Tito đứng bên cạnh giá vẽ của Inari, trên tay cậu cầm bảng màu, đôi mắt chưa từng rời khỏi những cử động của nàng. Trên tờ giấy trắng, những đường nét dần dần hiện ra, mái tóc dài đến thắt lưng, vầng trán cao dịu dàng, khuôn mặt mềm mại như nước. Chốc lát Inari lại ngẩng đầu lên nhìn về phía người đang ngồi làm mẫu cho mình, mỗi lần như vậy, Karla đều mỉm cười đáp lại nàng. Inari rất thích cô em gái này, từ nhỏ đến lớn bao quanh nàng chỉ có những người anh trai, chưa từng có bất kỳ một cô em gái nào thân thiết với nàng cả.Khi đến đây, tránh xa nhịp sống xô bồ ở Hattusa làm tinh thần của nàng cũng thoải mái hơn nhiều. Ngoài những bận tâm nhỏ về gia tộc Hatti ra thì hầu như Inari rất dễ chịu, Zannanza tránh để nàng làm việc quá sức của mình. Nhưng anh cũng không cấm nàng tham gia vào công việc trị sự ở thành Kitzzwatna, chỉ yêu cầu nàng phải luôn nhớ nghỉ ngơi. Và hai người được giao trọng trách giám sát nàng không ai khác lại là Karla và Tito. Từ lần đầu tiên gặp Karla, Inari đã có cảm giác rất thân thuộc với cô bé, vì thế nàng đã tỏ ra rất phấn khích khi được ở cạnh cô bé cả ngày.“Em chưa bao giờ rời khỏi thành Kitzzawatna để đi đến bất kỳ đâu sao?” Inari vừa đổi cây cọ trong tay điểm tô thêm vào đôi mắt của Karla trên bức vẽ vừa hỏi nàng ấy. Karla hơi giật mình vì câu hỏi đột ngột, rồi nàng cũng nhanh chóng trả lời: “Vâng, đúng là như vậy.” Inari đặt cây cọ xuống nhìn chăm chú vào đôi mắt của người thiếu nữ trong tranh: “Hóa ra là thế, đôi mắt của em rất sáng, trong suốt như mặt nước vậy, hoàn toàn không vướng bận chút tạp niệm nào. Cuộc sống của em chắc chắn phải rất hạnh phúc, vì nó đơn giản đến quen thuộc, không hề có bất kỳ điều gì phiền muộn.”Nghe Inari nhắc đến hai chữ phiền muộn, Karla lập tức rơi vào trầm lặng, một cảm xúc khác thường lóe lên trong con ngươi của nàng. Không có phiền muộn sao? Nhưng bây giờ hình như nàng đã cảm nhận được điều gì gọi là phiền muộn rồi. Karla đứng lên đi về phía Inari, bước ra sau lưng nàng ấy rồi đưa mắt nhìn vào bức tranh. Tay nghề của Inari càng ngày càng tiến bộ, những đường nét được phát họa chân thật đến nỗi chỉ cần không để ý một chút, có thể thiếu nữ trong tranh sẽ ngay lập tức chuyển động vậy.“Chị vẽ rất đẹp, Inari!” Karla cất lời khen ngợi, rồi ánh mắt của nàng chuyển dần lên người Inari, người đang tỉ mỉ chỉnh sửa những nét cuối cùng. Hành động của nàng thu hút sự chú ý của Tito, cậu bé ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào khuôn mặt của Karla. Bị người khác phát hiện ra cái nhìn lén lút của mình, Karla giật mình thu ánh mắt lại, nhưng cơ thể nàng cũng run lên một chút. Vì trong đôi mắt của Tito, nàng cảm nhận được một cảm xúc mãnh liệt, là cảnh cáo! Cậu bé đang cảnh cáo nàng! Thông qua ánh mắt ấy, Tito đã nói: “Dù là bất cứ kẻ nào, ta nhất định cũng sẽ không bao giờ tha thứ nếu kẻ đó làm hại đến Inari.”Inari làm sao không biết được phía sau lưng nàng đang xảy ra chuyện gì, chẳng qua nàng giả vờ như không biết. Karla đúng là một cô gái thuần khiết, mọi tình cảm đều thể hiện hết qua đôi mắt trong suốt của mình. Khi Karla nhìn Zannanza, Inari đã bắt gặp thứ tình cảm nồng đậm trong đôi mắt ấy, đáy lòng nàng khẽ nhói đau. Vì nó còn ẩn chứa một tia bất lực khi ánh mắt chuyển về phía nàng, Karla biết, nàng ấy biết tất cả. Về tình yêu không thuộc về mình đang ở ngay trước mặt, và tình địch lại chính là nàng. Nhưng dù cho có thế
/81
|