*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
0ghe vậy Cảnh Y Nhân hơi nhíu mày: “Cái anh ảnh để Lạc kia sẽ không làm gì Bạch Vân chứ?”
Hôm nay cô đã nói sẽ đưa Bạch Vân về rồi, kết quả lại xảy ra tình huống thế này, cô có trách nhiệm rất lớn. “Chị! Chị cứ yên tâm đi, ảnh để Lạc không phải loại người hèn hạ kia. Nhân phẩm của anh ta, em có thể đảm bảo, chị cứ yên tâm 120% đi.” Cảnh Hi đã bảo đảm như vậy rồi Cảnh Y Nhân cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Tuy cúp máy nhưng cô vẫn hơi lo lắng.
“Yên tâm đi! Không có chuyện gì đâu!” Giọng điệu của Lục Minh dường như hiểu rất rõ ảnh để Lạc, anh ôm Cảnh Y Nhân lên tầng.
Vào lúc này, ở một khách sạn nào đó, có hai người đang chơi trò sói xám2bắt cừu nhỏ. Bình thường ảnh để Lạc đúng là một vị quân tử đường hoàng, chính trực. Nhưng khi người đàn ông đã gặp được người mình thích, cả đời cơ hội này chỉ có một lần, nếu bỏ qua thì có thể sẽ bỏ qua cả một đời.
Vào ngày thường, anh ta phải nhịn, ra vẻ đàng hoàng, chính trực, hiện giờ đã nhất thời vứt bỏ tất cả phòng bị. Có như vậy mới không bỏ qua cơ hội tốt. Cho dù là người đàn ông chính trực cũng sẽ biến thành hèn hạ. Trong phòng tổng thống của khách sạn, hiện giờ cứ như đang đánh trận, một người chạy, một người đuổi theo phía sau... Bạch Vân hét lên: “Ảnh đế, anh muốn làm gì?”
“Đứng lại! Để anh hôn một cái thì sẽ thả em đi!”
“Chúng ta không quen mà!” “Ngủ một7giấc sẽ quên ngay thôi!”
Bạch Vân giống như chú thỏ đang hoảng sợ nên liều mạng chạy trốn. Ảnh để Lạc giống sói xám đuổi theo phía sau. Dù Bạch Vân có trốn thể nào cũng không thể chạy thắng một người đàn ông, chỉ một lát sau cô đã bị ảnh để Lạc tóm lại, ôm vào lòng.
Bạch Vân vừa lo vừa thẹn, cô ấy sợ hãi, liều mạng dùng lòng bàn tay đẩy cằm của ảnh để Lạc đang từ từ tiến tới gần.
“Để anh hôn một chút! Hôn một chút là được!” Ảnh để Lạc bị đẩy ngửa đầu lên nên nói rất vất vả, phải nghiến răng nghiến lợi mà nói.
“Không được! Anh tránh ra!”
“Hôn một chút thì sẽ thả em ra!”
“Không được! Không được!” “Bỏ chữ không ở đằng trước đi!”
“Hả?” Bạch Vân mờ mịt không phản ứng kịp, tay hơi buông1lỏng liền bị ảnh để Lạc tóm lấy hai tay rồi anh ta nhanh chóng cúi đầu xuống, hôn một cái lên cái miệng nhỏ bé của cô. Cảm giác mềm mại này làm cho tâm thần người ta chao đảo, vừa thơm lại vừa ngọt.
“...” Bạch Vân ngây ngốc đứng tại chỗ, đờ ra nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt. Khuôn mặt cô ấy đỏ tới mức sắp nhỏ ra máu... Hồi lâu sau mới phản ứng được, sau đó Bạch Vân khóc òa lên, trong đôi mắt lóe lên ánh nước. “..” Ảnh để Lạc nhất thời luống cuống chân tay.
Sáng sớm, Cảnh Y Nhân vẫn giống như ngày bình thường, ngọt ngào tỉnh dậy trong lòng Lục Minh. Ánh mặt trời ấm áp vào buổi sớm mai rọi vào trong phòng ngủ vô cùng ấm cúng.
0ghe vậy Cảnh Y Nhân hơi nhíu mày: “Cái anh ảnh để Lạc kia sẽ không làm gì Bạch Vân chứ?”
Hôm nay cô đã nói sẽ đưa Bạch Vân về rồi, kết quả lại xảy ra tình huống thế này, cô có trách nhiệm rất lớn. “Chị! Chị cứ yên tâm đi, ảnh để Lạc không phải loại người hèn hạ kia. Nhân phẩm của anh ta, em có thể đảm bảo, chị cứ yên tâm 120% đi.” Cảnh Hi đã bảo đảm như vậy rồi Cảnh Y Nhân cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Tuy cúp máy nhưng cô vẫn hơi lo lắng.
“Yên tâm đi! Không có chuyện gì đâu!” Giọng điệu của Lục Minh dường như hiểu rất rõ ảnh để Lạc, anh ôm Cảnh Y Nhân lên tầng.
Vào lúc này, ở một khách sạn nào đó, có hai người đang chơi trò sói xám2bắt cừu nhỏ. Bình thường ảnh để Lạc đúng là một vị quân tử đường hoàng, chính trực. Nhưng khi người đàn ông đã gặp được người mình thích, cả đời cơ hội này chỉ có một lần, nếu bỏ qua thì có thể sẽ bỏ qua cả một đời.
Vào ngày thường, anh ta phải nhịn, ra vẻ đàng hoàng, chính trực, hiện giờ đã nhất thời vứt bỏ tất cả phòng bị. Có như vậy mới không bỏ qua cơ hội tốt. Cho dù là người đàn ông chính trực cũng sẽ biến thành hèn hạ. Trong phòng tổng thống của khách sạn, hiện giờ cứ như đang đánh trận, một người chạy, một người đuổi theo phía sau... Bạch Vân hét lên: “Ảnh đế, anh muốn làm gì?”
“Đứng lại! Để anh hôn một cái thì sẽ thả em đi!”
“Chúng ta không quen mà!” “Ngủ một7giấc sẽ quên ngay thôi!”
Bạch Vân giống như chú thỏ đang hoảng sợ nên liều mạng chạy trốn. Ảnh để Lạc giống sói xám đuổi theo phía sau. Dù Bạch Vân có trốn thể nào cũng không thể chạy thắng một người đàn ông, chỉ một lát sau cô đã bị ảnh để Lạc tóm lại, ôm vào lòng.
Bạch Vân vừa lo vừa thẹn, cô ấy sợ hãi, liều mạng dùng lòng bàn tay đẩy cằm của ảnh để Lạc đang từ từ tiến tới gần.
“Để anh hôn một chút! Hôn một chút là được!” Ảnh để Lạc bị đẩy ngửa đầu lên nên nói rất vất vả, phải nghiến răng nghiến lợi mà nói.
“Không được! Anh tránh ra!”
“Hôn một chút thì sẽ thả em ra!”
“Không được! Không được!” “Bỏ chữ không ở đằng trước đi!”
“Hả?” Bạch Vân mờ mịt không phản ứng kịp, tay hơi buông1lỏng liền bị ảnh để Lạc tóm lấy hai tay rồi anh ta nhanh chóng cúi đầu xuống, hôn một cái lên cái miệng nhỏ bé của cô. Cảm giác mềm mại này làm cho tâm thần người ta chao đảo, vừa thơm lại vừa ngọt.
“...” Bạch Vân ngây ngốc đứng tại chỗ, đờ ra nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt. Khuôn mặt cô ấy đỏ tới mức sắp nhỏ ra máu... Hồi lâu sau mới phản ứng được, sau đó Bạch Vân khóc òa lên, trong đôi mắt lóe lên ánh nước. “..” Ảnh để Lạc nhất thời luống cuống chân tay.
Sáng sớm, Cảnh Y Nhân vẫn giống như ngày bình thường, ngọt ngào tỉnh dậy trong lòng Lục Minh. Ánh mặt trời ấm áp vào buổi sớm mai rọi vào trong phòng ngủ vô cùng ấm cúng.
/1497
|