*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
0ừa nhìn, sắc mặt Lục Minh liền trầm xuống, sắc mặt đen xì tới tái xanh. Cảnh Y Nhân đang tựa trên người Lục Minh cũng cảm nhận được cơ thể Lục Minh đang cứng đờ ra, hồi lâu cũng không ngồi thẳng người lại làm cho cô đang nằm thấy có hơi không thoải mái. Theo bản năng cô mở miệng hỏi: “Làm sao vậy?”
Dường như lúc này Lục Minh mới hồi thần lại, trên mặt khôi phục lại vẻ dịu dàng, sau đó không chút dấu vết mà khóa điện thoại lại, đặt về chỗ cũ. Anh ngồi thẳng người lên, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Cảnh Y Nhân. “Muốn ăn bánh ga tô sữa chua không? Một lát nữa anh đi lấy cho em!” Nghe vậy, Cảnh Y Nhân quay đầu lại, ngước mắt lên nhìn Lục Minh: “Anh muốn đi ra ngoài sao?”2“Ừ! Công ty có chút chuyện phải xử lý, buổi chiều sẽ trở lại!” “Không phải anh nói nghỉ 15 ngày sao?” Cảnh Y Nhân bĩu môi.
“Ừ! Một chút chuyện nhỏ thôi, anh sẽ cố gắng về sớm một chút.”
Nói rồi Lục Minh đặt một nụ hôn sâu lên cái miệng nhỏ của cô, quyến luyến không nỡ rời. Sau đó, anh đứng dậy, rời khỏi giường đi mặc quần áo.
“Ừm!” Cảnh Y Nhân có hơi thất vọng.
“Nếu mệt thì ngủ tiếp đi!” Lục Minh vừa mặc áo sơ mi, vừa kéo cái chăn đã bị trượt xuống của Cảnh Y Nhân lên cao một chút. Cảnh Y Nhân hơi gật đầu, hạ người xuống ngủ thêm một lúc.
Lục Minh ăn mặc chỉnh tề rồi đi xuống tầng. Anh dặn dò người giúp việc trong nhà, hôm nay không phải làm gì cả, chỉ cần trong Cảnh Y7Nhân, đừng để cô ra ngoài. Sau đó Lục Minh lái xe rời khỏi biệt thự, anh lập tức rút điện thoại di động ra gọi cho quân khu.
“Điều một tiểu đội đến nhà tôi. Bất cứ ai ra hay vào đều phải kiểm tra theo thông lệ, bất cứ đồ ăn gì được đưa đến cũng vậy.”
Lục Minh dặn dò xong xuôi, thản nhiên cúp điện thoại, lái xe về phía Bộ Quốc phòng của quốc gia. Chỉ cần nghĩ tới tin nhắn mới nhận được vừa rồi, trong chớp mắt trái tim Lục Minh lại thêm cảnh giác. Trên vẻ mặt lộ ra sự bất an nặng nề. “Lục tổng! Ngô Hạo trốn rồi. Không chỉ vậy, tối hôm qua Tiết Phương Hoa đã vượt ngục.” Mấy hôm nay, Bộ Quốc phòng điều động toàn lực cũng chưa bắt được quản gia Ngô. Ngày tết hôm1đó, quản gia Ngô xuất hiện trong nhà Lục Minh là để lấy hộ chiếu, chuẩn bị chạy trốn. Bởi vì Lục Minh thông báo cho Bộ Quốc phòng làm cho thân phận chính thức của quản gia Ngô lộ ra ngoài ánh sáng nên ông ta có cầm hộ chiếu đi cũng không có tác dụng. Ông ta không thể nào đi máy bay được. Bọn họ lại nghi ngờ ông ta sẽ lén lên thuyền buôn lậu để chạy trốn, thế nên mấy ngày nay, các bến cảng lớn hay các thuyền tư nhân nhỏ đều bị điều tra vô cùng nghiêm ngặt... Ngay khi sự chú ý của tất cả mọi người đều đặt lên người quản gia Ngô... thì Tiết Phương Hoa lại vượt ngục. Chỉ còn mấy ngày nữa Tiết Phương Hoa sẽ bị xử bắn, đúng lúc này cô ta lại chạy7trốn. Hiện giờ Lục Minh mới nhận được tin, anh lo người đầu tiên Tiết Phương Hoa tìm đến báo thù chính là Cảnh Y Nhân. Anh lập tức tăng thêm người để bảo vệ cô.
0ừa nhìn, sắc mặt Lục Minh liền trầm xuống, sắc mặt đen xì tới tái xanh. Cảnh Y Nhân đang tựa trên người Lục Minh cũng cảm nhận được cơ thể Lục Minh đang cứng đờ ra, hồi lâu cũng không ngồi thẳng người lại làm cho cô đang nằm thấy có hơi không thoải mái. Theo bản năng cô mở miệng hỏi: “Làm sao vậy?”
Dường như lúc này Lục Minh mới hồi thần lại, trên mặt khôi phục lại vẻ dịu dàng, sau đó không chút dấu vết mà khóa điện thoại lại, đặt về chỗ cũ. Anh ngồi thẳng người lên, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Cảnh Y Nhân. “Muốn ăn bánh ga tô sữa chua không? Một lát nữa anh đi lấy cho em!” Nghe vậy, Cảnh Y Nhân quay đầu lại, ngước mắt lên nhìn Lục Minh: “Anh muốn đi ra ngoài sao?”2“Ừ! Công ty có chút chuyện phải xử lý, buổi chiều sẽ trở lại!” “Không phải anh nói nghỉ 15 ngày sao?” Cảnh Y Nhân bĩu môi.
“Ừ! Một chút chuyện nhỏ thôi, anh sẽ cố gắng về sớm một chút.”
Nói rồi Lục Minh đặt một nụ hôn sâu lên cái miệng nhỏ của cô, quyến luyến không nỡ rời. Sau đó, anh đứng dậy, rời khỏi giường đi mặc quần áo.
“Ừm!” Cảnh Y Nhân có hơi thất vọng.
“Nếu mệt thì ngủ tiếp đi!” Lục Minh vừa mặc áo sơ mi, vừa kéo cái chăn đã bị trượt xuống của Cảnh Y Nhân lên cao một chút. Cảnh Y Nhân hơi gật đầu, hạ người xuống ngủ thêm một lúc.
Lục Minh ăn mặc chỉnh tề rồi đi xuống tầng. Anh dặn dò người giúp việc trong nhà, hôm nay không phải làm gì cả, chỉ cần trong Cảnh Y7Nhân, đừng để cô ra ngoài. Sau đó Lục Minh lái xe rời khỏi biệt thự, anh lập tức rút điện thoại di động ra gọi cho quân khu.
“Điều một tiểu đội đến nhà tôi. Bất cứ ai ra hay vào đều phải kiểm tra theo thông lệ, bất cứ đồ ăn gì được đưa đến cũng vậy.”
Lục Minh dặn dò xong xuôi, thản nhiên cúp điện thoại, lái xe về phía Bộ Quốc phòng của quốc gia. Chỉ cần nghĩ tới tin nhắn mới nhận được vừa rồi, trong chớp mắt trái tim Lục Minh lại thêm cảnh giác. Trên vẻ mặt lộ ra sự bất an nặng nề. “Lục tổng! Ngô Hạo trốn rồi. Không chỉ vậy, tối hôm qua Tiết Phương Hoa đã vượt ngục.” Mấy hôm nay, Bộ Quốc phòng điều động toàn lực cũng chưa bắt được quản gia Ngô. Ngày tết hôm1đó, quản gia Ngô xuất hiện trong nhà Lục Minh là để lấy hộ chiếu, chuẩn bị chạy trốn. Bởi vì Lục Minh thông báo cho Bộ Quốc phòng làm cho thân phận chính thức của quản gia Ngô lộ ra ngoài ánh sáng nên ông ta có cầm hộ chiếu đi cũng không có tác dụng. Ông ta không thể nào đi máy bay được. Bọn họ lại nghi ngờ ông ta sẽ lén lên thuyền buôn lậu để chạy trốn, thế nên mấy ngày nay, các bến cảng lớn hay các thuyền tư nhân nhỏ đều bị điều tra vô cùng nghiêm ngặt... Ngay khi sự chú ý của tất cả mọi người đều đặt lên người quản gia Ngô... thì Tiết Phương Hoa lại vượt ngục. Chỉ còn mấy ngày nữa Tiết Phương Hoa sẽ bị xử bắn, đúng lúc này cô ta lại chạy7trốn. Hiện giờ Lục Minh mới nhận được tin, anh lo người đầu tiên Tiết Phương Hoa tìm đến báo thù chính là Cảnh Y Nhân. Anh lập tức tăng thêm người để bảo vệ cô.
/1497
|