*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
4ô chậm rãi đặt hai bức ảnh trong tay xuống, chuyển sang bức ảnh này. Bức ảnh cũ ấy đã hơi ố vàng, chụp lúc quan tài được mở ra. Trong quan tài chạm khắc hình rồng có hai bộ xương trắng đang nằm. Trên bức ảnh, một bộ xương trắng to lớn đang ôm bộ xương trắng nhỏ hơn vào khuỷu tay mình, một bàn tay to khác đặt lên khuôn mặt của bộ xương trắng nhỏ, mỗi dán lên đỉnh đầu của bộ xương trắng nhỏ.
“...” Nhìn thấy bức ảnh này, đôi môi đỏ mọng xinh xắn của Cảnh Y Nhân không hiểu sao hơi run rẩy.
“Bộp” một cái, một giọt nước mắt bỗng rơi xuống bức ảnh. Chính cô cũng không biết có phải mình bị hai người trong bức ảnh này làm cảm động hay không. Nhưng cô thật sự cảm thấy đau lòng. Phải là2một người như thế nào mới có thể làm đến bước này, đến chết vẫn còn muốn ở cùng nhau, còn có thể yêu nhau như thế, mặc dù hóa thành xương trắng cũng muốn ôm vào trong lòng.
cảnh Y Nhân quay bức ảnh lại.
Đằng sau bức ảnh cũng có dòng chữ.
“Ba ngàn năm trước, lúc sống không thể cưới nàng làm vợ, khi chết mong được cùng một huyệt. Kiếp sau sẽ bồi thường cho nàng tất cả, yêu nàng đời đời kiếp kiếp.” Chữ viết bằng bút máy này, Cảnh Y Nhân vừa nhìn là biết Lục Minh viết. Cảnh Y Nhân có chút ngỡ ngàng, không hiểu anh có ý gì?
Vì sao Lục Minh lại viết hai câu này?
Cô tiếp tục lật tài liệu để đọc.
Từ đời hoàng để dựng nước Lộc Nguyễn mãi cho đến đời hoàng cữu cữu, chỉ viết hoàng cữu cữu bởi vì6đất nước diệt vong, bị bao vây tấn công nên đã tự tử mà chết, không viết rõ ràng mà chỉ nói qua rất mơ hồ.
Nhưng Cảnh Y Nhân biết năm mà hoàng cữu cữu chết vốn không có chiến tranh, hoàng cữu cữu cũng tuyệt đối không tự tử mà chết. Cô rất hiểu biết hoàng cữu cữu. Hoàng cữu cữu thà chết trận sa trường cũng không bao giờ tự tử... Đọc xong tất cả tài liệu, Cảnh Y Nhân vẫn không tìm được nguyên nhân cái chết của hoàng cữu cữu.
Cô lại nhìn lại bức ảnh kia.
Nhìn thật kỹ, biểu cảm khó hiểu trên mặt Cảnh Y Nhân dần dần biến mất, trở nên cực kỳ ngưng trọng. Trong bức ảnh, bộ váy áo vốn đã rách nát gần như đã hòa thành một thể với bộ xương trắng, nhưng lại có thể nhìn ra được rằng3bộ xương trắng ấy đang mặc trang phục cô dâu màu đỏ.
Mà người đàn ông thì mặc trang phục màu vàng, tuy rằng không thể nhìn ra hoa văn và hình dạng trên đó nhưng nhìn cực kỳ giống một bộ long bào. “..” Giờ phút này, ngay cả bản thân cảnh Y Nhân cũng không rõ tâm tình của mình.
Bộ xương trắng này chính là hoàng cữu cữu? Thế người phụ nữ kia là ai? Từ xưa đến nay, lăng mộ của đế vương không thể chôn cùng huyết với bất cứ ai.
Chôn cùng mộ thì thật ra không ít, nhưng không ai có tư cách nằm cùng quan tài với đế vương cả. Kể cả hoàng hậu nương nương cũng không có tư cách này.
Nhìn bức ảnh, không hiểu sao hốc mắt của Cảnh Y Nhân lại ươn ướt.
Rốt cuộc phải là một người phụ nữ như thế9nào mới có thể khiến hoàng để yêu thương đến vậy? Không chỉ riêng bộ trang phục này, Cảnh Y Nhân cũng vừa chú ý tới hoa văn trên quan tài đúng là dấu hiệu của ngôi cửu ngũ, chỉ có hoàng đế mới có thể dùng.
Cảnh Y Nhân không biết có phải tại mình mang thai hay không mà lại đa sầu đa cảm như vậy. Chỉ nhìn một bức ảnh thôi, thế mà lại khóc.
Cô vươn tay quệt nước mắt trên mặt đi, cất bức ảnh và tài liệu về chỗ cũ. Cảnh Y Nhân hít hít cái mũi nhỏ. Đặt tài liệu trở lại ngăn kéo, sau đó cô cũng thả quyển nhật ký da trâu vào.
4ô chậm rãi đặt hai bức ảnh trong tay xuống, chuyển sang bức ảnh này. Bức ảnh cũ ấy đã hơi ố vàng, chụp lúc quan tài được mở ra. Trong quan tài chạm khắc hình rồng có hai bộ xương trắng đang nằm. Trên bức ảnh, một bộ xương trắng to lớn đang ôm bộ xương trắng nhỏ hơn vào khuỷu tay mình, một bàn tay to khác đặt lên khuôn mặt của bộ xương trắng nhỏ, mỗi dán lên đỉnh đầu của bộ xương trắng nhỏ.
“...” Nhìn thấy bức ảnh này, đôi môi đỏ mọng xinh xắn của Cảnh Y Nhân không hiểu sao hơi run rẩy.
“Bộp” một cái, một giọt nước mắt bỗng rơi xuống bức ảnh. Chính cô cũng không biết có phải mình bị hai người trong bức ảnh này làm cảm động hay không. Nhưng cô thật sự cảm thấy đau lòng. Phải là2một người như thế nào mới có thể làm đến bước này, đến chết vẫn còn muốn ở cùng nhau, còn có thể yêu nhau như thế, mặc dù hóa thành xương trắng cũng muốn ôm vào trong lòng.
cảnh Y Nhân quay bức ảnh lại.
Đằng sau bức ảnh cũng có dòng chữ.
“Ba ngàn năm trước, lúc sống không thể cưới nàng làm vợ, khi chết mong được cùng một huyệt. Kiếp sau sẽ bồi thường cho nàng tất cả, yêu nàng đời đời kiếp kiếp.” Chữ viết bằng bút máy này, Cảnh Y Nhân vừa nhìn là biết Lục Minh viết. Cảnh Y Nhân có chút ngỡ ngàng, không hiểu anh có ý gì?
Vì sao Lục Minh lại viết hai câu này?
Cô tiếp tục lật tài liệu để đọc.
Từ đời hoàng để dựng nước Lộc Nguyễn mãi cho đến đời hoàng cữu cữu, chỉ viết hoàng cữu cữu bởi vì6đất nước diệt vong, bị bao vây tấn công nên đã tự tử mà chết, không viết rõ ràng mà chỉ nói qua rất mơ hồ.
Nhưng Cảnh Y Nhân biết năm mà hoàng cữu cữu chết vốn không có chiến tranh, hoàng cữu cữu cũng tuyệt đối không tự tử mà chết. Cô rất hiểu biết hoàng cữu cữu. Hoàng cữu cữu thà chết trận sa trường cũng không bao giờ tự tử... Đọc xong tất cả tài liệu, Cảnh Y Nhân vẫn không tìm được nguyên nhân cái chết của hoàng cữu cữu.
Cô lại nhìn lại bức ảnh kia.
Nhìn thật kỹ, biểu cảm khó hiểu trên mặt Cảnh Y Nhân dần dần biến mất, trở nên cực kỳ ngưng trọng. Trong bức ảnh, bộ váy áo vốn đã rách nát gần như đã hòa thành một thể với bộ xương trắng, nhưng lại có thể nhìn ra được rằng3bộ xương trắng ấy đang mặc trang phục cô dâu màu đỏ.
Mà người đàn ông thì mặc trang phục màu vàng, tuy rằng không thể nhìn ra hoa văn và hình dạng trên đó nhưng nhìn cực kỳ giống một bộ long bào. “..” Giờ phút này, ngay cả bản thân cảnh Y Nhân cũng không rõ tâm tình của mình.
Bộ xương trắng này chính là hoàng cữu cữu? Thế người phụ nữ kia là ai? Từ xưa đến nay, lăng mộ của đế vương không thể chôn cùng huyết với bất cứ ai.
Chôn cùng mộ thì thật ra không ít, nhưng không ai có tư cách nằm cùng quan tài với đế vương cả. Kể cả hoàng hậu nương nương cũng không có tư cách này.
Nhìn bức ảnh, không hiểu sao hốc mắt của Cảnh Y Nhân lại ươn ướt.
Rốt cuộc phải là một người phụ nữ như thế9nào mới có thể khiến hoàng để yêu thương đến vậy? Không chỉ riêng bộ trang phục này, Cảnh Y Nhân cũng vừa chú ý tới hoa văn trên quan tài đúng là dấu hiệu của ngôi cửu ngũ, chỉ có hoàng đế mới có thể dùng.
Cảnh Y Nhân không biết có phải tại mình mang thai hay không mà lại đa sầu đa cảm như vậy. Chỉ nhìn một bức ảnh thôi, thế mà lại khóc.
Cô vươn tay quệt nước mắt trên mặt đi, cất bức ảnh và tài liệu về chỗ cũ. Cảnh Y Nhân hít hít cái mũi nhỏ. Đặt tài liệu trở lại ngăn kéo, sau đó cô cũng thả quyển nhật ký da trâu vào.
/1497
|