*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
4ghĩ vậy, Cảnh Y Nhân lại nhớ tới bài thơ của tiểu Tấn Vương Gia.
“Thỉnh quận tạm thước kiểm, phong hóa thành thủ lịch can đảm.
Tá quân tam lai niên, phồn hoa vạn lý hảo giang sơn.” Nghĩ đến cái chết của tiểu Tấn Vương Gia, trong lòng Cảnh Y Nhân lại đau đớn. Tính ra thì hoàng đế và cô chết cùng năm. Hoàng cữu cữu trẻ tuổi như vậy, sức khỏe cũng tốt, vì sao lại chết lúc ấy? Chẳng lẽ là trong hoàng cung đã xảy ra biến cố gì sao? Hay là thái tử chiếm ngôi? Hình như đều không có khả năng, đã là thái tử rồi, có cần thiết phải chiếm ngôi không?
Hơn nữa thái tử ca ca hào hoa nho nhã, là người có lòng nhân từ bác ái, dù thế nào cũng sẽ không làm ra chuyện này.
Cảnh Y Nhân thật sự2không nghĩ ra, cầm tài liệu đứng lên. Cô đã không ăn nổi bữa sáng nữa rồi. Cô cầm tài liệu rời khỏi bàn ăn, đi lên phòng sách trên tầng. Cảnh Y Nhân đi vào phòng sách, đặt tài liệu lên bàn làm việc của Lục Minh, sau đó xoay người rời khỏi thư phòng.
Đột nhiên, trong đầu cô nhớ lại lúc nhặt được bức ảnh của Phó Minh Tuấn trong cơn mưa to.
Phó Minh Tuấn từng nói với cô rằng Lục Minh luôn tìm hiểu thông tin về nước Lộc Nguyên. Nói vậy là chắc Lục Minh vẫn còn tài liệu khác?
Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua tập tài liệu bằng giấy kraft trên bàn, do dự vài giây, mím cái miệng nhỏ nhắn lại. Sau đó, cô dứt khoát xoay người bước đến bàn làm việc rồi ngồi xuống. Cô nhẹ6nhàng, cẩn thận mở ngăn kéo bàn của Lục Minh ra. Cảnh Y Nhân biết, nhìn lén đồ của người khác là không tốt, cho dù đó có là chồng mình.
Nhưng trong lòng cô vẫn muốn biết năm đó hoàng cữu cữu đã chết như thế nào? Vì sao hoàng cữu cữu còn trẻ như vậy đã chết.
Đối với chuyện quá khứ, cũng chỉ có hoàng cữu cữu là sự ràng buộc lớn nhất của cô.
Tuy rằng cô hận hoàng cữu cữu, hận người đàn ông ấy đã giết chết cô, nhưng đó lại là người đối xử với cô tốt nhất đời, cũng là người có ràng buộc lớn nhất cả đời cô. Cảnh Y Nhân nhẹ nhàng hít sâu một hơi, kéo ngăn tủ ra. Bên trong, một quyển nhật ký bìa da trâu màu đen rất dày đập vào mắt, đè lên một tập hồ sơ tài3liệu ở bên dưới. Cảnh Y Nhân lấy cả tài liệu và quyển nhật ký ra rồi dùng cơ thể đẩy ngăn kéo đóng lại.
Cô đặt quyển nhật ký sang một bên, mở tập tài liệu ra. Tài liệu màu đỏ có kẹp một tờ đánh dấu trang, đập vào mắt là một chồng ảnh được xếp chỉnh tề bên dưới tài liệu. Cảnh Y Nhân nhìn lướt qua, theo bản năng lấy bức ảnh trên cùng lên nhìn.
Là bức ảnh chụp bia mộ, chữ viết được khắc trên đó sớm đã mờ nhìn không rõ chữ gì, hơn nữa chữ được chụp trên bức ảnh vốn nhỏ, càng khó phân biệt.
Cảnh Y Nhân nhìn kỹ bức ảnh, quay bức ảnh lại. Mặt sau bức ảnh có viết dòng chữ:
“Là người lạ ở ngay trước mắt mà như xa tận chân trời
Yêu tận tim, hận tận xương, sống chết cùng9nhau vượt qua. Ba ngàn năm, đời đời kiếp kiếp bảo vệ...”
Cảnh Y Nhân nhìn thấy dòng chữ này, trong lòng nao nao, thoáng xúc động. Cô cũng không để ý nhiều, thả bức ảnh xuống, cầm bức ảnh khác lên xem. Là một cỗ quan tài to được khắc hoa văn hình rồng, bức ảnh này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
4ghĩ vậy, Cảnh Y Nhân lại nhớ tới bài thơ của tiểu Tấn Vương Gia.
“Thỉnh quận tạm thước kiểm, phong hóa thành thủ lịch can đảm.
Tá quân tam lai niên, phồn hoa vạn lý hảo giang sơn.” Nghĩ đến cái chết của tiểu Tấn Vương Gia, trong lòng Cảnh Y Nhân lại đau đớn. Tính ra thì hoàng đế và cô chết cùng năm. Hoàng cữu cữu trẻ tuổi như vậy, sức khỏe cũng tốt, vì sao lại chết lúc ấy? Chẳng lẽ là trong hoàng cung đã xảy ra biến cố gì sao? Hay là thái tử chiếm ngôi? Hình như đều không có khả năng, đã là thái tử rồi, có cần thiết phải chiếm ngôi không?
Hơn nữa thái tử ca ca hào hoa nho nhã, là người có lòng nhân từ bác ái, dù thế nào cũng sẽ không làm ra chuyện này.
Cảnh Y Nhân thật sự2không nghĩ ra, cầm tài liệu đứng lên. Cô đã không ăn nổi bữa sáng nữa rồi. Cô cầm tài liệu rời khỏi bàn ăn, đi lên phòng sách trên tầng. Cảnh Y Nhân đi vào phòng sách, đặt tài liệu lên bàn làm việc của Lục Minh, sau đó xoay người rời khỏi thư phòng.
Đột nhiên, trong đầu cô nhớ lại lúc nhặt được bức ảnh của Phó Minh Tuấn trong cơn mưa to.
Phó Minh Tuấn từng nói với cô rằng Lục Minh luôn tìm hiểu thông tin về nước Lộc Nguyên. Nói vậy là chắc Lục Minh vẫn còn tài liệu khác?
Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua tập tài liệu bằng giấy kraft trên bàn, do dự vài giây, mím cái miệng nhỏ nhắn lại. Sau đó, cô dứt khoát xoay người bước đến bàn làm việc rồi ngồi xuống. Cô nhẹ6nhàng, cẩn thận mở ngăn kéo bàn của Lục Minh ra. Cảnh Y Nhân biết, nhìn lén đồ của người khác là không tốt, cho dù đó có là chồng mình.
Nhưng trong lòng cô vẫn muốn biết năm đó hoàng cữu cữu đã chết như thế nào? Vì sao hoàng cữu cữu còn trẻ như vậy đã chết.
Đối với chuyện quá khứ, cũng chỉ có hoàng cữu cữu là sự ràng buộc lớn nhất của cô.
Tuy rằng cô hận hoàng cữu cữu, hận người đàn ông ấy đã giết chết cô, nhưng đó lại là người đối xử với cô tốt nhất đời, cũng là người có ràng buộc lớn nhất cả đời cô. Cảnh Y Nhân nhẹ nhàng hít sâu một hơi, kéo ngăn tủ ra. Bên trong, một quyển nhật ký bìa da trâu màu đen rất dày đập vào mắt, đè lên một tập hồ sơ tài3liệu ở bên dưới. Cảnh Y Nhân lấy cả tài liệu và quyển nhật ký ra rồi dùng cơ thể đẩy ngăn kéo đóng lại.
Cô đặt quyển nhật ký sang một bên, mở tập tài liệu ra. Tài liệu màu đỏ có kẹp một tờ đánh dấu trang, đập vào mắt là một chồng ảnh được xếp chỉnh tề bên dưới tài liệu. Cảnh Y Nhân nhìn lướt qua, theo bản năng lấy bức ảnh trên cùng lên nhìn.
Là bức ảnh chụp bia mộ, chữ viết được khắc trên đó sớm đã mờ nhìn không rõ chữ gì, hơn nữa chữ được chụp trên bức ảnh vốn nhỏ, càng khó phân biệt.
Cảnh Y Nhân nhìn kỹ bức ảnh, quay bức ảnh lại. Mặt sau bức ảnh có viết dòng chữ:
“Là người lạ ở ngay trước mắt mà như xa tận chân trời
Yêu tận tim, hận tận xương, sống chết cùng9nhau vượt qua. Ba ngàn năm, đời đời kiếp kiếp bảo vệ...”
Cảnh Y Nhân nhìn thấy dòng chữ này, trong lòng nao nao, thoáng xúc động. Cô cũng không để ý nhiều, thả bức ảnh xuống, cầm bức ảnh khác lên xem. Là một cỗ quan tài to được khắc hoa văn hình rồng, bức ảnh này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
/1497
|