Theo bản năng cảnh Y Nhân trả lời: “Tôi đang hỏi Mỹ Mỹ làm tình là cái gì?” | Cảnh Y Nhân vừa nói xong mọi người trong lớp học liền cười ồ lên.
“...” Nữ huấn luyện viên đen mặt: “Vấn đề này cô về nhà hỏi chồng cô đi.”
Rồi huấn luyện viên lạnh lùng lườm Cảnh Y Nhân một cái, vỗ tay yêu cầu tập hợp lại, bắt đầu dạy động tác và bước đi của bài nhảy.
Khi xếp hàng, La Mỹ Mỹ đứng bên cạnh cảnh Y Nhân, bọn họ đứng ở hàng cuối cùng.
La Mỹ Mỹ lại hỏi: “Y Nhân, cậu có thích ai không?”
Cô thật sự tò mò, ngay cả một người đàn ông hoàn mỹ như Lục Minh mà Cảnh Y Nhân cũng không thích, trừ phi là cô ấy đã có người trong lòng rồi, nếu không làm sao có thể không động lòng với Lục Minh được.
“...” Cảnh Y Nhân lắc đầu: “Không có.”
Tâm hồn cô mới có 14 tuổi, còn chưa đến mức có tình cảm với ai từ nhỏ, hay là tới giai đoạn tôi thích anh, anh thích tối gì đó, kể cả là ở nước Lộc Nguyên bọn họ thì phải 16 tuổi mới có thể nói đến chuyện kết hôn, mà còn phải do cha mẹ đưa đi gặp mặt đối phương nữa.
Hơn nữa, cơ thể của cô đã sớm bị cậu nhìn thấy, còn hôn rồi, sau này cô cũng không có ý định đi tìm người khác nữa, chỉ cần cậu không ly hôn với cô trước thì cứ như vậy cũng rất tốt.
“...” La Mỹ Mỹ một lần nữa cảm thấy cảnh Y nhân thực sự là một người ngốc nghếch, một người đẹp trai cực phẩm ở trước mặt mà không có cảm giác gì, cô cũng phải lo lắng thay cho cô ấy. Một tiếng học nhảy, thi thoảng La Mỹ Mỹ sẽ ngó ra ngoài nhìn Lục Minh, hôm nay cô cảm thấy một tiếng đồng hồ này đúng là trôi qua quá nhanh.
Khi chương trình học kết thúc, Cảnh Y Nhân đứng trước gương buộc lại những sợi tóc vừa rồi bị tuột ra trong quá trình nhảy, hầu hết mọi người đều đã đi rồi, cô cho rằng chỉ còn một mình cô thôi.
Quay đầu lại, La Mỹ Mỹ đang đi tới cửa thì bị vấp, ngước lên nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh cô ấy. Người đàn ông kia hình như không nhìn thấy La Mỹ Mỹ bị ngã nên không thèm liếc mắt nhìn cô ta lấy một cái.
Cảnh Y Nhân rảo bước tới đỡ La Mỹ Mỹ dậy: “Đường bằng phẳng thế mà cô cũng vấp ngã được hả?” Nói rồi Cảnh Y Nhân quay đầu lại nhìn người đàn ông đang ngồi ở cái ghế bên cạnh một cái.
Vừa nhìn cảnh Y Nhân liền giật mình lùi về sau một bước, nhỏ giọng kêu một tiếng: “Cậu... cậu ạ.”
“...” La Mỹ Mỹ trợn mắt nhìn cảnh Y Nhân. Cậu?
Không phải là ông xã sao? Tại sao hôm nay lại biến thành cậu rồi? Hay là cậu của Lục Minh giống anh ấy như đúc? Nên cô không nhận ra được?
“Sao cậu lại ở đây ạ?” Lục Minh gấp tài liệu lại, không nhanh không chậm đứng lên, thản nhiên bật ra một câu: “Cô nói xem?”
“...” Cô nói? Sao cô biết được? Ánh mắt lãnh đạm của Lục Minh nhìn về phía La Mỹ Mỹ đứng ở đằng sau cô, rồi lại quay về trên người Cảnh Y Nhân: “Bữa tối muốn ăn gì?”
“Chúng ta ăn ở bên ngoài sao?”
Lục Minh gật đầu rồi thản nhiên “Ừ” một tiếng, anh nhìn đồng hồ trên tay, còn cách bữa tiệc một tiếng. Hiện giờ tới đó hình như hơi sớm.
Thấy Lục Minh gật đầu, cảnh Y Nhân vui vẻ hỏi La Mỹ Mỹ: “Buổi tối cô muốn ăn gì?”
“...” Lời này của Cảnh Y Nhân hiển nhiên là muốn Là Mỹ Mỹ đi cùng.
Lục Minh đen mặt nhìn chòng chọc vào Cảnh Y Nhân.
Cô gái chết tiệt này không nhìn ra trong lòng người ta vẫn luôn nhớ mong ông chồng của mình sao? Lại còn mời tới ăn cơm nữa.
Trước khi trả lời La Mỹ Mỹ lén nhìn sắc mặt của Lục Minh. Thấy sắc mặt của Lục Minh không được tốt lắm nên La Mỹ Mỹ lúng túng nói: “Tối tôi về nhà ăn cơm. Mẹ tôi đang chờ ở nhà.”
“Thế à, vậy thì chúng ta cùng đi xuống dưới thôi.”
“Được!”La Mỹ Mỹ lại lén liếc nhìn Lục Minh một cái, cô đỏ mặt cúi đầu đi theo bước chân của Cảnh Y Nhân.
“...” Nữ huấn luyện viên đen mặt: “Vấn đề này cô về nhà hỏi chồng cô đi.”
Rồi huấn luyện viên lạnh lùng lườm Cảnh Y Nhân một cái, vỗ tay yêu cầu tập hợp lại, bắt đầu dạy động tác và bước đi của bài nhảy.
Khi xếp hàng, La Mỹ Mỹ đứng bên cạnh cảnh Y Nhân, bọn họ đứng ở hàng cuối cùng.
La Mỹ Mỹ lại hỏi: “Y Nhân, cậu có thích ai không?”
Cô thật sự tò mò, ngay cả một người đàn ông hoàn mỹ như Lục Minh mà Cảnh Y Nhân cũng không thích, trừ phi là cô ấy đã có người trong lòng rồi, nếu không làm sao có thể không động lòng với Lục Minh được.
“...” Cảnh Y Nhân lắc đầu: “Không có.”
Tâm hồn cô mới có 14 tuổi, còn chưa đến mức có tình cảm với ai từ nhỏ, hay là tới giai đoạn tôi thích anh, anh thích tối gì đó, kể cả là ở nước Lộc Nguyên bọn họ thì phải 16 tuổi mới có thể nói đến chuyện kết hôn, mà còn phải do cha mẹ đưa đi gặp mặt đối phương nữa.
Hơn nữa, cơ thể của cô đã sớm bị cậu nhìn thấy, còn hôn rồi, sau này cô cũng không có ý định đi tìm người khác nữa, chỉ cần cậu không ly hôn với cô trước thì cứ như vậy cũng rất tốt.
“...” La Mỹ Mỹ một lần nữa cảm thấy cảnh Y nhân thực sự là một người ngốc nghếch, một người đẹp trai cực phẩm ở trước mặt mà không có cảm giác gì, cô cũng phải lo lắng thay cho cô ấy. Một tiếng học nhảy, thi thoảng La Mỹ Mỹ sẽ ngó ra ngoài nhìn Lục Minh, hôm nay cô cảm thấy một tiếng đồng hồ này đúng là trôi qua quá nhanh.
Khi chương trình học kết thúc, Cảnh Y Nhân đứng trước gương buộc lại những sợi tóc vừa rồi bị tuột ra trong quá trình nhảy, hầu hết mọi người đều đã đi rồi, cô cho rằng chỉ còn một mình cô thôi.
Quay đầu lại, La Mỹ Mỹ đang đi tới cửa thì bị vấp, ngước lên nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh cô ấy. Người đàn ông kia hình như không nhìn thấy La Mỹ Mỹ bị ngã nên không thèm liếc mắt nhìn cô ta lấy một cái.
Cảnh Y Nhân rảo bước tới đỡ La Mỹ Mỹ dậy: “Đường bằng phẳng thế mà cô cũng vấp ngã được hả?” Nói rồi Cảnh Y Nhân quay đầu lại nhìn người đàn ông đang ngồi ở cái ghế bên cạnh một cái.
Vừa nhìn cảnh Y Nhân liền giật mình lùi về sau một bước, nhỏ giọng kêu một tiếng: “Cậu... cậu ạ.”
“...” La Mỹ Mỹ trợn mắt nhìn cảnh Y Nhân. Cậu?
Không phải là ông xã sao? Tại sao hôm nay lại biến thành cậu rồi? Hay là cậu của Lục Minh giống anh ấy như đúc? Nên cô không nhận ra được?
“Sao cậu lại ở đây ạ?” Lục Minh gấp tài liệu lại, không nhanh không chậm đứng lên, thản nhiên bật ra một câu: “Cô nói xem?”
“...” Cô nói? Sao cô biết được? Ánh mắt lãnh đạm của Lục Minh nhìn về phía La Mỹ Mỹ đứng ở đằng sau cô, rồi lại quay về trên người Cảnh Y Nhân: “Bữa tối muốn ăn gì?”
“Chúng ta ăn ở bên ngoài sao?”
Lục Minh gật đầu rồi thản nhiên “Ừ” một tiếng, anh nhìn đồng hồ trên tay, còn cách bữa tiệc một tiếng. Hiện giờ tới đó hình như hơi sớm.
Thấy Lục Minh gật đầu, cảnh Y Nhân vui vẻ hỏi La Mỹ Mỹ: “Buổi tối cô muốn ăn gì?”
“...” Lời này của Cảnh Y Nhân hiển nhiên là muốn Là Mỹ Mỹ đi cùng.
Lục Minh đen mặt nhìn chòng chọc vào Cảnh Y Nhân.
Cô gái chết tiệt này không nhìn ra trong lòng người ta vẫn luôn nhớ mong ông chồng của mình sao? Lại còn mời tới ăn cơm nữa.
Trước khi trả lời La Mỹ Mỹ lén nhìn sắc mặt của Lục Minh. Thấy sắc mặt của Lục Minh không được tốt lắm nên La Mỹ Mỹ lúng túng nói: “Tối tôi về nhà ăn cơm. Mẹ tôi đang chờ ở nhà.”
“Thế à, vậy thì chúng ta cùng đi xuống dưới thôi.”
“Được!”La Mỹ Mỹ lại lén liếc nhìn Lục Minh một cái, cô đỏ mặt cúi đầu đi theo bước chân của Cảnh Y Nhân.
/1497
|