*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
7hưng cô cảm thấy hình như cổ Cảnh không hề thích anh Nhạc
Quan hệ của hai người nhìn có vẻ rất tốt, nhưng cô Cảnh luôn giữ khoảng cách khách sáo với Nhạc Phong
Nếu như hai người là cặp tình nhân, thì mỗi lần anh Nhạc giúp cô Cảnh gắp thức ăn, thì cô ấy không cần phải nói cảm ơn
Xem ra chỉ là anh Nhạc yêu đơn phương mà thôi
Cũng chỉ có người phụ nữ tao nhã, xinh đẹp như cổ Cảnh mới có thể sánh đối với Nhạc Phong
Cô Cảnh như tiên nữ ở trên cao, còn Thượng Hảo Hảo thì chỉ như một hạt bụi
Hơn nữa bọn họ không môn đăng hộ đối, từ sau chuyện đêm hôm kia, Thượng Hảo Hảo nhận tiền của Nhạc Phong, thì không2có dự định tiếp tục qua lại với anh ta nữa.
Cô cũng tự mình biết mình, người ta là rồng vàng sao có thể thích con chim sẻ như cô chứ.
Thượng Hảo Hảo nghĩ một hồi, đột nhiên cửa phòng mở ra, Cảnh Y Nhân và Nhạc Nhu quay trở về.
Cảnh Y Nhân giúp Nhạc Nhu kéo ghế để ngồi xuống
Ngay khi Cảnh Y Nhân chuẩn bị ngồi xuống, thì thấy ngón tay chảy máu của Nhạc Phong, giật mình nói: “Sao tay anh bị thương rồi?” Nhạc Phong không quan tâm lấy khăn ăn lau và nói: “Bất cẩn bị con cua đâm vào tay.”
Cảnh Y Nhân nhìn thấy trên bàn có miếng băng dán cá nhân
Cô ngồi xuống và xé mở bằng dán cá nhân, rồi bằng bỏ ngón tay9cái của Nhạc Phong
Cô mở miệng trách móc: “Anh khủng hả? Sao lại không biết sử dụng băng dán cá nhân để dán lại.”
“...” Nhạc Phong nhìn vẻ mặt làm việc nghiêm túc của Cảnh Y Nhân, đỉnh đầu xù lông, đôi mắt dịu dàng như nước.
Anh ta cố tình để có băng bó giúp
“...” Thượng Hảo Hảo mím môi, trong lòng rất khó chịu.
Cô không phải vì ghen tị mà khó chịu vì trước đó khi cô đưa băng dán cá nhân cho Nhạc Phong, anh ta ghét bỏ mà không thèm cầm lấy, nhưng cô Cảnh cũng dùng miếng băng cá nhân đó để giúp anh ta băng bó, anh ta lại lộ vẻ mặt hạnh phúc.
Thượng Hảo Hảo hiểu rồi, không quan tâm miếng băng cá nhân có rẻ6hay không, mà quan trọng là ở người băng cho.
Cô biết Nhạc Phong không thích mình, kể từ sau chuyện đó, cô cũng không dám mơ mộng gì nữa.
Cô biết rõ bản thân và Nhạc Phong cách nhau một trời một vực, mãi mãi cũng không có kết quả.
Nếu như hôm nay không phải cô Cảnh kéo cô đến, trước đó cũng không biết Nhạc Phong sẽ đến, vốn dĩ cô cũng không đến ăn bữa cơm này.
Nếu như cứ phải nói mối quan hệ của cô và Nhạc Phong là gì, thì ngay cả bạn bè cũng không phải.
Chỉ có thể coi là quan hệ bác sĩ và bệnh nhân.
Cô có lòng tốt đưa băng dán cá nhân, nểu Nhạc Phong không thích có thể từ chối
Nhưng anh ta lại tỏ0ra lạnh lùng, không thèm quan tâm, khiến cho Thượng Hảo Hảo cảm thấy xấu hổ đến mức không có đất dung thân
Tay của Nhạc Phong được băng bó xong, anh tiếp tục chuẩn bị tách vỏ cua
“Người bệnh nặng, tay tàn phế như anh thì đừng tách nữa, anh muốn ăn thì em giúp anh tách, dù gì em thích nhất món này, lát nữa em tách hết cho.” Nói xong Cảnh Y Nhân tách bắt đầu lột vỏ cua.
7hưng cô cảm thấy hình như cổ Cảnh không hề thích anh Nhạc
Quan hệ của hai người nhìn có vẻ rất tốt, nhưng cô Cảnh luôn giữ khoảng cách khách sáo với Nhạc Phong
Nếu như hai người là cặp tình nhân, thì mỗi lần anh Nhạc giúp cô Cảnh gắp thức ăn, thì cô ấy không cần phải nói cảm ơn
Xem ra chỉ là anh Nhạc yêu đơn phương mà thôi
Cũng chỉ có người phụ nữ tao nhã, xinh đẹp như cổ Cảnh mới có thể sánh đối với Nhạc Phong
Cô Cảnh như tiên nữ ở trên cao, còn Thượng Hảo Hảo thì chỉ như một hạt bụi
Hơn nữa bọn họ không môn đăng hộ đối, từ sau chuyện đêm hôm kia, Thượng Hảo Hảo nhận tiền của Nhạc Phong, thì không2có dự định tiếp tục qua lại với anh ta nữa.
Cô cũng tự mình biết mình, người ta là rồng vàng sao có thể thích con chim sẻ như cô chứ.
Thượng Hảo Hảo nghĩ một hồi, đột nhiên cửa phòng mở ra, Cảnh Y Nhân và Nhạc Nhu quay trở về.
Cảnh Y Nhân giúp Nhạc Nhu kéo ghế để ngồi xuống
Ngay khi Cảnh Y Nhân chuẩn bị ngồi xuống, thì thấy ngón tay chảy máu của Nhạc Phong, giật mình nói: “Sao tay anh bị thương rồi?” Nhạc Phong không quan tâm lấy khăn ăn lau và nói: “Bất cẩn bị con cua đâm vào tay.”
Cảnh Y Nhân nhìn thấy trên bàn có miếng băng dán cá nhân
Cô ngồi xuống và xé mở bằng dán cá nhân, rồi bằng bỏ ngón tay9cái của Nhạc Phong
Cô mở miệng trách móc: “Anh khủng hả? Sao lại không biết sử dụng băng dán cá nhân để dán lại.”
“...” Nhạc Phong nhìn vẻ mặt làm việc nghiêm túc của Cảnh Y Nhân, đỉnh đầu xù lông, đôi mắt dịu dàng như nước.
Anh ta cố tình để có băng bó giúp
“...” Thượng Hảo Hảo mím môi, trong lòng rất khó chịu.
Cô không phải vì ghen tị mà khó chịu vì trước đó khi cô đưa băng dán cá nhân cho Nhạc Phong, anh ta ghét bỏ mà không thèm cầm lấy, nhưng cô Cảnh cũng dùng miếng băng cá nhân đó để giúp anh ta băng bó, anh ta lại lộ vẻ mặt hạnh phúc.
Thượng Hảo Hảo hiểu rồi, không quan tâm miếng băng cá nhân có rẻ6hay không, mà quan trọng là ở người băng cho.
Cô biết Nhạc Phong không thích mình, kể từ sau chuyện đó, cô cũng không dám mơ mộng gì nữa.
Cô biết rõ bản thân và Nhạc Phong cách nhau một trời một vực, mãi mãi cũng không có kết quả.
Nếu như hôm nay không phải cô Cảnh kéo cô đến, trước đó cũng không biết Nhạc Phong sẽ đến, vốn dĩ cô cũng không đến ăn bữa cơm này.
Nếu như cứ phải nói mối quan hệ của cô và Nhạc Phong là gì, thì ngay cả bạn bè cũng không phải.
Chỉ có thể coi là quan hệ bác sĩ và bệnh nhân.
Cô có lòng tốt đưa băng dán cá nhân, nểu Nhạc Phong không thích có thể từ chối
Nhưng anh ta lại tỏ0ra lạnh lùng, không thèm quan tâm, khiến cho Thượng Hảo Hảo cảm thấy xấu hổ đến mức không có đất dung thân
Tay của Nhạc Phong được băng bó xong, anh tiếp tục chuẩn bị tách vỏ cua
“Người bệnh nặng, tay tàn phế như anh thì đừng tách nữa, anh muốn ăn thì em giúp anh tách, dù gì em thích nhất món này, lát nữa em tách hết cho.” Nói xong Cảnh Y Nhân tách bắt đầu lột vỏ cua.
/1497
|