Mọi khi, anh vừa về nhà là Cảnh Y Nhân đều hào hứng nhảy nhót đến trước mặt anh, líu ra líu ríu kể cho anh hôm nay cô làm gì, sau đó hỏi ngày hôm nay của anh như thế nào.
Cô sẽ không ngồi im lặng, ôm gối vùi vào ghế sa lông xem ti vi như thế, ngay cả khi anh về nhà rồi, cô cũng không buồn để ý chút nào.
Lục Minh tới gần ghế sô pha, nhìn thấy rất nhiều thức ăn trên bàn, còn có thứ bị đánh rơi, vung vãi hết xuống mặt bàn kính.
Lục Minh không nhanh không chậm ngồi xuống bên cạnh cô, rút chiếc gối ôm trong lòng cô ra. Cảnh Y Nhân bất chợt ôm lấy nó thật chặt, không chịu cho anh lấy đi, đôi mắt cô long lanh, trong veo vẫn nhìn thẳng vào ti vi. Thấy dáng vẻ cáu kỉnh trẻ con ấy, Lục Minh khẽ mỉm cười.
“Hôm nay Tiết Phương Hoa đến nhà nên em không vui à?”
“...” Cảnh Y Nhân vẫn không thèm để ý đến anh chút nào.
Lúc này Lục Minh mới phát hiện gối ôm mà cô đang ôm không phải đồ vật có sẵn trong nhà, thực phẩm dinh dưỡng bày đầy trên bàn và một đống túi không biết đựng thứ gì trên ghế sô pha bên cạnh cũng là những thứ mà trong nhà không có.
Anh bất giác hỏi ra miệng: “Hôm nay em đã ra ngoài à?”
“...” Cảnh Y Nhân vẫn không chịu để ý tới anh.
Lục Minh quay đầu liếc nhìn quản gia Ngô, quản gia Ngô lập tức đến gần và cung kính giải thích: “Ngài Lục, những thứ này đều là đồ dùng và thực phẩm dinh dưỡng dành cho phụ nữ có thai vừa được mang đến, cô Cảnh mang thai rồi. Chúc mừng ngài Lục.”
“...” Nghe vậy, Lục Minh ngẩn ra, không hiểu gì cả, rồi anh nhíu mày quay đầu lại nhìn cảnh Y Nhân.
“Mang thai?” Đang ở kì kinh nguyệt mà cô lại nói với người khác là mình mang thai?
Lục Minh bình tĩnh nhìn Cảnh Y Nhân với ánh mắt thâm thúy.
Đây cũng không phải lần đầu tiên cô càn quấy như vậy, Lục Minh cũng không định nói thêm câu gì.
Anh phất tay, lạnh lùng ra lệnh cho quản gia Ngô: “Ông cất tất cả đồ đạc vào trong kho đi. Cô ấy không mang thai.” “...” Quản gia Ngô giật mình. Sao cô Cảnh cái gì cũng dám mang ra để đùa vậy? Ông ta ngỡ ngàng liếc nhìn cảnh Y Nhân rồi cung kính trả lời: “Vâng.”
Ai ngờ, ngay khi ông định dọn đồ thì Cảnh Y Nhân đột ngột nhảy lên từ trên ghế sa lông: “Không được động đến đồ đạc của tôi!” Rồi cô quay sang nhìn Lục Minh mà gào thét: “Cháu mang thai rồi! Cậu không phải là cháu, sao cậu biết cháu không mang thai cơ chứ!?”
Cảnh Y Nhân đột nhiên hét lên khiến quản gia Ngô giật mình hoảng sợ, lập tức dừng lại.
“...” Lục Minh sầm mặt lại, ánh mắt sắc bén bình tĩnh nhìn cô: “Cảnh Y Nhân, em đang làm loạn gì thế?” “Cháu không làm loạn! Cháu mang thai!” Cảnh Y Nhân bất mãn phản kháng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cô thở phì phò, bên dưới đôi mắt trong veo khá hung hãn ẩn giấu một chút tủi thân không dễ phát hiện.
“Em đang trong kì kinh nguyệt mà mang thai? Anh đã chạm vào em đâu, làm sao em mang thai được?” Lục Minh phản bác lại lời cô với vẻ mặt lạnh băng. Đây không phải lần đầu tiên cảnh Y Nhân làm loạn như vậy, lần nào anh cũng chiều theo cô, cô muốn loạn kiểu gì, anh đều thuận theo. Nhưng chuyện mang thai mà cũng muốn mang ra đùa được sao? Không thể đùa chuyện gì hợp tình hợp lý hơn à?
“Chính là có thai!” Cảnh Y Nhân vẫn cứng đầu, không chịu nghe.
Cô biết nếu cứ khăng khăng nói dối như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị khui ra nhưng cô vẫn cố chấp, bướng bỉnh không chịu thua, cứ như là chỉ khi làm vậy thì giá trị của cô trong ngôi nhà này, trong lòng Lục Minh mới quan trọng được. “...” Lục Minh bình tĩnh nhìn cô, trông anh có vẻ đã bó tay hết cách với cô rồi. Cảnh Y Nhân cũng bướng bỉnh quật cường nhìn lại.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Cảnh Y Nhân cũng dần nhận ra sự cứng đầu của mình xét cho cùng có ý nghĩa gì đâu? Rốt cuộc tại sao cô phải làm như vậy chứ? Cuối cùng, cô thẹn quá hóa giận, nhảy ra khỏi ghế sa lông, giày cũng không thèm xỏ vào, cứ thế chân trần xoay người chạy lên tầng.
Cô sẽ không ngồi im lặng, ôm gối vùi vào ghế sa lông xem ti vi như thế, ngay cả khi anh về nhà rồi, cô cũng không buồn để ý chút nào.
Lục Minh tới gần ghế sô pha, nhìn thấy rất nhiều thức ăn trên bàn, còn có thứ bị đánh rơi, vung vãi hết xuống mặt bàn kính.
Lục Minh không nhanh không chậm ngồi xuống bên cạnh cô, rút chiếc gối ôm trong lòng cô ra. Cảnh Y Nhân bất chợt ôm lấy nó thật chặt, không chịu cho anh lấy đi, đôi mắt cô long lanh, trong veo vẫn nhìn thẳng vào ti vi. Thấy dáng vẻ cáu kỉnh trẻ con ấy, Lục Minh khẽ mỉm cười.
“Hôm nay Tiết Phương Hoa đến nhà nên em không vui à?”
“...” Cảnh Y Nhân vẫn không thèm để ý đến anh chút nào.
Lúc này Lục Minh mới phát hiện gối ôm mà cô đang ôm không phải đồ vật có sẵn trong nhà, thực phẩm dinh dưỡng bày đầy trên bàn và một đống túi không biết đựng thứ gì trên ghế sô pha bên cạnh cũng là những thứ mà trong nhà không có.
Anh bất giác hỏi ra miệng: “Hôm nay em đã ra ngoài à?”
“...” Cảnh Y Nhân vẫn không chịu để ý tới anh.
Lục Minh quay đầu liếc nhìn quản gia Ngô, quản gia Ngô lập tức đến gần và cung kính giải thích: “Ngài Lục, những thứ này đều là đồ dùng và thực phẩm dinh dưỡng dành cho phụ nữ có thai vừa được mang đến, cô Cảnh mang thai rồi. Chúc mừng ngài Lục.”
“...” Nghe vậy, Lục Minh ngẩn ra, không hiểu gì cả, rồi anh nhíu mày quay đầu lại nhìn cảnh Y Nhân.
“Mang thai?” Đang ở kì kinh nguyệt mà cô lại nói với người khác là mình mang thai?
Lục Minh bình tĩnh nhìn Cảnh Y Nhân với ánh mắt thâm thúy.
Đây cũng không phải lần đầu tiên cô càn quấy như vậy, Lục Minh cũng không định nói thêm câu gì.
Anh phất tay, lạnh lùng ra lệnh cho quản gia Ngô: “Ông cất tất cả đồ đạc vào trong kho đi. Cô ấy không mang thai.” “...” Quản gia Ngô giật mình. Sao cô Cảnh cái gì cũng dám mang ra để đùa vậy? Ông ta ngỡ ngàng liếc nhìn cảnh Y Nhân rồi cung kính trả lời: “Vâng.”
Ai ngờ, ngay khi ông định dọn đồ thì Cảnh Y Nhân đột ngột nhảy lên từ trên ghế sa lông: “Không được động đến đồ đạc của tôi!” Rồi cô quay sang nhìn Lục Minh mà gào thét: “Cháu mang thai rồi! Cậu không phải là cháu, sao cậu biết cháu không mang thai cơ chứ!?”
Cảnh Y Nhân đột nhiên hét lên khiến quản gia Ngô giật mình hoảng sợ, lập tức dừng lại.
“...” Lục Minh sầm mặt lại, ánh mắt sắc bén bình tĩnh nhìn cô: “Cảnh Y Nhân, em đang làm loạn gì thế?” “Cháu không làm loạn! Cháu mang thai!” Cảnh Y Nhân bất mãn phản kháng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cô thở phì phò, bên dưới đôi mắt trong veo khá hung hãn ẩn giấu một chút tủi thân không dễ phát hiện.
“Em đang trong kì kinh nguyệt mà mang thai? Anh đã chạm vào em đâu, làm sao em mang thai được?” Lục Minh phản bác lại lời cô với vẻ mặt lạnh băng. Đây không phải lần đầu tiên cảnh Y Nhân làm loạn như vậy, lần nào anh cũng chiều theo cô, cô muốn loạn kiểu gì, anh đều thuận theo. Nhưng chuyện mang thai mà cũng muốn mang ra đùa được sao? Không thể đùa chuyện gì hợp tình hợp lý hơn à?
“Chính là có thai!” Cảnh Y Nhân vẫn cứng đầu, không chịu nghe.
Cô biết nếu cứ khăng khăng nói dối như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị khui ra nhưng cô vẫn cố chấp, bướng bỉnh không chịu thua, cứ như là chỉ khi làm vậy thì giá trị của cô trong ngôi nhà này, trong lòng Lục Minh mới quan trọng được. “...” Lục Minh bình tĩnh nhìn cô, trông anh có vẻ đã bó tay hết cách với cô rồi. Cảnh Y Nhân cũng bướng bỉnh quật cường nhìn lại.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Cảnh Y Nhân cũng dần nhận ra sự cứng đầu của mình xét cho cùng có ý nghĩa gì đâu? Rốt cuộc tại sao cô phải làm như vậy chứ? Cuối cùng, cô thẹn quá hóa giận, nhảy ra khỏi ghế sa lông, giày cũng không thèm xỏ vào, cứ thế chân trần xoay người chạy lên tầng.
/1497
|