*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3�ối với Đại Đâu Đâu, điều này thật sự khiến trong lòng nhóc phải chịu đủ loại giày vò và đau khổ
Nghĩ đến đây, Đại Đâu Đâu lại thương tiếc nhẹ nhàng hôn lên trán Tiểu Tiểu
“Nhất định đừng quên anh nhé!”
Giống như dự đoán của Đại Đâu Đâu, vào buổi sáng sớm ba tháng sau, Đại Đâu Đâu biết rõ Tiểu Tiểu đã biến mất, nhưng nhóc vẫn bảo tài xế đến cửa nhà cô bé để đón cô bé.
Sáng sớm, ở trước cửa dưới tầng vẫn giống như ngày thường, không hề có ai
Tài xế đợi một hồi, rồi quay đầu mở miệng nói với Đại Đâu Đâu
“Thiếu gia! Tôi vào gọi xem thế nào, có thể Tiểu Tiểu đã ngủ quên mất rồi.” “...” Đại2Đâu Đâu im lặng đứng tại chỗ, không hề trả lời, đôi mắt cúi xuống, vẻ mặt đờ đẫn, môi mỏng nhếch lên, nhóc đau đớn vì những chuyện biết rõ sẽ xảy ra nhưng lại bất lực, không thể thay đổi, khiến trong lòng Đại Đâu Đâu giống như bị ngàn vạn con kiến đang giày vò vậy.
Càng là như vậy, nhóc càng cảm thấy sợ hãi tương lai
Không cần nhìn, nhóc cũng đã nghe được những lời trò chuyện của các hộ gia đình trong khu xóm này
“Gia đình Lâm Tiểu Tiểu trên tầng chỉ một đêm đã biết mất, bà biết chưa? Cả nhà bọn họ thật đúng là khủng khiếp.” “Nghe nói chồng cô ta đã trở lại, ầm ĩ đòi ly hôn, còn7ra tay đánh người nữa chứ!” “Suốt một tháng qua, tối nào tôi cũng nghe thấy nhà đó cãi nhau ầm ĩ, chẳng thấy nghỉ bao giờ.” “Ly hôn thì ly hôn thôi, sao cứ phải gây ảnh hưởng đến hàng xóm chứ.”
Một giọt nước mắt ẩm ướt rơi xuống mu bàn tay nhỏ bé của Đại Đâu Đâu.
Đã bao nhiêu lâu rồi, nhóc không khóc? Cảm nhận được sự ẩm ướt trên mu bàn tay, Đại Đâu Đâu giật nảy mình.
Đại Đâu Đâu cúi đầu, tài xế không thấy được vẻ mặt của nhóc, thấy nhóc không nói lời nào, chỉ cho rằng nhóc đồng ý với mình.
Tài xế xuống xe, chỉ một lúc sau, đã vội vàng trở về, mở miệng nói với Đại Đâu Đâu
“Tiểu9thiếu gia, gia đình Tiểu Tiểu đã biến mất rồi
Tôi mở cửa ra mà trong nhà trống rỗng
Chúng ta có nên báo cảnh sát hay không?” “Đi thôi!” Đại Đâu Đâu thản nhiên, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên
“..” Tài xế có vẻ ngỡ ngàng, do dự một lát, không hỏi nhiều, chỉ làm theo mệnh lệnh của tiểu thiếu gia, lên xe và lái xe rời đi
“Lâm Tiểu Tiểu! 14 năm sau, đừng quên anh nhé...”
(*) Đôi lời của tác giả: Bởi vì Đại Đâu Đâu là nam chính của tác phẩm sau của tác giả, cho nên câu chuyện của Đại Đâu Đâu sẽ không có ngoại truyện về chuyện lúc trưởng thành, mong mọi người thứ lỗi
Lúc này, tiểu thuyết cũng đến5lúc phải chấm dứt rồi
Lại nói đến Tiểu Tấn Vương Gia, nhân vật này, tác giả đặt ra vốn chỉ là một vị khách qua đường, cho nên không viết riêng về cậu ta, nếu độc giả thích thì sau này có thể thêm vào phiên ngoại, khiến Triệu Lộc làm Tiểu Tấn Vương Gia.
Kế tiếp là câu chuyện về Cảnh Triệt, một câu chuyện BL (boy love: tình yêu giữa nam và nam) hoàn toàn mới
Những ai không thể chấp nhận, có thể vẽ một dấu chấm tròn ở đây.
Cám ơn mọi người đã ủng hộ bộ truyện cho đến tận bây giờ.
Lục Minh và Cảnh Y Nhân cúi đầu đầu chào mọi người ở đây nhé! Yêu mọi người nhiều lắm! Muaahhh!
3�ối với Đại Đâu Đâu, điều này thật sự khiến trong lòng nhóc phải chịu đủ loại giày vò và đau khổ
Nghĩ đến đây, Đại Đâu Đâu lại thương tiếc nhẹ nhàng hôn lên trán Tiểu Tiểu
“Nhất định đừng quên anh nhé!”
Giống như dự đoán của Đại Đâu Đâu, vào buổi sáng sớm ba tháng sau, Đại Đâu Đâu biết rõ Tiểu Tiểu đã biến mất, nhưng nhóc vẫn bảo tài xế đến cửa nhà cô bé để đón cô bé.
Sáng sớm, ở trước cửa dưới tầng vẫn giống như ngày thường, không hề có ai
Tài xế đợi một hồi, rồi quay đầu mở miệng nói với Đại Đâu Đâu
“Thiếu gia! Tôi vào gọi xem thế nào, có thể Tiểu Tiểu đã ngủ quên mất rồi.” “...” Đại2Đâu Đâu im lặng đứng tại chỗ, không hề trả lời, đôi mắt cúi xuống, vẻ mặt đờ đẫn, môi mỏng nhếch lên, nhóc đau đớn vì những chuyện biết rõ sẽ xảy ra nhưng lại bất lực, không thể thay đổi, khiến trong lòng Đại Đâu Đâu giống như bị ngàn vạn con kiến đang giày vò vậy.
Càng là như vậy, nhóc càng cảm thấy sợ hãi tương lai
Không cần nhìn, nhóc cũng đã nghe được những lời trò chuyện của các hộ gia đình trong khu xóm này
“Gia đình Lâm Tiểu Tiểu trên tầng chỉ một đêm đã biết mất, bà biết chưa? Cả nhà bọn họ thật đúng là khủng khiếp.” “Nghe nói chồng cô ta đã trở lại, ầm ĩ đòi ly hôn, còn7ra tay đánh người nữa chứ!” “Suốt một tháng qua, tối nào tôi cũng nghe thấy nhà đó cãi nhau ầm ĩ, chẳng thấy nghỉ bao giờ.” “Ly hôn thì ly hôn thôi, sao cứ phải gây ảnh hưởng đến hàng xóm chứ.”
Một giọt nước mắt ẩm ướt rơi xuống mu bàn tay nhỏ bé của Đại Đâu Đâu.
Đã bao nhiêu lâu rồi, nhóc không khóc? Cảm nhận được sự ẩm ướt trên mu bàn tay, Đại Đâu Đâu giật nảy mình.
Đại Đâu Đâu cúi đầu, tài xế không thấy được vẻ mặt của nhóc, thấy nhóc không nói lời nào, chỉ cho rằng nhóc đồng ý với mình.
Tài xế xuống xe, chỉ một lúc sau, đã vội vàng trở về, mở miệng nói với Đại Đâu Đâu
“Tiểu9thiếu gia, gia đình Tiểu Tiểu đã biến mất rồi
Tôi mở cửa ra mà trong nhà trống rỗng
Chúng ta có nên báo cảnh sát hay không?” “Đi thôi!” Đại Đâu Đâu thản nhiên, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên
“..” Tài xế có vẻ ngỡ ngàng, do dự một lát, không hỏi nhiều, chỉ làm theo mệnh lệnh của tiểu thiếu gia, lên xe và lái xe rời đi
“Lâm Tiểu Tiểu! 14 năm sau, đừng quên anh nhé...”
(*) Đôi lời của tác giả: Bởi vì Đại Đâu Đâu là nam chính của tác phẩm sau của tác giả, cho nên câu chuyện của Đại Đâu Đâu sẽ không có ngoại truyện về chuyện lúc trưởng thành, mong mọi người thứ lỗi
Lúc này, tiểu thuyết cũng đến5lúc phải chấm dứt rồi
Lại nói đến Tiểu Tấn Vương Gia, nhân vật này, tác giả đặt ra vốn chỉ là một vị khách qua đường, cho nên không viết riêng về cậu ta, nếu độc giả thích thì sau này có thể thêm vào phiên ngoại, khiến Triệu Lộc làm Tiểu Tấn Vương Gia.
Kế tiếp là câu chuyện về Cảnh Triệt, một câu chuyện BL (boy love: tình yêu giữa nam và nam) hoàn toàn mới
Những ai không thể chấp nhận, có thể vẽ một dấu chấm tròn ở đây.
Cám ơn mọi người đã ủng hộ bộ truyện cho đến tận bây giờ.
Lục Minh và Cảnh Y Nhân cúi đầu đầu chào mọi người ở đây nhé! Yêu mọi người nhiều lắm! Muaahhh!
/1497
|