Thứ được lấy từ trong hộp ra là một pho tượng cao ước chừng một thước, toàn bộ dùng ngà voi điêu khắc thành, đó là mười hai Tiên nữ đang bay múa. Chỉ thấy khuôn mặt mười hai tiên nữ kia trông rất sống động, đường cong cực kỳ tuyệt đẹp, quần áo trang sức trên người cứ như sẽ bay lên nếu người đó động, hơn nữa ngà voi này sáng trắng tinh khiết đồng nhất, làm cho người ta vừa thấy, liền không rời mắt được. Kim thị nhất thời thở dài: Quả thật là trân phẩm khó có được!
Kim di thích là tốt rồi. Tưởng Tinh Phàm cười cười, trên mặt không có gì kiêu ngạo, chỉ có thản nhiên.
Lại mở ra cái hòm thứ hai, lấy ra một bộ cờ vua Tây Dương, đặc biệt là bàn cờ kia là dùng ngọc lưu ly chế tạo mà thành, trắng như ngọc, đen như mực, tinh xảo khéo léo, đối lập rõ ràng, mà trên đầu mỗi một quân cờ, thế nhưng lại đều khảm một viên bảo thạch lớn nhỏ chừng một ngón tay, chỉ thấy lưu quang hơi đổi, cực kỳ lóa mắt! Kim thị thật ra biết thứ này là đồ chơi Tây Dương bên kia truyền tới, tự năm năm trước sau khi đường hàng hải một lần nữa khai thông, mấy thứ này sẽ không tính là hiếm thấy, bất quá bộ cờ vua làm bằng bảo thạch và ngọc lưu ly thì chưa từng gặp qua.
Nguyên bản bà vừa là liếc mắt một cái liền nhìn trúng tượng điêu khắc bằng ngà voi kia, nhưng khi nhìn thấy bộ cờ vua Tây Dương này xong, Kim thị bỗng nhiên nhớ tới lúc trước, Nhậm Tuần từng cùng bà nói qua một câu. Nói răng Tiết đại nhân kia gần nhất tựa hồ say mê cái gì cờ vua Tây Dương, chỉ cần một khi có thời gian nhàn rỗi sẽ tìm người đánh cờ, đáng tiếc hắn đối với thứ đồ chơi Tây Dương này không yêu thích, cũng không hiểu biết, chỉ là vì lấy lòng Tiết đại nhân, đang định khi nào đó sẽ học.
Kim thị chần chờ một chút, theo lý thuyết, đưa biếu thứ này không chừng có thể hợp tâm ý của Tiết đại nhân, chính là... Cũng nói không chính xác trong nhà ông ta đã có thứ đồ tốt kiểu này chưa, còn nữa mọi người đều biết nói Tiết đại nhân rất mê thứ này, bảo không cho phép những người khác đưa quà kiểu này. Còn nếu đưa tượng điêu khắc bằng ngà voi kia, thật ra có chút bảo thủ, ít nhất giá trị là nhìn thấy được, mà đó lại là một kiện trân phẩm... Kim thị nhất thời không quyết định được. Cả hai thứ đều muốn, nhưng nếu đều mua, sợ là rất quý giá ngân lượng sẽ không ít, hay là một lát nữa để lão gia lại đây xem sau đó lại quyết định?
Tưởng Tinh Phàm liếc mắt nhìn Kim thị, rồi cười nói: Hai món lễ vật này kỳ thật là nương của cháu cho cháu đưa tới, mong rằng Kim di trăm ngàn lần đừng khách sáo hãy nhận lấy, bằng không cháu trở về không có cách nào công đạo với nương!
Kim thị sửng sốt, sau đó liền lắc lắc đầu cười nói: Sao có thể làm như thế được chứ, cháu nay là thương nhân, nên biết đi nhất mã về nhất mã. Lại nói những thứ này quý giá như thế, nào có chuyện ta vô duyên vô cớ lấy đi. Lúc trước nếu người của ta phái đi Liễu Châu mà mua đồ ở đó, chắc chắn cũng tốn không ít bạc.
So với ân tình năm đó của Kim di đối với mẹ con cháu, một chút này căn bản không là gì, Kim di lại chối từ, chính là khách khí với nương cháu rồi. Tưởng Tinh Phàm thu lại nét cười, vẻ mặt trịnh trọng nói: Từ nhỏ cháu đã xem Kim di như thân di mà đối đãi, mà hai mươi năm qua, nương cháu, bà một lòng đều nhớ thương ngài. Lần này lại đây, bà cũng dặn đi dặn lại cháu, dù có như thế nào cũng không thể lấy bạc của ngài, nếu không trở về nhất định sẽ đánh đòn cháu. Mà cháu đã lớn từng này rồi, nay nếu lại bị đánh bằng roi, chẳng phải làm cho người ta chê cười, Kim di nhẫn tâm sao!
Kim thị nhìn hắn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, làn da ngăm đen, rõ ràng là thần sắc nghiêm trang, nhưng trong mắt lại hàm chứa vài phần thân thiết cùng ý cười. Hắn nói chuyện ngữ khí còn thực nghiêm túc, nhưng lại không mất đi ôn hòa, không phải giả bộ, quả thật làm cho người ta cảm thấy hắn là thực lòng, nếu lại cự tuyệt, chính là mình không đúng. Không biết vì sao, Kim thị liền nở nụ cười, kiên trì trong lòng không khỏi buông lỏng vài phần, sau đó lại đánh giá nam tử thu hút trước mặt.
Đó là một nam tử có thể khống chế cảm xúc của chính mình, đồng thời cũng có thể chi phối cảm xúc của người khác, hắn có ánh mắt cơ trí, biết như thế nào để thu hồi sự kiêu ngạo của mình, có thể một mình đảm đương một phía, lại thành thục ổn trọng, nhưng cũng không mất đi sự hài hước, lời nói cử chỉ đều không mang theo vẻ thô tục cùng hơi tiền của một thương nhân, thêm vào đó tướng mạo anh tuấn, dáng vẻ đường đường, lại có thân gia bối cảnh như vậy... Quan trọng là, rất hiếu thuận, tâm cũng hướng thiện.
Chỉ là đáng tiếc, Lộ nhi tuổi quá nhỏ, kém hắn quá nhiều. Không hiểu sao, trong lòng Kim thị liền sinh ra một cái ý niệm, khiến bà giật mình. Tưởng Tinh Phàm thấy bà chậm chạp không mở miệng, liền cười nói: Kim di đừng do dự nữa, coi như nể tình cháu đường xa vất vả đưa tới, ngài không nên từ chối. Hơn nữa, những năm gần đây, Kim di cũng có thêm vài vị công tử cùng tiểu thư, chúng ta cũng không từng một lần đưa qua hạ lễ. Nương cháu đến nay lòng vẫn luôn áy náy, nay nương cháu gửi tới hai thứ đồ nhỏ này thật sự là còn tính ít đấy, chứ không phải là Kim di trong lòng thực sự ghét bỏ? Cháu đây lần khác sẽ tìm thứ tốt đến!
Ngươi đứa nhỏ này, thật sự là cái gì cũng bị cháu dành nói hết! Kim thị cười cười, lại liếc mắt một cái nhìn hai kiện lễ vật kia, trong lòng chủ ý đã định, vì thế nhân tiện nói: Coi như ta thua cháu, bất quá Kim di nay có chuyện muốn cầu cháu, hi vọng cháu có thể giúp một chút.
Tưởng Tinh Phàm nở nụ cười: Kim di cứ nói ra, chỉ cần cháu có thể làm được, nhất định sẽ giúp ngài hết sức!
Không nên vội đáp ứng, việc này phải là thực tâm cháu muốn mới được, không thể có một tia miễn cưỡng. Kim thị lắc lắc đầu, trầm mặc một hồi, lại cho nha hoàn trong phòng đều lui ra ngoài, chỉ lưu lại một lão mama đứng đằng sau, tiếp đó mới đưa cái ý niệm mới nãy trong đầu chậm rãi nói ra, nói xong lại bổ sung một câu: Cũng không phải bắt cháu hiện tại phải đáp ứng, nếu cháu cảm thấy khó xử, cháu cứ chủ động nói ra, Kim di sẽ không trách cháu, dù sao việc này, là Kim di yêu cầu có chút quá đáng .
Tưởng Tinh Phàm sau khi nghe xong, trên mặt thật sự không có vẻ khó xử, chỉ là có vài phần kinh ngạc, nghĩ nghĩ liền cười nói: Khó xử hay không không thể nói rõ, chỉ là cháu có chút kinh ngạc, Kim di làm sao có thể...
Nói như vậy, cháu là đáp ứng rồi? Lúc này lại đến phiên Kim thị kinh ngạc, hơn nữa khi thấy hắn đáp ứng nhanh như vậy, trong lòng bà ngược lại sinh ra vài phần bất an, nhưng khi nhìn lại hắn, bà lại cảm thấy chính mình sẽ không nhìn lầm người. Tuy rằng chuyện này quyết định có chút nhanh, nhưng có một số việc, nếu chậm lại thì có khả năng liền mất đi tiên cơ. Còn nữa, bà nói chuyện cũng để lại đường lui, mà trước mắt thời gian cũng còn nhiều, cho dù về sau có biến cố gì, cũng không quá mức lo lắng.
Nếu Kim di trịnh trọng như vậy, chuyện này đối với cháu cũng không phải cái gì khó xử, không có đạo lý sẽ không đáp ứng. Tưởng Tinh Phàm nói xong liền dựa vào lưng ghế phía sau, trong mắt mang theo vài phần nghi hoặc, nhưng cũng khong hỏi ra. Vừa mới nãy hắn đã hỏi qua một lần, nhưng Kim thị rõ ràng là không muốn giải thích nghi hoặc này cho hắn, xuất phát từ tôn kính, hắn liền không nói gì nữa.
Thấy hắn thật sự là đáp ứng rồi, Kim thị nhẹ nhàng thở ra, lại sợ hắn hỏi lại, liền triệu nha hoàn tiến vào thêm nước trà, xong sau mới lại hỏi: Lần này đến kinh, cháu tính ở lại bao lâu? Đã an bài tốt nơi ở lại chưa?
Cháu cũng không biết chính xác nữa, khả năng đợi cho đến cuối năm, thời gian cũng không tính là dài, ở khách sạn là được. Tưởng Tinh Phàm thanh âm vừa dứt, đám nha hoàn vừa mới lui ra ngoài đã nối đuôi nhau mà vào, Hồng Trù cũng đi theo đến, trong tay còn đang cầm một mâm trái cây mới mẻ.
Kim thị nhìn nàng ta, liền hỏi: Vừa mới nãy ta nghe được bên ngoài có tiếng nói chuyện, là ai tới?
Hồng Trù ngẩn ra, không ngờ lỗ tai Kim thị thính như vậy, cười cười nhân tiện nói: Là Thiên Dao ạ, cũng không có chuyện gì, nô tỳ chỉ là cùng nàng nói chuyện vài câu, lúc này mới vừa đi.
Thiên Dao, vậy ngươi kêu nàng tiến vào một chút, vừa vặn ta có việc giao cho nàng. Kim thị phân phó một câu, bên cạnh Tưởng Tinh Phàm đang uống trà, nghe xong lời này, khóe miệng không khỏi giương lên.
Thiên Dao vốn đã đi ra đến sân, không nghĩ tới Hồng Trù lại chạy đến gọi nàng lại. Trong lòng nàng mang theo vài phần nghi hoặc đi vào, chỉ thấy bên trong trang trí xinh đẹp, đồ đạc quý giá bày chung quanh phòng, nhưng nam nhân kia có vẻ càng thu hút ánh mắt của người khác, làm cho người ta muốn xem nhẹ cũng không được. Nàng một đường đi được tới trước mặt Kim thị, đều có thể cảm giác được ánh mắt của hắn nhìn chăm chú vào nàng, mang theo vài phần không chút để ý, nhưng cũng chỉ có nàng mới có thể cảm giác được ánh mắt đó có bao nhiêu làm càn cùng tham lam, giống như muốn quan sát nàng từ đầu đến chân một lần. Thiên Dao cảm thấy nổi giận muốn bộc phát, lại không dám biểu lộ ra ngoài.
Kim di thích là tốt rồi. Tưởng Tinh Phàm cười cười, trên mặt không có gì kiêu ngạo, chỉ có thản nhiên.
Lại mở ra cái hòm thứ hai, lấy ra một bộ cờ vua Tây Dương, đặc biệt là bàn cờ kia là dùng ngọc lưu ly chế tạo mà thành, trắng như ngọc, đen như mực, tinh xảo khéo léo, đối lập rõ ràng, mà trên đầu mỗi một quân cờ, thế nhưng lại đều khảm một viên bảo thạch lớn nhỏ chừng một ngón tay, chỉ thấy lưu quang hơi đổi, cực kỳ lóa mắt! Kim thị thật ra biết thứ này là đồ chơi Tây Dương bên kia truyền tới, tự năm năm trước sau khi đường hàng hải một lần nữa khai thông, mấy thứ này sẽ không tính là hiếm thấy, bất quá bộ cờ vua làm bằng bảo thạch và ngọc lưu ly thì chưa từng gặp qua.
Nguyên bản bà vừa là liếc mắt một cái liền nhìn trúng tượng điêu khắc bằng ngà voi kia, nhưng khi nhìn thấy bộ cờ vua Tây Dương này xong, Kim thị bỗng nhiên nhớ tới lúc trước, Nhậm Tuần từng cùng bà nói qua một câu. Nói răng Tiết đại nhân kia gần nhất tựa hồ say mê cái gì cờ vua Tây Dương, chỉ cần một khi có thời gian nhàn rỗi sẽ tìm người đánh cờ, đáng tiếc hắn đối với thứ đồ chơi Tây Dương này không yêu thích, cũng không hiểu biết, chỉ là vì lấy lòng Tiết đại nhân, đang định khi nào đó sẽ học.
Kim thị chần chờ một chút, theo lý thuyết, đưa biếu thứ này không chừng có thể hợp tâm ý của Tiết đại nhân, chính là... Cũng nói không chính xác trong nhà ông ta đã có thứ đồ tốt kiểu này chưa, còn nữa mọi người đều biết nói Tiết đại nhân rất mê thứ này, bảo không cho phép những người khác đưa quà kiểu này. Còn nếu đưa tượng điêu khắc bằng ngà voi kia, thật ra có chút bảo thủ, ít nhất giá trị là nhìn thấy được, mà đó lại là một kiện trân phẩm... Kim thị nhất thời không quyết định được. Cả hai thứ đều muốn, nhưng nếu đều mua, sợ là rất quý giá ngân lượng sẽ không ít, hay là một lát nữa để lão gia lại đây xem sau đó lại quyết định?
Tưởng Tinh Phàm liếc mắt nhìn Kim thị, rồi cười nói: Hai món lễ vật này kỳ thật là nương của cháu cho cháu đưa tới, mong rằng Kim di trăm ngàn lần đừng khách sáo hãy nhận lấy, bằng không cháu trở về không có cách nào công đạo với nương!
Kim thị sửng sốt, sau đó liền lắc lắc đầu cười nói: Sao có thể làm như thế được chứ, cháu nay là thương nhân, nên biết đi nhất mã về nhất mã. Lại nói những thứ này quý giá như thế, nào có chuyện ta vô duyên vô cớ lấy đi. Lúc trước nếu người của ta phái đi Liễu Châu mà mua đồ ở đó, chắc chắn cũng tốn không ít bạc.
So với ân tình năm đó của Kim di đối với mẹ con cháu, một chút này căn bản không là gì, Kim di lại chối từ, chính là khách khí với nương cháu rồi. Tưởng Tinh Phàm thu lại nét cười, vẻ mặt trịnh trọng nói: Từ nhỏ cháu đã xem Kim di như thân di mà đối đãi, mà hai mươi năm qua, nương cháu, bà một lòng đều nhớ thương ngài. Lần này lại đây, bà cũng dặn đi dặn lại cháu, dù có như thế nào cũng không thể lấy bạc của ngài, nếu không trở về nhất định sẽ đánh đòn cháu. Mà cháu đã lớn từng này rồi, nay nếu lại bị đánh bằng roi, chẳng phải làm cho người ta chê cười, Kim di nhẫn tâm sao!
Kim thị nhìn hắn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, làn da ngăm đen, rõ ràng là thần sắc nghiêm trang, nhưng trong mắt lại hàm chứa vài phần thân thiết cùng ý cười. Hắn nói chuyện ngữ khí còn thực nghiêm túc, nhưng lại không mất đi ôn hòa, không phải giả bộ, quả thật làm cho người ta cảm thấy hắn là thực lòng, nếu lại cự tuyệt, chính là mình không đúng. Không biết vì sao, Kim thị liền nở nụ cười, kiên trì trong lòng không khỏi buông lỏng vài phần, sau đó lại đánh giá nam tử thu hút trước mặt.
Đó là một nam tử có thể khống chế cảm xúc của chính mình, đồng thời cũng có thể chi phối cảm xúc của người khác, hắn có ánh mắt cơ trí, biết như thế nào để thu hồi sự kiêu ngạo của mình, có thể một mình đảm đương một phía, lại thành thục ổn trọng, nhưng cũng không mất đi sự hài hước, lời nói cử chỉ đều không mang theo vẻ thô tục cùng hơi tiền của một thương nhân, thêm vào đó tướng mạo anh tuấn, dáng vẻ đường đường, lại có thân gia bối cảnh như vậy... Quan trọng là, rất hiếu thuận, tâm cũng hướng thiện.
Chỉ là đáng tiếc, Lộ nhi tuổi quá nhỏ, kém hắn quá nhiều. Không hiểu sao, trong lòng Kim thị liền sinh ra một cái ý niệm, khiến bà giật mình. Tưởng Tinh Phàm thấy bà chậm chạp không mở miệng, liền cười nói: Kim di đừng do dự nữa, coi như nể tình cháu đường xa vất vả đưa tới, ngài không nên từ chối. Hơn nữa, những năm gần đây, Kim di cũng có thêm vài vị công tử cùng tiểu thư, chúng ta cũng không từng một lần đưa qua hạ lễ. Nương cháu đến nay lòng vẫn luôn áy náy, nay nương cháu gửi tới hai thứ đồ nhỏ này thật sự là còn tính ít đấy, chứ không phải là Kim di trong lòng thực sự ghét bỏ? Cháu đây lần khác sẽ tìm thứ tốt đến!
Ngươi đứa nhỏ này, thật sự là cái gì cũng bị cháu dành nói hết! Kim thị cười cười, lại liếc mắt một cái nhìn hai kiện lễ vật kia, trong lòng chủ ý đã định, vì thế nhân tiện nói: Coi như ta thua cháu, bất quá Kim di nay có chuyện muốn cầu cháu, hi vọng cháu có thể giúp một chút.
Tưởng Tinh Phàm nở nụ cười: Kim di cứ nói ra, chỉ cần cháu có thể làm được, nhất định sẽ giúp ngài hết sức!
Không nên vội đáp ứng, việc này phải là thực tâm cháu muốn mới được, không thể có một tia miễn cưỡng. Kim thị lắc lắc đầu, trầm mặc một hồi, lại cho nha hoàn trong phòng đều lui ra ngoài, chỉ lưu lại một lão mama đứng đằng sau, tiếp đó mới đưa cái ý niệm mới nãy trong đầu chậm rãi nói ra, nói xong lại bổ sung một câu: Cũng không phải bắt cháu hiện tại phải đáp ứng, nếu cháu cảm thấy khó xử, cháu cứ chủ động nói ra, Kim di sẽ không trách cháu, dù sao việc này, là Kim di yêu cầu có chút quá đáng .
Tưởng Tinh Phàm sau khi nghe xong, trên mặt thật sự không có vẻ khó xử, chỉ là có vài phần kinh ngạc, nghĩ nghĩ liền cười nói: Khó xử hay không không thể nói rõ, chỉ là cháu có chút kinh ngạc, Kim di làm sao có thể...
Nói như vậy, cháu là đáp ứng rồi? Lúc này lại đến phiên Kim thị kinh ngạc, hơn nữa khi thấy hắn đáp ứng nhanh như vậy, trong lòng bà ngược lại sinh ra vài phần bất an, nhưng khi nhìn lại hắn, bà lại cảm thấy chính mình sẽ không nhìn lầm người. Tuy rằng chuyện này quyết định có chút nhanh, nhưng có một số việc, nếu chậm lại thì có khả năng liền mất đi tiên cơ. Còn nữa, bà nói chuyện cũng để lại đường lui, mà trước mắt thời gian cũng còn nhiều, cho dù về sau có biến cố gì, cũng không quá mức lo lắng.
Nếu Kim di trịnh trọng như vậy, chuyện này đối với cháu cũng không phải cái gì khó xử, không có đạo lý sẽ không đáp ứng. Tưởng Tinh Phàm nói xong liền dựa vào lưng ghế phía sau, trong mắt mang theo vài phần nghi hoặc, nhưng cũng khong hỏi ra. Vừa mới nãy hắn đã hỏi qua một lần, nhưng Kim thị rõ ràng là không muốn giải thích nghi hoặc này cho hắn, xuất phát từ tôn kính, hắn liền không nói gì nữa.
Thấy hắn thật sự là đáp ứng rồi, Kim thị nhẹ nhàng thở ra, lại sợ hắn hỏi lại, liền triệu nha hoàn tiến vào thêm nước trà, xong sau mới lại hỏi: Lần này đến kinh, cháu tính ở lại bao lâu? Đã an bài tốt nơi ở lại chưa?
Cháu cũng không biết chính xác nữa, khả năng đợi cho đến cuối năm, thời gian cũng không tính là dài, ở khách sạn là được. Tưởng Tinh Phàm thanh âm vừa dứt, đám nha hoàn vừa mới lui ra ngoài đã nối đuôi nhau mà vào, Hồng Trù cũng đi theo đến, trong tay còn đang cầm một mâm trái cây mới mẻ.
Kim thị nhìn nàng ta, liền hỏi: Vừa mới nãy ta nghe được bên ngoài có tiếng nói chuyện, là ai tới?
Hồng Trù ngẩn ra, không ngờ lỗ tai Kim thị thính như vậy, cười cười nhân tiện nói: Là Thiên Dao ạ, cũng không có chuyện gì, nô tỳ chỉ là cùng nàng nói chuyện vài câu, lúc này mới vừa đi.
Thiên Dao, vậy ngươi kêu nàng tiến vào một chút, vừa vặn ta có việc giao cho nàng. Kim thị phân phó một câu, bên cạnh Tưởng Tinh Phàm đang uống trà, nghe xong lời này, khóe miệng không khỏi giương lên.
Thiên Dao vốn đã đi ra đến sân, không nghĩ tới Hồng Trù lại chạy đến gọi nàng lại. Trong lòng nàng mang theo vài phần nghi hoặc đi vào, chỉ thấy bên trong trang trí xinh đẹp, đồ đạc quý giá bày chung quanh phòng, nhưng nam nhân kia có vẻ càng thu hút ánh mắt của người khác, làm cho người ta muốn xem nhẹ cũng không được. Nàng một đường đi được tới trước mặt Kim thị, đều có thể cảm giác được ánh mắt của hắn nhìn chăm chú vào nàng, mang theo vài phần không chút để ý, nhưng cũng chỉ có nàng mới có thể cảm giác được ánh mắt đó có bao nhiêu làm càn cùng tham lam, giống như muốn quan sát nàng từ đầu đến chân một lần. Thiên Dao cảm thấy nổi giận muốn bộc phát, lại không dám biểu lộ ra ngoài.
/41
|