Dạ Lam mau chóng vào bàn, ăn ăn ăn, nàng một mạch ăn rồi đến lúc Hàn Thiên vừa bước vào nàng vội uống canh bí rồi đứng lên:
-Ăn vui vẻ nhé!
Hàn Thiên nhíu mày :
-Nàng đi đâu!
Dạ Lam liếm liếm môi:
-Ta đi sửa soạn cho lễ hội!
-Ăn cơm đã! Hàn Thiên bỏ một câu và vẫn nắm chặt cánh tay nàng!
Dạ Lam nhẹ nhàng nói giọng chế giễu:
-Ta ăn rồi thưa Hàn Thiếu chủ! Chứ ngồi ăn nhìn ngài không nuốt nổi!
Quả nhiên chàng cay màu lại... Mai Mai cười trừ nhìn Lý Uy rồi đứng lên:
-Tiểu thư... Ăn rồi ạ!
Hàn Thiên liếc mắt nhìn nàng thấy nàng vênh váo nháy mắt.... Thì buông tay:
-Đừng đi quá xa! Đừng giận ta nữa!
Lý Uy rơi đũa ngơ ngác.......rồi thấy ánh mắt liếc xéo thì cúi đầu nhặt đũa
Dạ Lam lè lưỡi, gương mặt vô cùng đáng yêu:
-Ta.... Còn lâu mới hết giận!
Rồi lon ton chạy ra ngoài.... Lý Uy ghé tai Mai Mai:
-Họ diễn vở lãng mạn giờ sang vở giận dỗi rồi vậy!
Mai Mai lắc đầu :
-Muội sao biết đc!
-Hai ngươi có định ăn cơm không vậy!
Tiếng Hàn Thiên lạnh nhạt lên tiếng.... Cả hai giật mình cúi xuống ăn cơm... Lý Uy nhìn sắc mặt Hàn Thiên.... Rõ là không vui, thôi đừng có động đến băng nữa, e là chạm nhẹ mà cũng bị đóng theo
-Lý Uy! Ngươi tin ta móc mắt ngươi không!
Lý Uy gãi đầu cười cười :
-Hahaha! Ăn cơm! Thần ăn ngay!
Cả không gian im lặng, Mai Mai ngay cả thở cũng k dám thở to, bữa cơm im lặng một cách đáng sợ!
Hàn Thiếu chủ! Bữa cơm này thật khó nuốt!
Dạ Lam vốn định chạy đi đặt trước hoa đăng như lại thấy đóng cửa, có thể tối họ mới mở cửa.... Ai nấy thấy nàng đều vui vẻ cúi chào một câu:
- Hàn Thiếu phu nhân!
Dạ Lam xem như mát dạ, thấy tim như đập nhanh hơn.... Cả Giang Nam đều biết nàng và Hàn Thiên sắp thành thân... Nàng không cho mình cảm giác quá hồi hộp.... Lang thang đi giúp mấy nhà nghèo, cho đồ, giúp đỡ! Lang thang cả ngày đến tối thì thong dong bước vào phủ...
-Các anh tối cũng phải canh sao!
Lính canh cúi đầu :
-Dạ phải!
-Vậy ta mua màn thầu và kẹo hải đường cho các vị này! Nghỉ chút ăn đi!
Lính Canh nhìn nhau:
-Vậy....
-Ăn đi! Hàn Thiên không biết đâu! Huynh ấy chắc chắn trong thư phòng r! Ta không nói, các ngươi cũng im lặng...
-Ta lại lỡ thấy hết rồi!
Hàn Thiên và Lý Uy tiến lại cửa chính... Lính canh sợ hãi cúi đầu, dạ Lam chép miệng:
-Thấy thì sao! Các vị lính canh đã không đc đi lễ hội cũng phải cho họ ở trong phủ ăn uống chứ!
Hàn Thiên nghiêng người nhìn nàng rồi nhìn Lính canh một loạt:
-Vậy sao!
Ai Ai cũng run run không nói gì..... Dạ Lam tiến lại lay lay tay chàng:
-Đc không? Họ đã quá tận tâm với huynh rồi! Hàn Phu quân! Đc không?
Hàn Thiên nhìn nàng mà không khỏi buồn cười thầm.... Mắt nàng mở to chớp chớp ra vẻ hi vọng... Thấy nàng hết giận Hàn Thiên cũng vui lây... Chàng khoanh tay tiến lại, giọng nghiêm túc :
-Các ngươi..... Cầm nó ăn rồi tối nay mở tiệc!
Ai Nấy vui mừng ôm nhau, cúi đầu đa tạ... Dạ Lam nhìn họ mỉm cười nhẹ nhàng, rồi nhìn Hàn Thiên cười tít mắt..... Nàng nhanh nhẹn.... Phát bánh cho họ rồi gật đầu hài lòng..
-Hzzz.... Của ta đâu!
Hàn Thiên chìa tay ra.... Dạ Lam vui vẻ đặt vào tay chàng cái bánh.... Nhìn mọi người ăn vui vẻ... Chàng thấy vui vẻ... Nhưng nghĩ lại... Nàng tự nhiên đi mua bánh cho lính canh lại nói tốt cho họ... Còn chàng?? Hàn Thiên hừ nhẹ, vất cái bánh cho Lý Uy:
-Ngươi ăn đi!
Lý Uy cười trừ nhận lấy.... Ai nấy gật đầu khen ngon miệng.... Chàng thấy không vui dậm chân:
-Ăn đừng quên nhiệm vụ! Ngon lắm à!
Chàng nghiêm mặt nói với mọi người rồi quay sang Lý Uy... Lý Uy đang ăn nhìn lên cười cười :
-Ngon ạ!
-Chỉ là mấy cái thứ bột với mấy cái nhân! Chả ra làm sao!
Rồi cất bước đi vào trong.... Dạ Lam cười trừ nhìn xung quanh:
-Hihi! Các vị cứ thoải mái! Kệ huynh ấy!
Rồi tiến lại Lý Uy khẽ nói :
-Chàng ấy sao thế! Ấm ức gì à!
Lý Uy cười nhẹ khúc khích :
-Haizzzz! Thần nói sao đc nhỉ! Cái này người ta gọi là hiện tượng ghen ăn tức ở!
-Hả! Ai! Chàng ấy! Ghen???
Phiến đá từ đâu đập vào lưng Lý Uy:
-Ngươi Câm miệng lại cho ta!
Tiếng Hàn Thiên vọng lại:
-Nàng bớt nghĩ đi!
Dạ Lam đỏ mặt vội vàng chạy vào.... Theo chàng nhíu nhíu tay:
-Ghen sao! Haha! Huynh ghen với lính canh luôn á! Hahaha! Huynh ghen rồi! Ahahaha! Vui thật đấy!
Hàn Thiên nghe nàng léo nhéo thì mở miệng :
-Nàng vui vậy sao?
-Phải! Ta quá vui luôn! Hạnh phúc nữa!vậy là chàng thừa nhận mình ghen với họ rồi!
-Ta... Ta không có!
-Chàng có! Chàng có!
Hàn Thiên để mặc nàng theo mình... Miệng nhếch một đường hoàn hảo.....
-Rõ ràng là ghen mà sao k thừa nhận đi!
-Không có!
-có Có... Có... Hahaha... Rõ ràng có!
Tại Lương Gia
Tú Tú vội vàng chạy vào chỗ Phương Mĩ:
-Hôm nay lễ Hoa Đăng! Người không đi sao? Bên ngoài náo lắm!
Rồi như biết mình nói sai sai cái gì... Nàng ta im lặng rồi cúi đầu :
-Phu nhân! Em.... Em.... Xin lỗi!
Mĩ Lam Nắm chặt tay cười trừ:
-Không sao! Ta... Ta ổn! Em đi cứ đi đi!
-Người người không sao chứ! Tú Tú thở dài lo lắng
Mĩ Lam lắc đầu:
-Không! Em đi đi!
Lương Anh bước vào rồi phất tay Tú Tú:
-Để ta!
Tú Tú nhìn nàng ta một lần rồi quay đầu ra...
-Mĩ Lam! Sao không thắp đèn! Nàng thích bóng tối vậy sao!
Không tiếng trả lời
Lương Anh cẩn trọng thắp đèn...
-Sao nàng lại quay lưng với ta... Ta đang nói với nàng mà..... nàng... Sao vậy!
Quay nàng ta lại thấy nàng ta khóc ướt cả má..
-Ơ.. Ơ... Ta.... Xin lỗi...!
Mĩ Lam mím chặt môi :
-Ta.... Ta... Không thể đi lễ Hoa Đăng!
Lương Anh nhìn lên... Lễ Hoa Đăng.... Phải hôm nay là lễ hoa đa đăng ngày người ta vui vẻ thả đèn lồng thì với hai người lại là thảm cảnh..... Đúng vào hôm Lý gia xảy ra chuyện, Lý phủ đông đủ họ hàng ăn lễ hoa đăng bị thiêu rụi thành tro tàn do các chất dễ cháy trong đã bùng phát.....Ngày màu đỏ với sự vui mừng nhưng với nàng Mĩ Lam lại là màu đỏ của lửa, của âm thanh kêu gào... Là ngày lỡ hẹn giữa hai người... Còn với Lương Anh lại trở thành ngày tang tóc của Lương Lão gia... Do bị phản bội mà ông phát bệnh mà chết.... Vì vậy Lương Phủ hôm nay không màu đỏ rực mà chỉ màu trắng nhẹ nhàng, không khí không náo nhiệt....
-Lương Anh... Ta.... Vẫn không thể quên đc ngày thê thảm đó! Cả dòng họ Lý ta đều bị thiêu rụi!
Lương Anh kéo nàng ta vào lòng vuốt ve đầu:
-Ngày đó! Cha ta bị phản bội mà bị hại chết! Ta may đc quản gia đưa đi!
Mĩ Lam nhìn lên.... Lương Anh ánh mắt u buồn, giọt nước mắt trên má lăn xuống:
-Huynh... Không sao chứ!
Lương Anh cười nhẹ:
-Con người ta cũng là do họ ép ,nếu ta không mạnh mẽ mỉm cười, độc ác thì sao có thể tồn tại! MĨ lam! Chúng ta đều giống nhau! Đều có bi kịch! Ta biết ta không thể có nỗi đau hơn nàng nhưng ta cũng k nhẹ nhàng gì!
-Huhuhuhu! LƯƠNG anh! Ta.... Ta cũng vậy! Ta không thể trước mặt người khác khóc đc! Ta còn trọng trách còn trách nhiệm!Có khóc chỉ khóc trước mắt huynh!
Lương Anh để nàng tựa vào ngực lau nước mắt nàng nhẹ nhàng :
-Ta biết! Mọi năm ngày này nàng đều nhốt mình trong phòng! Nhưng đừng sống mãi trong quá khứ! Nghe ta! Ra ngoài... Đc không?
Mĩ Lam bám chặt vào Hắn lắc lắc.. Lương Anh cầm tay nàng ta, dịu dàng :
-Chúng ta không đi thưởng thức mà là cầu nguyện cho người thân! Đc không? Để họ sớm lên thiên đường!
Quả nhiên Mĩ Lam nhẹ gật đầu :
-Đc!
-Ăn vui vẻ nhé!
Hàn Thiên nhíu mày :
-Nàng đi đâu!
Dạ Lam liếm liếm môi:
-Ta đi sửa soạn cho lễ hội!
-Ăn cơm đã! Hàn Thiên bỏ một câu và vẫn nắm chặt cánh tay nàng!
Dạ Lam nhẹ nhàng nói giọng chế giễu:
-Ta ăn rồi thưa Hàn Thiếu chủ! Chứ ngồi ăn nhìn ngài không nuốt nổi!
Quả nhiên chàng cay màu lại... Mai Mai cười trừ nhìn Lý Uy rồi đứng lên:
-Tiểu thư... Ăn rồi ạ!
Hàn Thiên liếc mắt nhìn nàng thấy nàng vênh váo nháy mắt.... Thì buông tay:
-Đừng đi quá xa! Đừng giận ta nữa!
Lý Uy rơi đũa ngơ ngác.......rồi thấy ánh mắt liếc xéo thì cúi đầu nhặt đũa
Dạ Lam lè lưỡi, gương mặt vô cùng đáng yêu:
-Ta.... Còn lâu mới hết giận!
Rồi lon ton chạy ra ngoài.... Lý Uy ghé tai Mai Mai:
-Họ diễn vở lãng mạn giờ sang vở giận dỗi rồi vậy!
Mai Mai lắc đầu :
-Muội sao biết đc!
-Hai ngươi có định ăn cơm không vậy!
Tiếng Hàn Thiên lạnh nhạt lên tiếng.... Cả hai giật mình cúi xuống ăn cơm... Lý Uy nhìn sắc mặt Hàn Thiên.... Rõ là không vui, thôi đừng có động đến băng nữa, e là chạm nhẹ mà cũng bị đóng theo
-Lý Uy! Ngươi tin ta móc mắt ngươi không!
Lý Uy gãi đầu cười cười :
-Hahaha! Ăn cơm! Thần ăn ngay!
Cả không gian im lặng, Mai Mai ngay cả thở cũng k dám thở to, bữa cơm im lặng một cách đáng sợ!
Hàn Thiếu chủ! Bữa cơm này thật khó nuốt!
Dạ Lam vốn định chạy đi đặt trước hoa đăng như lại thấy đóng cửa, có thể tối họ mới mở cửa.... Ai nấy thấy nàng đều vui vẻ cúi chào một câu:
- Hàn Thiếu phu nhân!
Dạ Lam xem như mát dạ, thấy tim như đập nhanh hơn.... Cả Giang Nam đều biết nàng và Hàn Thiên sắp thành thân... Nàng không cho mình cảm giác quá hồi hộp.... Lang thang đi giúp mấy nhà nghèo, cho đồ, giúp đỡ! Lang thang cả ngày đến tối thì thong dong bước vào phủ...
-Các anh tối cũng phải canh sao!
Lính canh cúi đầu :
-Dạ phải!
-Vậy ta mua màn thầu và kẹo hải đường cho các vị này! Nghỉ chút ăn đi!
Lính Canh nhìn nhau:
-Vậy....
-Ăn đi! Hàn Thiên không biết đâu! Huynh ấy chắc chắn trong thư phòng r! Ta không nói, các ngươi cũng im lặng...
-Ta lại lỡ thấy hết rồi!
Hàn Thiên và Lý Uy tiến lại cửa chính... Lính canh sợ hãi cúi đầu, dạ Lam chép miệng:
-Thấy thì sao! Các vị lính canh đã không đc đi lễ hội cũng phải cho họ ở trong phủ ăn uống chứ!
Hàn Thiên nghiêng người nhìn nàng rồi nhìn Lính canh một loạt:
-Vậy sao!
Ai Ai cũng run run không nói gì..... Dạ Lam tiến lại lay lay tay chàng:
-Đc không? Họ đã quá tận tâm với huynh rồi! Hàn Phu quân! Đc không?
Hàn Thiên nhìn nàng mà không khỏi buồn cười thầm.... Mắt nàng mở to chớp chớp ra vẻ hi vọng... Thấy nàng hết giận Hàn Thiên cũng vui lây... Chàng khoanh tay tiến lại, giọng nghiêm túc :
-Các ngươi..... Cầm nó ăn rồi tối nay mở tiệc!
Ai Nấy vui mừng ôm nhau, cúi đầu đa tạ... Dạ Lam nhìn họ mỉm cười nhẹ nhàng, rồi nhìn Hàn Thiên cười tít mắt..... Nàng nhanh nhẹn.... Phát bánh cho họ rồi gật đầu hài lòng..
-Hzzz.... Của ta đâu!
Hàn Thiên chìa tay ra.... Dạ Lam vui vẻ đặt vào tay chàng cái bánh.... Nhìn mọi người ăn vui vẻ... Chàng thấy vui vẻ... Nhưng nghĩ lại... Nàng tự nhiên đi mua bánh cho lính canh lại nói tốt cho họ... Còn chàng?? Hàn Thiên hừ nhẹ, vất cái bánh cho Lý Uy:
-Ngươi ăn đi!
Lý Uy cười trừ nhận lấy.... Ai nấy gật đầu khen ngon miệng.... Chàng thấy không vui dậm chân:
-Ăn đừng quên nhiệm vụ! Ngon lắm à!
Chàng nghiêm mặt nói với mọi người rồi quay sang Lý Uy... Lý Uy đang ăn nhìn lên cười cười :
-Ngon ạ!
-Chỉ là mấy cái thứ bột với mấy cái nhân! Chả ra làm sao!
Rồi cất bước đi vào trong.... Dạ Lam cười trừ nhìn xung quanh:
-Hihi! Các vị cứ thoải mái! Kệ huynh ấy!
Rồi tiến lại Lý Uy khẽ nói :
-Chàng ấy sao thế! Ấm ức gì à!
Lý Uy cười nhẹ khúc khích :
-Haizzzz! Thần nói sao đc nhỉ! Cái này người ta gọi là hiện tượng ghen ăn tức ở!
-Hả! Ai! Chàng ấy! Ghen???
Phiến đá từ đâu đập vào lưng Lý Uy:
-Ngươi Câm miệng lại cho ta!
Tiếng Hàn Thiên vọng lại:
-Nàng bớt nghĩ đi!
Dạ Lam đỏ mặt vội vàng chạy vào.... Theo chàng nhíu nhíu tay:
-Ghen sao! Haha! Huynh ghen với lính canh luôn á! Hahaha! Huynh ghen rồi! Ahahaha! Vui thật đấy!
Hàn Thiên nghe nàng léo nhéo thì mở miệng :
-Nàng vui vậy sao?
-Phải! Ta quá vui luôn! Hạnh phúc nữa!vậy là chàng thừa nhận mình ghen với họ rồi!
-Ta... Ta không có!
-Chàng có! Chàng có!
Hàn Thiên để mặc nàng theo mình... Miệng nhếch một đường hoàn hảo.....
-Rõ ràng là ghen mà sao k thừa nhận đi!
-Không có!
-có Có... Có... Hahaha... Rõ ràng có!
Tại Lương Gia
Tú Tú vội vàng chạy vào chỗ Phương Mĩ:
-Hôm nay lễ Hoa Đăng! Người không đi sao? Bên ngoài náo lắm!
Rồi như biết mình nói sai sai cái gì... Nàng ta im lặng rồi cúi đầu :
-Phu nhân! Em.... Em.... Xin lỗi!
Mĩ Lam Nắm chặt tay cười trừ:
-Không sao! Ta... Ta ổn! Em đi cứ đi đi!
-Người người không sao chứ! Tú Tú thở dài lo lắng
Mĩ Lam lắc đầu:
-Không! Em đi đi!
Lương Anh bước vào rồi phất tay Tú Tú:
-Để ta!
Tú Tú nhìn nàng ta một lần rồi quay đầu ra...
-Mĩ Lam! Sao không thắp đèn! Nàng thích bóng tối vậy sao!
Không tiếng trả lời
Lương Anh cẩn trọng thắp đèn...
-Sao nàng lại quay lưng với ta... Ta đang nói với nàng mà..... nàng... Sao vậy!
Quay nàng ta lại thấy nàng ta khóc ướt cả má..
-Ơ.. Ơ... Ta.... Xin lỗi...!
Mĩ Lam mím chặt môi :
-Ta.... Ta... Không thể đi lễ Hoa Đăng!
Lương Anh nhìn lên... Lễ Hoa Đăng.... Phải hôm nay là lễ hoa đa đăng ngày người ta vui vẻ thả đèn lồng thì với hai người lại là thảm cảnh..... Đúng vào hôm Lý gia xảy ra chuyện, Lý phủ đông đủ họ hàng ăn lễ hoa đăng bị thiêu rụi thành tro tàn do các chất dễ cháy trong đã bùng phát.....Ngày màu đỏ với sự vui mừng nhưng với nàng Mĩ Lam lại là màu đỏ của lửa, của âm thanh kêu gào... Là ngày lỡ hẹn giữa hai người... Còn với Lương Anh lại trở thành ngày tang tóc của Lương Lão gia... Do bị phản bội mà ông phát bệnh mà chết.... Vì vậy Lương Phủ hôm nay không màu đỏ rực mà chỉ màu trắng nhẹ nhàng, không khí không náo nhiệt....
-Lương Anh... Ta.... Vẫn không thể quên đc ngày thê thảm đó! Cả dòng họ Lý ta đều bị thiêu rụi!
Lương Anh kéo nàng ta vào lòng vuốt ve đầu:
-Ngày đó! Cha ta bị phản bội mà bị hại chết! Ta may đc quản gia đưa đi!
Mĩ Lam nhìn lên.... Lương Anh ánh mắt u buồn, giọt nước mắt trên má lăn xuống:
-Huynh... Không sao chứ!
Lương Anh cười nhẹ:
-Con người ta cũng là do họ ép ,nếu ta không mạnh mẽ mỉm cười, độc ác thì sao có thể tồn tại! MĨ lam! Chúng ta đều giống nhau! Đều có bi kịch! Ta biết ta không thể có nỗi đau hơn nàng nhưng ta cũng k nhẹ nhàng gì!
-Huhuhuhu! LƯƠNG anh! Ta.... Ta cũng vậy! Ta không thể trước mặt người khác khóc đc! Ta còn trọng trách còn trách nhiệm!Có khóc chỉ khóc trước mắt huynh!
Lương Anh để nàng tựa vào ngực lau nước mắt nàng nhẹ nhàng :
-Ta biết! Mọi năm ngày này nàng đều nhốt mình trong phòng! Nhưng đừng sống mãi trong quá khứ! Nghe ta! Ra ngoài... Đc không?
Mĩ Lam bám chặt vào Hắn lắc lắc.. Lương Anh cầm tay nàng ta, dịu dàng :
-Chúng ta không đi thưởng thức mà là cầu nguyện cho người thân! Đc không? Để họ sớm lên thiên đường!
Quả nhiên Mĩ Lam nhẹ gật đầu :
-Đc!
/80
|