Mặc Tức nhìn chằm chằm chiếc túi thơm kia hồi lâu, lửa giận cuồn cuộn trong lòng, chậm rãi phun ra mấy chữ: “Ai đưa cho huynh.”
“…”
Dường như cảm nhận được lửa giận trong mắt hắn, Cố Mang ôm túi thơm vào ngực, đặt ngay sát tim mình, sau đó nhả ra hai chữ lạc đề: “Của ta.”
Của y?
Đúng là hoang đường, sa sút đến vậy rồi, trong bình chẳng có lấy một miếng vỏ sò mà mua nổi loại túi gấm này sao?
Mặc Tức sắp giận quá hóa cười.
“Huynh lấy đâu ra tiền.”
“Đổi.”
“… Với ai?”
Nhưng Cố Mang chỉ lặp lại: “Ta đổi.”
Mặc Tức bỗng nhiên nổi nóng: “Huynh lấy cái gì đổi với người ta? Huynh có cái gì chứ? Huynh —”
Nói tới đây chợt dừng lại.
Cố Mang ở chốn tầm hoan mua vui, còn có thể gặp những ai? Có thể lấy cái gì đổi túi thơm này với người khác? Đáp án không cần nói cũng biết, mà hắn lại ngu xuẩn đến mức cố vặn hỏi cho được.
Buồng tim giống như bị giấy nhám chà qua, vừa đau vừa ngứa, Mặc Tức nhắm mắt lại, toan nuốt cơn giận này xuống, nhưng gương mặt thanh nhã thậm chí chẳng giấu được vẻ nghiến răng nghiến lợi.
Cuối cùng như quyết định bỏ cuộc, hắn bỗng chốc mở mắt ra, giọng nói khản đặc đầy nguy hiểm: “Huynh muốn thứ này có ích gì!”
Cố Mang có vẻ cũng chẳng biết túi thơm này có ích gì, y chỉ nắm chặt nó trong tay, lẳng lặng trừng Mặc Tức, không hé một chữ nào.
“Đẹp à?”
“Thích à?”
“Huynh làm ra loại chuyện hoang đường này cũng nên có lý do nhỉ.”
Có lẽ thật sự chịu không nổi Hi Hòa quân thẩm vấn mình như phạm nhân, cuối cùng Cố Mang chậm rãi mở miệng: “Có người cho ta…”
“Chẳng phải huynh nói huynh đổi sao? Đến nước này rồi huynh còn muốn gạt ta?”
“Có người…” Có một thoáng Cố Mang như muốn nói tiếp tục, nhưng không biết cái gì đã khiến y dừng lại. Y cắn môi dưới, cuối cùng vẫn chọn giữ im lặng, mà sự im lặng này như đã phá hủy sợi lý trí cuối cùng của Mặc Tức.
Ánh mắt của hắn như dao nhọn mổ vỏ trai, bỗng dưng trở nên dữ tợn: “Nói tiếp đi.”
Hắn nhìn Cố Mang chòng chọc.
Hẳn vì quá mức phẫn nộ, hoặc vì ánh nến trong phòng quá ảm đạm, Mặc Tức không hề phát hiện biến đổi khác thường trong đồng tử của Cố Mang.
“Tại sao không nói? Trên đời này còn có chuyện mà huynh nói không nên lời sao?” Hầu kết Mặc Tức rung động, từng chữ đều nghiến nát rồi mới nhả ra khỏi khớp hàm: “Huynh nói đi, chuyện hoang đường hơn nữa ta cũng nghe cả rồi. Huynh —”
Cố Mang đột nhiên nói thẳng: “Có người đối xử tốt với ta.”
Quả thật cứ như một gậy phang thẳng vào đầu.
Lần này đến lượt Mặc Tức á khẩu, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc.
Có người đối xử tốt với y?
Nực cười… Ai sẽ đối xử tốt với một tên phản đồ chứ?
Sau đó lập tức nghĩ ra, đúng rồi, lúc trước Cố Mang cần hắn thì miệng mồm ngọt xớt dụ dỗ hắn, bây giờ ở Lạc Mai biệt uyển sống không được tốt, tiếp tục lừa người gạt quỷ dụ dỗ kẻ khác đưa than ngày tuyết cho mình cũng không có gì lạ.
(1) Đưa than ngày tuyết: Giúp đỡ lúc khó khăn.
Chỉ là… Chỉ là…
Mặc Tức giận đến mức trước mắt tối sầm, cả một lúc lâu cũng không nghĩ được gì.
“Tốt… Tốt lắm…” Mặc Tức dừng giây lát, phẫn nộ cùng cực khiến hai mắt hắn đỏ bừng, thật lâu sau mới khàn giọng nói: “Cố Mang, Cố Mang… Huynh thật sự khiến ta nhìn với cặp mắt khác xưa.”
Cố Mang không nói gì, chỉ tựa vào tường nhìn Mặc Tức.
Mặc Tức ngẩng đầu lên, dường như muốn đẩy ngược thứ gì vào hốc mắt, hắn cứ ngửa đầu như thế một hồi, sau đó bỗng đỡ trán cười nhạo: “Ta thật sự không biết nhiều năm như vậy mình chấp nhất cái gì, cũng không biết tối nay mình đến gặp huynh vì gì nữa…”
Hắn càng nghĩ càng đau khổ, càng nghĩ càng căm phẫn, cuối cùng giọng nói cũng trở nên run rẩy, tay chợt đấm mạnh lên vách tường bên người Cố Mang, đốt ngón tay bị xước, thấm ra những vết máu dữ tợn. Ánh đèn đung đưa lay lắt giữa hai người, Mặc Tức đè Cố Mang lên tường, sắc mặt hung ác như thể giây tiếp theo sẽ xé xác y ra.
Hắn nghiến răng: “Cố tướng quân.”
“…”
“Huynh đúng là phúc lớn mạng lớn, tàn tạ vậy rồi mà vẫn luôn có người đối xử tốt với huynh.”
“Ta…”
“Cố Mang!” Một giọng nói đột ngột vang lên, tiếng hét của Tần ma nương như sấm nổ ngoài xa: “Chu công tử tới rồi, ngươi mau thay đồ sạch sẽ hầu hạ công tử thoải mái coi!”
Tiếng la này kéo phăng Mặc Tức về hiện thực, hắn gần như lập tức tỉnh táo lại, tuy lồng ngực vẫn phập phồng kịch liệt, nhưng cuồng nộ mất kiểm soát trong mắt đã bị ghìm lại.
Mặc Tức cúi đầu nhắm mắt, hơi thở nặng nhọc phả bên tai Cố Mang.
Đến khi mở mắt ra, ác thú rục rịch trong lồng đã biến mất, đáy mắt đen láy chỉ còn sót lại chút ướt át, sáng như sao Kim giữa trời đêm.
“Chu công tử?”
“…”
“Là gã cho huynh túi thơm?”
Dường như không tài nào hiểu được oán hận trong lòng Mặc Tức, Cố Mang vẫn im thin thít nhìn hắn, sau đó lắc lắc đầu.
Chu công tử… Chu công tử. Mặc Tức nhủ thầm trong lòng, sau đó sực nhớ ra — Là thằng con thứ nhà họ Chu, hắn biết gã này, xem như là kẻ bụng dạ nham hiểm bậc nhất Đế đô, tài năng có hạn thủ đoạn vô biên.
Hắn nhìn về phía Cố Mang, sắc mặt Cố Mang vẫn bình tĩnh như trước, nhưng lại vô thức vuốt ve một vết sẹo trên cánh tay của mình.
Yên lặng giây lát, Mặc Tức cười lạnh một tiếng như tự ngược: “Sao vậy, cái kẻ đối xử tốt với huynh lại mặc kệ chuyện này à.”
“…” Cố Mang lặng lẽ cất túi thơm, không trả lời.
Mặc Tức im lặng một hồi rồi hỏi tiếp: “Chu công tử cũng là khách quen?”
Cố Mang gật đầu.
Mặc Tức quan sát y, gương mặt anh tuấn ngũ quan góc cạnh như lồng thêm chút ưu tư khác thường. Một lát sau, hắn bật cười: “Lúc trước ta cho rằng huynh đã thay đổi, bây giờ lại cảm thấy huynh vẫn y hệt ngày nào, biết làm đủ trò lấy lòng người khác.”
Nỗi u ám trong mắt hắn càng đậm, tựa như chuyện cũ nặng nề sắp chìm.
“Huynh tự bảo trọng đi.”
Dứt lời, hắn tựa vào bàn tròn đứng phắt dậy, phủ áo choàng rồi bước về phía cửa.
“Ngươi muốn đi?”
Mặc Tức nghiêng nửa mặt đi, lạnh nhạt nói: “Đi chứ. Không cản trở huynh làm ăn.”
“Nhưng mà ta —”
Mặc Tức dừng bước: “Thế nào.”
“Ta đã nhận bối tệ của ngươi…”
Mặc Tức ngừng một lát: “Coi như ta trả lại tình xưa cho huynh.”
Cố Mang nhíu mày ngẩn ngơ: “Tình xưa…”
Mặc dù cảm thấy biểu hiện của Cố Mang rất quái lạ, nhưng thời gian không còn nhiều, chờ Chu công tử lên lầu, hắn muốn đi cũng không được.
Hắn bèn nhìn y lần cuối, đoạn xoay người định đẩy cửa.
Đúng vào lúc này, Cố Mang bỗng nhiên nói một câu: “Ngươi giàu. Có tiền. Ta muốn biết ngươi là ai.”
Tay đã sờ đến mép cửa chợt khựng lại.
Bóng lưng Mặc Tức cứng đờ, lát sau quay phắt đầu hỏi: “… Cái gì.”
“…”
“Ngươi giàu.”
“Câu sau kìa!”
“… Có tiền.”
“Câu sau nữa!”
Bị phản ứng của hắn làm sửng sốt, Cố Mang chần chừ lặp lại: “Ta muốn… biết… ngươi là ai?”
Bên tai như có tiếng thác chảy xiết, trước mắt như có đá rơi xuống vực.
Mặc Tức nín thở ngưng thần, nhìn chằm chằm gương mặt của Cố Mang, con ngươi đen kịt co rút, đáy mắt như có vầng sáng đang rung động.
“Cố Mang.” Tim phổi đều lạnh toát, Mặc Tức cắn răng gằn giọng: “Mẹ nó, huynh chơi ta?”
Cố Mang ngơ ngác: “Ngươi là khách, ngươi trả tiền, không phải ngươi chơi ta sao?”
Ngũ quan của Mặc Tức cũng trở nên vặn vẹo, trong đầu lại hiện lên đủ mọi biểu hiện khác thường của Cố Mang khi nãy nói chuyện, cõi lòng nổi sóng ầm ầm, chấn động đến mức hắn thẫn thờ cả buổi trời.
Thế mà đúng lúc này, cánh cửa phía sau đột nhiên “kẹt” một tiếng.
Giọng nói biếng nhác của một gã đàn ông truyền qua khe cửa: “Cố Mang, Chu ca của ngươi tới ủng hộ việc làm ăn của ngươi, ngươi không biết lăn ra cửa quỳ đón khách à?”
Mặc Tức vội quay đầu lại, nhưng đã muộn mất rồi.
Gã họ Chu khốn nạn vừa lèm bèm vừa loạng choạng bước vào, mí mắt gã giật giật, giương đường nhìn nhập nhèm lên —
Đúng là khổ thân Mặc soái nghiêm trang chính trực, chỉ trong một canh giờ ngắn ngủi lại đụng phải hai tình huống nhọc lòng thế này. Lần trước thôi còn đỡ, lần này lùi không được mà tránh chẳng xong, còn bị hậu bối bắt ngay tại trận.
Mặc Tức vốn đã bị câu “ngươi giàu, có tiền, ta muốn biết ngươi là ai” của Cố Mang làm cho nổ đầu, ngặt nỗi bây giờ hắn chẳng còn tâm trí suy xét kỹ, chỉ đành mắng thầm một tiếng, dứt khoát đẩy Cố Mang lên vách tường, thân hình cao lớn áp lên, một tay chống bên tường, vừa khéo che khuất mặt hai người.
Cố Mang tựa trong ngực hắn mở to mắt: “Ngươi…”
“Im lặng.” Mặc Tức cúi đầu nâng cằm Cố Mang, ngón tay chai sần thô ráp, độ lực không cho phản kháng, tiếp đến hắn xoay mặt qua, cúi người nhích tới gần.
Môi mỏng kề sát môi mềm, hơi thở nóng rực gần trong gang tấc.
Mặc Tức sớm đã không muốn đụng vào tên phản đồ này nữa, thế nên tự khắc sẽ không thật sự hôn Cố Mang, nhưng vì không để người khác nhìn ra điểm khác thường, hắn vẫn kề sát rạt, gần như mũi đụng mũi, môi kề môi, khoảng cách như có như không đó tựa cỏ lau mùa thu, lất phất mang đến những tê dại.
Ban nãy trốn mụ ma nương, Mặc Tức cảm thấy hôm nay mình xúi quẩy lắm rồi, ắt sẽ không còn chuyện nào tồi tệ hơn được nữa.
Hắn quá ngây thơ rồi.
Mặc Tức giữ chặt Cố Mang, dùng giọng trầm đục nói với y: “Đừng lên tiếng.”
Cố Mang bị hắn đè dưới thân, thật ra cũng không nghĩ bậy gì, chỉ là tính áp bách và lực khống chế của Mặc Tức thật sự quá mạnh, giống như núi cao đè cho người ta thở không nổi. Y không muốn làm mình quá khó chịu, vì vậy gần như gật đầu theo bản năng.
“Nhích lại đây.”
Cố Mang nhích lại gần.
Thế là lúc này nhìn từ ngoài cửa, tư thế của hai người trông hệt như đang hôn nhau đắm đuối ái dục triền miên, như thể giây tiếp theo sẽ ôm siết lấy nhau lăn lên giường vậy. Nhìn thấy cảnh tượng kiều diễm thế này, người thường ắt sẽ hốt hoảng kêu một tiếng rồi quay đầu chạy mất.
Nhưng lưu manh và người thường hiển nhiên không giống nhau.
Ban đầu Chu công tử hơi sửng sốt, tiếp theo lùi về sau vài bước, nhìn tấm bản treo trước cửa phòng của Cố Mang, dụi mắt lầm bầm: “Là chữ đen mà, hẳn là không có khách mới đúng chứ…”
Chờ kinh ngạc ban đầu qua đi, gã ta thế mà càng phấn khích hơn, tiếp tục bước vào trong phòng, cười nói: “Ôi chao thật ngại quá, hình như pháp thuật của tấm bản treo ngoài cửa mất linh rồi, ta thật sự không biết trong phòng còn người khác.”
“…”
“Vị huynh đài này, huynh cũng có bản lĩnh thật, Cố đại tướng quân của bọn ta là kẻ cứng cựa nhất Lạc Mai biệt uyển đấy nhé, không ngờ lại bị huynh dụ cho ngoan ngoãn nằm trong ngực huynh mặc huynh hôn, hay là huynh đài dạy cho tại hạ vài chiêu với, để tại hạ cũng chơi được vui tí?”
Nói đoạn, gã cười khà khà.
“Một người vui sao bằng mọi người vui. Chúng ta cùng sướng đi.”
Tiểu kịch trường
Mặc Tức: Rốt cuộc huynh bị sao vậy? Dưới comment có người nói huynh trúng độc.
Cố Mang: Còn gì nữa?
Mặc Tức: Còn nói hồn phách của huynh không được đầy đủ.
Cố Mang: Còn gì nữa?
Mặc Tức: Còn nói huynh trúng phải hoa Bát Khổ Trường Hận (hoa này xuất hiện trong bộ trước của tác giả).
Cố Mang: Còn gì nữa?
Mặc Tức: Còn nói huynh bị hành hạ đến mất trí nhớ.
Cố Mang: Còn gì nữa?
Mặc Tức: Còn có người nghi ngờ huynh giả khùng giả điên.
Cố Mang: Còn gì nữa?
Mặc Tức: Còn… Không phải, rốt cuộc huynh bị sao vậy???
Cố Mang: Trong các câu trên có một câu đúng, mời Mặc sư đệ dùng bút chì 2B tô đen đáp án mà mình cho là đúng vào phiếu trả lời ~ Không được nhìn trộm đáp án của sư huynh!!!
“…”
Dường như cảm nhận được lửa giận trong mắt hắn, Cố Mang ôm túi thơm vào ngực, đặt ngay sát tim mình, sau đó nhả ra hai chữ lạc đề: “Của ta.”
Của y?
Đúng là hoang đường, sa sút đến vậy rồi, trong bình chẳng có lấy một miếng vỏ sò mà mua nổi loại túi gấm này sao?
Mặc Tức sắp giận quá hóa cười.
“Huynh lấy đâu ra tiền.”
“Đổi.”
“… Với ai?”
Nhưng Cố Mang chỉ lặp lại: “Ta đổi.”
Mặc Tức bỗng nhiên nổi nóng: “Huynh lấy cái gì đổi với người ta? Huynh có cái gì chứ? Huynh —”
Nói tới đây chợt dừng lại.
Cố Mang ở chốn tầm hoan mua vui, còn có thể gặp những ai? Có thể lấy cái gì đổi túi thơm này với người khác? Đáp án không cần nói cũng biết, mà hắn lại ngu xuẩn đến mức cố vặn hỏi cho được.
Buồng tim giống như bị giấy nhám chà qua, vừa đau vừa ngứa, Mặc Tức nhắm mắt lại, toan nuốt cơn giận này xuống, nhưng gương mặt thanh nhã thậm chí chẳng giấu được vẻ nghiến răng nghiến lợi.
Cuối cùng như quyết định bỏ cuộc, hắn bỗng chốc mở mắt ra, giọng nói khản đặc đầy nguy hiểm: “Huynh muốn thứ này có ích gì!”
Cố Mang có vẻ cũng chẳng biết túi thơm này có ích gì, y chỉ nắm chặt nó trong tay, lẳng lặng trừng Mặc Tức, không hé một chữ nào.
“Đẹp à?”
“Thích à?”
“Huynh làm ra loại chuyện hoang đường này cũng nên có lý do nhỉ.”
Có lẽ thật sự chịu không nổi Hi Hòa quân thẩm vấn mình như phạm nhân, cuối cùng Cố Mang chậm rãi mở miệng: “Có người cho ta…”
“Chẳng phải huynh nói huynh đổi sao? Đến nước này rồi huynh còn muốn gạt ta?”
“Có người…” Có một thoáng Cố Mang như muốn nói tiếp tục, nhưng không biết cái gì đã khiến y dừng lại. Y cắn môi dưới, cuối cùng vẫn chọn giữ im lặng, mà sự im lặng này như đã phá hủy sợi lý trí cuối cùng của Mặc Tức.
Ánh mắt của hắn như dao nhọn mổ vỏ trai, bỗng dưng trở nên dữ tợn: “Nói tiếp đi.”
Hắn nhìn Cố Mang chòng chọc.
Hẳn vì quá mức phẫn nộ, hoặc vì ánh nến trong phòng quá ảm đạm, Mặc Tức không hề phát hiện biến đổi khác thường trong đồng tử của Cố Mang.
“Tại sao không nói? Trên đời này còn có chuyện mà huynh nói không nên lời sao?” Hầu kết Mặc Tức rung động, từng chữ đều nghiến nát rồi mới nhả ra khỏi khớp hàm: “Huynh nói đi, chuyện hoang đường hơn nữa ta cũng nghe cả rồi. Huynh —”
Cố Mang đột nhiên nói thẳng: “Có người đối xử tốt với ta.”
Quả thật cứ như một gậy phang thẳng vào đầu.
Lần này đến lượt Mặc Tức á khẩu, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc.
Có người đối xử tốt với y?
Nực cười… Ai sẽ đối xử tốt với một tên phản đồ chứ?
Sau đó lập tức nghĩ ra, đúng rồi, lúc trước Cố Mang cần hắn thì miệng mồm ngọt xớt dụ dỗ hắn, bây giờ ở Lạc Mai biệt uyển sống không được tốt, tiếp tục lừa người gạt quỷ dụ dỗ kẻ khác đưa than ngày tuyết cho mình cũng không có gì lạ.
(1) Đưa than ngày tuyết: Giúp đỡ lúc khó khăn.
Chỉ là… Chỉ là…
Mặc Tức giận đến mức trước mắt tối sầm, cả một lúc lâu cũng không nghĩ được gì.
“Tốt… Tốt lắm…” Mặc Tức dừng giây lát, phẫn nộ cùng cực khiến hai mắt hắn đỏ bừng, thật lâu sau mới khàn giọng nói: “Cố Mang, Cố Mang… Huynh thật sự khiến ta nhìn với cặp mắt khác xưa.”
Cố Mang không nói gì, chỉ tựa vào tường nhìn Mặc Tức.
Mặc Tức ngẩng đầu lên, dường như muốn đẩy ngược thứ gì vào hốc mắt, hắn cứ ngửa đầu như thế một hồi, sau đó bỗng đỡ trán cười nhạo: “Ta thật sự không biết nhiều năm như vậy mình chấp nhất cái gì, cũng không biết tối nay mình đến gặp huynh vì gì nữa…”
Hắn càng nghĩ càng đau khổ, càng nghĩ càng căm phẫn, cuối cùng giọng nói cũng trở nên run rẩy, tay chợt đấm mạnh lên vách tường bên người Cố Mang, đốt ngón tay bị xước, thấm ra những vết máu dữ tợn. Ánh đèn đung đưa lay lắt giữa hai người, Mặc Tức đè Cố Mang lên tường, sắc mặt hung ác như thể giây tiếp theo sẽ xé xác y ra.
Hắn nghiến răng: “Cố tướng quân.”
“…”
“Huynh đúng là phúc lớn mạng lớn, tàn tạ vậy rồi mà vẫn luôn có người đối xử tốt với huynh.”
“Ta…”
“Cố Mang!” Một giọng nói đột ngột vang lên, tiếng hét của Tần ma nương như sấm nổ ngoài xa: “Chu công tử tới rồi, ngươi mau thay đồ sạch sẽ hầu hạ công tử thoải mái coi!”
Tiếng la này kéo phăng Mặc Tức về hiện thực, hắn gần như lập tức tỉnh táo lại, tuy lồng ngực vẫn phập phồng kịch liệt, nhưng cuồng nộ mất kiểm soát trong mắt đã bị ghìm lại.
Mặc Tức cúi đầu nhắm mắt, hơi thở nặng nhọc phả bên tai Cố Mang.
Đến khi mở mắt ra, ác thú rục rịch trong lồng đã biến mất, đáy mắt đen láy chỉ còn sót lại chút ướt át, sáng như sao Kim giữa trời đêm.
“Chu công tử?”
“…”
“Là gã cho huynh túi thơm?”
Dường như không tài nào hiểu được oán hận trong lòng Mặc Tức, Cố Mang vẫn im thin thít nhìn hắn, sau đó lắc lắc đầu.
Chu công tử… Chu công tử. Mặc Tức nhủ thầm trong lòng, sau đó sực nhớ ra — Là thằng con thứ nhà họ Chu, hắn biết gã này, xem như là kẻ bụng dạ nham hiểm bậc nhất Đế đô, tài năng có hạn thủ đoạn vô biên.
Hắn nhìn về phía Cố Mang, sắc mặt Cố Mang vẫn bình tĩnh như trước, nhưng lại vô thức vuốt ve một vết sẹo trên cánh tay của mình.
Yên lặng giây lát, Mặc Tức cười lạnh một tiếng như tự ngược: “Sao vậy, cái kẻ đối xử tốt với huynh lại mặc kệ chuyện này à.”
“…” Cố Mang lặng lẽ cất túi thơm, không trả lời.
Mặc Tức im lặng một hồi rồi hỏi tiếp: “Chu công tử cũng là khách quen?”
Cố Mang gật đầu.
Mặc Tức quan sát y, gương mặt anh tuấn ngũ quan góc cạnh như lồng thêm chút ưu tư khác thường. Một lát sau, hắn bật cười: “Lúc trước ta cho rằng huynh đã thay đổi, bây giờ lại cảm thấy huynh vẫn y hệt ngày nào, biết làm đủ trò lấy lòng người khác.”
Nỗi u ám trong mắt hắn càng đậm, tựa như chuyện cũ nặng nề sắp chìm.
“Huynh tự bảo trọng đi.”
Dứt lời, hắn tựa vào bàn tròn đứng phắt dậy, phủ áo choàng rồi bước về phía cửa.
“Ngươi muốn đi?”
Mặc Tức nghiêng nửa mặt đi, lạnh nhạt nói: “Đi chứ. Không cản trở huynh làm ăn.”
“Nhưng mà ta —”
Mặc Tức dừng bước: “Thế nào.”
“Ta đã nhận bối tệ của ngươi…”
Mặc Tức ngừng một lát: “Coi như ta trả lại tình xưa cho huynh.”
Cố Mang nhíu mày ngẩn ngơ: “Tình xưa…”
Mặc dù cảm thấy biểu hiện của Cố Mang rất quái lạ, nhưng thời gian không còn nhiều, chờ Chu công tử lên lầu, hắn muốn đi cũng không được.
Hắn bèn nhìn y lần cuối, đoạn xoay người định đẩy cửa.
Đúng vào lúc này, Cố Mang bỗng nhiên nói một câu: “Ngươi giàu. Có tiền. Ta muốn biết ngươi là ai.”
Tay đã sờ đến mép cửa chợt khựng lại.
Bóng lưng Mặc Tức cứng đờ, lát sau quay phắt đầu hỏi: “… Cái gì.”
“…”
“Ngươi giàu.”
“Câu sau kìa!”
“… Có tiền.”
“Câu sau nữa!”
Bị phản ứng của hắn làm sửng sốt, Cố Mang chần chừ lặp lại: “Ta muốn… biết… ngươi là ai?”
Bên tai như có tiếng thác chảy xiết, trước mắt như có đá rơi xuống vực.
Mặc Tức nín thở ngưng thần, nhìn chằm chằm gương mặt của Cố Mang, con ngươi đen kịt co rút, đáy mắt như có vầng sáng đang rung động.
“Cố Mang.” Tim phổi đều lạnh toát, Mặc Tức cắn răng gằn giọng: “Mẹ nó, huynh chơi ta?”
Cố Mang ngơ ngác: “Ngươi là khách, ngươi trả tiền, không phải ngươi chơi ta sao?”
Ngũ quan của Mặc Tức cũng trở nên vặn vẹo, trong đầu lại hiện lên đủ mọi biểu hiện khác thường của Cố Mang khi nãy nói chuyện, cõi lòng nổi sóng ầm ầm, chấn động đến mức hắn thẫn thờ cả buổi trời.
Thế mà đúng lúc này, cánh cửa phía sau đột nhiên “kẹt” một tiếng.
Giọng nói biếng nhác của một gã đàn ông truyền qua khe cửa: “Cố Mang, Chu ca của ngươi tới ủng hộ việc làm ăn của ngươi, ngươi không biết lăn ra cửa quỳ đón khách à?”
Mặc Tức vội quay đầu lại, nhưng đã muộn mất rồi.
Gã họ Chu khốn nạn vừa lèm bèm vừa loạng choạng bước vào, mí mắt gã giật giật, giương đường nhìn nhập nhèm lên —
Đúng là khổ thân Mặc soái nghiêm trang chính trực, chỉ trong một canh giờ ngắn ngủi lại đụng phải hai tình huống nhọc lòng thế này. Lần trước thôi còn đỡ, lần này lùi không được mà tránh chẳng xong, còn bị hậu bối bắt ngay tại trận.
Mặc Tức vốn đã bị câu “ngươi giàu, có tiền, ta muốn biết ngươi là ai” của Cố Mang làm cho nổ đầu, ngặt nỗi bây giờ hắn chẳng còn tâm trí suy xét kỹ, chỉ đành mắng thầm một tiếng, dứt khoát đẩy Cố Mang lên vách tường, thân hình cao lớn áp lên, một tay chống bên tường, vừa khéo che khuất mặt hai người.
Cố Mang tựa trong ngực hắn mở to mắt: “Ngươi…”
“Im lặng.” Mặc Tức cúi đầu nâng cằm Cố Mang, ngón tay chai sần thô ráp, độ lực không cho phản kháng, tiếp đến hắn xoay mặt qua, cúi người nhích tới gần.
Môi mỏng kề sát môi mềm, hơi thở nóng rực gần trong gang tấc.
Mặc Tức sớm đã không muốn đụng vào tên phản đồ này nữa, thế nên tự khắc sẽ không thật sự hôn Cố Mang, nhưng vì không để người khác nhìn ra điểm khác thường, hắn vẫn kề sát rạt, gần như mũi đụng mũi, môi kề môi, khoảng cách như có như không đó tựa cỏ lau mùa thu, lất phất mang đến những tê dại.
Ban nãy trốn mụ ma nương, Mặc Tức cảm thấy hôm nay mình xúi quẩy lắm rồi, ắt sẽ không còn chuyện nào tồi tệ hơn được nữa.
Hắn quá ngây thơ rồi.
Mặc Tức giữ chặt Cố Mang, dùng giọng trầm đục nói với y: “Đừng lên tiếng.”
Cố Mang bị hắn đè dưới thân, thật ra cũng không nghĩ bậy gì, chỉ là tính áp bách và lực khống chế của Mặc Tức thật sự quá mạnh, giống như núi cao đè cho người ta thở không nổi. Y không muốn làm mình quá khó chịu, vì vậy gần như gật đầu theo bản năng.
“Nhích lại đây.”
Cố Mang nhích lại gần.
Thế là lúc này nhìn từ ngoài cửa, tư thế của hai người trông hệt như đang hôn nhau đắm đuối ái dục triền miên, như thể giây tiếp theo sẽ ôm siết lấy nhau lăn lên giường vậy. Nhìn thấy cảnh tượng kiều diễm thế này, người thường ắt sẽ hốt hoảng kêu một tiếng rồi quay đầu chạy mất.
Nhưng lưu manh và người thường hiển nhiên không giống nhau.
Ban đầu Chu công tử hơi sửng sốt, tiếp theo lùi về sau vài bước, nhìn tấm bản treo trước cửa phòng của Cố Mang, dụi mắt lầm bầm: “Là chữ đen mà, hẳn là không có khách mới đúng chứ…”
Chờ kinh ngạc ban đầu qua đi, gã ta thế mà càng phấn khích hơn, tiếp tục bước vào trong phòng, cười nói: “Ôi chao thật ngại quá, hình như pháp thuật của tấm bản treo ngoài cửa mất linh rồi, ta thật sự không biết trong phòng còn người khác.”
“…”
“Vị huynh đài này, huynh cũng có bản lĩnh thật, Cố đại tướng quân của bọn ta là kẻ cứng cựa nhất Lạc Mai biệt uyển đấy nhé, không ngờ lại bị huynh dụ cho ngoan ngoãn nằm trong ngực huynh mặc huynh hôn, hay là huynh đài dạy cho tại hạ vài chiêu với, để tại hạ cũng chơi được vui tí?”
Nói đoạn, gã cười khà khà.
“Một người vui sao bằng mọi người vui. Chúng ta cùng sướng đi.”
Tiểu kịch trường
Mặc Tức: Rốt cuộc huynh bị sao vậy? Dưới comment có người nói huynh trúng độc.
Cố Mang: Còn gì nữa?
Mặc Tức: Còn nói hồn phách của huynh không được đầy đủ.
Cố Mang: Còn gì nữa?
Mặc Tức: Còn nói huynh trúng phải hoa Bát Khổ Trường Hận (hoa này xuất hiện trong bộ trước của tác giả).
Cố Mang: Còn gì nữa?
Mặc Tức: Còn nói huynh bị hành hạ đến mất trí nhớ.
Cố Mang: Còn gì nữa?
Mặc Tức: Còn có người nghi ngờ huynh giả khùng giả điên.
Cố Mang: Còn gì nữa?
Mặc Tức: Còn… Không phải, rốt cuộc huynh bị sao vậy???
Cố Mang: Trong các câu trên có một câu đúng, mời Mặc sư đệ dùng bút chì 2B tô đen đáp án mà mình cho là đúng vào phiếu trả lời ~ Không được nhìn trộm đáp án của sư huynh!!!
/198
|