Có bé gái nói vừa rồi đã thấy mặt của anh rồi, đúng là đẹp trai muốn chết luôn.
Lại có người nói: “Không thấy anh ấy có hơi giống nam thần Lục Minh sao?” “Cô còn chưa từng gặp Lục Minh, đừng có thấy anh đẹp trai nào cũng nói là giống Lục Minh nữa.” “Cô cũng chưa từng gặp mà.” Cảnh Y Nhân thấy mấy cô gái bên cạnh cứ xì xào mãi không biết đang nói gì, theo bản năng quay đầu lại nhìn, thấy bóng lưng một người đàn ông ở phía sau cửa kính. Bóng lưng người đàn ông này có chút giống “cậu”, nhưng Cảnh Y Nhân cũng không nghĩ nhiều, bởi vì cô biết giờ này cậu đang đi làm, không thể nào buồn chán ngồi đây được. Cô thu tầm mắt lại, tiếp tục ép chân.
La Mỹ Mỹ đứng bên cạnh thấy cảnh Y Nhân giống như không để ý chút nào, theo bản năng cô ta hỏi: “Y Nhân! Cô không thấy người kia giống Lục... ông xã cô sao?”
“Không phải anh ấy.” Cảnh Y Nhân mỉm cười. “...” La Mỹ Mỹ cạn lời, lườm trắng mắt. Cô ta có chút cảm giác hận không thể rèn sắt thành kim, muốn dìm chết cái cảm giác của Cảnh Y Nhân. Nếu cô là bà xã của Lục Minh thì dù thế nào cũng phải qua đó nhìn thử xem, rõ ràng là Lục Minh mà Cảnh Y Nhân lại chắc chắn nói là không phải, rốt cuộc cô vô tâm đến mức nào chứ?
Thứ mà cô ta nằm mơ cũng không có được lại bị người ta không hề để ý đến như vậy, trong lòng La Mỹ Mỹ thấy không công bằng.
“Cảnh Y Nhân, cô không thích ông xã mình chút nào phải không?” La Mỹ Mỹ thả chân xuống khỏi lan can, hai tay chống hông, trong lời nói mang theo ý định dạy bảo.
Cô ta thấy tiếc thay cho Lục Minh, nghĩ tới hôm qua Lục Minh đã thay Cảnh Y Nhân trừng phạt những người kia như thế nào, xong còn không cho cô ta nói ra nữa. “...” Cảnh Y Nhân không hiểu gì nhìn La Mỹ Mỹ: “Anh ấy lạnh lùng, động một chút là đe dọa người khác, vốn đã không được người khác thích rồi. Chẳng qua... cũng không đến mức đáng ghét như vậy.”
“...” Câu trả lời của Cảnh Y Nhân làm người ta tức muốn ói máu.
“Ý của cô là Lục Minh thích cô, thế nên anh ấy mới quấn quít cô không chịu buông tay sao?” Càng nghĩ La Mỹ Mỹ càng tức, nam thần của cô ta thế mà lại bị Cảnh Y Nhân chà đạp như vậy. “...” Cảnh Y Nhân lắc đầu: “Không phải đâu, anh ấy chẳng thích tôi tẹo nào, mấy ngày trước còn muốn hưu tôi đó.”
“...” Trong chớp mắt, La Mỹ Mỹ trợn trừng mắt: “Hưu cô? Ly hôn?” Cảnh Y Nhân chớp mắt, gật đầu: “Anh ấy đã nói vậy nhiều lần rồi.” “Thật sao?” Nhưng hôm qua rõ ràng cô ta thấy Lục Minh quan tâm tới Cảnh Y Nhân nhiều như thế kia mà. “Ừm.” Cảnh Y Nhân lại gật đầu. “...” La Mỹ Mỹ mím môi, khóe miệng nở một nụ cười gian, rồi dùng cùi chỏ thúc Cảnh Y Nhân một cái.
“Nếu hai người đã không thích nhau thì lúc hai người XO phải làm sao?”
“XO là cái gì?” Cảnh Y Nhân mờ mịt nhìn La Mỹ Mỹ. “Là cái gì gì kia đó.”
“Cái gì gì kia?”
“...” La Mỹ Mỹ suy nghĩ một chút rồi nói: “Chuyện í í é é đó.” Mọi người vẫn nói Cảnh Y Nhân xuất thân nông thôn hóa ra là thật, ngay cả XO là gì cũng không biết. “í í é é là cái gì?” Cảnh Y Nhân chớp mắt, vẫn mờ mịt như cũ. “...” La Mỹ Mỹ lén lút nhìn xung quanh rồi thì thầm vào tai Cảnh Y Nhân mấy chữ: “Chính là làm tình đó.”
“Làm tình? Làm tình là cái gì?” Cảnh Y Nhân mờ mịt hỏi, giọng cô không lớn nhưng lại cũng không nhỏ, cô vừa nói đã làm cho một đám người chú ý đến, thầm cười trộm.
La Mỹ Mỹ ngượng nghịu cúi đầu ép chân, giả vờ không quen Cảnh Y Nhân. “Hai người các cô đang làm cái gì đấy?” Nữ huấn luyện viên đi tới.
Lại có người nói: “Không thấy anh ấy có hơi giống nam thần Lục Minh sao?” “Cô còn chưa từng gặp Lục Minh, đừng có thấy anh đẹp trai nào cũng nói là giống Lục Minh nữa.” “Cô cũng chưa từng gặp mà.” Cảnh Y Nhân thấy mấy cô gái bên cạnh cứ xì xào mãi không biết đang nói gì, theo bản năng quay đầu lại nhìn, thấy bóng lưng một người đàn ông ở phía sau cửa kính. Bóng lưng người đàn ông này có chút giống “cậu”, nhưng Cảnh Y Nhân cũng không nghĩ nhiều, bởi vì cô biết giờ này cậu đang đi làm, không thể nào buồn chán ngồi đây được. Cô thu tầm mắt lại, tiếp tục ép chân.
La Mỹ Mỹ đứng bên cạnh thấy cảnh Y Nhân giống như không để ý chút nào, theo bản năng cô ta hỏi: “Y Nhân! Cô không thấy người kia giống Lục... ông xã cô sao?”
“Không phải anh ấy.” Cảnh Y Nhân mỉm cười. “...” La Mỹ Mỹ cạn lời, lườm trắng mắt. Cô ta có chút cảm giác hận không thể rèn sắt thành kim, muốn dìm chết cái cảm giác của Cảnh Y Nhân. Nếu cô là bà xã của Lục Minh thì dù thế nào cũng phải qua đó nhìn thử xem, rõ ràng là Lục Minh mà Cảnh Y Nhân lại chắc chắn nói là không phải, rốt cuộc cô vô tâm đến mức nào chứ?
Thứ mà cô ta nằm mơ cũng không có được lại bị người ta không hề để ý đến như vậy, trong lòng La Mỹ Mỹ thấy không công bằng.
“Cảnh Y Nhân, cô không thích ông xã mình chút nào phải không?” La Mỹ Mỹ thả chân xuống khỏi lan can, hai tay chống hông, trong lời nói mang theo ý định dạy bảo.
Cô ta thấy tiếc thay cho Lục Minh, nghĩ tới hôm qua Lục Minh đã thay Cảnh Y Nhân trừng phạt những người kia như thế nào, xong còn không cho cô ta nói ra nữa. “...” Cảnh Y Nhân không hiểu gì nhìn La Mỹ Mỹ: “Anh ấy lạnh lùng, động một chút là đe dọa người khác, vốn đã không được người khác thích rồi. Chẳng qua... cũng không đến mức đáng ghét như vậy.”
“...” Câu trả lời của Cảnh Y Nhân làm người ta tức muốn ói máu.
“Ý của cô là Lục Minh thích cô, thế nên anh ấy mới quấn quít cô không chịu buông tay sao?” Càng nghĩ La Mỹ Mỹ càng tức, nam thần của cô ta thế mà lại bị Cảnh Y Nhân chà đạp như vậy. “...” Cảnh Y Nhân lắc đầu: “Không phải đâu, anh ấy chẳng thích tôi tẹo nào, mấy ngày trước còn muốn hưu tôi đó.”
“...” Trong chớp mắt, La Mỹ Mỹ trợn trừng mắt: “Hưu cô? Ly hôn?” Cảnh Y Nhân chớp mắt, gật đầu: “Anh ấy đã nói vậy nhiều lần rồi.” “Thật sao?” Nhưng hôm qua rõ ràng cô ta thấy Lục Minh quan tâm tới Cảnh Y Nhân nhiều như thế kia mà. “Ừm.” Cảnh Y Nhân lại gật đầu. “...” La Mỹ Mỹ mím môi, khóe miệng nở một nụ cười gian, rồi dùng cùi chỏ thúc Cảnh Y Nhân một cái.
“Nếu hai người đã không thích nhau thì lúc hai người XO phải làm sao?”
“XO là cái gì?” Cảnh Y Nhân mờ mịt nhìn La Mỹ Mỹ. “Là cái gì gì kia đó.”
“Cái gì gì kia?”
“...” La Mỹ Mỹ suy nghĩ một chút rồi nói: “Chuyện í í é é đó.” Mọi người vẫn nói Cảnh Y Nhân xuất thân nông thôn hóa ra là thật, ngay cả XO là gì cũng không biết. “í í é é là cái gì?” Cảnh Y Nhân chớp mắt, vẫn mờ mịt như cũ. “...” La Mỹ Mỹ lén lút nhìn xung quanh rồi thì thầm vào tai Cảnh Y Nhân mấy chữ: “Chính là làm tình đó.”
“Làm tình? Làm tình là cái gì?” Cảnh Y Nhân mờ mịt hỏi, giọng cô không lớn nhưng lại cũng không nhỏ, cô vừa nói đã làm cho một đám người chú ý đến, thầm cười trộm.
La Mỹ Mỹ ngượng nghịu cúi đầu ép chân, giả vờ không quen Cảnh Y Nhân. “Hai người các cô đang làm cái gì đấy?” Nữ huấn luyện viên đi tới.
/1497
|