Tưởng Tinh Phàm vừa ra khỏi vườn, gã sai vặt Ngũ Thuận bên người hắn chạy lên nói: Nhậm phu nhân vừa cho người đi tìm ngài, Cửu gia chỉ đi chỉnh lại tay áo mà sao lại lâu như vậy? Nãy nô tài có đến chỗ đó tìm ngài, nhưng lại không thấy người đâu!
Ta thấy cảnh sắc trong vườn hoa cũng không tệ, nên tùy tiện đi thưởng thức một chút. Có đụng phải con mèo hoang nhỏ, dừng lại đùa một chút, nhưng bị cắn lại một cái. Tưởng Tinh Phàm thuận miệng nói một câu, nói xong lại cười. Hắn là một nam nhân rất thích cười, đến cả lúc thịnh nộ, hắn cũng có thể cười được. Ngũ Thuận đi theo bên ngươi hắn đã được năm năm, nhưng vẫn hoàn toàn không thăm dò được hỉ nộ của hắn.
Mèo hoang? Cửu gia bị thương sao? Ngũ Thuận sững sốt, vội hỏi.
Sao có thể chứ. Tưởng Tinh Phàm nói xong, tay không tự chủ đưa lên mặt sờ sờ.
Ngũ Thuận cũng nghĩ lại, dù là hổ cũng chẳng thể thương tổn được Cửu gia, huống chi đó chỉ là con mèo hoang, nghĩ như vậy hắn liền lập tức thả lòng xuống, nhưng hắn lại đột nhiên nhớ tới khu vườn Tưởng Tinh Phàm vừa tới, liền cười nói: Tiểu viên này cũng lọt vào mắt của Cửu gia sao, vậy ở bên Cửu Châu kia, vô luận là Tướng phủ hay là Tề phủ, có nơi nào kém hơn chỗ này, không những vậy mà còn lớn gấp mười lần nơi này!
Đây là kinh thành, nơi khác sao có thể so sánh được, vườn này mặc dù không lớn, nhưng bố trí lại tinh xảo, có thể nhận thấy trình độ thưởng thức của chủ nhân không hề tầm thường. Tưởng Tinh Phàm nói xong, liếc mắt nhìn Ngũ Thuận một cái: Không có mắt nhìn, cũng đừng bình phẩm loạn.
Nhìn ánh mắt Tưởng Tinh Tường phóng tới, trong lòng Ngũ Thuận rùng mình một cái, chỉnh lại sắc mặt, cung kính nói: Vâng.
Thiên Dao vừa đi đến Tĩnh Nguyệt hiên bên kia, trong lòng vừa thầm mắng, nhất thời quên đi chuyện mình bị Tống Ôn Quân cự tuyệt. Tâm tình vốn đã có chút tốt lên, lúc này lại trần ngập phẫn nộ nhưng lại không thể phát tiết ra được, thậm chí còn không thể nói. Trong đầu tái hiện lại ánh mắt làm càn và thần sắc đầy càn rỡ của nam nhân kia, cử chỉ vô lễ, xúc phạm nàng!
Suốt đường đi Thiên Dao đều nắm chặt nắm đấm, trong lòng nghẹn một bụng tức giận. Hắn rốt cuộc là ai? Người quen cũ của Phu nhân? Sao nàng lại chưa từng nghe qua có nhân vật nào như thế này? Khi Thiên Dao sắp sửa đi vào cửa lớn của Tĩnh Nguyệt Hiên, nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng không cam lòng, đột nhiên lại quay người trở ra.
Nàng muốn đi hỏi thăm một chút về thân phận của người nọ, đến phủ này làm gì, bây giờ phải đi ngay, một khắc cũng chờ không được.
Nhưng vừa đi đến cửa viện của Kim thị, không ngờ lại gặp Tiểu Đinh từ bên trong đi ra, hai người thấy nhau đều giật mình dừng chân lại. Thiên Dao đầu tiên là lấy lại tinh thần, lập tức hừ một tiếng, dời đi ánh mắt, đi ngang qua người hắn. Nhưng Tiêu Đinhlại chặn nàng lại.
Ngươi làm gì? Tránh ra. Thiên Dao nhăn mi khẽ quát.
Nhiều ngày không gặp, ngươi có khỏe không? Nghe nói ngươi đã sắp trở về Tĩnh Nguyệt Hiên. Tiểu Đinh cười ngượng ngùng, nhìn Thiên Dao đứng ở trước mặt, trong mắt không che hết được sự thèm muốn và không cam lòng.
Liên quan gì đến ngươi Thiên Dao vốn cũng không có thành kiến gì với hắn, nhưng từ sau khi xảy ra chuyện hôn phối kia, trong nàng đã sinh ra mấy phần ác cảm với hắn, bây giờ vừa thấy, cảm giác chán ghét lại tăng thêm vài phần!
Tiểu Đinh vẫn cười đến nhỏ dãi như trước, thấp giọng nói: Đừng như vậy, ta vẫn luôn rất quan tâm ngươi, sao lại trưng ra bộ mặt như vậy với ta, ta....
Im miệng, nếu tiếp tục chắn đường của ta, cẩn thận ta sẽ gọi người đến đấy! Đây là nơi ngươi có thể đến sao, đến từ chỗ nào thì chạy nhanh về chỗ đấy đi! Thiên Dao không muốn dong dài với hắn, không chút khách khí phun ra một câu đuổi người đi.
Sắc mặt Tiểu Đinh khẽ biến, nhưng không đợi hắn mở miệng, Hồng Trù đã xuất hiện, thấy bọn họ, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó liền nói với Thiên Dao: Vừa nghe giọng nói đã biết là ngươi, sao lúc này còn đứng đây! Nàng ta nói xong lại quay đầu nói với Tiểu Đinh: Ngươi còn ở đây làm gì? Không phải Lục quản gia còn giao ngươi việc sao, còn không mau đi làm đi. Nói sao thì ở đây chỉ toàn là nữ tử, không biết xấu hổ sao, đi mau!
Tiểu Đinh cười hắc hắc ra tiếng, trước khi xoay ngươi lại còn liếc mắt nhìn Thiên Dao một cái, mới chịu rời đi. Nhưng sau khi hắn đã đi xa, lại tiếp tục quay đầu liếc mắt nhìn lại, vừa vặn thấy bóng dáng nổi bật của Thiên Dao, nhưng chỉ là trong nháy mắt, nàng đã rẽ vào trong viện Kim thị, hắn rốt cuộc cũng không nhìn được nữa. Hắn lập tức chửi về phía trước một tiếng, mắng: Đồ đàn bà thối, dám xem thường ta, chắn chắn sẽ có lúc ngươi phải cầu xin gia.
Lại đây nói chuyện với ta chút đã, không phải nhiều ngày nay ngươi vẫn đang vội vàng sao, sao bây giờ vẫn còn nhàn rỗi đến đây? Hồng Trù dẫn Thiên Dao vào viện, nàng ta cùng nàng ngồi xuống bên hành lang. Bây giờ Kim thị đang tiếp khách ở trong phòng, nàng ta bất quá cũng chỉ lười biếng trộm ra ngoài một chút, không thể đi quá xa.
Sau khi Thiên Dao ngồi xuống, nhìn thoáng qua cửa phòng chính, nhân tiện nói: Ừ, là có chút việc, nhưng cũng không có gì quan trọng, ta có thể ghé lại đây. Xảy ra chút chuyện đến cả hít không khí cũng khó khăn, nhưng sao ngươi lại ra đây? Dường như hôm nay là ngày Tống công tử đến chơi mà, Phu nhân không cho ngươi hầu hạ trước mặt hắn sao?
Có bốn năm nha hoàn trong phòng cũng được chu toàn rồi, các nàng tranh tranh giành giành, ta mơi không thích tranh mặt mũi với các nàng ấy. Hồng Trù cười cười, nói tiếp: Nhưng khách ở đó cũng không phải là Tống công tử, Tống công tử bây giờ vẫn còn chờ lão gia ở thư phòng, lão gia cho mời hắn tới đó.
Thiên Dao sửng sốt, liền hỏi: Vậy người bây giờ đang ở trong phòng là ai?
Nửa tháng trước, chẳng phải Phu nhân có phái Lục quản gia đến Liễu Châu một chuyến sao, nghe nói vừa đi, đã gặp được nhi tử của một vị bằng hữu khuê phòng trước kia của Phu nhân, họ Tưởng. Thật khéo là Lục quản gia lại nhận ra được, vừa vặn vị Công tử kia cũng đang muốn đến đây có việc gì đó, vì thế Tưởng công tử kia liền tự thân đi tới, hôm nay Phu nhân rất vui vẻ.
Thật sự là người quen cũ của Phu nhân sao? Thiên Dao giật mình, Hồng Trù thính tai, nghe lời nàng có chút không đúng, liền xoay qua nhìn nàng một cái, hỏi: Ngươi biết vị Công tử kia sao?
Không có. Thiên Dao lấy lại tinh thần: Ta chỉ có chút bất ngờ, lúc trước làm đương sai của Phu nhân, chưa từng nghe qua Phu nhân nói có ngươi quen ở Liễu Châu.
Hồng Trù cười một cái, liếc mắt nhìn nàng nói: Thân phận ngươi là cái gì, chuyện gì Phu nhân đều phải nói cho ngươi biết sao? Ngươi chỉ còn thiếu lấy tay trát vàng lên mặt mình nữa thôi đấy.
Trong lúc các nàng đang nói chuyện bên ngoài, trong phòng, Kim thị lại đang hỏi Tưởng Tinh Phàm những chuyện xảy ra mấy năm nay.
Sức khỏe nương ngươi sao rồi?
Đa tạ Kim di quan tâm, nương cháu rất tốt, chỉ có điều thân mình người cũng không còn như trước kia nữa. Tưởng Tinh Phàm than nhẹ một tiếng, sau đó lại cười nhẹ: Mấy năm gần đây, nương rất hay nhắc đến Kim di trước mặt cháu, rất nhiều lần dặn dò cháu, bảo tuyệt đối không được vong ân. Lần này nghe nói cháu vào Kinh để thăm Kim di, nương còn muốn đi theo vào nữa, nhưng nương vừa bị một trận phong hàn, cháu sợ thân người không chịu nổi đường dài mệt nhọc, nên đã ngăn cản, chỉ mong Kim di đừng trách.
Cái gì mà trách móc, tình cảm giữa ta với nương ngươi còn cần những thứ này sao? Kim thị lắc lắc đầu, hỏi tiếp: Nhưng nàng bây giờ đã tốt lên được chút nào chưa? Có nặng lắm không?
Người đã khỏi hẳn, nhưng cháu vẫn còn chút lo lắng, liền để người ở nhà tịnh dưỡng nhiều hơn.
Rất tốt, dù sao sức khỏe cũng không còn như lúc trẻ nữa rồi, chăm sóc tỉ mỉ như vậy mới yên tâm. Kim thị nhẹ nhàng thở ra, cười nói: Lần đầu nhìn thấy ngươi, ta rất ngạc nhiên, thật sự là nhận không ra. Nhớ năm đó, ngươi còn chưa có một thân khí chất thanh tao như vậy đâu, nói chuyện cũng hấp ta hấp tấp. Không ngờ bây giờ lại thay đổi lớn như vậy, thời gian hai mươi năm, nháy mắt một cái đã trôi qua, nhìn ngươi, Kim di mới phát giác ra chính mình đã già đi mất rồi.
Thật ra khi cháu vừa thấy Kim di, cháu cũng bất ngờ đến nhảy dựng, chỉ cảm thấy thời gian hai mươi năm qua đi hình như chỉ có tác dụng lên mỗi cháu, sao Kim di một chút biến hóa cũng không có, giống hệt hai mươi năm trước, xinh đẹp tươi trẻ như vậy. Tưởng Tinh Phàm cười, lời ca ngợi liền thốt ra, mặc dù hắn nói trắng ra không chút che dấu nhưng lại ra vẻ rất tự nhiên, khiến người khác nghe cũng cảm thấy chẳng có gì là không ổn. Bây giờ, mặt hắn đã thu hồi lại thần sắc càn rỡ, thay vào đó là sự cung kính, đó là loại cung kính của vãn bối với trưởng bối. Nhìn lời nói cử chỉ của hắn, không một chút kiêu ngạo siểm nịnh, vì vậy khiến người khác nghe lời nói của hắn liền không khỏi cảm thấy tin phục.
Lời ngươi thật khiến Kim di ngượng ngùng, không ngờ ngươi đã trưởng thành vậy rồi mà tính cách ấy vẫn không thay đổi. Kim thị cười, tuy biết đó chỉ là lời nói khách sáo, nhưng lòng vẫn nhịn không được mà hưởng thụ: Nhưng lần này ngươi vào kinh, lại để nương ngươi ở lại với vị phu nhân kia sao? Sau này nếu có cơ hội, thì đưa nương ngươi đến cho Kim di nhìn một chút, năm đó ta và nương ngươi còn nói, một vị Công tử biết làm vui lòng người như vậy, sau này không biết khuê nữ nha ai sẽ có phúc khí này đây.
Khóe miệng Tưởng Tinh Phàm vểnh vểnh lên cao, ánh mắt cụp xuống phía dưới, trong nhất thời khiến người ta có một loại cảm giác hắn như đang cười mà như không cười rất khó hiểu. Đúng lúc Tố Đoạn tiến lên rót nước trà cho hắn, hắn nâng mắt lên nói một câu cảm tạ, Tố Đoạn sửng sốt, mặt đỏ lên, lắc đầu nói không dám nhận,sau đó liền thối lui xuống một bên.
Khiến Kim di thất vọng rồi, nay cháu còn chưa đón dâu. Tưởng Tinh Phàm đưa trà lên môi, nhẹ nhàng thổi một cái, uống xong một hớp mới nói. Khi nói ra lời này, thần sắc hắn mang theo vào phần tùy ý, như việc này căn bản không phải là thứ khiến hắn quan tâm.
Kim thị sửng sốt: Nương ngươi không nóng ruột cho ngươi sao, ngươi nay cũng đã hai mươi sáu rồi, chẳng lẽ danh môn khuê tú ở Đại Cảnh đó, không có một nữ tử nào vừa mắt sao?
Kim di đừng chê cười cháu. Tưởng Tinh Phàm buông chén trà xuống, lắc lắc đầu nói: Thật ra lúc trước từng có một gia đình rất tốt, nhưng vì cháu có việc đi Tây Dương, chuyến đi này, vài năm không thể trở về, không ngờ đã khiến cô nương nhà người ta bị chậm trễ, nên đã lui hôn. Mà cháu cũng chỉ mới trở về năm nay, chuyện ở Tây Dương kia cháu đã bỏ bê cả bốn năm, bởi vậy lần này đến, chuyện cần xử lí cũng không ít, vì thế chuyện này vẫn còn trì hoãn đến bây giờ. Nay ngay cả thời gian đi bồi nương cháu cũng không có, hơn nữa có chuyện lui hôn lúc trước, đoán chừng cũng không có gia môn trong sạch nào dám gả nữ nhi cho cháu.
Chuyện chê cười, thân gia bậc này, tướng mạo bậc này, phỏng chừng bà mối đã đạp cửa đến sắp hỏng mất rồi. Kim thị nói xong, lại liếc mắt sang đánh giá một cái, trong lòng thầm nghĩ, khó trách bà lại cảm thấy cử chỉ của hắn có chút không giống, thì ra là mới đi du lịch ở Tây Dương về. Đánh giá xong, nghĩ nghĩ, liền thở dài: Nhưng ngươi cũng đã trưởng thành, dù không suy nghĩ cho mình thì cũng nên suy nghĩ cho nương ngươi một chút, nàng chỉ có mỗi mình ngươi là nhi tử, từ nhỏ đã xem như bảo bối tâm can, tất cả ta đều thấy ở trong mắt. Nay ngươi cưới thê tử, dù ngày thường quan tâm đến công việc của mình, tốt xấu thì cũng nên có con dâu thay ngươi tẫn hiếu, cũng là một loại an ủi.
Lời dạy của Kim di rất đúng. Tưởng Tinh Phàm cụp tay xuống, cũng kính lên tiếng. Một lát sau, mới ngước mặt lên, trên mặt đã mang theo nụ cười tuấn lãng: Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên mất chính sự, Ngũ Thuận, lấy đồ ra, cho Nhậm phu nhân xem một chút.
Giọng nói hắn vừa dứt, Ngũ Thuận hầu một bên ra hiệu cho một gã sai vặt khác, cầm hòm trong tay, tiến lên trước, nhẹ nhàng đặt trước mặt Kim thị.
Ta thấy cảnh sắc trong vườn hoa cũng không tệ, nên tùy tiện đi thưởng thức một chút. Có đụng phải con mèo hoang nhỏ, dừng lại đùa một chút, nhưng bị cắn lại một cái. Tưởng Tinh Phàm thuận miệng nói một câu, nói xong lại cười. Hắn là một nam nhân rất thích cười, đến cả lúc thịnh nộ, hắn cũng có thể cười được. Ngũ Thuận đi theo bên ngươi hắn đã được năm năm, nhưng vẫn hoàn toàn không thăm dò được hỉ nộ của hắn.
Mèo hoang? Cửu gia bị thương sao? Ngũ Thuận sững sốt, vội hỏi.
Sao có thể chứ. Tưởng Tinh Phàm nói xong, tay không tự chủ đưa lên mặt sờ sờ.
Ngũ Thuận cũng nghĩ lại, dù là hổ cũng chẳng thể thương tổn được Cửu gia, huống chi đó chỉ là con mèo hoang, nghĩ như vậy hắn liền lập tức thả lòng xuống, nhưng hắn lại đột nhiên nhớ tới khu vườn Tưởng Tinh Phàm vừa tới, liền cười nói: Tiểu viên này cũng lọt vào mắt của Cửu gia sao, vậy ở bên Cửu Châu kia, vô luận là Tướng phủ hay là Tề phủ, có nơi nào kém hơn chỗ này, không những vậy mà còn lớn gấp mười lần nơi này!
Đây là kinh thành, nơi khác sao có thể so sánh được, vườn này mặc dù không lớn, nhưng bố trí lại tinh xảo, có thể nhận thấy trình độ thưởng thức của chủ nhân không hề tầm thường. Tưởng Tinh Phàm nói xong, liếc mắt nhìn Ngũ Thuận một cái: Không có mắt nhìn, cũng đừng bình phẩm loạn.
Nhìn ánh mắt Tưởng Tinh Tường phóng tới, trong lòng Ngũ Thuận rùng mình một cái, chỉnh lại sắc mặt, cung kính nói: Vâng.
Thiên Dao vừa đi đến Tĩnh Nguyệt hiên bên kia, trong lòng vừa thầm mắng, nhất thời quên đi chuyện mình bị Tống Ôn Quân cự tuyệt. Tâm tình vốn đã có chút tốt lên, lúc này lại trần ngập phẫn nộ nhưng lại không thể phát tiết ra được, thậm chí còn không thể nói. Trong đầu tái hiện lại ánh mắt làm càn và thần sắc đầy càn rỡ của nam nhân kia, cử chỉ vô lễ, xúc phạm nàng!
Suốt đường đi Thiên Dao đều nắm chặt nắm đấm, trong lòng nghẹn một bụng tức giận. Hắn rốt cuộc là ai? Người quen cũ của Phu nhân? Sao nàng lại chưa từng nghe qua có nhân vật nào như thế này? Khi Thiên Dao sắp sửa đi vào cửa lớn của Tĩnh Nguyệt Hiên, nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng không cam lòng, đột nhiên lại quay người trở ra.
Nàng muốn đi hỏi thăm một chút về thân phận của người nọ, đến phủ này làm gì, bây giờ phải đi ngay, một khắc cũng chờ không được.
Nhưng vừa đi đến cửa viện của Kim thị, không ngờ lại gặp Tiểu Đinh từ bên trong đi ra, hai người thấy nhau đều giật mình dừng chân lại. Thiên Dao đầu tiên là lấy lại tinh thần, lập tức hừ một tiếng, dời đi ánh mắt, đi ngang qua người hắn. Nhưng Tiêu Đinhlại chặn nàng lại.
Ngươi làm gì? Tránh ra. Thiên Dao nhăn mi khẽ quát.
Nhiều ngày không gặp, ngươi có khỏe không? Nghe nói ngươi đã sắp trở về Tĩnh Nguyệt Hiên. Tiểu Đinh cười ngượng ngùng, nhìn Thiên Dao đứng ở trước mặt, trong mắt không che hết được sự thèm muốn và không cam lòng.
Liên quan gì đến ngươi Thiên Dao vốn cũng không có thành kiến gì với hắn, nhưng từ sau khi xảy ra chuyện hôn phối kia, trong nàng đã sinh ra mấy phần ác cảm với hắn, bây giờ vừa thấy, cảm giác chán ghét lại tăng thêm vài phần!
Tiểu Đinh vẫn cười đến nhỏ dãi như trước, thấp giọng nói: Đừng như vậy, ta vẫn luôn rất quan tâm ngươi, sao lại trưng ra bộ mặt như vậy với ta, ta....
Im miệng, nếu tiếp tục chắn đường của ta, cẩn thận ta sẽ gọi người đến đấy! Đây là nơi ngươi có thể đến sao, đến từ chỗ nào thì chạy nhanh về chỗ đấy đi! Thiên Dao không muốn dong dài với hắn, không chút khách khí phun ra một câu đuổi người đi.
Sắc mặt Tiểu Đinh khẽ biến, nhưng không đợi hắn mở miệng, Hồng Trù đã xuất hiện, thấy bọn họ, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó liền nói với Thiên Dao: Vừa nghe giọng nói đã biết là ngươi, sao lúc này còn đứng đây! Nàng ta nói xong lại quay đầu nói với Tiểu Đinh: Ngươi còn ở đây làm gì? Không phải Lục quản gia còn giao ngươi việc sao, còn không mau đi làm đi. Nói sao thì ở đây chỉ toàn là nữ tử, không biết xấu hổ sao, đi mau!
Tiểu Đinh cười hắc hắc ra tiếng, trước khi xoay ngươi lại còn liếc mắt nhìn Thiên Dao một cái, mới chịu rời đi. Nhưng sau khi hắn đã đi xa, lại tiếp tục quay đầu liếc mắt nhìn lại, vừa vặn thấy bóng dáng nổi bật của Thiên Dao, nhưng chỉ là trong nháy mắt, nàng đã rẽ vào trong viện Kim thị, hắn rốt cuộc cũng không nhìn được nữa. Hắn lập tức chửi về phía trước một tiếng, mắng: Đồ đàn bà thối, dám xem thường ta, chắn chắn sẽ có lúc ngươi phải cầu xin gia.
Lại đây nói chuyện với ta chút đã, không phải nhiều ngày nay ngươi vẫn đang vội vàng sao, sao bây giờ vẫn còn nhàn rỗi đến đây? Hồng Trù dẫn Thiên Dao vào viện, nàng ta cùng nàng ngồi xuống bên hành lang. Bây giờ Kim thị đang tiếp khách ở trong phòng, nàng ta bất quá cũng chỉ lười biếng trộm ra ngoài một chút, không thể đi quá xa.
Sau khi Thiên Dao ngồi xuống, nhìn thoáng qua cửa phòng chính, nhân tiện nói: Ừ, là có chút việc, nhưng cũng không có gì quan trọng, ta có thể ghé lại đây. Xảy ra chút chuyện đến cả hít không khí cũng khó khăn, nhưng sao ngươi lại ra đây? Dường như hôm nay là ngày Tống công tử đến chơi mà, Phu nhân không cho ngươi hầu hạ trước mặt hắn sao?
Có bốn năm nha hoàn trong phòng cũng được chu toàn rồi, các nàng tranh tranh giành giành, ta mơi không thích tranh mặt mũi với các nàng ấy. Hồng Trù cười cười, nói tiếp: Nhưng khách ở đó cũng không phải là Tống công tử, Tống công tử bây giờ vẫn còn chờ lão gia ở thư phòng, lão gia cho mời hắn tới đó.
Thiên Dao sửng sốt, liền hỏi: Vậy người bây giờ đang ở trong phòng là ai?
Nửa tháng trước, chẳng phải Phu nhân có phái Lục quản gia đến Liễu Châu một chuyến sao, nghe nói vừa đi, đã gặp được nhi tử của một vị bằng hữu khuê phòng trước kia của Phu nhân, họ Tưởng. Thật khéo là Lục quản gia lại nhận ra được, vừa vặn vị Công tử kia cũng đang muốn đến đây có việc gì đó, vì thế Tưởng công tử kia liền tự thân đi tới, hôm nay Phu nhân rất vui vẻ.
Thật sự là người quen cũ của Phu nhân sao? Thiên Dao giật mình, Hồng Trù thính tai, nghe lời nàng có chút không đúng, liền xoay qua nhìn nàng một cái, hỏi: Ngươi biết vị Công tử kia sao?
Không có. Thiên Dao lấy lại tinh thần: Ta chỉ có chút bất ngờ, lúc trước làm đương sai của Phu nhân, chưa từng nghe qua Phu nhân nói có ngươi quen ở Liễu Châu.
Hồng Trù cười một cái, liếc mắt nhìn nàng nói: Thân phận ngươi là cái gì, chuyện gì Phu nhân đều phải nói cho ngươi biết sao? Ngươi chỉ còn thiếu lấy tay trát vàng lên mặt mình nữa thôi đấy.
Trong lúc các nàng đang nói chuyện bên ngoài, trong phòng, Kim thị lại đang hỏi Tưởng Tinh Phàm những chuyện xảy ra mấy năm nay.
Sức khỏe nương ngươi sao rồi?
Đa tạ Kim di quan tâm, nương cháu rất tốt, chỉ có điều thân mình người cũng không còn như trước kia nữa. Tưởng Tinh Phàm than nhẹ một tiếng, sau đó lại cười nhẹ: Mấy năm gần đây, nương rất hay nhắc đến Kim di trước mặt cháu, rất nhiều lần dặn dò cháu, bảo tuyệt đối không được vong ân. Lần này nghe nói cháu vào Kinh để thăm Kim di, nương còn muốn đi theo vào nữa, nhưng nương vừa bị một trận phong hàn, cháu sợ thân người không chịu nổi đường dài mệt nhọc, nên đã ngăn cản, chỉ mong Kim di đừng trách.
Cái gì mà trách móc, tình cảm giữa ta với nương ngươi còn cần những thứ này sao? Kim thị lắc lắc đầu, hỏi tiếp: Nhưng nàng bây giờ đã tốt lên được chút nào chưa? Có nặng lắm không?
Người đã khỏi hẳn, nhưng cháu vẫn còn chút lo lắng, liền để người ở nhà tịnh dưỡng nhiều hơn.
Rất tốt, dù sao sức khỏe cũng không còn như lúc trẻ nữa rồi, chăm sóc tỉ mỉ như vậy mới yên tâm. Kim thị nhẹ nhàng thở ra, cười nói: Lần đầu nhìn thấy ngươi, ta rất ngạc nhiên, thật sự là nhận không ra. Nhớ năm đó, ngươi còn chưa có một thân khí chất thanh tao như vậy đâu, nói chuyện cũng hấp ta hấp tấp. Không ngờ bây giờ lại thay đổi lớn như vậy, thời gian hai mươi năm, nháy mắt một cái đã trôi qua, nhìn ngươi, Kim di mới phát giác ra chính mình đã già đi mất rồi.
Thật ra khi cháu vừa thấy Kim di, cháu cũng bất ngờ đến nhảy dựng, chỉ cảm thấy thời gian hai mươi năm qua đi hình như chỉ có tác dụng lên mỗi cháu, sao Kim di một chút biến hóa cũng không có, giống hệt hai mươi năm trước, xinh đẹp tươi trẻ như vậy. Tưởng Tinh Phàm cười, lời ca ngợi liền thốt ra, mặc dù hắn nói trắng ra không chút che dấu nhưng lại ra vẻ rất tự nhiên, khiến người khác nghe cũng cảm thấy chẳng có gì là không ổn. Bây giờ, mặt hắn đã thu hồi lại thần sắc càn rỡ, thay vào đó là sự cung kính, đó là loại cung kính của vãn bối với trưởng bối. Nhìn lời nói cử chỉ của hắn, không một chút kiêu ngạo siểm nịnh, vì vậy khiến người khác nghe lời nói của hắn liền không khỏi cảm thấy tin phục.
Lời ngươi thật khiến Kim di ngượng ngùng, không ngờ ngươi đã trưởng thành vậy rồi mà tính cách ấy vẫn không thay đổi. Kim thị cười, tuy biết đó chỉ là lời nói khách sáo, nhưng lòng vẫn nhịn không được mà hưởng thụ: Nhưng lần này ngươi vào kinh, lại để nương ngươi ở lại với vị phu nhân kia sao? Sau này nếu có cơ hội, thì đưa nương ngươi đến cho Kim di nhìn một chút, năm đó ta và nương ngươi còn nói, một vị Công tử biết làm vui lòng người như vậy, sau này không biết khuê nữ nha ai sẽ có phúc khí này đây.
Khóe miệng Tưởng Tinh Phàm vểnh vểnh lên cao, ánh mắt cụp xuống phía dưới, trong nhất thời khiến người ta có một loại cảm giác hắn như đang cười mà như không cười rất khó hiểu. Đúng lúc Tố Đoạn tiến lên rót nước trà cho hắn, hắn nâng mắt lên nói một câu cảm tạ, Tố Đoạn sửng sốt, mặt đỏ lên, lắc đầu nói không dám nhận,sau đó liền thối lui xuống một bên.
Khiến Kim di thất vọng rồi, nay cháu còn chưa đón dâu. Tưởng Tinh Phàm đưa trà lên môi, nhẹ nhàng thổi một cái, uống xong một hớp mới nói. Khi nói ra lời này, thần sắc hắn mang theo vào phần tùy ý, như việc này căn bản không phải là thứ khiến hắn quan tâm.
Kim thị sửng sốt: Nương ngươi không nóng ruột cho ngươi sao, ngươi nay cũng đã hai mươi sáu rồi, chẳng lẽ danh môn khuê tú ở Đại Cảnh đó, không có một nữ tử nào vừa mắt sao?
Kim di đừng chê cười cháu. Tưởng Tinh Phàm buông chén trà xuống, lắc lắc đầu nói: Thật ra lúc trước từng có một gia đình rất tốt, nhưng vì cháu có việc đi Tây Dương, chuyến đi này, vài năm không thể trở về, không ngờ đã khiến cô nương nhà người ta bị chậm trễ, nên đã lui hôn. Mà cháu cũng chỉ mới trở về năm nay, chuyện ở Tây Dương kia cháu đã bỏ bê cả bốn năm, bởi vậy lần này đến, chuyện cần xử lí cũng không ít, vì thế chuyện này vẫn còn trì hoãn đến bây giờ. Nay ngay cả thời gian đi bồi nương cháu cũng không có, hơn nữa có chuyện lui hôn lúc trước, đoán chừng cũng không có gia môn trong sạch nào dám gả nữ nhi cho cháu.
Chuyện chê cười, thân gia bậc này, tướng mạo bậc này, phỏng chừng bà mối đã đạp cửa đến sắp hỏng mất rồi. Kim thị nói xong, lại liếc mắt sang đánh giá một cái, trong lòng thầm nghĩ, khó trách bà lại cảm thấy cử chỉ của hắn có chút không giống, thì ra là mới đi du lịch ở Tây Dương về. Đánh giá xong, nghĩ nghĩ, liền thở dài: Nhưng ngươi cũng đã trưởng thành, dù không suy nghĩ cho mình thì cũng nên suy nghĩ cho nương ngươi một chút, nàng chỉ có mỗi mình ngươi là nhi tử, từ nhỏ đã xem như bảo bối tâm can, tất cả ta đều thấy ở trong mắt. Nay ngươi cưới thê tử, dù ngày thường quan tâm đến công việc của mình, tốt xấu thì cũng nên có con dâu thay ngươi tẫn hiếu, cũng là một loại an ủi.
Lời dạy của Kim di rất đúng. Tưởng Tinh Phàm cụp tay xuống, cũng kính lên tiếng. Một lát sau, mới ngước mặt lên, trên mặt đã mang theo nụ cười tuấn lãng: Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên mất chính sự, Ngũ Thuận, lấy đồ ra, cho Nhậm phu nhân xem một chút.
Giọng nói hắn vừa dứt, Ngũ Thuận hầu một bên ra hiệu cho một gã sai vặt khác, cầm hòm trong tay, tiến lên trước, nhẹ nhàng đặt trước mặt Kim thị.
/41
|