Dạ Lam đơ người ra, nàng gắt lên:
-Các người thật quá đáng, có biết là ta mãi mới có buổi tối lãng mạn không??
Hàn Thiên bật cười, chàng đẩy nàng phía sau:
-Nói ít thôi! Lùi ra sau!
Đám bịt mặt liếc hai người:
-Thiếu chủ nhà ta gửi lời hỏi thăm!
Hàn Thiên lừ lên:
-Ta biết!
Đám sát thủ nhìn nhau:
-Lên!
Hàn Thiên rút kiếm, chàng ghé tai nàng:
-Đứng yên ở đây!
Dạ Lam đần mặt, nhìn họ đánh nhau, Dạ Lam dậm chân:
-Để ta giúp huynh!
Rồi nàng vội lao tới:
-Ta muốn thử!
Hàn Thiên vội đẩy ra thì đám người mặc đồ đen lao đến.. Dạ Lam cũng biết võ công, tuy nhiên trong tay nàng không có vũ khí, mà chỉ là một dải khăn dài..... Hàn Thiên liếc qua nàng:
-Xem ra cô nương cũng biết võ nghệ!
Dạ Lam vui vẻ nói:
-Hahaah! Ta đâu phải dạng yếu đuối đâu! Xem đi!
Rồi nàng dùng dải khăn cùng đánh với chàng..... Nhưng tiếc là đám sát thủ vừa đông, cộng thêm dùng kiếm rất sắc, dải khăn của nàng mau chóng bị cắt hết!!!
Hàn Thiên thấy vậy, chàng mau chóng xử lý rồi qua chỗ nàng:
-Không sao chứ!
Dạ Lam gật đầu :
-Không sao!
Đám sát thủ nhìn nhau, vậy là đc rồi, một tên vất lá thư cho chàng, các tên khác thấy vậy lùi đi:
-Đây xem như là ra mắt!
Rồi tay hắn, lấy kiếm vòng lên, chàng tránh đc, nhưng tiếc là những bọn khác đều tiến lên, rắc một dải bột, Hàn Thiên xoay người che cho nàng, tên khác lựa tay, giơ cao dao lên:
-Đành đắc tội!
Hắn lao đến chỗ chàng, Hàn Thiên vốn định phản kháng nhưng tiếc nàng nhanh chân vòng lên:
-Cẩn thận!
Kiếm vụt qua tay nàng, Hàn Thiên đỡ nàng, chàng vung tay
Xoẹt tên cầm dao bị cắt cổ.... Hắn mau chóng ngã xuống... Đám còn lại hoảng sợ, chuồn hết... Dạ Lam cười, nàng vui vẻ nói:
-Ta sợ nhìn thấy máu! Huynh không sao là tốt rồi!
Lý Uy chạy lại:
-Thiếu chủ! Người không sao chứ!
Hàn Thiên lừ lên:
-Khốn khiếp! Kiếm có độc! Mau về phủ!
Mai Mai chạy lại thấy tiểu thư thì hốt hoảng :
-Tiểu thư sao vậy!!!
Dạ Lam lắc lắc đầu :
-Ta không sao!!!
Rồi nàng mau chóng mất dần ý thức..... Hàn Thiên nhíu mày, chàng bế nàng, dùng công lực nhanh nhất về phủ
-Nàng sẽ không sao??
Hồ hôi chàng ướt, khuôn mặt đầy lo lắng.... Đặt nàng xuống giường ,chàng mê mải lấy thuốc:
-Chết tiệt!
Rồi chạy lại chỗ nàng... Chàng cẩn trọng, nâng tay lên:
-Các ngươi lui hêt ra!
Lý Uy gật đầu :
-Dạ!
Rồi kéo Mai Mai ra ngoài...
-Huhuhu! Cô ấy sẽ không sao chứ!
Lý Uy vỗ vai:
-Có thiếu chủ! Cô ấy sẽ không sao! Nhưng sau chuyện này lại hay!
Mai Mai quệt mắt nhìn lên:
-Hay cái đầu huynh! Hay cái gì!
Lý Uy chỉ tay:
-Thấy không!!! Sự lo lắng của thiếu chủ...
Mai Mai tròn mắt :
-Chẳng lẽ.....
Lý Uy gật đầu...
Hàn Thiên nhẹ tay vén tay Áo nàng, chàng cẩn thận bôi thuốc:
-Sao lại không cẩn thận!
Dạ Lam kêu đau, nàng khẽ rụt tay:
-Nhẹ một chút!
Hàn Thiên nhẹ tay, chàng xót xa:
-Cô nương còn đau không??
Dạ Lam mê man, nàng không rõ thực mơ... Mắt mờ mờ
-Huynh quan tâm ta à!
Hàn Thiên cười nhẹ, vuốt tóc nàng:
-Ừ!
Dạ Lam cười nhẹ, nàng nắm chặt tay:
-Ước gì khi tỉnh dậy huynh sẽ quan tâm ta như vậy!! Giấc mơ thật chân thực!!
Hàn Thiên nhẹ nhàng bôi thuốc, nói:
-Nghỉ ngơi đi!
Dạ Lam mau chóng chìm vào giấc ngủ:
-Hàn Thiên! Huynh đừng đi!
-Ta sẽ không đi! Nàng ngủ đi!
Nàng mỉm cười rồi ngủ thiếp đi... Bôi xong chàng nhẹ tay băng bó, nhẹ nhàng, trước nay chưa ân cần với ai như vậy.. Nhưng nàng là ngoại lệ.... Chàng làm nhẹ tay, chăm chú, vì chỉ sợ hơi động nàng sẽ tỉnh:
-Dạ Lam! Ta xin lỗi! Nàng lại chịu khổ rồi!
Chàng nói nhẹ, rất nhẹ, có lẽ chỉ chàng nghe thấy....
Hàn Thiên khép cửa, chàng nói:
-Mai Mai! Chăm sóc nàng ta cho tốt! Ta đi đây! Nên nhớ! Không đc nói là ta đã làm gì!
Mai mai Gật gật :
-Nô tỳ rõ rồi!
Rồi cô nàng mê mẩn chạy vào phòng... Hàn Thiên đập bàn, chàng nói:
-Những kẻ hôm nay là thuộc hạ của Lương Anh!
Lý Uy cúi đầu :
-Thần sơ sót! Thần nên đi cùng người!
Hàn Thiên phủi tay :
-Không trách ngươi! Xem ra hắn định trả thù lần trước! Tên này đúng là nham hiểm!
Lý Uy gật đầu :
-Vậy nên chúng ta...
-Không vội! Ta sẽ xem hắn định viết gì!
Chàng nhẹ nhàng mở lá thư, nhíu mày khe khẽ :
-Hắn thật là có lòng!
Lý Uy ngớ người :
-Dạ! Là sao ạ!
Hàn thiên đưa thư cho anh:
-Đọc rồi tự hiểu!
Lý Uy gật gật đầu.....
-Hỷ sự! Hắn mời ta vậy thật thú vị!
Lý Uy nhíu mày :
-Có vẻ không ổn rồi!
Hàn Thiên lừ lên:
-Ta chắc rằng lần này đi! Không dễ như vậy!
-Ý Người là.... Vậy người đừng đi!
Hàn Thiên nhếch mép:
-Không thể không đi! Hắn đã đích thân mời, mọi thiên hạ đều biết! Rằng ta vs hắn vốn tình địch, mất công mời rồi, nếu k đi thì không phải là không nể mặt sao!
Lý Uy gật đầu :
-Vậy...........
Hàn Thiên nhếch mép:
-Không thể không đi!
Lý Uy giơ tay :
-Thần sẽ hộ tống người!
Hàn Thiên lắc lắc đầu :
-Ngươi ở lại! Nếu ta có gì bất chắc thì nhớ lời ta...
-Thiếu chủ...
-Không cần ns nhiều! Quyết định vậy đi!
Rồi chàng nói:
-Lần này ta đi! Nhớ giữ im lặng. Nhất là Dạ Lam! Không đc nói!
Lý Uy thở dài:
-Thần hiểu rồi!
-Các người thật quá đáng, có biết là ta mãi mới có buổi tối lãng mạn không??
Hàn Thiên bật cười, chàng đẩy nàng phía sau:
-Nói ít thôi! Lùi ra sau!
Đám bịt mặt liếc hai người:
-Thiếu chủ nhà ta gửi lời hỏi thăm!
Hàn Thiên lừ lên:
-Ta biết!
Đám sát thủ nhìn nhau:
-Lên!
Hàn Thiên rút kiếm, chàng ghé tai nàng:
-Đứng yên ở đây!
Dạ Lam đần mặt, nhìn họ đánh nhau, Dạ Lam dậm chân:
-Để ta giúp huynh!
Rồi nàng vội lao tới:
-Ta muốn thử!
Hàn Thiên vội đẩy ra thì đám người mặc đồ đen lao đến.. Dạ Lam cũng biết võ công, tuy nhiên trong tay nàng không có vũ khí, mà chỉ là một dải khăn dài..... Hàn Thiên liếc qua nàng:
-Xem ra cô nương cũng biết võ nghệ!
Dạ Lam vui vẻ nói:
-Hahaah! Ta đâu phải dạng yếu đuối đâu! Xem đi!
Rồi nàng dùng dải khăn cùng đánh với chàng..... Nhưng tiếc là đám sát thủ vừa đông, cộng thêm dùng kiếm rất sắc, dải khăn của nàng mau chóng bị cắt hết!!!
Hàn Thiên thấy vậy, chàng mau chóng xử lý rồi qua chỗ nàng:
-Không sao chứ!
Dạ Lam gật đầu :
-Không sao!
Đám sát thủ nhìn nhau, vậy là đc rồi, một tên vất lá thư cho chàng, các tên khác thấy vậy lùi đi:
-Đây xem như là ra mắt!
Rồi tay hắn, lấy kiếm vòng lên, chàng tránh đc, nhưng tiếc là những bọn khác đều tiến lên, rắc một dải bột, Hàn Thiên xoay người che cho nàng, tên khác lựa tay, giơ cao dao lên:
-Đành đắc tội!
Hắn lao đến chỗ chàng, Hàn Thiên vốn định phản kháng nhưng tiếc nàng nhanh chân vòng lên:
-Cẩn thận!
Kiếm vụt qua tay nàng, Hàn Thiên đỡ nàng, chàng vung tay
Xoẹt tên cầm dao bị cắt cổ.... Hắn mau chóng ngã xuống... Đám còn lại hoảng sợ, chuồn hết... Dạ Lam cười, nàng vui vẻ nói:
-Ta sợ nhìn thấy máu! Huynh không sao là tốt rồi!
Lý Uy chạy lại:
-Thiếu chủ! Người không sao chứ!
Hàn Thiên lừ lên:
-Khốn khiếp! Kiếm có độc! Mau về phủ!
Mai Mai chạy lại thấy tiểu thư thì hốt hoảng :
-Tiểu thư sao vậy!!!
Dạ Lam lắc lắc đầu :
-Ta không sao!!!
Rồi nàng mau chóng mất dần ý thức..... Hàn Thiên nhíu mày, chàng bế nàng, dùng công lực nhanh nhất về phủ
-Nàng sẽ không sao??
Hồ hôi chàng ướt, khuôn mặt đầy lo lắng.... Đặt nàng xuống giường ,chàng mê mải lấy thuốc:
-Chết tiệt!
Rồi chạy lại chỗ nàng... Chàng cẩn trọng, nâng tay lên:
-Các ngươi lui hêt ra!
Lý Uy gật đầu :
-Dạ!
Rồi kéo Mai Mai ra ngoài...
-Huhuhu! Cô ấy sẽ không sao chứ!
Lý Uy vỗ vai:
-Có thiếu chủ! Cô ấy sẽ không sao! Nhưng sau chuyện này lại hay!
Mai Mai quệt mắt nhìn lên:
-Hay cái đầu huynh! Hay cái gì!
Lý Uy chỉ tay:
-Thấy không!!! Sự lo lắng của thiếu chủ...
Mai Mai tròn mắt :
-Chẳng lẽ.....
Lý Uy gật đầu...
Hàn Thiên nhẹ tay vén tay Áo nàng, chàng cẩn thận bôi thuốc:
-Sao lại không cẩn thận!
Dạ Lam kêu đau, nàng khẽ rụt tay:
-Nhẹ một chút!
Hàn Thiên nhẹ tay, chàng xót xa:
-Cô nương còn đau không??
Dạ Lam mê man, nàng không rõ thực mơ... Mắt mờ mờ
-Huynh quan tâm ta à!
Hàn Thiên cười nhẹ, vuốt tóc nàng:
-Ừ!
Dạ Lam cười nhẹ, nàng nắm chặt tay:
-Ước gì khi tỉnh dậy huynh sẽ quan tâm ta như vậy!! Giấc mơ thật chân thực!!
Hàn Thiên nhẹ nhàng bôi thuốc, nói:
-Nghỉ ngơi đi!
Dạ Lam mau chóng chìm vào giấc ngủ:
-Hàn Thiên! Huynh đừng đi!
-Ta sẽ không đi! Nàng ngủ đi!
Nàng mỉm cười rồi ngủ thiếp đi... Bôi xong chàng nhẹ tay băng bó, nhẹ nhàng, trước nay chưa ân cần với ai như vậy.. Nhưng nàng là ngoại lệ.... Chàng làm nhẹ tay, chăm chú, vì chỉ sợ hơi động nàng sẽ tỉnh:
-Dạ Lam! Ta xin lỗi! Nàng lại chịu khổ rồi!
Chàng nói nhẹ, rất nhẹ, có lẽ chỉ chàng nghe thấy....
Hàn Thiên khép cửa, chàng nói:
-Mai Mai! Chăm sóc nàng ta cho tốt! Ta đi đây! Nên nhớ! Không đc nói là ta đã làm gì!
Mai mai Gật gật :
-Nô tỳ rõ rồi!
Rồi cô nàng mê mẩn chạy vào phòng... Hàn Thiên đập bàn, chàng nói:
-Những kẻ hôm nay là thuộc hạ của Lương Anh!
Lý Uy cúi đầu :
-Thần sơ sót! Thần nên đi cùng người!
Hàn Thiên phủi tay :
-Không trách ngươi! Xem ra hắn định trả thù lần trước! Tên này đúng là nham hiểm!
Lý Uy gật đầu :
-Vậy nên chúng ta...
-Không vội! Ta sẽ xem hắn định viết gì!
Chàng nhẹ nhàng mở lá thư, nhíu mày khe khẽ :
-Hắn thật là có lòng!
Lý Uy ngớ người :
-Dạ! Là sao ạ!
Hàn thiên đưa thư cho anh:
-Đọc rồi tự hiểu!
Lý Uy gật gật đầu.....
-Hỷ sự! Hắn mời ta vậy thật thú vị!
Lý Uy nhíu mày :
-Có vẻ không ổn rồi!
Hàn Thiên lừ lên:
-Ta chắc rằng lần này đi! Không dễ như vậy!
-Ý Người là.... Vậy người đừng đi!
Hàn Thiên nhếch mép:
-Không thể không đi! Hắn đã đích thân mời, mọi thiên hạ đều biết! Rằng ta vs hắn vốn tình địch, mất công mời rồi, nếu k đi thì không phải là không nể mặt sao!
Lý Uy gật đầu :
-Vậy...........
Hàn Thiên nhếch mép:
-Không thể không đi!
Lý Uy giơ tay :
-Thần sẽ hộ tống người!
Hàn Thiên lắc lắc đầu :
-Ngươi ở lại! Nếu ta có gì bất chắc thì nhớ lời ta...
-Thiếu chủ...
-Không cần ns nhiều! Quyết định vậy đi!
Rồi chàng nói:
-Lần này ta đi! Nhớ giữ im lặng. Nhất là Dạ Lam! Không đc nói!
Lý Uy thở dài:
-Thần hiểu rồi!
/80
|