*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mỗi khi đồng hồ chạy đến tám giờ, Cảnh Triệt sẽ đúng giờ xuống dưới ăn sáng
Quý Quân Tuyết sống ở ngôi biệt thự nhỏ này đã gần một tháng
Một tháng trước, cậu ta vẫn còn chen chúc trong một gian ký túc xá sáu người của trường học
Hai mươi tuổi, vóc dáng của cậu khá thấp và gầy hơn so với thanh niên cùng lứa tuổi bình thường, bề ngoài khá thanh tú, là một cậu thanh niên sáng sủa nhiệt tình, ở trong trường học cũng không được nhiều bạn nữ chú ý.
Từ lúc chị cậu chuẩn bị gả cho anh Cảnh Triệt, anh Cảnh Triệt đã bảo đứa em trai không ai chăm sóc là cậu cũng chuyển đến biệt thự tân hôn của bọn họ.
Chỉ là, vào ngày kết hôn, là cô2dâu nhưng chị ấy lại chạy trốn khi đang trên đường đi đến hôn lễ, khiến anh Cảnh Triệt trở thành trò cười của toàn bộ thành phố S
Chị ấy cũng chạy rồi, cậu đâu còn mặt mũi ở lại nơi này nữa
Ngay sau khi biết chị mình chạy mất, cậu đã thu xếp xong hành lý, chuẩn bị rời khỏi nơi này
Kết quả đêm đó, anh Cảnh Triệt thất vọng trở về, kéo lại hành lý của cậu và lạnh nhạt nói: “Về sau, nơi này chính là nhà em, em đi rồi thì sẽ không có ai chăm sóc em cả, em cứ ở lại, chờ chị em về rồi nói sau.”
Quý Quân Tuyết không biết anh Cảnh Triệt yêu chị ấy đến thế nào, có thể yêu đến mức dù chị ấy chạy7trốn, anh ta vẫn thu lưu đứa em trai là cậu ở lại nhà.
Trong lòng Quý Quân Tuyết cũng băn khoăn thay chị ấy..
Nghĩ đến đây, Quý Quân Tuyết nhìn đồng hồ, vừa lúc tám giờ
Cậu đi ra cửa, lấy tờ báo mới buổi sáng hôm nay từ hộp thư bên ngoài
Quý Quân Tuyết đứng trước cửa trong sân, cạnh hàng rào gỗ, rút một tập báo từ hòm thư ra
Bước chân giẫm lên mặt có đầy hòn đá, cậu vừa chậm rãi đi vào trong phòng, vừa lật báo chí ra xem
Mới lật được một tờ, bàn tay thon dài trắng nõn của Quý Quân Tuyết khựng lại
Trang thứ hai của tờ báo có một tiêu đề rất bắt mắt là “Chân tướng chuyện cô dâu của Cảnh Triệt chạy trốn”
Đã trôi qua gần một9tháng, bài báo này lúc đầu thuộc trang nhất, giờ thì chuyển trang thứ hai, lâu như vậy rồi mà vẫn chưa dứt
Quy Quân Tuyết bực bội rút tờ báo này ra, vò nát rồi ném vào thùng rác ở cửa, đẩy cửa ra và đi vào trong phòng, vừa lúc nhìn thấy cảnh Triệt đang từ chỗ rẽ cầu thang đi xuống dưới.
Anh ta mặc một bộ âu phục, chân đi dép lê bằng bông, trong tay xách theo một chiếc cặp công sở
Người khác đều nói huyết thống nhà họ Cảnh bọn họ, ai cũng đẹp
Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh Triệt, Quý Quân Tuyết lúc đã cảm thấy anh ta không chỉ trong thành thục, ổn trọng, mà bề ngoài lại không thể xoi mói nổi
Em gái anh ta từng được xưng là5đệ nhất mỹ nhân thành phố S, có thể tưởng tượng dung mạo của người anh trai cùng huyết thống này không cần nói nhiều cũng biết tuấn dật đến thế nào
Cảnh Triệt đi thẳng đến trước bàn ăn, đẩy ghế dựa ra ngồi xuống, đặt cặp công sở trong tay sang bên cạnh, cầm lấy đũa gắp món ăn trước mặt, đồng thời lạnh nhạt mở miệng: “Báo được gửi tới rồi à.” “Vâng!” Quý Quân Tuyết lên tiếng, bước nhanh hơn đến bên cạnh cảnh Triệt và đưa báo chí cho anh ta
Cảnh Triệt cũng không nhận lấy, chỉ uống một ngụm nước thịt
“Em cứ để bên cạnh đi, ngồi xuống ăn cơm thôi.”
“A.”
Quý Quân Tuyết đặt báo xuống bàn ăn, đẩy ghế dựa ra rồi ngồi xuống
Quỷ Quân Tuyết ngồi xuống, lúc này3Cảnh Triệt mới chú ý tới hôm nay cậu hơi khác với thường ngày, động tác ăn cơm dừng lại, ngẩng đầu nhìn mái tóc màu xanh xám của Quý Quân Tuyết.
“Em nhuộm tóc à?”
Mỗi khi đồng hồ chạy đến tám giờ, Cảnh Triệt sẽ đúng giờ xuống dưới ăn sáng
Quý Quân Tuyết sống ở ngôi biệt thự nhỏ này đã gần một tháng
Một tháng trước, cậu ta vẫn còn chen chúc trong một gian ký túc xá sáu người của trường học
Hai mươi tuổi, vóc dáng của cậu khá thấp và gầy hơn so với thanh niên cùng lứa tuổi bình thường, bề ngoài khá thanh tú, là một cậu thanh niên sáng sủa nhiệt tình, ở trong trường học cũng không được nhiều bạn nữ chú ý.
Từ lúc chị cậu chuẩn bị gả cho anh Cảnh Triệt, anh Cảnh Triệt đã bảo đứa em trai không ai chăm sóc là cậu cũng chuyển đến biệt thự tân hôn của bọn họ.
Chỉ là, vào ngày kết hôn, là cô2dâu nhưng chị ấy lại chạy trốn khi đang trên đường đi đến hôn lễ, khiến anh Cảnh Triệt trở thành trò cười của toàn bộ thành phố S
Chị ấy cũng chạy rồi, cậu đâu còn mặt mũi ở lại nơi này nữa
Ngay sau khi biết chị mình chạy mất, cậu đã thu xếp xong hành lý, chuẩn bị rời khỏi nơi này
Kết quả đêm đó, anh Cảnh Triệt thất vọng trở về, kéo lại hành lý của cậu và lạnh nhạt nói: “Về sau, nơi này chính là nhà em, em đi rồi thì sẽ không có ai chăm sóc em cả, em cứ ở lại, chờ chị em về rồi nói sau.”
Quý Quân Tuyết không biết anh Cảnh Triệt yêu chị ấy đến thế nào, có thể yêu đến mức dù chị ấy chạy7trốn, anh ta vẫn thu lưu đứa em trai là cậu ở lại nhà.
Trong lòng Quý Quân Tuyết cũng băn khoăn thay chị ấy..
Nghĩ đến đây, Quý Quân Tuyết nhìn đồng hồ, vừa lúc tám giờ
Cậu đi ra cửa, lấy tờ báo mới buổi sáng hôm nay từ hộp thư bên ngoài
Quý Quân Tuyết đứng trước cửa trong sân, cạnh hàng rào gỗ, rút một tập báo từ hòm thư ra
Bước chân giẫm lên mặt có đầy hòn đá, cậu vừa chậm rãi đi vào trong phòng, vừa lật báo chí ra xem
Mới lật được một tờ, bàn tay thon dài trắng nõn của Quý Quân Tuyết khựng lại
Trang thứ hai của tờ báo có một tiêu đề rất bắt mắt là “Chân tướng chuyện cô dâu của Cảnh Triệt chạy trốn”
Đã trôi qua gần một9tháng, bài báo này lúc đầu thuộc trang nhất, giờ thì chuyển trang thứ hai, lâu như vậy rồi mà vẫn chưa dứt
Quy Quân Tuyết bực bội rút tờ báo này ra, vò nát rồi ném vào thùng rác ở cửa, đẩy cửa ra và đi vào trong phòng, vừa lúc nhìn thấy cảnh Triệt đang từ chỗ rẽ cầu thang đi xuống dưới.
Anh ta mặc một bộ âu phục, chân đi dép lê bằng bông, trong tay xách theo một chiếc cặp công sở
Người khác đều nói huyết thống nhà họ Cảnh bọn họ, ai cũng đẹp
Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh Triệt, Quý Quân Tuyết lúc đã cảm thấy anh ta không chỉ trong thành thục, ổn trọng, mà bề ngoài lại không thể xoi mói nổi
Em gái anh ta từng được xưng là5đệ nhất mỹ nhân thành phố S, có thể tưởng tượng dung mạo của người anh trai cùng huyết thống này không cần nói nhiều cũng biết tuấn dật đến thế nào
Cảnh Triệt đi thẳng đến trước bàn ăn, đẩy ghế dựa ra ngồi xuống, đặt cặp công sở trong tay sang bên cạnh, cầm lấy đũa gắp món ăn trước mặt, đồng thời lạnh nhạt mở miệng: “Báo được gửi tới rồi à.” “Vâng!” Quý Quân Tuyết lên tiếng, bước nhanh hơn đến bên cạnh cảnh Triệt và đưa báo chí cho anh ta
Cảnh Triệt cũng không nhận lấy, chỉ uống một ngụm nước thịt
“Em cứ để bên cạnh đi, ngồi xuống ăn cơm thôi.”
“A.”
Quý Quân Tuyết đặt báo xuống bàn ăn, đẩy ghế dựa ra rồi ngồi xuống
Quỷ Quân Tuyết ngồi xuống, lúc này3Cảnh Triệt mới chú ý tới hôm nay cậu hơi khác với thường ngày, động tác ăn cơm dừng lại, ngẩng đầu nhìn mái tóc màu xanh xám của Quý Quân Tuyết.
“Em nhuộm tóc à?”
/1497
|