*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
7òn Thượng Hảo Hảo thì từ lúc Nhạc Phong đến, cô luôn cảm thấy căng thẳng, cũng không ăn mấy mà chỉ cầm ly rượu uống
Nếu như biết Nhạc Phong sẽ đến, cô sẽ không bao giờ đến đây
Cô còn tưởng Cảnh Y Nhân chỉ mời cô ăn một bữa cơm đơn giản thôi..
Người mắc bệnh trầm cảm như Nhạc Nhu thì càng không hay nói chuyện rồi
Để giải tỏa bầu không khí, Cảnh Y Nhân tìm chủ đề để trò chuyện
Cô gắp măng tây mà ban nãy Nhạc Phong để vào bát mình cho vào miệng
“Woa! Măng tây này ngon quá! Cô ăn nhiều lên đi, không cần phải khách sáo với tối đâu!” Thượng Hảo Hảo có chút ngại ngùng gật đầu: “Ừ.” Nói xong, Thượng Hảo Hảo mới để ly rượu xuống, cầm đôi đũa lên và gắp măng tây ăn
Thật sự rất2ngon, Nhà hàng sang trọng như vậy, sao lại có món nào không ngon chứ
Thượng Hảo Hảo nhai kỹ nuốt chậm, giống như các món sơn hào hải vị đều không có mùi vị gì vậy
Cảnh Y Nhân cũng gắp thức ăn cho Nhạc Nhu
Ăn một lúc, Nhạc Nhu đột nhiên đứng dậy, nói với Cảnh Y Nhân với giọng điệu cứng ngắt
“Tôi vào nhà vệ sinh.” “...” Tất cả mọi người đều chú ý tới Nhạc Nhu
Cảnh Y Nhân cũng đứng dậy: “Tôi đi với cô.”
Nói xong, Cảnh Y Nhân dìu Nhạc Nhu đi ra ngoài
Một là cô không yên tâm để Nhạc Nhu đến nhà vệ sinh một mình, hai là vừa lúc để lại không gian riêng cho Nhạc Phong và Thượng Hảo Hảo
Cảnh Y Nhân nghĩ như vậy, những kế hoạch thường không cản nổi biến hóa
Cảnh Y Nhân dẫn Nhạc Nhu9ra ngoài, Thượng Hảo Hảo tiếp tục ngồi trên ghế, coi Nhạc Phong như người vô hình, vẫn tiếp tục uống ly nước chanh của mình
Còn Nhạc Phong cũng coi Thượng Hảo Hảo là không khí, vươn cánh tay xoay bàn cơm
Anh ta lấy cua hoàng đế mà Cảnh Y Nhân thích ăn nhất và tách càng cua ra
Vỏ càng cua hoàng đế này vừa cứng vừa nhiều gai, Nhạc Phong bất cẩn làm ngón tay của mình bị thương, khiến chất lỏng màu đỏ chảy ra từ ngón tay cái
“...” Thượng Hảo Hảo tuy không nhìn thẳng Nhạc Phong, nhưng nhất cử nhất động của anh ta, cô đều chú ý
Nhìn thấy ngón tay anh ấy đang chảy máu, cánh tay đang cầm ly của Thượng Hảo Hảo khựng lại, để ly xuống, lấy từ trong túi ra miếng băng cá nhân và đưa đến6trước mặt Nhạc Phong
Nhạc Phong không nhận, hờ hững lấy giấy ăn ở trước mặt, lau sơ ngón tay và kìm giữ vài giây
Sau khi anh ta buông ra, máu lại tuôn ra ngoài
Thượng Hảo Hảo thấy Nhạc Phong không nhận, liền đứng dậy, vươn tay ra đặt băng cá nhân xuống bàn trước mặt Nhạc Phong
“Anh dùng bằng cá nhân đi, nếu không sẽ không cầm máu được đâu, cô cảnh về thầy thể sẽ lo lắng.” Thượng Hảo Hảo sớm đã nhìn ra, lần trước cô Cảnh nói mình là em họ của Nhạc Phong
Nhưng hôm nay, cô tận mắt thấy Nhạc Phong chăm sóc cô Cảnh trong bữa cơm, trông còn quan tâm hơn cả em gái ruột của mình
Cô Cảnh chính là người giấu trong tận đáy lòng của Nhạc Phong, còn Thượng Hảo Hảo này chỉ là người dư thừa ở0đây mà thôi
“...” Nghe vậy, trong lòng Nhạc Phong lộp bộp một cái
Cảnh Y Nhân sẽ lo lắng cho anh ta sao?
Nghĩ vậy, Nhạc Phong càng không muốn băng bó, còn ra sức nặn ngón cái, cố tình để máu chảy ra.
7òn Thượng Hảo Hảo thì từ lúc Nhạc Phong đến, cô luôn cảm thấy căng thẳng, cũng không ăn mấy mà chỉ cầm ly rượu uống
Nếu như biết Nhạc Phong sẽ đến, cô sẽ không bao giờ đến đây
Cô còn tưởng Cảnh Y Nhân chỉ mời cô ăn một bữa cơm đơn giản thôi..
Người mắc bệnh trầm cảm như Nhạc Nhu thì càng không hay nói chuyện rồi
Để giải tỏa bầu không khí, Cảnh Y Nhân tìm chủ đề để trò chuyện
Cô gắp măng tây mà ban nãy Nhạc Phong để vào bát mình cho vào miệng
“Woa! Măng tây này ngon quá! Cô ăn nhiều lên đi, không cần phải khách sáo với tối đâu!” Thượng Hảo Hảo có chút ngại ngùng gật đầu: “Ừ.” Nói xong, Thượng Hảo Hảo mới để ly rượu xuống, cầm đôi đũa lên và gắp măng tây ăn
Thật sự rất2ngon, Nhà hàng sang trọng như vậy, sao lại có món nào không ngon chứ
Thượng Hảo Hảo nhai kỹ nuốt chậm, giống như các món sơn hào hải vị đều không có mùi vị gì vậy
Cảnh Y Nhân cũng gắp thức ăn cho Nhạc Nhu
Ăn một lúc, Nhạc Nhu đột nhiên đứng dậy, nói với Cảnh Y Nhân với giọng điệu cứng ngắt
“Tôi vào nhà vệ sinh.” “...” Tất cả mọi người đều chú ý tới Nhạc Nhu
Cảnh Y Nhân cũng đứng dậy: “Tôi đi với cô.”
Nói xong, Cảnh Y Nhân dìu Nhạc Nhu đi ra ngoài
Một là cô không yên tâm để Nhạc Nhu đến nhà vệ sinh một mình, hai là vừa lúc để lại không gian riêng cho Nhạc Phong và Thượng Hảo Hảo
Cảnh Y Nhân nghĩ như vậy, những kế hoạch thường không cản nổi biến hóa
Cảnh Y Nhân dẫn Nhạc Nhu9ra ngoài, Thượng Hảo Hảo tiếp tục ngồi trên ghế, coi Nhạc Phong như người vô hình, vẫn tiếp tục uống ly nước chanh của mình
Còn Nhạc Phong cũng coi Thượng Hảo Hảo là không khí, vươn cánh tay xoay bàn cơm
Anh ta lấy cua hoàng đế mà Cảnh Y Nhân thích ăn nhất và tách càng cua ra
Vỏ càng cua hoàng đế này vừa cứng vừa nhiều gai, Nhạc Phong bất cẩn làm ngón tay của mình bị thương, khiến chất lỏng màu đỏ chảy ra từ ngón tay cái
“...” Thượng Hảo Hảo tuy không nhìn thẳng Nhạc Phong, nhưng nhất cử nhất động của anh ta, cô đều chú ý
Nhìn thấy ngón tay anh ấy đang chảy máu, cánh tay đang cầm ly của Thượng Hảo Hảo khựng lại, để ly xuống, lấy từ trong túi ra miếng băng cá nhân và đưa đến6trước mặt Nhạc Phong
Nhạc Phong không nhận, hờ hững lấy giấy ăn ở trước mặt, lau sơ ngón tay và kìm giữ vài giây
Sau khi anh ta buông ra, máu lại tuôn ra ngoài
Thượng Hảo Hảo thấy Nhạc Phong không nhận, liền đứng dậy, vươn tay ra đặt băng cá nhân xuống bàn trước mặt Nhạc Phong
“Anh dùng bằng cá nhân đi, nếu không sẽ không cầm máu được đâu, cô cảnh về thầy thể sẽ lo lắng.” Thượng Hảo Hảo sớm đã nhìn ra, lần trước cô Cảnh nói mình là em họ của Nhạc Phong
Nhưng hôm nay, cô tận mắt thấy Nhạc Phong chăm sóc cô Cảnh trong bữa cơm, trông còn quan tâm hơn cả em gái ruột của mình
Cô Cảnh chính là người giấu trong tận đáy lòng của Nhạc Phong, còn Thượng Hảo Hảo này chỉ là người dư thừa ở0đây mà thôi
“...” Nghe vậy, trong lòng Nhạc Phong lộp bộp một cái
Cảnh Y Nhân sẽ lo lắng cho anh ta sao?
Nghĩ vậy, Nhạc Phong càng không muốn băng bó, còn ra sức nặn ngón cái, cố tình để máu chảy ra.
/1497
|