Cảnh Y Nhân quấn băng gạc ở mắt nên không nhìn thấy gì cả, cô căng thẳng giống như một con thú non, đề phòng tất cả mọi thứ xung quanh.
Khi nghe y tá nói giúp cô chuyển viện,2Cảnh Y Nhân đang ngồi trên giường liền hốt hoảng mò mẫm xung quanh, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy khung bảo hộ bằng thép ở đầu giường. “Tôi không chuyển viện, chờ bao giờ chồng tôi đến, tôi6sẽ suy nghĩ thêm!” Nói rồi Cảnh Y Nhân cứ thế nằm xuống, hai tay hai chân móc xuống tấm ván của giường đơn. Bệnh viện này là địa bàn của Tiết Phương Hoa, nhỡ đâu Tiết Phương Hoa3chuyển cô tới chỗ khác để Lục Minh cả đời không tìm được cô nữa thì sao? Mắt không nhìn thấy được nên ý thức phòng bị của Cảnh Y Nhân càng mạnh hơn. Trước khi thấy Lục Minh,9cô sẽ không tin bất cứ người nào. Thái dương y tá giật giật, sốt ruột mở miệng khuyên nhủ:
“Cô Cảnh, đây là ý của ngài Lục chồng cô mà, ngài ấy đã giúp cô đi làm thủ tục4rồi!” “Vậy tôi cũng phải đợi anh ấy đến rồi mới nói, nếu không tôi sẽ không đi! Cô đi ra ngoài đi!” “...”Y tá vẫn đứng cạnh trông chừng không dám đi ra ngoài. Nghĩ tới vừa rồi ngài Lục tức giận tưởng như muốn giết người làm cô ta chết khiếp! Toàn bộ bệnh viện, không chỉ có giám đốc, mà ngay cả ban quản lý cũng bị ngài Lục mắng một trận rồi hủy bỏ tất cả các nguồn tài trợ cho bệnh viện. Ngay cả giám đốc bệnh viện đã tự mình xin giúp đỡ, giải thích, rồi nhờ chuyên gia khoa mắt tốt nhất tới cũng bị ngài Lục từ chối. Giám đốc bệnh viện hận đến không thể quỳ xuống. Rồi lại có một nhóm cảnh sát đến, đưa cổ Tiết đang bị bệnh đi. Cho dù là cảnh sát đang phá án thì cũng phải chờ bệnh nhân nhìn thấy lại rồi mới tính chứ! Chỉ là, với ánh nhìn như muốn giết người của ngài Lục, cảnh sát gần như phải bắt người ngay lập tức. Cô ta chỉ là một y tá nhỏ bé, tuy rằng đã nghe qua danh tiếng của Lục Minh, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta thấy anh tức giận đến như vậy, quyền thế làm người ta không rét mà run.
Một giám đốc bệnh viện, nói một câu đuổi việc là đuổi việc. Rồi một cô Tiết, đôi mắt cũng không còn luôn.
Cô ta chỉ là một y tá nhỏ bé nên không dám đắc tội với cô Cảnh, chọc cô Cảnh tức giận.
Cảnh Y Nhân ôm chặt lấy giường như con bạch tuộc, cô ta đứng bên cạnh nhìn rồi cẩn thận nhắc nhở:
“Cô Cảnh, cô như vậy có một không? Hay là cô nghỉ ngơi một lát, chờ ngài Lục tới là được rồi!” “Tôi không mệt!” Cảnh Y Nhân theo bản năng lắc đầu thật mạnh, tay chân cô đều mỏi muốn chết rồi.
Chẳng bao lâu sau, cửa phòng bệnh được mở ra, có một người đi vào, rồi không chỉ là một người, mà là tiếng bước chân của cả một đám người.
Thần kinh cảnh Y Nhân lại càng căng thẳng hơn. Nhưng trong số những người đi vào, có tiếng bước chân và hơi thở quen thuộc đang từ từ tới gần, Cảnh Y Nhân dân bình tâm lại. Thần kinh căng thẳng của cô được thả lỏng ra. Lục Minh tiến vào phòng bệnh với một đám người vây quanh.
Anh vừa vào đã thấy Cảnh Y Nhân đang cố gắng nằm bò ra trên giường, sau đó anh sầm mặt lại, nhanh chân đi tới cạnh giường, mở miệng chất vấn y tá đang đứng dựa vào tường: “Có chuyện gì?”
Y tá căng thẳng nói: “Cô Cảnh chưa thấy ngài Lục thì không chịu chuyển viện ạ!” Lục Minh đau lòng đi tới bên giường ngồi xuống, gương mặt anh tuấn gần như kề sát khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Anh thương tiếc áp mặt vào phần tóc trên đỉnh đầu cô, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô: “Đừng sợ! Có cậu ở đây rồi!”
Bàn tay Cảnh Y Nhân thả lỏng ván giường, duỗi tay ra, ôm lấy cổ Lục Minh rồi cười với anh, nũng nịu nói: “Em không sợ! Chỉ là em đề phòng ngộ nhỡ có người bắt nạt em thôi!” “...” Đã rơi vào tình cảnh này mà cô vẫn có sức sống như vậy, cứ như không có chuyện gì xảy ra, mãi mãi luôn vui vẻ hạnh phúc như thế. Cô càng như vậy, Lục Minh lại càng đau lòng. Bàn tay anh vuốt ve tấm lụa trắng trước mắt cô.
Khi nghe y tá nói giúp cô chuyển viện,2Cảnh Y Nhân đang ngồi trên giường liền hốt hoảng mò mẫm xung quanh, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy khung bảo hộ bằng thép ở đầu giường. “Tôi không chuyển viện, chờ bao giờ chồng tôi đến, tôi6sẽ suy nghĩ thêm!” Nói rồi Cảnh Y Nhân cứ thế nằm xuống, hai tay hai chân móc xuống tấm ván của giường đơn. Bệnh viện này là địa bàn của Tiết Phương Hoa, nhỡ đâu Tiết Phương Hoa3chuyển cô tới chỗ khác để Lục Minh cả đời không tìm được cô nữa thì sao? Mắt không nhìn thấy được nên ý thức phòng bị của Cảnh Y Nhân càng mạnh hơn. Trước khi thấy Lục Minh,9cô sẽ không tin bất cứ người nào. Thái dương y tá giật giật, sốt ruột mở miệng khuyên nhủ:
“Cô Cảnh, đây là ý của ngài Lục chồng cô mà, ngài ấy đã giúp cô đi làm thủ tục4rồi!” “Vậy tôi cũng phải đợi anh ấy đến rồi mới nói, nếu không tôi sẽ không đi! Cô đi ra ngoài đi!” “...”Y tá vẫn đứng cạnh trông chừng không dám đi ra ngoài. Nghĩ tới vừa rồi ngài Lục tức giận tưởng như muốn giết người làm cô ta chết khiếp! Toàn bộ bệnh viện, không chỉ có giám đốc, mà ngay cả ban quản lý cũng bị ngài Lục mắng một trận rồi hủy bỏ tất cả các nguồn tài trợ cho bệnh viện. Ngay cả giám đốc bệnh viện đã tự mình xin giúp đỡ, giải thích, rồi nhờ chuyên gia khoa mắt tốt nhất tới cũng bị ngài Lục từ chối. Giám đốc bệnh viện hận đến không thể quỳ xuống. Rồi lại có một nhóm cảnh sát đến, đưa cổ Tiết đang bị bệnh đi. Cho dù là cảnh sát đang phá án thì cũng phải chờ bệnh nhân nhìn thấy lại rồi mới tính chứ! Chỉ là, với ánh nhìn như muốn giết người của ngài Lục, cảnh sát gần như phải bắt người ngay lập tức. Cô ta chỉ là một y tá nhỏ bé, tuy rằng đã nghe qua danh tiếng của Lục Minh, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta thấy anh tức giận đến như vậy, quyền thế làm người ta không rét mà run.
Một giám đốc bệnh viện, nói một câu đuổi việc là đuổi việc. Rồi một cô Tiết, đôi mắt cũng không còn luôn.
Cô ta chỉ là một y tá nhỏ bé nên không dám đắc tội với cô Cảnh, chọc cô Cảnh tức giận.
Cảnh Y Nhân ôm chặt lấy giường như con bạch tuộc, cô ta đứng bên cạnh nhìn rồi cẩn thận nhắc nhở:
“Cô Cảnh, cô như vậy có một không? Hay là cô nghỉ ngơi một lát, chờ ngài Lục tới là được rồi!” “Tôi không mệt!” Cảnh Y Nhân theo bản năng lắc đầu thật mạnh, tay chân cô đều mỏi muốn chết rồi.
Chẳng bao lâu sau, cửa phòng bệnh được mở ra, có một người đi vào, rồi không chỉ là một người, mà là tiếng bước chân của cả một đám người.
Thần kinh cảnh Y Nhân lại càng căng thẳng hơn. Nhưng trong số những người đi vào, có tiếng bước chân và hơi thở quen thuộc đang từ từ tới gần, Cảnh Y Nhân dân bình tâm lại. Thần kinh căng thẳng của cô được thả lỏng ra. Lục Minh tiến vào phòng bệnh với một đám người vây quanh.
Anh vừa vào đã thấy Cảnh Y Nhân đang cố gắng nằm bò ra trên giường, sau đó anh sầm mặt lại, nhanh chân đi tới cạnh giường, mở miệng chất vấn y tá đang đứng dựa vào tường: “Có chuyện gì?”
Y tá căng thẳng nói: “Cô Cảnh chưa thấy ngài Lục thì không chịu chuyển viện ạ!” Lục Minh đau lòng đi tới bên giường ngồi xuống, gương mặt anh tuấn gần như kề sát khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Anh thương tiếc áp mặt vào phần tóc trên đỉnh đầu cô, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô: “Đừng sợ! Có cậu ở đây rồi!”
Bàn tay Cảnh Y Nhân thả lỏng ván giường, duỗi tay ra, ôm lấy cổ Lục Minh rồi cười với anh, nũng nịu nói: “Em không sợ! Chỉ là em đề phòng ngộ nhỡ có người bắt nạt em thôi!” “...” Đã rơi vào tình cảnh này mà cô vẫn có sức sống như vậy, cứ như không có chuyện gì xảy ra, mãi mãi luôn vui vẻ hạnh phúc như thế. Cô càng như vậy, Lục Minh lại càng đau lòng. Bàn tay anh vuốt ve tấm lụa trắng trước mắt cô.
/1497
|