Cuối cùng cô ta đã hiểu vì sao hôm qua có hai người phụ nữ muốn đánh Cảnh Y Nhân rồi.
Với cái tính cách kiêu ngạo của cô ta thì ai nhìn vừa mắt được? Hơn nữa còn bày ra cái vẻ mặt ngây thơ không hiểu sự đời nữa chứ.
Trên thế giới này có người phụ nữ nào không muốn gả cho Lục Minh. La Mỹ Mỹ không vừa ý nói nhỏ: “Tình trạng kinh tế nhà tôi cũng không tốt lắm mà sao không được gả cho Lục Minh nhỉ?”
La Mỹ Mỹ vừa lẩm bầm xong thì nhìn qua gương ra ngoài thấy phía xa có một bóng người quen thuộc, dáng vẻ cao quý, nhàn nhã đi tới.
La Mỹ Mỹ đỏ bừng mặt, mắt rũ xuống không dám nhìn khuôn mặt tuấn tú tràn đầy khí thế kia nữa. Lúc 4 giờ Lục Minh nhận được cuộc gọi của tài xế nói ông đã đưa Cảnh Y Nhân tới trung tâm thương mại Hồng Bảo Thạch. Lục Minh nhìn thời gian thấy còn một tiếng nữa mới hết giờ làm việc, anh không nghĩ ngợi gì mà đứng dậy, bỏ tài liệu vẫn chưa làm xong trong tay vào trong cặp rồi cầm lên.
Anh nhấc áo khoác đang treo ở lưng ghế vắt lên cánh tay rồi rảo bước đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng, các thư ký trong phòng thư ký thấy Lục Minh định đi thì vội đứng lên chào hỏi: “Lục tổng.”
Lý Đồng là tổng thư ký, cô ta vội đứng dậy đuổi theo bước chân của Lục Minh, nhìn chiếc cặp Lục Minh đang cầm rồi cẩn thận mở miệng: “Lục tổng, giờ anh ra ngoài gặp Lưu tổng bên đài truyền hình ạ? Tiệc của anh và ông ấy là vào sáu giờ tối nay mà.”
Từ lần Lý Đồng bị mất mặt ở nhà cũ của Lục Minh, cô ta vô cùng cẩn thận, chỉ sợ mắc sai lầm nào đó là Lục Minh sẽ đuổi việc cô ta.
Lại thêm Lục Minh là một người phân biệt rõ việc công và việc tư nên Lý Đồng không dám hỏi tới việc cá nhân của anh hay là kéo mối quan hệ gần hơn nữa. Bước chân của Lục Minh hơi khựng lại, nhưng anh cũng không quay đầu lại mà bình thản nói: “Tiệc tối cô cứ tới trước chuẩn bị, đúng giờ tôi sẽ đến.”
Nói rồi Lục Minh không hề dừng bước mà đi thẳng tới chỗ thang máy.
Tập đoàn Lục thị cách trung tâm thương mại Hồng Bảo Thạch có nửa con phố, Lục Minh đi bộ từ công ty tới đó còn không đến mười phút.
Vừa đến anh đã hỏi nhân viên tiếp tân hôm nay Cảnh Y Nhân học ở lớp nào rồi đi thẳng về phía lớp của cô.
Qua cánh cửa kính trong suốt, Lục Minh đã nhìn thấy cảnh Y Nhân từ phía xa, dáng vẻ nhỏ nhắn yêu kiều đang mặc một bộ váy múa màu hồng nhạt, trên đỉnh đầu búi thành một túm tròn tròn, một chân gác lên lan can để ép chân, bàn tay nhỏ vươn qua đỉnh đầu, từ từ ép xuống.
Động tác tao nhã, cử động đầy cao quý giống như một con thiên nga nhỏ vậy. Khóe miệng Lục Minh hơi cong lên, anh nở một nụ cười khó có thể nhận ra. Hình như Cảnh Y Nhân không phát hiện ra Lục Minh đã đến nên cô vẫn tiếp tục tập luyện điệu múa của mình.
Lục Minh bước vào hành lang đi qua lớp múa, trên hàng lang có mấy cái ghế dựa lên vách tường bằng kính. Lục Minh đi tới, tùy tiện ngồi xuống rồi mở văn kiện trong tay, rút một cái bút từ trong túi áo trước ngực ra, tiếp tục hoàn thành công việc mà vừa rồi chưa làm xong. Trải qua chuyện ngày hôm qua, Lục Minh không yên tâm khi cô ra ngoài một mình, càng không yên tâm giao cô cho cô giúp việc không có đầu óc ở nhà trông coi, nên anh cứ thế tự mình tới đây một chuyến. Lục Minh vừa ngồi xuống, các cô gái trong phòng tập nhao nhao lên, bắt đầu bàn luận về bóng lưng người đàn ông yên tĩnh ngồi ngoài cửa kính trông khí thế đầy cao quý mà nhàn nhã kia. Rốt cuộc phải là người đàn ông như thế nào mới có khí thế như vậy, chỉ một cái bóng lưng đã khiến người ta mê đắm không thể dời mắt được.
Với cái tính cách kiêu ngạo của cô ta thì ai nhìn vừa mắt được? Hơn nữa còn bày ra cái vẻ mặt ngây thơ không hiểu sự đời nữa chứ.
Trên thế giới này có người phụ nữ nào không muốn gả cho Lục Minh. La Mỹ Mỹ không vừa ý nói nhỏ: “Tình trạng kinh tế nhà tôi cũng không tốt lắm mà sao không được gả cho Lục Minh nhỉ?”
La Mỹ Mỹ vừa lẩm bầm xong thì nhìn qua gương ra ngoài thấy phía xa có một bóng người quen thuộc, dáng vẻ cao quý, nhàn nhã đi tới.
La Mỹ Mỹ đỏ bừng mặt, mắt rũ xuống không dám nhìn khuôn mặt tuấn tú tràn đầy khí thế kia nữa. Lúc 4 giờ Lục Minh nhận được cuộc gọi của tài xế nói ông đã đưa Cảnh Y Nhân tới trung tâm thương mại Hồng Bảo Thạch. Lục Minh nhìn thời gian thấy còn một tiếng nữa mới hết giờ làm việc, anh không nghĩ ngợi gì mà đứng dậy, bỏ tài liệu vẫn chưa làm xong trong tay vào trong cặp rồi cầm lên.
Anh nhấc áo khoác đang treo ở lưng ghế vắt lên cánh tay rồi rảo bước đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng, các thư ký trong phòng thư ký thấy Lục Minh định đi thì vội đứng lên chào hỏi: “Lục tổng.”
Lý Đồng là tổng thư ký, cô ta vội đứng dậy đuổi theo bước chân của Lục Minh, nhìn chiếc cặp Lục Minh đang cầm rồi cẩn thận mở miệng: “Lục tổng, giờ anh ra ngoài gặp Lưu tổng bên đài truyền hình ạ? Tiệc của anh và ông ấy là vào sáu giờ tối nay mà.”
Từ lần Lý Đồng bị mất mặt ở nhà cũ của Lục Minh, cô ta vô cùng cẩn thận, chỉ sợ mắc sai lầm nào đó là Lục Minh sẽ đuổi việc cô ta.
Lại thêm Lục Minh là một người phân biệt rõ việc công và việc tư nên Lý Đồng không dám hỏi tới việc cá nhân của anh hay là kéo mối quan hệ gần hơn nữa. Bước chân của Lục Minh hơi khựng lại, nhưng anh cũng không quay đầu lại mà bình thản nói: “Tiệc tối cô cứ tới trước chuẩn bị, đúng giờ tôi sẽ đến.”
Nói rồi Lục Minh không hề dừng bước mà đi thẳng tới chỗ thang máy.
Tập đoàn Lục thị cách trung tâm thương mại Hồng Bảo Thạch có nửa con phố, Lục Minh đi bộ từ công ty tới đó còn không đến mười phút.
Vừa đến anh đã hỏi nhân viên tiếp tân hôm nay Cảnh Y Nhân học ở lớp nào rồi đi thẳng về phía lớp của cô.
Qua cánh cửa kính trong suốt, Lục Minh đã nhìn thấy cảnh Y Nhân từ phía xa, dáng vẻ nhỏ nhắn yêu kiều đang mặc một bộ váy múa màu hồng nhạt, trên đỉnh đầu búi thành một túm tròn tròn, một chân gác lên lan can để ép chân, bàn tay nhỏ vươn qua đỉnh đầu, từ từ ép xuống.
Động tác tao nhã, cử động đầy cao quý giống như một con thiên nga nhỏ vậy. Khóe miệng Lục Minh hơi cong lên, anh nở một nụ cười khó có thể nhận ra. Hình như Cảnh Y Nhân không phát hiện ra Lục Minh đã đến nên cô vẫn tiếp tục tập luyện điệu múa của mình.
Lục Minh bước vào hành lang đi qua lớp múa, trên hàng lang có mấy cái ghế dựa lên vách tường bằng kính. Lục Minh đi tới, tùy tiện ngồi xuống rồi mở văn kiện trong tay, rút một cái bút từ trong túi áo trước ngực ra, tiếp tục hoàn thành công việc mà vừa rồi chưa làm xong. Trải qua chuyện ngày hôm qua, Lục Minh không yên tâm khi cô ra ngoài một mình, càng không yên tâm giao cô cho cô giúp việc không có đầu óc ở nhà trông coi, nên anh cứ thế tự mình tới đây một chuyến. Lục Minh vừa ngồi xuống, các cô gái trong phòng tập nhao nhao lên, bắt đầu bàn luận về bóng lưng người đàn ông yên tĩnh ngồi ngoài cửa kính trông khí thế đầy cao quý mà nhàn nhã kia. Rốt cuộc phải là người đàn ông như thế nào mới có khí thế như vậy, chỉ một cái bóng lưng đã khiến người ta mê đắm không thể dời mắt được.
/1497
|