lên xoa xoa mặt, ánh mắt vẫn không kiêng kị đánh giá Thiên Dao.
Thiên Dao thở phì phò, trong lòng vẫn thầm gào chưa đủ, sau khi quăng xuống cái tát kia, nàng còn chưa giải hết hận, nhưng lại không biết phải làm sao mới tốt. Cho dù nàng có ra sao, có như thế nào,.... Cũng chưa từng bị một người nam nhân ôm qua, chuyện này nếu bị người biết, trong sạch của nàng sẽ bị phá hủy!
Tốt lắm, tốt lắm, vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, ta chỉ muốn kéo ngươi một phen, bằng không ngươi sẽ ngã về phía giàn hoa kia, còn không cẩn thận mà ngã lệch sang ngọn trúc bên đây, chẳng phải là còn thảm hại hơn sao. Nói sao thì ta cũng cứu ngươi, còn bị ăn một bạt tai của ngươi, thật là oan ức quá! Tưởng Tinh Phàm rốt cuộc cũng điều chỉnh lại sắc mặt, sau đó như đang dỗ tiểu hài tử, cười trấn an một câu, nhưng những lời an ủi trong câu nói của hắn, quả thật chính là đang kích thích Thiên Dao, nàng chỉ hận không thể dùng một đao giết chết hắn để giải hận.
Ngươi rốt cuộc là ai? Sao có thể ở trong vườn? Nàng khống chế tức giận của mình, nhướn mi trừng mắt, lại hỏi.
Yên tâm, ta không biết vị trong lòng kia của ngươi đâu, hôm nay ta chỉ đến quý phủ bái phỏng mà thôi, cũng được xem như là cố nhân của Phu nhân các ngươi. Tưởng Tinh Phàm nhìn ánh mắt hoài nghi của Thiên Dao, lại cười: Ta ra ngoài cũng đã được một lúc, phải trở về thôi, nếu không lát nữa có người tìm đến đây đối với ngươi cũng không tốt, vậy hẹn gặp lại. À, đúng rồi, chuyện vừa nãy, ta sẽ giữ bí mật giúp ngươi! Tưởng Tinh Phàm nói xong còn trừng mắt nhìn nàng một cái, mới chịu xoay người rời đi.
Thiên Dao đứng ở kia tức giận đến thiếu chút nữa đã cắn nát luôn cả môi dưới.
/41
|