*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
4ắt Lục Minh nheo lại.
Người phụ nữ sợ tới mức toát mồ hôi đầm đìa, trước đó bà ta không thấy sợ vì cho rằng người khác không biết bí mật của bà ta. Đường đường là tổng giám đốc của Lục thị, chắc sẽ không làm chuyện gì khác người với một người bán thức ăn nhỏ bé như bà ta đâu.
Nhưng sau câu hỏi của người phụ tá, bà ta càng nghĩ càng thấy không đúng, chỉ sợ cô gái hôm qua là người của Lục tổng, bà ta đã đắc tội nhầm người rồi. Lục Minh là ai chứ? Là thái tử gia của thành phố S, muốn bóp chết một người bán thức ăn nhỏ bé như bà ta dễ dàng như bóp chết2một con kiến.
Người phụ nữ càng nghĩ càng sợ: “Ngài Lục! Chuyện gì nói được tôi đã nói hết rồi, xin ngài hãy bỏ qua cho tôi đi. Tôi không phải cố ý nhằm vào cô gái kia, cầu xin ngài, ngàn vạn lần không để cho con trai tôi...” Người phụ nữ cúi người, chỉ thiếu điều không quỳ rạp xuống.
Lời cầu xin của bà ta còn chưa dứt thì Lục Minh đã lạnh lùng ngắt lời bà ta.
“Nếu gặp lại người phụ nữ kia bà có thể nhận ra không?”
Nghe vậy, ánh mắt người phụ nữ sáng rực lên, nhìn thấy tia hy vọng nhỏ nhoi nên bà ta đứng thẳng người lại, lập tức trả lời: “Nếu có thể để tôi nhìn lại nhất định6tôi sẽ nhận ra! Xin Lục tổng đừng tố cáo tôi, tôi có thể làm chứng!”
Lục Minh thản nhiên rời mắt đi, nhìn Trần Chính.
“Chuẩn bị một chai nước thuốc. Dẫn bà ta tới bệnh viện.”
Lục Minh có thể xác định được kẻ chủ mưu đang ở trong bệnh viện không chỉ vì nghe thấy người phụ nữ này nói bà ta đã ngửi thấy mùi thuốc khử trùng trên người kẻ chủ mưu, mà còn vì mục đích của đối phương chính là muốn làm mù hai mắt của Cảnh Y Nhân.
Giác mạc của Cảnh Y Nhân rất yếu, chuyện này anh chưa từng nói cho bất cứ ai. Ngoại trừ anh và Cảnh Y Nhận biết thì chỉ có người của bệnh viện biết. Mà trong3bệnh viện, người luôn coi Cảnh Y Nhân là cái gai trong mắt còn có thể là ai được?
Lục Minh không muốn nghi ngờ người kia, nhưng không thể không nghi ngờ, vì sự an nguy của Cảnh Y Nhân, anh sẽ không bỏ qua bất cứ người nào khả nghi... “...” Trần Chính lập tức hiểu rõ, cung kính cúi người rồi kéo người phụ nữ ra khỏi phòng làm việc. Ông chủ đang muốn dùng gậy ông đập lưng ông...
Trong phòng bệnh VIP rộng rãi, sáng sủa. Từ hôm qua tới giờ tâm trạng của Tiết Phương Hoa vẫn không khá lên được.
Cô ta căm hận, dựa vào cái gì mà Cảnh Y Nhân lại may mắn như vậy? Nhân duyên cũng tốt! Thế mà lại9có kẻ ngu ngốc liều mạng cứu cô.
Xảy ra chuyện như vậy mà vẫn có người không sợ chết đỡ thay cho Cảnh Y Nhân. Bình thường xảy ra tình huống này, không phải người ta đều tránh ra hay sao?
Người đàn ông kia rốt cuộc là ai? Tại sao lại đối xử với Cảnh Y Nhân như vậy?
Tiết Phương Hoa tức đến nghiến răng nghiến lợi. Cô ta cho người đi điều tra mà mất một ngày trời vẫn không biết người đàn ông này rốt cuộc là ai, chỉ tìm hiểu được anh ta đã từng là thầy huấn luyện quân sự ở trường của Cảnh Y Nhân, sau hai ngày đã bị đuổi việc rồi.
4ắt Lục Minh nheo lại.
Người phụ nữ sợ tới mức toát mồ hôi đầm đìa, trước đó bà ta không thấy sợ vì cho rằng người khác không biết bí mật của bà ta. Đường đường là tổng giám đốc của Lục thị, chắc sẽ không làm chuyện gì khác người với một người bán thức ăn nhỏ bé như bà ta đâu.
Nhưng sau câu hỏi của người phụ tá, bà ta càng nghĩ càng thấy không đúng, chỉ sợ cô gái hôm qua là người của Lục tổng, bà ta đã đắc tội nhầm người rồi. Lục Minh là ai chứ? Là thái tử gia của thành phố S, muốn bóp chết một người bán thức ăn nhỏ bé như bà ta dễ dàng như bóp chết2một con kiến.
Người phụ nữ càng nghĩ càng sợ: “Ngài Lục! Chuyện gì nói được tôi đã nói hết rồi, xin ngài hãy bỏ qua cho tôi đi. Tôi không phải cố ý nhằm vào cô gái kia, cầu xin ngài, ngàn vạn lần không để cho con trai tôi...” Người phụ nữ cúi người, chỉ thiếu điều không quỳ rạp xuống.
Lời cầu xin của bà ta còn chưa dứt thì Lục Minh đã lạnh lùng ngắt lời bà ta.
“Nếu gặp lại người phụ nữ kia bà có thể nhận ra không?”
Nghe vậy, ánh mắt người phụ nữ sáng rực lên, nhìn thấy tia hy vọng nhỏ nhoi nên bà ta đứng thẳng người lại, lập tức trả lời: “Nếu có thể để tôi nhìn lại nhất định6tôi sẽ nhận ra! Xin Lục tổng đừng tố cáo tôi, tôi có thể làm chứng!”
Lục Minh thản nhiên rời mắt đi, nhìn Trần Chính.
“Chuẩn bị một chai nước thuốc. Dẫn bà ta tới bệnh viện.”
Lục Minh có thể xác định được kẻ chủ mưu đang ở trong bệnh viện không chỉ vì nghe thấy người phụ nữ này nói bà ta đã ngửi thấy mùi thuốc khử trùng trên người kẻ chủ mưu, mà còn vì mục đích của đối phương chính là muốn làm mù hai mắt của Cảnh Y Nhân.
Giác mạc của Cảnh Y Nhân rất yếu, chuyện này anh chưa từng nói cho bất cứ ai. Ngoại trừ anh và Cảnh Y Nhận biết thì chỉ có người của bệnh viện biết. Mà trong3bệnh viện, người luôn coi Cảnh Y Nhân là cái gai trong mắt còn có thể là ai được?
Lục Minh không muốn nghi ngờ người kia, nhưng không thể không nghi ngờ, vì sự an nguy của Cảnh Y Nhân, anh sẽ không bỏ qua bất cứ người nào khả nghi... “...” Trần Chính lập tức hiểu rõ, cung kính cúi người rồi kéo người phụ nữ ra khỏi phòng làm việc. Ông chủ đang muốn dùng gậy ông đập lưng ông...
Trong phòng bệnh VIP rộng rãi, sáng sủa. Từ hôm qua tới giờ tâm trạng của Tiết Phương Hoa vẫn không khá lên được.
Cô ta căm hận, dựa vào cái gì mà Cảnh Y Nhân lại may mắn như vậy? Nhân duyên cũng tốt! Thế mà lại9có kẻ ngu ngốc liều mạng cứu cô.
Xảy ra chuyện như vậy mà vẫn có người không sợ chết đỡ thay cho Cảnh Y Nhân. Bình thường xảy ra tình huống này, không phải người ta đều tránh ra hay sao?
Người đàn ông kia rốt cuộc là ai? Tại sao lại đối xử với Cảnh Y Nhân như vậy?
Tiết Phương Hoa tức đến nghiến răng nghiến lợi. Cô ta cho người đi điều tra mà mất một ngày trời vẫn không biết người đàn ông này rốt cuộc là ai, chỉ tìm hiểu được anh ta đã từng là thầy huấn luyện quân sự ở trường của Cảnh Y Nhân, sau hai ngày đã bị đuổi việc rồi.
/1497
|