*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng người phụ nữ mập dường như chẳng cần thể diện: “Các người đang hãm hại tôi, đây không phải là túi xách của tôi!”
“Các người bắt tôi đến đây vì chuyện chiếc túi này sao? Lục thị các người là tập đoàn lớn, chỉ vì một chiếc túi xách mà bắt nạt dân thường chúng tôi à!” Lục Minh dụi điếu thuốc trong tay vào gạt tàn, lười nghe bà ta nói những lời thừa thãi. Anh lạnh lùng lặp lại câu hỏi một lần nữa: “Ai sai khiến bà” Giọng anh không lớn nhưng lại có cảm giác uy hiếp khiến người ta không rét mà run, như thế nếu lần này bà ta không trả lời tử tế thì Lục Minh sẽ giết chết bà ta vậy.
Người phụ nữ bị còng hai tay, vô thức2hơi rụt cánh tay lại. Bà ta nơm nớp lo sợ mà nhắm mắt, có chết cũng không thừa nhận: “Tôi đã nói rồi, chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, không ai sai khiến cả, ai bảo nhân viên bán hàng kia khinh người quá đáng!” Rõ ràng bà ta bắt nạt người khác, thế mà còn dám nói người khác khinh người quá đáng ư?
Mắt Lục Minh hơi nheo lại: “Đừng để tôi nói lại lần thứ ba!”
“Không ai sai khiến cả!” Người phụ nữ cắn răng, vẫn không chịu thừa nhận. Lục Minh lạnh lùng đưa mắt nhìn Trần Chính, anh ta lập tức hiểu ý, rút từ trong túi ra một bản in sao kê của ngân hàng, đi tới trước mặt người phụ nữ, ném vào mặt bà ta. “Đây là giấy tờ6biên lai tối hôm qua, sau khi rời khỏi trung tâm thương mại Hồng Bảo Thạch, bà đã gửi 10 vạn vào tài khoản. Nếu bà không thành thật khai báo thì tôi sẽ giao những thứ này cho cảnh sát, bà cứ chuẩn bị ngồi tù đi. Không chỉ như thế, tôi sẽ phát tán những chuyện trộm cắp bà đã từng làm, cùng với việc bà đã ngủ với ông Vương hàng xóm cho cả thế giới cũng biết. Bà nói xem, nếu con trai bà và bạn học của nó biết chuyện, về sau nó có thể ngóc đầu lên ở trường học được nữa không?”
Trần Chính vốn không muốn lấy những chuyện ghê tởm này uy hiếp một người phụ nữ trung niên, nhưng bà ta thật sự không có mắt nhìn gì cả.
Người3phụ nữ vừa nghe xong con ngươi liền co rút lại, ngây người nhìn Trần Chính, những điều xấu xa bà ta làm đều bị người đàn ông này điều tra ra rồi sao. Bất kì người phụ nữ nào, dù xấu xa đến đâu, chỉ cần nhắc tới con cái là họ có thể dễ dàng bị uy hiếp.
Bà ta vẫn luôn là niềm kiêu hãnh của con trai, nếu như nó biết mẹ mình độc ác như vậy thì nó sẽ nhìn bà ta bằng ánh mắt nào?
Nghĩ vậy, viền mắt người phụ nữ đỏ bừng lên, bà ta đánh mắt nhìn Lục Minh, vô cùng đáng thương nói: “Tôi nói, tôi nói là được chứ gì? Đừng để con trai tôi biết!”
“Hôm qua có một người phụ nữ đưa cho tôi một chai nước thuốc9và một tấm ảnh, nói rằng cô gái trong ảnh đang ở tầng bổn. Cô ta bảo tôi chỉ cần hắt thứ nước này lên mặt cô gái trong ảnh thì sẽ cho tôi mười vạn, cô ta đã đưa tôi | trước hai vạn rồi, tôi nhất thời tham tiền nên đã đồng ý!”
“Khi tôi lên đến tầng bốn, tìm được cô gái trong bức ảnh, thầy cô ấy không phải giàu sang thì cũng cao quý, tôi không dám giở trò ngay trước mặt, thế nên mới có tình tìm một người bán hàng ở ngay đầu đường để gây chuyện, rồi hắt nước lên mặt cô gái kia.“.
Vì để giảm bớt tội trạng, người phụ nữ hoảng loạn giải thích: “Tôi không dám làm chuyện quá xấu xa nên đã cố ý tìm người để4kiểm tra trước. Kia chỉ là nước khử trùng nồng độ cao, sẽ không bị hủy hoại nhan sắc, hắt lên da chỉ thấy châm chích thôi, hơn hai ngày là không sao rồi.”
Nhưng người phụ nữ mập dường như chẳng cần thể diện: “Các người đang hãm hại tôi, đây không phải là túi xách của tôi!”
“Các người bắt tôi đến đây vì chuyện chiếc túi này sao? Lục thị các người là tập đoàn lớn, chỉ vì một chiếc túi xách mà bắt nạt dân thường chúng tôi à!” Lục Minh dụi điếu thuốc trong tay vào gạt tàn, lười nghe bà ta nói những lời thừa thãi. Anh lạnh lùng lặp lại câu hỏi một lần nữa: “Ai sai khiến bà” Giọng anh không lớn nhưng lại có cảm giác uy hiếp khiến người ta không rét mà run, như thế nếu lần này bà ta không trả lời tử tế thì Lục Minh sẽ giết chết bà ta vậy.
Người phụ nữ bị còng hai tay, vô thức2hơi rụt cánh tay lại. Bà ta nơm nớp lo sợ mà nhắm mắt, có chết cũng không thừa nhận: “Tôi đã nói rồi, chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, không ai sai khiến cả, ai bảo nhân viên bán hàng kia khinh người quá đáng!” Rõ ràng bà ta bắt nạt người khác, thế mà còn dám nói người khác khinh người quá đáng ư?
Mắt Lục Minh hơi nheo lại: “Đừng để tôi nói lại lần thứ ba!”
“Không ai sai khiến cả!” Người phụ nữ cắn răng, vẫn không chịu thừa nhận. Lục Minh lạnh lùng đưa mắt nhìn Trần Chính, anh ta lập tức hiểu ý, rút từ trong túi ra một bản in sao kê của ngân hàng, đi tới trước mặt người phụ nữ, ném vào mặt bà ta. “Đây là giấy tờ6biên lai tối hôm qua, sau khi rời khỏi trung tâm thương mại Hồng Bảo Thạch, bà đã gửi 10 vạn vào tài khoản. Nếu bà không thành thật khai báo thì tôi sẽ giao những thứ này cho cảnh sát, bà cứ chuẩn bị ngồi tù đi. Không chỉ như thế, tôi sẽ phát tán những chuyện trộm cắp bà đã từng làm, cùng với việc bà đã ngủ với ông Vương hàng xóm cho cả thế giới cũng biết. Bà nói xem, nếu con trai bà và bạn học của nó biết chuyện, về sau nó có thể ngóc đầu lên ở trường học được nữa không?”
Trần Chính vốn không muốn lấy những chuyện ghê tởm này uy hiếp một người phụ nữ trung niên, nhưng bà ta thật sự không có mắt nhìn gì cả.
Người3phụ nữ vừa nghe xong con ngươi liền co rút lại, ngây người nhìn Trần Chính, những điều xấu xa bà ta làm đều bị người đàn ông này điều tra ra rồi sao. Bất kì người phụ nữ nào, dù xấu xa đến đâu, chỉ cần nhắc tới con cái là họ có thể dễ dàng bị uy hiếp.
Bà ta vẫn luôn là niềm kiêu hãnh của con trai, nếu như nó biết mẹ mình độc ác như vậy thì nó sẽ nhìn bà ta bằng ánh mắt nào?
Nghĩ vậy, viền mắt người phụ nữ đỏ bừng lên, bà ta đánh mắt nhìn Lục Minh, vô cùng đáng thương nói: “Tôi nói, tôi nói là được chứ gì? Đừng để con trai tôi biết!”
“Hôm qua có một người phụ nữ đưa cho tôi một chai nước thuốc9và một tấm ảnh, nói rằng cô gái trong ảnh đang ở tầng bổn. Cô ta bảo tôi chỉ cần hắt thứ nước này lên mặt cô gái trong ảnh thì sẽ cho tôi mười vạn, cô ta đã đưa tôi | trước hai vạn rồi, tôi nhất thời tham tiền nên đã đồng ý!”
“Khi tôi lên đến tầng bốn, tìm được cô gái trong bức ảnh, thầy cô ấy không phải giàu sang thì cũng cao quý, tôi không dám giở trò ngay trước mặt, thế nên mới có tình tìm một người bán hàng ở ngay đầu đường để gây chuyện, rồi hắt nước lên mặt cô gái kia.“.
Vì để giảm bớt tội trạng, người phụ nữ hoảng loạn giải thích: “Tôi không dám làm chuyện quá xấu xa nên đã cố ý tìm người để4kiểm tra trước. Kia chỉ là nước khử trùng nồng độ cao, sẽ không bị hủy hoại nhan sắc, hắt lên da chỉ thấy châm chích thôi, hơn hai ngày là không sao rồi.”
/1497
|