Chuyện gì thế này… Sao lại trống không?
Như nồi sôi sùng sục bị đổ một muôi nước đá, sôi trào tạm tắt, hơi nước mịt mù.
Giữa mê man hỗn loạn, Mặc Tức ngơ ngác nghĩ:
Tại sao rõ ràng có khách đi vào phòng y, nhưng trong bình lại không có dù chỉ là một miếng bối tệ?
Phải, phải chăng những kẻ đó lăng nhục y, thậm chí cả tiền cũng không trả cho y?
— Vị Hi Hòa quân này, lạnh lùng, nghiêm túc, kỷ luật, hệt như một tòa thành kiên cố vô địch, không gì có thể làm cho tòa thành này đốt khói báo động.
Ngoại trừ Cố Mang.
Từ rất sớm về trước, chỉ cần gặp chuyện liên quan đến Cố Mang, Mặc Tức sẽ kiềm chế không nổi, sẽ trở nên dễ giận, manh động, cáu gắt, thậm chí còn loạn hết trận tuyến, lý trí mất sạch.
Sau này hắn lên làm chủ soái, qua mấy năm vào sinh ra tử, tính tình được rèn giũa ngày càng chững chạc, sắc bén, nhưng chung quy vẫn không thể trói buộc tư tâm của mình. Trước mặt Cố Mang, hắn không phải thống lĩnh số một Trọng Hoa gì nữa, mà chỉ là một thanh niên chẳng thể bình thường hơn, càng lúc càng không kiểm soát được chính mình, càng lúc càng muốn biết hai năm qua Cố Mang sống thế nào.
Tại sao y lại trở nên bình thản đến thế, thậm chí có thể nói là hờ hững? Một người trải qua bao sủng nhục thăng trầm, thật sự có thể ung dung đến vậy sao?
“Thứ lỗ vốn!”
Một tiếng quát giận dữ đột nhiên truyền đến từ bên ngoài, cắt đứt mạch nghĩ của Mặc Tức, tiếp theo là tiếng bước chân càng lúc càng gần của một mụ đàn bà mồm chửi đông đổng.
“Chả làm được trò trống gì, chỉ mẹ nó giỏi chọc khách mất hứng, thằng phản đồ này treo cổ sớm một chút cho lành, thật không hiểu tại sao Vọng Thư quân còn muốn giữ lại cái mạng chó của nó!”
Mặc Tức nhíu mày.
Đây là quản sự của Lạc Mai biệt uyển, Tần ma nương.
Thật lâu về trước, Vọng Thư quân có ý muốn kết giao với hắn, từng phái Tần ma nương chuẩn bị mười giai nhân phong tư khác nhau đưa vào trong quân của hắn. Lúc đó mụ Tần ma nương này còn ba hoa chích chòe khuyên tới khuyên lui, tuy Mặc Tức không giữ người của mụ lại, nhưng hắn vẫn nhớ rõ cái giọng the thé này, phiền đến mức làm hắn đau cả đầu.
“Không biết khóc cũng chẳng biết cười, không biết dỗ dành cũng chẳng biết nũng nịu, lần nào khách rời khỏi phòng nó cũng chửi lão nương sấp mặt.” Mụ ta nổi giận đùng đùng, bóng đã in lên cửa sổ, miệng vẫn tiếp tục mắng: “Đúng là thứ lỗ vốn!”
“… …”
Mặc Tức không ngờ mình lại xui xẻo đến vậy, nếu nói Hi Hòa quân ghé chơi kỹ viện đã là tin tức đủ để trên dưới Trọng Hoa hết hồn, thì việc Hi Hòa quân leo tường lẻn vào kỹ viện càng khiến cả nước Trọng Hoa trố mắt há mồm.
Mà nếu nói Hi Hòa quân leo tường lẻn vào kỹ viện để lật thẻ của đối thủ sống còn, chỉ sợ đô thành Trọng Hoa sẽ bùng nổ mất thôi.
Mặc Tức xoay mặt Cố Mang qua, hơi thở nặng nhọc phả lên má Cố Mang, hạ giọng hỏi: “Ra ngoài bằng đường nào thì được?”
Cố Mang ho khan vài tiếng, thở gấp một hơi: “Có khách ở trong đây, chữ ngoài cửa sẽ đổi màu. Mụ ta không vào đâu.”
Mặc Tức nổi cáu: “Ta có phải khách đâu!”
Cố Mang mở to mắt: “Vậy ngươi…”
Hai người nói qua nói lại, ảnh ngược của Tần ma nương đã nghiêng nghiêng ngả ngả hiện trước cửa. Mắt thấy mụ sắp đẩy cửa vào, Mặc Tức liếc nhanh một vòng, chợt nói với Cố Mang: “Đừng cho mụ ta biết ta ở đây.”
“…”
Cửa mở. Gần như cùng lúc đó, Mặc Tức buông tay nắm Cố Mang, lách mình núp sau tấm bình phong.
Tần ma nương bước vào phòng, tay cầm một tẩu thuốc lào, cặp môi tô son phun một hơi, trong phòng thoáng chốc nồng mùi khói xanh gay mũi.
Cố Mang nhịn không được, khẽ hắt xì một tiếng.
“Mười lần đến phòng của ngươi, mười lần ngươi hết ho rồi sặc, vốn dĩ còn mong ngươi sặc chết cho rồi.” Tần ma nương trợn mắt: “Ai ngờ nuôi ngươi nhiều năm như thế cũng chưa thấy ngươi chết.”
“Cố đại tướng quân.” Mụ ta ngồi xuống trước bàn tròn, hít mạnh vài hơi thuốc lào, nói với giọng chát chúa: “Tháng này chỉ còn ba ngày cuối cùng thôi, phòng khác đừng nói hơn ngàn miếng bối tệ, cho dù đáng ghét tới đâu hay xấu xí cỡ nào, chúng nó cũng biết dựa vào công phu miệng lưỡi và mặt cười đón khách để kiếm đủ tiền cơm cho mình.”
Mụ ta liếc mắt.
“Ngươi nói nghe thử xem?”
“… Không có tiền.”
“Ta biết ngay ngươi không có tiền mà!” Tần ma nương cắn tẩu thuốc: “Được việc thì ít hỏng việc thì nhiều, ngoại trừ bản mặt còn ra hồn, cái khác chả được tích sự gì.”
Cố Mang lại hắt xì tiếng nữa.
“Giả bộ yếu ớt đáng thương cái gì?” Tần ma nương càng nóng máu, lớn giọng quở mắng: “Ngươi tự nhìn lại mình đi, cái bình sứt mẻ của ngươi chứa cái gì? Lão nương nuôi ngươi, quanh năm suốt tháng không lời còn lỗ!”
“…”
“Nếu còn tiếp tục như vậy, cho dù lão nương nể mặt Vọng Thư quân không đụng đến ngươi, ta cũng phải làm thịt con chó mà ngươi nuôi trong sân!”
Lẽ ra Cố Mang im thin thít, vừa nghe mụ đòi giết chó thì vội vàng lên tiếng: “Ta luôn làm theo lời bà nói.”
“Ngươi làm theo quái gì, tưởng lão nương ngốc à?”
“Là bọn họ không cho ta tiền. Ta là…” Cố Mang ngập ngừng nói hai chữ kia ra: “Phản đồ.”
Mặc Tức đứng nghe sau bình phong, tuy hắn nhìn không thấy nét mặt của Cố Mang, song giọng điệu của Cố Mang vẫn bình tĩnh như trước, cứ như đang kể lại một sự thật chẳng có gì to tát, ngay cả một chút áy náy và hổ thẹn cũng không có. Với y mà nói, hai chữ “phản đồ” nghe nhẹ tựa lông hồng.
“Phản đồ không nên đòi tiền.” Cố Mang nói: “Bọn họ nói, ta làm gì cho bọn họ cũng là điều hẳn nên.”
Nhìn từ khe hở bình phong, bóng lưng của Cố Mang trông côi cút mà gầy yếu.
“Ta nợ bọn họ.”
Tần ma nương nghẹn họng một lát rồi gắt giọng: “Đúng, chính thế đấy, ngươi là phản đồ, vậy thì liên quan gì đến lão nương? Ngươi nợ bọn họ, cái này không sai, nhưng lão nương mở chỗ ăn chơi chứ đâu phải nhà từ thiện. Nào có đạo lý chịu lỗ liên tục như thế! Lỗ thì thôi đi, đã vậy lần nào cũng bị đám khách quý đó mắng xối xả!”
“Ta nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, hầu hạ lão gia quý tộc, lão nương không thể chìa tay vòi tiền, toàn phải nhờ các ngươi dụ dỗ đám lão gia đó xì ra. Mặc kệ tiền nhiều hay ít, chí ít cũng phải dụ được một chút chứ, còn ngươi thì sao? Cố đại tướng quân, ngươi dụ được không?”
Cố Mang không đáp, lát sau lại truyền đến tiếng rít càng chói tai của Tần ma nương, tưởng chừng xuyên thủng tầng mây: “Ngươi lườm ta làm gì? Còn cãi cố à?!”
“Ngươi quỳ xuống cho ta!”
Vốn dĩ Mặc Tức cho rằng Cố Mang sẽ không quỳ, chí ít sẽ không quỳ ngay.
Nhưng sự việc lại lần nữa vượt khỏi dự đoán của hắn, Cố Mang như chẳng buồn để ý, cũng chẳng hề cảm thấy có bao nhiêu nhục nhã, thế mà thật sự quỳ xuống trước mặt Tần ma nương.
“…” Mặc Tức chống tay lên vách tường lạnh buốt bên cạnh, tiếng “ong ong” trong tai chính là dòng máu đang cuộn trào.
Không ngờ Cố Mang thật sự…
Chẳng đợi hắn nghĩ xong, một tiếng roi quất thình lình vang lên, rõ ràng là chiến thần từng thống lĩnh thiên quân vạn mã, vậy mà lại bị tiếng quất này làm cho sợ tái mặt, con ngươi co rút, áo mỏng thấm mồ hôi lạnh.
Xuyên qua khe hở của bình phong, Mặc Tức thấy Cố Mang quỳ gối trước mặt Tần ma nương, mụ đàn bà chanh chua kia đứng lên, lòng bàn tay ngưng tụ linh lực, cầm sợi roi đỏ thẫm quất lia lịa lên lưng Cố Mang.
Như muốn trút hết oán giận vì làm ăn lỗ vốn mà chẳng thể phát tiết lên người Cố Mang, mụ ta dùng sức quất hai ba chục cái, cuối cùng mới thở phì phò dừng lại.
Mà từ đầu đến cuối, Cố Mang lại chẳng hé nửa lời, ngay cả kêu rên cũng không có, cứ như không thấy khuất nhục, cũng chẳng thấy đớn đau.
Đánh đủ rồi, Tần ma nương thu roi phép lại, cầm tẩu thuốc hút vài hơi, chờ lồng ngực phập phồng của mình dịu xuống: “Ngươi cũng biết phản đồ còn làm người ta ghê tởm hơn kẻ địch đúng không? Vậy ngươi phải bỏ thêm nhiều sức dỗ bọn họ vui vẻ, để bọn họ ngoan ngoãn xì tiền ra!”
Cố Mang lặp lại lần nữa, dường như định học hiểu chữ này: “Dỗ…”
“Nếu tháng sau vẫn không thu được tiền, không chỉ khách đánh ngươi, ngay cả ta cũng không dễ dàng tha cho ngươi đâu! Ngươi tự suy nghĩ kỹ càng đi!”
Nói xong, Tần ma nương đùng đùng bỏ đi.
Lúc Mặc Tức đi ra, Cố Mang vẫn quỳ gối dưới đất đưa lưng về phía hắn.
Bóng lưng y trông hờ hững đến lạ. Cổ áo rộng rinh, làn da tái nhợt lộ ra từ mép áo, hướng lên trên là cần cổ oằn xuống như mây mù, hướng xuống dưới là những vệt đỏ tươi như tro cháy.
Trên người Cố Mang có quá nhiều điểm đáng ngờ, y quá xa lạ, quá im lặng, quá thờ ơ trước sống chết sủng nhục. Mặc Tức cảm thấy mình có rất nhiều lời muốn hỏi y, nhưng nhìn máu còn đang chậm rãi thấm ra ngoài, cuối cùng bật ra khỏi miệng chỉ là một câu:
“… Vết thương trên người huynh, đều do mụ ta đánh?”
“Không hẳn vậy.” Cố Mang đứng dậy: “Các ngươi tới đây, đa số đều muốn đánh ta.”
“…”
“Mụ ấy là nhiều nhất.”
Cố Mang nói, không nhìn Mặc Tức lấy một cái mà tự đi tới bên chậu nước.
Mặc Tức vừa định hỏi thêm, chỉ thấy Cố Mang cởi áo trong của mình, ném chiếc áo loang lổ máu đó qua một bên, tiếp theo bưng chậu nước xối ào lên người mình.
Tấm lưng của y như yểm bùa chú nào đó, khiến cho Mặc soái bách chiến bách thắng đứng trơ ra tại chỗ.
Trong trí nhớ của Hi Hòa quân, lưng của Cố Mang thẳng tắp, dày rộng, đường nét rắn rỏi như dây cung kéo căng. Trên lưng có rất ít vết sẹo, sẹo của y đa số đều ở mặt trước, chẳng hạn như lồng ngực và eo bụng.
Nhưng lúc này dưới ánh đèn hiu hắt, tấm lưng mà Hi Hòa quân quen thuộc đã hoàn toàn thay đổi, vết roi, vết đao, vết bỏng pháp chú nhạt mờ, hiếm thấy chỗ nào lành lặn, chưa kể những vết trầy rướm máu mà ban nãy bị đánh… nên đau đến cỡ nào.
Vậy mà Cố Mang lại làm như không có gì, tùy tiện xối nước lạnh rửa máu mình, sau đó lấy khăn lông lau qua loa.
Trong lòng Mặc Tức rối như tơ vò, lẽ ra không định nhiều lời, nhưng ánh mắt mãi không thể dời đi.
Hắn nhớ thời còn ở học cung, Cố Mang thở dài bất đắc dĩ nói với mình: “Sư đệ cũng chịu khó quá ha, chân còn nhúc nhích được không? Qua đây, ta dìu đệ về.”
Hắn nhớ tới Cố Mang cưỡi ngựa cầm thương trên sa trường, cùng mình lưng tựa lưng, cười nói: “Lũ quân địch này như chó điên ấy, nếu hôm nay hai ta bỏ mạng, coi bộ không có cô nương xinh đẹp nào bầu bạn rồi, chỉ có ta với đệ thôi, đệ đừng ghét bỏ nha.”
Khi những chuyện xưa lũ lượt trào lên, cổ họng Mặc Tức khô khốc, hắn nuốt một hơi, cuối cùng vẫn buột miệng hỏi: “Kim sang dược của huynh đâu?”
(1) Kim sang dược: Thuốc chuyên trị vết thương do binh khí gây ra.
Ánh mắt Cố Mang hơi ngơ ngác, như thể nghe không hiểu Mặc Tức đang nói gì: “Kim sang dược?”
“Vậy còn băng vải?”
“Băng vải?”
Lúc này Mặc Tức cũng không rõ cảm giác trong lòng mình, là hận hay đau lòng khó tả.
“Chí ít nên có một lọ bột cầm máu chứ.”
Cố Mang dừng tay, quay đầu nhìn hắn, lát sau mới hiểu ý, nhưng chỉ lắc lắc đầu: “Không cần đâu, sẽ lành thôi.”
Sau đó y lại tiếp tục làm như không có gì, xối nước lạnh rửa sạch máu rồi dùng khăn lau loạn xạ, cuối cùng đi tới trước tủ gỗ thấp, lục ra một chiếc áo trong nhăn nhúm, cứ thế tròng lên người mình.
Thấy y tùy tiện như vậy, cảm giác bức bối trong lòng Mặc Tức càng nặng thêm —
Hắn từng gặp rất nhiều tù binh, quật cường có, ngoan ngoãn có, một lòng muốn chết có, bán chủ cầu vinh cũng có.
Nhưng Cố Mang khác hẳn những tù binh mà ngày trước hắn tiếp nhận. Mặc Tức không biết Cố Mang của bây giờ rốt cuộc giống cái gì, trên người Cố Mang không có chút sắc thái nào mà hắn từng quen thuộc, thậm chí chẳng có tí ti cảm xúc của con người.
Không khóc, không hèn, không sợ, không oán.
Thậm chí dường như cũng không đau.
Hồi lâu sau, Mặc Tức hỏi: “Cố Mang, rốt cuộc huynh muốn thế nào.”
Hắn cũng không mong đợi Cố Mang trả lời, chỉ là trong lòng quá bức bối.
Ai ngờ Cố Mang lại đáp trả.
Còn đáp rất thành thật: “Muốn tiền.”
“…”
“Người khác có, ta không có. Không ai cho.”
Nhìn thái độ Cố Mang khi nói chuyện, nhìn dáng vẻ y nặn từng chữ một, cảm giác quái dị trong lòng Mặc Tức ngày càng mãnh liệt.
“Mọi người đều bảo, ta không nên đòi.” Nói đoạn, Cố Mang đưa mắt nhìn mảnh bình vỡ vương vãi dưới đất, sau đó bước qua gom chúng lại, chất lên bàn. Trông y vẫn bình tĩnh như thường, nhưng Mặc Tức từ từ phát hiện rằng, mặt mũi y cứ ngơ ngơ ngáo ngáo, giống như hoang mang không hiểu gì.
Cố Mang quay đầu nhìn hắn: “Ngươi là người đầu tiên cho ta bối tệ.”
Mặc Tức im lặng một lát rồi đáp cứng nhắc: “Tại sao ta cho huynh, trong lòng huynh rõ ràng.”
Cố Mang không trả lời ngay mà quan sát Mặc Tức tới lui mấy lần. Từ lúc Mặc Tức vào phòng tới nay, đây là lần đầu tiên Cố Mang nghiêm túc quan sát hắn chứ không dùng ánh mắt lạnh nhạt xua đuổi khách.
Thế rồi, Cố Mang chìa tay ra.
“Huynh còn muốn nữa?” Mặc Tức nhìn xuống: “Không phải vừa rồi còn định trả ta sao?”
“Muốn.”
Mặc Tức bực bội, để khỏi phải dong dài với y, mắc công chọc mình tức thêm, hắn bèn lấy một miếng bối tệ vàng nữa cho y.
Cố Mang không nói cảm ơn, nhận lấy rồi cúi đầu ngắm nghía thật lâu, đoạn quay sang nhìn chiếc bình vỡ trên bàn. Nghĩ ngợi một hồi, y đi tới trước giường, lục lọi dưới tấm đệm mềm, mò ra một chiếc túi thơm.
Y đang định mở túi thơm cất bối tệ vào, Mặc Tức lại đột nhiên nhận ra điều gì, trong lòng lạnh toát, chợt đứng phắt dậy.
“Chờ đã.”
“…”
“Thứ trong tay huynh là gì?” Giọng hắn trầm thấp mà nguy hiểm, mỗi từ đều chứa đầy nguy cơ, như thể dùng thêm chút sức sẽ bị cắn nát trong miệng hắn.
“Lấy ra đây.”
Là một chiếc túi thơm thêu thùa tinh xảo. Chỉ vàng thêu ngàn dặm mây tía, chỉ bạc thêu vạn dặm non sông, phía dưới khâu hồng thạch mã não, nhìn sơ cũng biết là vật giá trị xa xỉ.
Mặc Tức nhìn chằm chằm chiếc túi thơm kia hồi lâu, lửa giận cuồn cuộn trong lòng, chậm rãi phun ra mấy chữ: “Ai đưa cho huynh.”
Tiểu kịch trường
Mặc Tức: Ai đưa huynh túi thơm?
Cố Mang Mang: Đệ nhìn danh sách nhân vật đoán thử xem ~
Mặc Tức: Bây giờ mới có hai người lên sàn, huynh muốn ta đoán kiểu nào!
Cố Mang Mang (mặt gian ác): Ha ha, em trai, vậy em cứ mang nỗi niềm hoang mang đó, mê man suốt đời đi!
Giới thiệu một chút về Lạc Mai biệt uyển ~ Không phải đặc biệt quan trọng gì, nhét trong truyện sợ dài dòng, nếu hứng thú có thể đọc sơ ha ~
Lạc Mai biệt uyển là địa bàn của Vọng Thư quân, bị giam bên trong hầu hết đều là tù binh nước khác (Cố Mang: Giơ tay, còn em nữa), đúng rồi, còn bạn học Cố Mang nữa. Nơi này chiếm chừng 2000 mét vuông, các loại phương tiện giải trí đều đầy đủ (Mặc Tức: Ê ê ê! Làm gì vậy! Quảng cáo cho Lạc Mai biệt uyển hả?)… Khụ, nói chung xây hoành tá tràng lắm ~
Nơi này chỉ mở cửa phục vụ giới quý tộc, không mang huyết thống quý tộc thì có tiền cũng vô dụng. Do đối tượng phục vụ đặc biệt, ma nương không thể trực tiếp đòi tiền khách, thử nghĩ mà xem, nếu lấy tiền như các thanh lâu bình thường khác, vậy có khả năng sẽ xuất hiện tình huống sau đây — (Quý tộc Giáp: Bộ điên à! Ông đây vào chơi mà mi chặn trước cửa đòi ông trả tiền trước! Không chơi nữa không chơi nữa! Vô duyên!), vì vậy đều dựa vào các tiểu quan kỹ nữ tự dụ họ xì tiền.
Thông thường mà nói, đám quý tộc cũng sẽ trả tiền theo bảng giá (Vọng Thư quân: Ha ha, dù sao cũng là chỗ ta mở, muốn chơi free à? Chờ ta tố cáo ngươi trước mặt Quân thượng nhé?), nhưng mà cũng có ngoại lệ… Chẳng hạn như Cố Mang Mang… = = Phản đồ không xứng lấy tiền ha ha haaaaaaa (Cố Mang: …)
Như nồi sôi sùng sục bị đổ một muôi nước đá, sôi trào tạm tắt, hơi nước mịt mù.
Giữa mê man hỗn loạn, Mặc Tức ngơ ngác nghĩ:
Tại sao rõ ràng có khách đi vào phòng y, nhưng trong bình lại không có dù chỉ là một miếng bối tệ?
Phải, phải chăng những kẻ đó lăng nhục y, thậm chí cả tiền cũng không trả cho y?
— Vị Hi Hòa quân này, lạnh lùng, nghiêm túc, kỷ luật, hệt như một tòa thành kiên cố vô địch, không gì có thể làm cho tòa thành này đốt khói báo động.
Ngoại trừ Cố Mang.
Từ rất sớm về trước, chỉ cần gặp chuyện liên quan đến Cố Mang, Mặc Tức sẽ kiềm chế không nổi, sẽ trở nên dễ giận, manh động, cáu gắt, thậm chí còn loạn hết trận tuyến, lý trí mất sạch.
Sau này hắn lên làm chủ soái, qua mấy năm vào sinh ra tử, tính tình được rèn giũa ngày càng chững chạc, sắc bén, nhưng chung quy vẫn không thể trói buộc tư tâm của mình. Trước mặt Cố Mang, hắn không phải thống lĩnh số một Trọng Hoa gì nữa, mà chỉ là một thanh niên chẳng thể bình thường hơn, càng lúc càng không kiểm soát được chính mình, càng lúc càng muốn biết hai năm qua Cố Mang sống thế nào.
Tại sao y lại trở nên bình thản đến thế, thậm chí có thể nói là hờ hững? Một người trải qua bao sủng nhục thăng trầm, thật sự có thể ung dung đến vậy sao?
“Thứ lỗ vốn!”
Một tiếng quát giận dữ đột nhiên truyền đến từ bên ngoài, cắt đứt mạch nghĩ của Mặc Tức, tiếp theo là tiếng bước chân càng lúc càng gần của một mụ đàn bà mồm chửi đông đổng.
“Chả làm được trò trống gì, chỉ mẹ nó giỏi chọc khách mất hứng, thằng phản đồ này treo cổ sớm một chút cho lành, thật không hiểu tại sao Vọng Thư quân còn muốn giữ lại cái mạng chó của nó!”
Mặc Tức nhíu mày.
Đây là quản sự của Lạc Mai biệt uyển, Tần ma nương.
Thật lâu về trước, Vọng Thư quân có ý muốn kết giao với hắn, từng phái Tần ma nương chuẩn bị mười giai nhân phong tư khác nhau đưa vào trong quân của hắn. Lúc đó mụ Tần ma nương này còn ba hoa chích chòe khuyên tới khuyên lui, tuy Mặc Tức không giữ người của mụ lại, nhưng hắn vẫn nhớ rõ cái giọng the thé này, phiền đến mức làm hắn đau cả đầu.
“Không biết khóc cũng chẳng biết cười, không biết dỗ dành cũng chẳng biết nũng nịu, lần nào khách rời khỏi phòng nó cũng chửi lão nương sấp mặt.” Mụ ta nổi giận đùng đùng, bóng đã in lên cửa sổ, miệng vẫn tiếp tục mắng: “Đúng là thứ lỗ vốn!”
“… …”
Mặc Tức không ngờ mình lại xui xẻo đến vậy, nếu nói Hi Hòa quân ghé chơi kỹ viện đã là tin tức đủ để trên dưới Trọng Hoa hết hồn, thì việc Hi Hòa quân leo tường lẻn vào kỹ viện càng khiến cả nước Trọng Hoa trố mắt há mồm.
Mà nếu nói Hi Hòa quân leo tường lẻn vào kỹ viện để lật thẻ của đối thủ sống còn, chỉ sợ đô thành Trọng Hoa sẽ bùng nổ mất thôi.
Mặc Tức xoay mặt Cố Mang qua, hơi thở nặng nhọc phả lên má Cố Mang, hạ giọng hỏi: “Ra ngoài bằng đường nào thì được?”
Cố Mang ho khan vài tiếng, thở gấp một hơi: “Có khách ở trong đây, chữ ngoài cửa sẽ đổi màu. Mụ ta không vào đâu.”
Mặc Tức nổi cáu: “Ta có phải khách đâu!”
Cố Mang mở to mắt: “Vậy ngươi…”
Hai người nói qua nói lại, ảnh ngược của Tần ma nương đã nghiêng nghiêng ngả ngả hiện trước cửa. Mắt thấy mụ sắp đẩy cửa vào, Mặc Tức liếc nhanh một vòng, chợt nói với Cố Mang: “Đừng cho mụ ta biết ta ở đây.”
“…”
Cửa mở. Gần như cùng lúc đó, Mặc Tức buông tay nắm Cố Mang, lách mình núp sau tấm bình phong.
Tần ma nương bước vào phòng, tay cầm một tẩu thuốc lào, cặp môi tô son phun một hơi, trong phòng thoáng chốc nồng mùi khói xanh gay mũi.
Cố Mang nhịn không được, khẽ hắt xì một tiếng.
“Mười lần đến phòng của ngươi, mười lần ngươi hết ho rồi sặc, vốn dĩ còn mong ngươi sặc chết cho rồi.” Tần ma nương trợn mắt: “Ai ngờ nuôi ngươi nhiều năm như thế cũng chưa thấy ngươi chết.”
“Cố đại tướng quân.” Mụ ta ngồi xuống trước bàn tròn, hít mạnh vài hơi thuốc lào, nói với giọng chát chúa: “Tháng này chỉ còn ba ngày cuối cùng thôi, phòng khác đừng nói hơn ngàn miếng bối tệ, cho dù đáng ghét tới đâu hay xấu xí cỡ nào, chúng nó cũng biết dựa vào công phu miệng lưỡi và mặt cười đón khách để kiếm đủ tiền cơm cho mình.”
Mụ ta liếc mắt.
“Ngươi nói nghe thử xem?”
“… Không có tiền.”
“Ta biết ngay ngươi không có tiền mà!” Tần ma nương cắn tẩu thuốc: “Được việc thì ít hỏng việc thì nhiều, ngoại trừ bản mặt còn ra hồn, cái khác chả được tích sự gì.”
Cố Mang lại hắt xì tiếng nữa.
“Giả bộ yếu ớt đáng thương cái gì?” Tần ma nương càng nóng máu, lớn giọng quở mắng: “Ngươi tự nhìn lại mình đi, cái bình sứt mẻ của ngươi chứa cái gì? Lão nương nuôi ngươi, quanh năm suốt tháng không lời còn lỗ!”
“…”
“Nếu còn tiếp tục như vậy, cho dù lão nương nể mặt Vọng Thư quân không đụng đến ngươi, ta cũng phải làm thịt con chó mà ngươi nuôi trong sân!”
Lẽ ra Cố Mang im thin thít, vừa nghe mụ đòi giết chó thì vội vàng lên tiếng: “Ta luôn làm theo lời bà nói.”
“Ngươi làm theo quái gì, tưởng lão nương ngốc à?”
“Là bọn họ không cho ta tiền. Ta là…” Cố Mang ngập ngừng nói hai chữ kia ra: “Phản đồ.”
Mặc Tức đứng nghe sau bình phong, tuy hắn nhìn không thấy nét mặt của Cố Mang, song giọng điệu của Cố Mang vẫn bình tĩnh như trước, cứ như đang kể lại một sự thật chẳng có gì to tát, ngay cả một chút áy náy và hổ thẹn cũng không có. Với y mà nói, hai chữ “phản đồ” nghe nhẹ tựa lông hồng.
“Phản đồ không nên đòi tiền.” Cố Mang nói: “Bọn họ nói, ta làm gì cho bọn họ cũng là điều hẳn nên.”
Nhìn từ khe hở bình phong, bóng lưng của Cố Mang trông côi cút mà gầy yếu.
“Ta nợ bọn họ.”
Tần ma nương nghẹn họng một lát rồi gắt giọng: “Đúng, chính thế đấy, ngươi là phản đồ, vậy thì liên quan gì đến lão nương? Ngươi nợ bọn họ, cái này không sai, nhưng lão nương mở chỗ ăn chơi chứ đâu phải nhà từ thiện. Nào có đạo lý chịu lỗ liên tục như thế! Lỗ thì thôi đi, đã vậy lần nào cũng bị đám khách quý đó mắng xối xả!”
“Ta nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, hầu hạ lão gia quý tộc, lão nương không thể chìa tay vòi tiền, toàn phải nhờ các ngươi dụ dỗ đám lão gia đó xì ra. Mặc kệ tiền nhiều hay ít, chí ít cũng phải dụ được một chút chứ, còn ngươi thì sao? Cố đại tướng quân, ngươi dụ được không?”
Cố Mang không đáp, lát sau lại truyền đến tiếng rít càng chói tai của Tần ma nương, tưởng chừng xuyên thủng tầng mây: “Ngươi lườm ta làm gì? Còn cãi cố à?!”
“Ngươi quỳ xuống cho ta!”
Vốn dĩ Mặc Tức cho rằng Cố Mang sẽ không quỳ, chí ít sẽ không quỳ ngay.
Nhưng sự việc lại lần nữa vượt khỏi dự đoán của hắn, Cố Mang như chẳng buồn để ý, cũng chẳng hề cảm thấy có bao nhiêu nhục nhã, thế mà thật sự quỳ xuống trước mặt Tần ma nương.
“…” Mặc Tức chống tay lên vách tường lạnh buốt bên cạnh, tiếng “ong ong” trong tai chính là dòng máu đang cuộn trào.
Không ngờ Cố Mang thật sự…
Chẳng đợi hắn nghĩ xong, một tiếng roi quất thình lình vang lên, rõ ràng là chiến thần từng thống lĩnh thiên quân vạn mã, vậy mà lại bị tiếng quất này làm cho sợ tái mặt, con ngươi co rút, áo mỏng thấm mồ hôi lạnh.
Xuyên qua khe hở của bình phong, Mặc Tức thấy Cố Mang quỳ gối trước mặt Tần ma nương, mụ đàn bà chanh chua kia đứng lên, lòng bàn tay ngưng tụ linh lực, cầm sợi roi đỏ thẫm quất lia lịa lên lưng Cố Mang.
Như muốn trút hết oán giận vì làm ăn lỗ vốn mà chẳng thể phát tiết lên người Cố Mang, mụ ta dùng sức quất hai ba chục cái, cuối cùng mới thở phì phò dừng lại.
Mà từ đầu đến cuối, Cố Mang lại chẳng hé nửa lời, ngay cả kêu rên cũng không có, cứ như không thấy khuất nhục, cũng chẳng thấy đớn đau.
Đánh đủ rồi, Tần ma nương thu roi phép lại, cầm tẩu thuốc hút vài hơi, chờ lồng ngực phập phồng của mình dịu xuống: “Ngươi cũng biết phản đồ còn làm người ta ghê tởm hơn kẻ địch đúng không? Vậy ngươi phải bỏ thêm nhiều sức dỗ bọn họ vui vẻ, để bọn họ ngoan ngoãn xì tiền ra!”
Cố Mang lặp lại lần nữa, dường như định học hiểu chữ này: “Dỗ…”
“Nếu tháng sau vẫn không thu được tiền, không chỉ khách đánh ngươi, ngay cả ta cũng không dễ dàng tha cho ngươi đâu! Ngươi tự suy nghĩ kỹ càng đi!”
Nói xong, Tần ma nương đùng đùng bỏ đi.
Lúc Mặc Tức đi ra, Cố Mang vẫn quỳ gối dưới đất đưa lưng về phía hắn.
Bóng lưng y trông hờ hững đến lạ. Cổ áo rộng rinh, làn da tái nhợt lộ ra từ mép áo, hướng lên trên là cần cổ oằn xuống như mây mù, hướng xuống dưới là những vệt đỏ tươi như tro cháy.
Trên người Cố Mang có quá nhiều điểm đáng ngờ, y quá xa lạ, quá im lặng, quá thờ ơ trước sống chết sủng nhục. Mặc Tức cảm thấy mình có rất nhiều lời muốn hỏi y, nhưng nhìn máu còn đang chậm rãi thấm ra ngoài, cuối cùng bật ra khỏi miệng chỉ là một câu:
“… Vết thương trên người huynh, đều do mụ ta đánh?”
“Không hẳn vậy.” Cố Mang đứng dậy: “Các ngươi tới đây, đa số đều muốn đánh ta.”
“…”
“Mụ ấy là nhiều nhất.”
Cố Mang nói, không nhìn Mặc Tức lấy một cái mà tự đi tới bên chậu nước.
Mặc Tức vừa định hỏi thêm, chỉ thấy Cố Mang cởi áo trong của mình, ném chiếc áo loang lổ máu đó qua một bên, tiếp theo bưng chậu nước xối ào lên người mình.
Tấm lưng của y như yểm bùa chú nào đó, khiến cho Mặc soái bách chiến bách thắng đứng trơ ra tại chỗ.
Trong trí nhớ của Hi Hòa quân, lưng của Cố Mang thẳng tắp, dày rộng, đường nét rắn rỏi như dây cung kéo căng. Trên lưng có rất ít vết sẹo, sẹo của y đa số đều ở mặt trước, chẳng hạn như lồng ngực và eo bụng.
Nhưng lúc này dưới ánh đèn hiu hắt, tấm lưng mà Hi Hòa quân quen thuộc đã hoàn toàn thay đổi, vết roi, vết đao, vết bỏng pháp chú nhạt mờ, hiếm thấy chỗ nào lành lặn, chưa kể những vết trầy rướm máu mà ban nãy bị đánh… nên đau đến cỡ nào.
Vậy mà Cố Mang lại làm như không có gì, tùy tiện xối nước lạnh rửa máu mình, sau đó lấy khăn lông lau qua loa.
Trong lòng Mặc Tức rối như tơ vò, lẽ ra không định nhiều lời, nhưng ánh mắt mãi không thể dời đi.
Hắn nhớ thời còn ở học cung, Cố Mang thở dài bất đắc dĩ nói với mình: “Sư đệ cũng chịu khó quá ha, chân còn nhúc nhích được không? Qua đây, ta dìu đệ về.”
Hắn nhớ tới Cố Mang cưỡi ngựa cầm thương trên sa trường, cùng mình lưng tựa lưng, cười nói: “Lũ quân địch này như chó điên ấy, nếu hôm nay hai ta bỏ mạng, coi bộ không có cô nương xinh đẹp nào bầu bạn rồi, chỉ có ta với đệ thôi, đệ đừng ghét bỏ nha.”
Khi những chuyện xưa lũ lượt trào lên, cổ họng Mặc Tức khô khốc, hắn nuốt một hơi, cuối cùng vẫn buột miệng hỏi: “Kim sang dược của huynh đâu?”
(1) Kim sang dược: Thuốc chuyên trị vết thương do binh khí gây ra.
Ánh mắt Cố Mang hơi ngơ ngác, như thể nghe không hiểu Mặc Tức đang nói gì: “Kim sang dược?”
“Vậy còn băng vải?”
“Băng vải?”
Lúc này Mặc Tức cũng không rõ cảm giác trong lòng mình, là hận hay đau lòng khó tả.
“Chí ít nên có một lọ bột cầm máu chứ.”
Cố Mang dừng tay, quay đầu nhìn hắn, lát sau mới hiểu ý, nhưng chỉ lắc lắc đầu: “Không cần đâu, sẽ lành thôi.”
Sau đó y lại tiếp tục làm như không có gì, xối nước lạnh rửa sạch máu rồi dùng khăn lau loạn xạ, cuối cùng đi tới trước tủ gỗ thấp, lục ra một chiếc áo trong nhăn nhúm, cứ thế tròng lên người mình.
Thấy y tùy tiện như vậy, cảm giác bức bối trong lòng Mặc Tức càng nặng thêm —
Hắn từng gặp rất nhiều tù binh, quật cường có, ngoan ngoãn có, một lòng muốn chết có, bán chủ cầu vinh cũng có.
Nhưng Cố Mang khác hẳn những tù binh mà ngày trước hắn tiếp nhận. Mặc Tức không biết Cố Mang của bây giờ rốt cuộc giống cái gì, trên người Cố Mang không có chút sắc thái nào mà hắn từng quen thuộc, thậm chí chẳng có tí ti cảm xúc của con người.
Không khóc, không hèn, không sợ, không oán.
Thậm chí dường như cũng không đau.
Hồi lâu sau, Mặc Tức hỏi: “Cố Mang, rốt cuộc huynh muốn thế nào.”
Hắn cũng không mong đợi Cố Mang trả lời, chỉ là trong lòng quá bức bối.
Ai ngờ Cố Mang lại đáp trả.
Còn đáp rất thành thật: “Muốn tiền.”
“…”
“Người khác có, ta không có. Không ai cho.”
Nhìn thái độ Cố Mang khi nói chuyện, nhìn dáng vẻ y nặn từng chữ một, cảm giác quái dị trong lòng Mặc Tức ngày càng mãnh liệt.
“Mọi người đều bảo, ta không nên đòi.” Nói đoạn, Cố Mang đưa mắt nhìn mảnh bình vỡ vương vãi dưới đất, sau đó bước qua gom chúng lại, chất lên bàn. Trông y vẫn bình tĩnh như thường, nhưng Mặc Tức từ từ phát hiện rằng, mặt mũi y cứ ngơ ngơ ngáo ngáo, giống như hoang mang không hiểu gì.
Cố Mang quay đầu nhìn hắn: “Ngươi là người đầu tiên cho ta bối tệ.”
Mặc Tức im lặng một lát rồi đáp cứng nhắc: “Tại sao ta cho huynh, trong lòng huynh rõ ràng.”
Cố Mang không trả lời ngay mà quan sát Mặc Tức tới lui mấy lần. Từ lúc Mặc Tức vào phòng tới nay, đây là lần đầu tiên Cố Mang nghiêm túc quan sát hắn chứ không dùng ánh mắt lạnh nhạt xua đuổi khách.
Thế rồi, Cố Mang chìa tay ra.
“Huynh còn muốn nữa?” Mặc Tức nhìn xuống: “Không phải vừa rồi còn định trả ta sao?”
“Muốn.”
Mặc Tức bực bội, để khỏi phải dong dài với y, mắc công chọc mình tức thêm, hắn bèn lấy một miếng bối tệ vàng nữa cho y.
Cố Mang không nói cảm ơn, nhận lấy rồi cúi đầu ngắm nghía thật lâu, đoạn quay sang nhìn chiếc bình vỡ trên bàn. Nghĩ ngợi một hồi, y đi tới trước giường, lục lọi dưới tấm đệm mềm, mò ra một chiếc túi thơm.
Y đang định mở túi thơm cất bối tệ vào, Mặc Tức lại đột nhiên nhận ra điều gì, trong lòng lạnh toát, chợt đứng phắt dậy.
“Chờ đã.”
“…”
“Thứ trong tay huynh là gì?” Giọng hắn trầm thấp mà nguy hiểm, mỗi từ đều chứa đầy nguy cơ, như thể dùng thêm chút sức sẽ bị cắn nát trong miệng hắn.
“Lấy ra đây.”
Là một chiếc túi thơm thêu thùa tinh xảo. Chỉ vàng thêu ngàn dặm mây tía, chỉ bạc thêu vạn dặm non sông, phía dưới khâu hồng thạch mã não, nhìn sơ cũng biết là vật giá trị xa xỉ.
Mặc Tức nhìn chằm chằm chiếc túi thơm kia hồi lâu, lửa giận cuồn cuộn trong lòng, chậm rãi phun ra mấy chữ: “Ai đưa cho huynh.”
Tiểu kịch trường
Mặc Tức: Ai đưa huynh túi thơm?
Cố Mang Mang: Đệ nhìn danh sách nhân vật đoán thử xem ~
Mặc Tức: Bây giờ mới có hai người lên sàn, huynh muốn ta đoán kiểu nào!
Cố Mang Mang (mặt gian ác): Ha ha, em trai, vậy em cứ mang nỗi niềm hoang mang đó, mê man suốt đời đi!
Giới thiệu một chút về Lạc Mai biệt uyển ~ Không phải đặc biệt quan trọng gì, nhét trong truyện sợ dài dòng, nếu hứng thú có thể đọc sơ ha ~
Lạc Mai biệt uyển là địa bàn của Vọng Thư quân, bị giam bên trong hầu hết đều là tù binh nước khác (Cố Mang: Giơ tay, còn em nữa), đúng rồi, còn bạn học Cố Mang nữa. Nơi này chiếm chừng 2000 mét vuông, các loại phương tiện giải trí đều đầy đủ (Mặc Tức: Ê ê ê! Làm gì vậy! Quảng cáo cho Lạc Mai biệt uyển hả?)… Khụ, nói chung xây hoành tá tràng lắm ~
Nơi này chỉ mở cửa phục vụ giới quý tộc, không mang huyết thống quý tộc thì có tiền cũng vô dụng. Do đối tượng phục vụ đặc biệt, ma nương không thể trực tiếp đòi tiền khách, thử nghĩ mà xem, nếu lấy tiền như các thanh lâu bình thường khác, vậy có khả năng sẽ xuất hiện tình huống sau đây — (Quý tộc Giáp: Bộ điên à! Ông đây vào chơi mà mi chặn trước cửa đòi ông trả tiền trước! Không chơi nữa không chơi nữa! Vô duyên!), vì vậy đều dựa vào các tiểu quan kỹ nữ tự dụ họ xì tiền.
Thông thường mà nói, đám quý tộc cũng sẽ trả tiền theo bảng giá (Vọng Thư quân: Ha ha, dù sao cũng là chỗ ta mở, muốn chơi free à? Chờ ta tố cáo ngươi trước mặt Quân thượng nhé?), nhưng mà cũng có ngoại lệ… Chẳng hạn như Cố Mang Mang… = = Phản đồ không xứng lấy tiền ha ha haaaaaaa (Cố Mang: …)
/198
|