*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nói những lời này có tác dụng gì? Mày không làm lần đầu thì Lục Minh có nghi ngờ mày không?” Mắt Tiết Phương Hoa không nhìn thấy gì, cũng không biết hiện giờ trong phòng bệnh đang có rất nhiều người nên cứ thể nói ra những điều khổ sở trong lòng: “Cha! Con đâu có khả năng giết chết Cảnh Y Nhân, nếu không thì con phải dây dưa với cô ta lâu như vậy làm gì chứ?...” Tiết Phương Hoa còn chưa nói hết câu, giám đốc bệnh viện đã lập tức xông lên bịt mồm cô ta lại.
Tiết Phương Hoa nổi giận, cũng không nghĩ nhiều liền kéo tay giám đốc bệnh viện ra, nói tiếp:
“Con không thể phá cái thai của cô ta thì con làm2mù mắt cô ta, chỉ cần cô ta làm phẫu thuật thì sẽ không giữ được đứa con. Cho dù cô ta có nhìn thấy lại được thì đứa con cũng không còn nữa rồi...!”
Tiết Phương Hoa hô hoán nên tất cả các bác sĩ ở đây đều âm thầm hít vào một hơi, không ngờ Tiết Phương Hoa lại độc ác như vậy. “Đủ rồi!” Giám đốc bệnh viện quát một câu: “Tất cả các người cút ra ngoài đi!”
“...” Tiết Phương Hoa hóa đá tại chỗ, giờ mới biết trong phòng vẫn còn người khác.
Trong phòng bệnh VIP. Sau khi rửa sạch mắt xong, Cảnh Y Nhân đã đi ra được một lúc rồi, trên hai mắt cô đang phải quấn băng gạc, bên cạnh có y tá những6đợi mãi vẫn chưa thấy Lục Minh tới.
Lúc này, Lục Minh đang ở phòng làm việc của trưởng khoa.
“Chúng tôi đề nghị làm phẫu thuật giác mạc cho cô Cảnh, nếu không mắt của cô ấy rất có thể sẽ bị mù.” “...” Lục Minh mặt tái nhợt, không trả lời, anh im lặng nghe trưởng khoa nói tiếp.
“Nếu phải phẫu thuật thì chúng tôi cần tìm được người hiến mô giác mạc tương xứng, cứ như vậy thì phải mất một khoảng thời gian để làm thủ tục.” “Tới lúc phẫu thuật, cô Cảnh phải dùng thuốc gây mê và những loại thuốc khác, như vậy sẽ không tốt cho thai nhi. Chúng tôi đề nghị trong lúc chờ đợi có thể sắp xếp cho cô Cảnh làm...” “Sắp xếp3để chuyển viện!” Lục Minh lạnh lùng ngắt lời trưởng khoa.
“...” Trưởng khoa hơi khó xử, đương nhiên Lục Minh không tin tưởng bệnh viện của bọn họ, nên nghi ngờ tất cả bọn họ. “Ngài Lục, điều tôi nói đều là sự thật. Bệnh viện chúng tôi là bệnh viện tốt nhất thành phố, cho dù ngài chuyển tới viện nào cũng giống nhau cả thôi...” “SẮP XẾP CHUYỂN VIỆN CHO TÔI!” Lục Minh nổi giận gầm lên, trưởng khoa sợ tới run bắn cả người. Lục Minh dùng giọng điệu cảnh cáo, nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở: “Con và vợ, tôi muốn bọn họ đều khỏe mạnh!” Sau đó, Lục Minh rút điện thoại di động ra gọi cho phó giám đốc Bệnh viện Quân khu. Bệnh viện9Quân khu thường chịu trách nhiệm chăm sóc cho quân nhân, quan chức cấp cao và người thân trong gia đình họ. Bệnh viện còn được phong tỏa chặt chẽ. Ngoại trừ quân quân và người thân trong gia đình quân quân ra, người ngoài không được phép vào.
Sở dĩ những lần trước anh không đưa Cảnh Y Nhân tới bệnh viện Quân khu là vì khoảng cách quá xa.
Lần này Cảnh Y Nhân bị người ta tập kích nhiều lần nên anh không dám mạo hiểm để cô ở lại đây chữa trị nữa. Ngộ nhỡ trong quá trình phẫu thuật có người giở trò thì ngay cả tính mạng Cảnh Y Nhân cũng chẳng còn. Trưởng khoa bị Lục Minh làm cho giật mình đứng vững tại chỗ một4lúc rồi mới lấy lại tinh thần. Ông ta không dám thất lễ, lập tức tự mình làm thủ tục chuyển viện cho Cảnh Y Nhân.
“Nói những lời này có tác dụng gì? Mày không làm lần đầu thì Lục Minh có nghi ngờ mày không?” Mắt Tiết Phương Hoa không nhìn thấy gì, cũng không biết hiện giờ trong phòng bệnh đang có rất nhiều người nên cứ thể nói ra những điều khổ sở trong lòng: “Cha! Con đâu có khả năng giết chết Cảnh Y Nhân, nếu không thì con phải dây dưa với cô ta lâu như vậy làm gì chứ?...” Tiết Phương Hoa còn chưa nói hết câu, giám đốc bệnh viện đã lập tức xông lên bịt mồm cô ta lại.
Tiết Phương Hoa nổi giận, cũng không nghĩ nhiều liền kéo tay giám đốc bệnh viện ra, nói tiếp:
“Con không thể phá cái thai của cô ta thì con làm2mù mắt cô ta, chỉ cần cô ta làm phẫu thuật thì sẽ không giữ được đứa con. Cho dù cô ta có nhìn thấy lại được thì đứa con cũng không còn nữa rồi...!”
Tiết Phương Hoa hô hoán nên tất cả các bác sĩ ở đây đều âm thầm hít vào một hơi, không ngờ Tiết Phương Hoa lại độc ác như vậy. “Đủ rồi!” Giám đốc bệnh viện quát một câu: “Tất cả các người cút ra ngoài đi!”
“...” Tiết Phương Hoa hóa đá tại chỗ, giờ mới biết trong phòng vẫn còn người khác.
Trong phòng bệnh VIP. Sau khi rửa sạch mắt xong, Cảnh Y Nhân đã đi ra được một lúc rồi, trên hai mắt cô đang phải quấn băng gạc, bên cạnh có y tá những6đợi mãi vẫn chưa thấy Lục Minh tới.
Lúc này, Lục Minh đang ở phòng làm việc của trưởng khoa.
“Chúng tôi đề nghị làm phẫu thuật giác mạc cho cô Cảnh, nếu không mắt của cô ấy rất có thể sẽ bị mù.” “...” Lục Minh mặt tái nhợt, không trả lời, anh im lặng nghe trưởng khoa nói tiếp.
“Nếu phải phẫu thuật thì chúng tôi cần tìm được người hiến mô giác mạc tương xứng, cứ như vậy thì phải mất một khoảng thời gian để làm thủ tục.” “Tới lúc phẫu thuật, cô Cảnh phải dùng thuốc gây mê và những loại thuốc khác, như vậy sẽ không tốt cho thai nhi. Chúng tôi đề nghị trong lúc chờ đợi có thể sắp xếp cho cô Cảnh làm...” “Sắp xếp3để chuyển viện!” Lục Minh lạnh lùng ngắt lời trưởng khoa.
“...” Trưởng khoa hơi khó xử, đương nhiên Lục Minh không tin tưởng bệnh viện của bọn họ, nên nghi ngờ tất cả bọn họ. “Ngài Lục, điều tôi nói đều là sự thật. Bệnh viện chúng tôi là bệnh viện tốt nhất thành phố, cho dù ngài chuyển tới viện nào cũng giống nhau cả thôi...” “SẮP XẾP CHUYỂN VIỆN CHO TÔI!” Lục Minh nổi giận gầm lên, trưởng khoa sợ tới run bắn cả người. Lục Minh dùng giọng điệu cảnh cáo, nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở: “Con và vợ, tôi muốn bọn họ đều khỏe mạnh!” Sau đó, Lục Minh rút điện thoại di động ra gọi cho phó giám đốc Bệnh viện Quân khu. Bệnh viện9Quân khu thường chịu trách nhiệm chăm sóc cho quân nhân, quan chức cấp cao và người thân trong gia đình họ. Bệnh viện còn được phong tỏa chặt chẽ. Ngoại trừ quân quân và người thân trong gia đình quân quân ra, người ngoài không được phép vào.
Sở dĩ những lần trước anh không đưa Cảnh Y Nhân tới bệnh viện Quân khu là vì khoảng cách quá xa.
Lần này Cảnh Y Nhân bị người ta tập kích nhiều lần nên anh không dám mạo hiểm để cô ở lại đây chữa trị nữa. Ngộ nhỡ trong quá trình phẫu thuật có người giở trò thì ngay cả tính mạng Cảnh Y Nhân cũng chẳng còn. Trưởng khoa bị Lục Minh làm cho giật mình đứng vững tại chỗ một4lúc rồi mới lấy lại tinh thần. Ông ta không dám thất lễ, lập tức tự mình làm thủ tục chuyển viện cho Cảnh Y Nhân.
/1497
|