Author: Mai Tuyết VânCả đoàn người dài xuất phát đến Alinna, vốn dĩ nàng muốn đi đến đó một cách đơn giản nhất. Chỉ có nàng, Zannanza, Tito, và một số lính nếu cần, nhưng không ngờ được rằng, Karla cũng muốn đi cùng. Karla đã nhận lời giao phó của phụ thân mình, mà đến Hatussa diện kiến Quốc vương. Vì lần đầu Karla xa nhà, nên ông ấy không thể yên tâm, mà đã tìm đến Zannanza giao phó con gái. Chính bởi lẽ đó, mà đoàn tùy tùng trong dự tính của Inari lại phải thay đổi, trở nên đông đúc và ồn ào hơn trước.Inari im lặng ngồi trong xe ngựa, nàng không nói chuyện với Karla theo lẽ thường, chỉ chăm chú vào quyển sách trên tay mình. Dù tỏ vẻ nghiêm túc thế nào thì thật ra những con chữ cũng không thể khiến nàng chú ý được. Bây giờ, tâm trí của nàng đã bay đi rất xa, về những chuyện đang chờ đón nàng ở Alinna. Nàng cũng không có tâm trạng lo lắng thêm về vấn đề Karla đang suy nghĩ những gì, những thứ khác đã làm nàng quá tải rồi.Zannanza và Tito không ngồi chung xe với bọn họ, hai người đều cưỡi ngựa đi song song với xe. Từ ngoài cửa sổ, Zannanza có thể nhìn thấy tình hình trong xe, anh âm thầm thở dài một tiếng. Inari vì chuyến đi mà căng thẳng, còn Karla vì Inari mà căng thẳng, anh liếc mắt nhìn sang Tito bên cạnh. “Tito, ngươi thấy Karla là một người như thế nào? Con bé cũng trạc tuổi ngươi và Inari nhỉ?” Tito vừa thúc ngựa đi thẳng vừa trả lời: “Là một tiểu thư quý tộc ngây thơ. Tôi không biết cô ấy nghĩ gì khi muốn đến Hatussa, nhưng công chúa đã từng nói kinh thành không hợp với cô ấy. Mà công chúa thì chưa bao giờ nói sai cả.” Một câu nói nhưng lại mang nhiều tầng nghĩa khác nhau, Zannanza mỉm cười thích thú, quả không hổ danh là người kế thừa gia tộc Hatti. Cậu bé đang ngầm trách cứ anh, vì đã để cho một người không liên quan chen vào cuộc hành trình. Ám chỉ Karla là một cô gái luôn tỏ ra đơn giản, nhưng tại sao lại chọn thời điểm này để đến Hatussa, tham gia vào chuyến đi của họ. Cuối cùng thì cậu thể hiện thái độ không thích của mình với Karla, với cậu chỉ có một mình Inari là trên hết.“Inari đang căng thẳng đấy, ngươi không nhìn ra sao? Nếu đã nhìn ra thì chắc cũng hiểu lý do nhỉ?” Zannanza không kiềm được nụ cười trên môi, nhìn thẳng về phía trước hỏi thêm một câu. Lần này, Tito lại nhìn sang Zannanza, lặp lại câu nói ấy một lần nữa: “Căng thẳng?” Sau đó ánh mắt dời về phía Inari, cậu lập tức hiểu ra ý tứ của Zannanza. Sống bên cạnh nàng lâu như vậy, từng thói quen nhỏ nhặt nhất của nàng cậu luôn ghi nhớ.Vì luôn phải che giấu cảm xúc thật trước mặt người khác, nên Inari đã tập được thói quen dùng khuôn mặt bình thản đối diện với mọi việc. Nhưng ít ai biết rằng, mỗi khi nàng trở nên căng thẳng, thì một phần da sau tai sẽ ửng đỏ lên như bị sốt. Không ai có thể giải thích tại sao như thế, chỉ biết rằng bẩm sinh đã là vậy. Lúc này, phần da sau tai của Inari đang ửng đỏ, mặc dù đã được nàng cẩn thận lấy tóc phủ lên, nhưng cậu vẫn nhìn thấy được.“Vì sao, người phải căng thẳng chứ?” Tito buột miệng mà không chú ý, Zannanza thu lại nụ cười ban đầu trầm mặc trả lời: “Vì Inari không mất cậu, và cũng như không thể mất hoàng huynh. Để lựa chọn cuộc sống ở bên ta, nàng ấy đã đánh đổi mọi thứ mình có.” Tito ngẩng phắt đầu lên nhìn chằm chằm vào Zannanza, ánh mắt của cậu như muốn nói: “Không phải tất cả đều là tại ngài hay sao?” Zannanza phớt lờ ánh mắt của cậu, như nhớ đến điều gì đó, một sự dịu dàng nâng lên nơi đáy mắt: “Nhưng ta sẽ không buông tay Inari ra đâu, tuyệt đối sẽ không.”Tito tức giận khi nghe câu trả lời của anh, nhưng khi cậu nhìn về phía nàng, thì ánh mắt lại dịu dàng trở lại. Tuyệt đối cậu cũng sẽ không làm nàng đau lòng, cậu cũng giống như anh ấy đề muốn mang đến những điều tốt nhất cho nàng. Inari ngồi trong xe không hề biết gì về cuộc đối thoại vừa rồi, đột nhiên cảm thấy có ai đó cứ nhìn mình chăm chú, nàng ngẩng đầu lên. “Tito?!?” Bị Inari phát hiện cũng không khiến cậu ngập ngừng, cậu tháo bình sữa dê bên hông ngựa đưa cho nàng qua khung cửa sổ.“Lúc nãy có một gặp được một đoàn dân du mục đi ngang qua, thấy họ có chăn bầy dê nên tôi đã lại hỏi thử. Không ngờ là có thể mua được sữa dê nguyên chất, người nếm thử xem sao?” Nghe Tito nói, Inari bỏ cuốn sách sang một bên, đón lấy bình sữa dê, sau đó đưa mắt về phía Karla đang ôm con mèo ngồi một góc: “Karla!Em có muốn uống thử một chút không?” Karla chơi đùa với con mèo đến nỗi nó
/81
|