Hàn Thiên đưa bàn tay của mình trước mặt nàng:
-Đi thôi!
Dạ Lam nhìn lên, thoáng chốc dao động mạnh, trăng im bóng chàng trên góc tường, Hàn Thiên đứng đó nhìn nàng với ánh mắt đầy ấm áp... Dạ Lam rụt rè đưa tay lên, Hàn Thiên đột nhiên kéo nàng đứng dậy:
-Đừng khóc! Ta không phải không muốn đi! Chỉ là....
-Ta hiểu! Nếu huynh không muốn đi ta k ép!
Hàn Thiên lắc lắc đầu :
-Nàng chính là ép ta mà!
Dạ Lam vẫn ngẩn ngơ không hiểu lắc đầu từ chối:
-Ta chỉ xem là dụ dỗ chứ có ép huynh đâu! Còn nữa.. Ta khóc đâu mà khóc!
-Rồi rồi! Ta là đã bị dụ dỗ! Nàng không khóc không khóc!
Hàn Thiên đành xoa dịu nàng.... Dạ Lam dường như hiểu sai ý chàng... Nhìn bộ dáng tủi thân của nàng chính là ép buộc Hàn Thiên, khiến chàng lay động...
Dạ Lam nhanh chóng vui tươi hẳn nàng vội kéo tay chàng đi:
-Mau thôi! Bây giờ náo nhiệt lắm! Huynh hết cơ hội từ chối và đổi ý rồi!
Vừa ra ngoài đã đông tấp nập, ai nấy đều rạng rỡ, quần Áo tươm tất, tiếng cười nói, âm thanh vui nhộn cứ lặp đi lặp lại.... Dạ Lam như sực nhớ ra điều gì, nàng quay sag ghé nhỏ tai Hàn Thiên:
-Huynh cầm theo tiền không???
Hàn Thiên đơ người trong giây lát.... Hỏi thật ngu ngốc, đường đường là thiếu chủ lại hỏi câu khá dư thừa.... Trên danh nghĩa ta là nhà doanh nhân... Doanh nhân nghe chưa?
Dạ Lam hốt hoảng nhìn lên:
-Ơ! Vậy.....
-Ai nói ta không mang!
Dạ Lam gật đầu tán thưởng, vui vẻ lon ton chạy lên trước :
-Oa! Kẹo hải đường! Ta muốn ăn....
Dạ Lam nhanh nhảu chọn vài cây rồi chỉ tay:
-Ngon thật! Huynh ăn không!
Hàn Thiên lắc lắc đầu:
-Ta không ăn ngọt!
Dạ Lam bĩu môi nhéo nhéo má chàng:
-Huynh chán thật! Làm ơn đừng vác bộ mặt này đi chơi đc không! Huynh nãy giờ như bị ép buộc, hơn nữa xung quanh người ta cũng mất vui!
Hàn Thiên trả tiền kẹo rồi liếc xung quanh, ai nấy nhìn chàng gượng ép... Năm nay Hàn Thiếu chủ ra ngoài đi chơi....
-Hihihi! Mọi người cứ tự nhiên tự nhiên!
Ai nấy nhìn nhau rồi tản tản ra vui vẻ tiếp....
-Lạ thật chỉ là ra ngoài chơi mà huynh cũng trở thành kì tích!
Hàn Thiên khoanh tay nhìn xung quanh, nhíu mày:
-Chẳng ra sao! Thật nhạt nhẽo! Ồn ào!
Dạ Lam vung tay đánh nhẹ vào vai ra vẻ k hài lòng:
-Chỉ có huynh mới nghĩ vậy thôi! Mặc kệ! Nhạt vẫn phải đi cùng ta!
Nói rồi nàng nhanh nhảu chạy hết quán hàng Chọn đèn lồng và hoa đăng, sau đó vất cho hàn thiên:
-Thiếu chủ thân yêu! Huynh đang rảnh phải không?
Hàn Thiên lắc đầu :
-Không rảnh!
Dạ Lam giơ hai tay nhún vai :
-Đúng rồi! Huynh rảnh hay không rảnh thì cứ ở đó cầm đồ cho bản cô nương? Nghe chưa!
Hàn Thiên đen mặt lại..... Đường đường là thiếu chủ, giờ lại thành chân thuộc hạ xách đồ...
-Sao! Huynh bất mãn à!
-Không? Cùng lắm ta xách cả nàng luôn!
Dạ Lam tròn mắt rồi phá lên cười giòn tan:
-Hàn Thiên! Huynh nói sao nghe ngọt ngào thế!
Hàn Thiên giật túi đèn để cầm rồi bước lên trước, tâm hơi rối loạn, mặt có phần nóng nóng...
***Thi múa thi múa lụa****
Dạ Lam hóng tai lên cười nhẹ kéo Hàn Thiên:
-Múa lụa! Huynh nghe thấy không? Hay tham gia nhỉ!
Hàn Thiên xanh mặt quay đi:
-Không hứng thú!
Dạ Lam phồng má, xị mặt:
-Đi! Ta muốn tham gia mà!
Hàn Thiên thở dài bất lực:
-Tùy nàng vậy!
Dạ Lam tủm tỉm cười :
-Hàn Huynh! Hôm nay! Huynh thật tuyệt vời!
Mai Mai và Lý Uy kéo tay đến phần trò chơi... Đa phần cả hai đi dạo, ngắm cảnh và mua đèn...
-Uy ca! Huynh nghĩ... Dạ Lam tiểu thư có kéo được ngài ấy không?
Lý Uy cười trừ:
-Ta không rõ... Nhưng với năng lực của thiếu phu nhân, khả năng là có! Nhưng cũng phải nói, ngài ấy k thích náo nhiệt, lại càng k ưa thiếu nữ! Mọi năm ta đều bên ngài ấy!
Mai Mai dịu dàng nắm tay Lý Uy:
-Nhưng từ năm nay huynh có muội rồi! Chuyện của bề trên, chúng ta vốn k thể xen vào!
Lý Uy gật nhẹ đầu... Nghiêng người che giữ đám đông, giật mình:
-Kia là.... Haha! Xem ra thiếu phu nhân lợi hại rồi!
Bóng Dạ Lam ở ngay phía xa họ
-Nào nào! Xếp hàng xếp hàng! Giải thưởng là miếng bùa vải đôi và lồng đèn tình nhân!
Ai nấy chen nhau lên thể hiện, Dạ Lam kéo Hàn Thiên vào xem náo nhiệt, những chàng trai xung quanh đứng khá nhiều, đa phần muốn xem nhan sắc của các mĩ nữ, Dạ Lam mặc một chiếc Áo màu lanh ngọc, vô cùng tao nhã lịch sự, phần tóc đc cuộn gọn gàng, nàng trang điểm nhẹ nhàng nên nhìn rất xinh đẹp, cái chàng trai xung quanh đều liếc mắt nhìn, cười với nàng.... Hàn Thiên bất giác kéo nàng lại trong phía mình :
-đừng có nghịch nữa!
-Huynh vội gì chứ! Họ là đang khen ta đó! Hihi! Thật là mãn nguyện! K uổng công chuẩn bị! Huynh thấy ta đẹp mà nhỉ!
Hàn Thiên nhíu mày, trong mắt sắc bén liếc những người kia ra vẻ muốn giết người, rồi giọng nói ,hơi thở gần tai nàng:
-Cũng không tệ!
-Huynh.... Hừ... Không thèm nói với huynh nữa!
-Nào nào! Sau đây là hai người xuất sắc nhất! Còn ai muốn thi nữa không!
Tiếng chủ trì trò chơi cất tiếng lên...
Lý Uy nhíu chân thắc mắc :
-Tài múa lụa là sở trường của thiếu phu nhân! Sao cô ấy k thi nhỉ!
Mai Mai cười nhẹ, vỗ vai anh:
-Yên tâm! Người nhất định đang quan sát rồi tham gia! Hẳn là có dụng ý!
Dạ Lam vung tay ăn chiếc bánh bao ngon lành miệng vui vẻ khen ngon... Hàn Thiên chú ý quan sát nàng, thấy nàng chỉ ăn và xem mà k có ý lên thi thì bất mãn:
-Nàng sống chết muốn ta chen vào đây chỉ để ăn với xem thôi sao!
Dạ Lam gật rồi lại lắc:
-Huynh thấy hai người họ không? Người kia căn bản động tác thì ổn, nhưng cách chuyển động khá cứng! Lần này thua chắc! Đến thời khắc ta sẽ lên thi! Huynh yên tâm đứng ở đây đi!
Rồi nàng lại cắn tiếp miếng bánh bao
*Cheng**cheng*
-Vậy là chúng ta đã chọn ra mĩ nữ vừa có sắc lại múa tuyệt diệu! Ta tuyên bố, mĩ nữ múa lụa của Giang Nam năm nay...
-Đợi đã.....
Dạ Lam cười với Hàn Thiên rồi tự tin bay nhẹ nhàng lên sân khấu....
Mai Mai cười gật đầu:
-Giờ mới đáng xem này! Cô nương kia căn bản k phải đối thủ với Tiểu thư nhà muội rồi!
Chủ trì bước ra:
-Xin hỏi! Cô nương có ý kiến gì!
Cô ả Uyển Nhi nhìn sang bất mãn, tự dưng chui ra đâu một thiếu nữ, tài sắc nghiêng thành, cả sân khấu ồ lên, rồi im lặng xem xét... Dạ Lam chống tay miệng tủm tỉm :
-T không phục!
Chủ trì cười trừ nhìn lên:
-Cô không phục cũng k đc! Về thể lệ phải tham gia từ đầu, phải qua xét điểm!
Uyển Nhi nhìn lên gật đầu, tiến lại:
-Cô đừng phí sức nữa! Ta bao năm đoạt giải rồi! Cô căn bản k lượng sức rồi!
Dạ Lam vẫn hoà nhã trước sự ghen ghét:
-Vậy ta đặt cược là đc thi chứ gì!
Chủ trì lắc đầu :
-Tiền không thể đc! Ai cũng như cô nương chắc chúng tôi giàu to rồi, lễ hội căn bản mất hết ý nghĩa!
Cả đám người cười ồ lên.... Đám mĩ nữ thi thua xong giận dỗi xuống phía dưới xem kịch hay lại phát hiện ra Vị Công tử khí chất lạnh lùng, vẻ đẹp anh tuấn thì kéo cả vào, chen chân:
-Ôi! Công tử xem múa lụa sao! Bọn thiếp từ nơi khác đến đây!
Hàn Thiên nhíu mày, căn bản k thích mấy kiểu uốn éo õng ẹo.... Dạ Lam bất giác lên tiếng:
-Ta vốn k có tiền...
Uyển Nhi cười ranh ma, ả hất giọng:
-Ra là tiểu cô nương k biết phải trái!
Dạ Lam liếc ánh mắt sắc bén xuống dưới... Quá đáng... Mới đi chưa đc bao lâu gái đã quanh chàng như vậy, lại xem cái dáng vẻ lạnh lùng thấy ghét, k cảm xúc gì chứ! Dạ Lam rủa thầm, cười ngọt ngào với chàng:
-Ta cược có giá trị hơn tiền đc chứ!
Chủ trì cười trừ:
-Ngọc ngà châu báu k đc! Quy tắc là quy tắc!
Lý Uy cười trừ nhìn Mai Mai:
-Khó khăn rồi! Giờ sao tham gia!
DẠ lam chống tay:
-Ồ.... Vậy ta cược.... Hàn Thiên thiếu chủ thì sao nhỉ!
Không gian chết lặng..... Mọi người xanh mặt nhìn theo ngón tay của nàng.... Hàn Thiên hoá đá tại chỗ, hứng chịu nhiều ánh mắt liếc mình.... Lý Uy và Mai Mai sốc tại chỗ....
-cô ấy k sợ chết à!
Hàn Thiên mặt lạnh liếc xung quanh, điềm tĩnh k nói lời nào...
Chủ trì cúi người :
-Hàn... Thiếu.... Chủ... Bọn thần!
-Tiếp tục đi!
Giọng chàng lạnh như băng cất lên, ai nấy run run nhìn nhau rồi vỗ tay một loạt... Đám mĩ nữ tản ra nhanh chóng, họ sợ chàng nổi giận, sắc mặt Hàn Thiên xấu... Vô cùng xấu..... Vị Thiếu chủ lừng danh giờ lại trở thành vật cá cược trò chơi....
-Đi thôi!
Dạ Lam nhìn lên, thoáng chốc dao động mạnh, trăng im bóng chàng trên góc tường, Hàn Thiên đứng đó nhìn nàng với ánh mắt đầy ấm áp... Dạ Lam rụt rè đưa tay lên, Hàn Thiên đột nhiên kéo nàng đứng dậy:
-Đừng khóc! Ta không phải không muốn đi! Chỉ là....
-Ta hiểu! Nếu huynh không muốn đi ta k ép!
Hàn Thiên lắc lắc đầu :
-Nàng chính là ép ta mà!
Dạ Lam vẫn ngẩn ngơ không hiểu lắc đầu từ chối:
-Ta chỉ xem là dụ dỗ chứ có ép huynh đâu! Còn nữa.. Ta khóc đâu mà khóc!
-Rồi rồi! Ta là đã bị dụ dỗ! Nàng không khóc không khóc!
Hàn Thiên đành xoa dịu nàng.... Dạ Lam dường như hiểu sai ý chàng... Nhìn bộ dáng tủi thân của nàng chính là ép buộc Hàn Thiên, khiến chàng lay động...
Dạ Lam nhanh chóng vui tươi hẳn nàng vội kéo tay chàng đi:
-Mau thôi! Bây giờ náo nhiệt lắm! Huynh hết cơ hội từ chối và đổi ý rồi!
Vừa ra ngoài đã đông tấp nập, ai nấy đều rạng rỡ, quần Áo tươm tất, tiếng cười nói, âm thanh vui nhộn cứ lặp đi lặp lại.... Dạ Lam như sực nhớ ra điều gì, nàng quay sag ghé nhỏ tai Hàn Thiên:
-Huynh cầm theo tiền không???
Hàn Thiên đơ người trong giây lát.... Hỏi thật ngu ngốc, đường đường là thiếu chủ lại hỏi câu khá dư thừa.... Trên danh nghĩa ta là nhà doanh nhân... Doanh nhân nghe chưa?
Dạ Lam hốt hoảng nhìn lên:
-Ơ! Vậy.....
-Ai nói ta không mang!
Dạ Lam gật đầu tán thưởng, vui vẻ lon ton chạy lên trước :
-Oa! Kẹo hải đường! Ta muốn ăn....
Dạ Lam nhanh nhảu chọn vài cây rồi chỉ tay:
-Ngon thật! Huynh ăn không!
Hàn Thiên lắc lắc đầu:
-Ta không ăn ngọt!
Dạ Lam bĩu môi nhéo nhéo má chàng:
-Huynh chán thật! Làm ơn đừng vác bộ mặt này đi chơi đc không! Huynh nãy giờ như bị ép buộc, hơn nữa xung quanh người ta cũng mất vui!
Hàn Thiên trả tiền kẹo rồi liếc xung quanh, ai nấy nhìn chàng gượng ép... Năm nay Hàn Thiếu chủ ra ngoài đi chơi....
-Hihihi! Mọi người cứ tự nhiên tự nhiên!
Ai nấy nhìn nhau rồi tản tản ra vui vẻ tiếp....
-Lạ thật chỉ là ra ngoài chơi mà huynh cũng trở thành kì tích!
Hàn Thiên khoanh tay nhìn xung quanh, nhíu mày:
-Chẳng ra sao! Thật nhạt nhẽo! Ồn ào!
Dạ Lam vung tay đánh nhẹ vào vai ra vẻ k hài lòng:
-Chỉ có huynh mới nghĩ vậy thôi! Mặc kệ! Nhạt vẫn phải đi cùng ta!
Nói rồi nàng nhanh nhảu chạy hết quán hàng Chọn đèn lồng và hoa đăng, sau đó vất cho hàn thiên:
-Thiếu chủ thân yêu! Huynh đang rảnh phải không?
Hàn Thiên lắc đầu :
-Không rảnh!
Dạ Lam giơ hai tay nhún vai :
-Đúng rồi! Huynh rảnh hay không rảnh thì cứ ở đó cầm đồ cho bản cô nương? Nghe chưa!
Hàn Thiên đen mặt lại..... Đường đường là thiếu chủ, giờ lại thành chân thuộc hạ xách đồ...
-Sao! Huynh bất mãn à!
-Không? Cùng lắm ta xách cả nàng luôn!
Dạ Lam tròn mắt rồi phá lên cười giòn tan:
-Hàn Thiên! Huynh nói sao nghe ngọt ngào thế!
Hàn Thiên giật túi đèn để cầm rồi bước lên trước, tâm hơi rối loạn, mặt có phần nóng nóng...
***Thi múa thi múa lụa****
Dạ Lam hóng tai lên cười nhẹ kéo Hàn Thiên:
-Múa lụa! Huynh nghe thấy không? Hay tham gia nhỉ!
Hàn Thiên xanh mặt quay đi:
-Không hứng thú!
Dạ Lam phồng má, xị mặt:
-Đi! Ta muốn tham gia mà!
Hàn Thiên thở dài bất lực:
-Tùy nàng vậy!
Dạ Lam tủm tỉm cười :
-Hàn Huynh! Hôm nay! Huynh thật tuyệt vời!
Mai Mai và Lý Uy kéo tay đến phần trò chơi... Đa phần cả hai đi dạo, ngắm cảnh và mua đèn...
-Uy ca! Huynh nghĩ... Dạ Lam tiểu thư có kéo được ngài ấy không?
Lý Uy cười trừ:
-Ta không rõ... Nhưng với năng lực của thiếu phu nhân, khả năng là có! Nhưng cũng phải nói, ngài ấy k thích náo nhiệt, lại càng k ưa thiếu nữ! Mọi năm ta đều bên ngài ấy!
Mai Mai dịu dàng nắm tay Lý Uy:
-Nhưng từ năm nay huynh có muội rồi! Chuyện của bề trên, chúng ta vốn k thể xen vào!
Lý Uy gật nhẹ đầu... Nghiêng người che giữ đám đông, giật mình:
-Kia là.... Haha! Xem ra thiếu phu nhân lợi hại rồi!
Bóng Dạ Lam ở ngay phía xa họ
-Nào nào! Xếp hàng xếp hàng! Giải thưởng là miếng bùa vải đôi và lồng đèn tình nhân!
Ai nấy chen nhau lên thể hiện, Dạ Lam kéo Hàn Thiên vào xem náo nhiệt, những chàng trai xung quanh đứng khá nhiều, đa phần muốn xem nhan sắc của các mĩ nữ, Dạ Lam mặc một chiếc Áo màu lanh ngọc, vô cùng tao nhã lịch sự, phần tóc đc cuộn gọn gàng, nàng trang điểm nhẹ nhàng nên nhìn rất xinh đẹp, cái chàng trai xung quanh đều liếc mắt nhìn, cười với nàng.... Hàn Thiên bất giác kéo nàng lại trong phía mình :
-đừng có nghịch nữa!
-Huynh vội gì chứ! Họ là đang khen ta đó! Hihi! Thật là mãn nguyện! K uổng công chuẩn bị! Huynh thấy ta đẹp mà nhỉ!
Hàn Thiên nhíu mày, trong mắt sắc bén liếc những người kia ra vẻ muốn giết người, rồi giọng nói ,hơi thở gần tai nàng:
-Cũng không tệ!
-Huynh.... Hừ... Không thèm nói với huynh nữa!
-Nào nào! Sau đây là hai người xuất sắc nhất! Còn ai muốn thi nữa không!
Tiếng chủ trì trò chơi cất tiếng lên...
Lý Uy nhíu chân thắc mắc :
-Tài múa lụa là sở trường của thiếu phu nhân! Sao cô ấy k thi nhỉ!
Mai Mai cười nhẹ, vỗ vai anh:
-Yên tâm! Người nhất định đang quan sát rồi tham gia! Hẳn là có dụng ý!
Dạ Lam vung tay ăn chiếc bánh bao ngon lành miệng vui vẻ khen ngon... Hàn Thiên chú ý quan sát nàng, thấy nàng chỉ ăn và xem mà k có ý lên thi thì bất mãn:
-Nàng sống chết muốn ta chen vào đây chỉ để ăn với xem thôi sao!
Dạ Lam gật rồi lại lắc:
-Huynh thấy hai người họ không? Người kia căn bản động tác thì ổn, nhưng cách chuyển động khá cứng! Lần này thua chắc! Đến thời khắc ta sẽ lên thi! Huynh yên tâm đứng ở đây đi!
Rồi nàng lại cắn tiếp miếng bánh bao
*Cheng**cheng*
-Vậy là chúng ta đã chọn ra mĩ nữ vừa có sắc lại múa tuyệt diệu! Ta tuyên bố, mĩ nữ múa lụa của Giang Nam năm nay...
-Đợi đã.....
Dạ Lam cười với Hàn Thiên rồi tự tin bay nhẹ nhàng lên sân khấu....
Mai Mai cười gật đầu:
-Giờ mới đáng xem này! Cô nương kia căn bản k phải đối thủ với Tiểu thư nhà muội rồi!
Chủ trì bước ra:
-Xin hỏi! Cô nương có ý kiến gì!
Cô ả Uyển Nhi nhìn sang bất mãn, tự dưng chui ra đâu một thiếu nữ, tài sắc nghiêng thành, cả sân khấu ồ lên, rồi im lặng xem xét... Dạ Lam chống tay miệng tủm tỉm :
-T không phục!
Chủ trì cười trừ nhìn lên:
-Cô không phục cũng k đc! Về thể lệ phải tham gia từ đầu, phải qua xét điểm!
Uyển Nhi nhìn lên gật đầu, tiến lại:
-Cô đừng phí sức nữa! Ta bao năm đoạt giải rồi! Cô căn bản k lượng sức rồi!
Dạ Lam vẫn hoà nhã trước sự ghen ghét:
-Vậy ta đặt cược là đc thi chứ gì!
Chủ trì lắc đầu :
-Tiền không thể đc! Ai cũng như cô nương chắc chúng tôi giàu to rồi, lễ hội căn bản mất hết ý nghĩa!
Cả đám người cười ồ lên.... Đám mĩ nữ thi thua xong giận dỗi xuống phía dưới xem kịch hay lại phát hiện ra Vị Công tử khí chất lạnh lùng, vẻ đẹp anh tuấn thì kéo cả vào, chen chân:
-Ôi! Công tử xem múa lụa sao! Bọn thiếp từ nơi khác đến đây!
Hàn Thiên nhíu mày, căn bản k thích mấy kiểu uốn éo õng ẹo.... Dạ Lam bất giác lên tiếng:
-Ta vốn k có tiền...
Uyển Nhi cười ranh ma, ả hất giọng:
-Ra là tiểu cô nương k biết phải trái!
Dạ Lam liếc ánh mắt sắc bén xuống dưới... Quá đáng... Mới đi chưa đc bao lâu gái đã quanh chàng như vậy, lại xem cái dáng vẻ lạnh lùng thấy ghét, k cảm xúc gì chứ! Dạ Lam rủa thầm, cười ngọt ngào với chàng:
-Ta cược có giá trị hơn tiền đc chứ!
Chủ trì cười trừ:
-Ngọc ngà châu báu k đc! Quy tắc là quy tắc!
Lý Uy cười trừ nhìn Mai Mai:
-Khó khăn rồi! Giờ sao tham gia!
DẠ lam chống tay:
-Ồ.... Vậy ta cược.... Hàn Thiên thiếu chủ thì sao nhỉ!
Không gian chết lặng..... Mọi người xanh mặt nhìn theo ngón tay của nàng.... Hàn Thiên hoá đá tại chỗ, hứng chịu nhiều ánh mắt liếc mình.... Lý Uy và Mai Mai sốc tại chỗ....
-cô ấy k sợ chết à!
Hàn Thiên mặt lạnh liếc xung quanh, điềm tĩnh k nói lời nào...
Chủ trì cúi người :
-Hàn... Thiếu.... Chủ... Bọn thần!
-Tiếp tục đi!
Giọng chàng lạnh như băng cất lên, ai nấy run run nhìn nhau rồi vỗ tay một loạt... Đám mĩ nữ tản ra nhanh chóng, họ sợ chàng nổi giận, sắc mặt Hàn Thiên xấu... Vô cùng xấu..... Vị Thiếu chủ lừng danh giờ lại trở thành vật cá cược trò chơi....
/80
|