*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
5*) Tâm địa độc ác mà giả vờ nhân từ. “Y Nhân, cô nghĩ oan cho tôi rồi, tôi có lòng tốt đến nói cho cô, ngàn vạn lần đừng để bị lừa!”
“Trong khoảng thời gian này Lục Minh không trở về à?”
“...” Cảnh Y Nhân mặc kệ cô ta không đáp lại lời nào. “Sau chuyện lần trước, Trịnh Bội Bội liền ra nước ngoài, cô có biết không?”
“Chưa xem mấy thứ Trịnh Bội Bội chia sẻ cho bạn bè à? Cô ta nói đang ở nước ngoài hưởng tuần trăng mật đấy! Mặc dù chưa nói đi với ai, nhưng không cần nói chắc cô cũng biết rồi!” Lý Đồng cố tình ám chỉ. Nghe vậy, bàn tay đang cầm túi của Cảnh Y Nhân đột nhiên siết lại, cô thầm hít vào một hơi. Vẻ mặt cô lạnh lùng2đến tái mét.
Lục Minh mất tích một tháng là vì đi hưởng tuần trăng mật với Trịnh Bội Bội ở nước ngoài ư? Bọn họ cứ trực tiếp bỏ trốn như vậy sao? Nói như vậy nghĩa là Lục Minh không phải bị người ta chuốc thuốc mà là anh tự nguyện.
Trước đó trong lòng Cảnh Y Nhân còn mang chút hi vọng, Lục Minh có lý do để làm vậy, không phải anh tự nguyện. Lúc này đây một chút hi vọng của cô đã hoàn toàn tan biến.
Thấy khuôn mặt xinh đẹp của Cảnh Y Nhân trở nên trắng bệch, khóe miệng Lý Đồng nhếch lên một nụ cười. “Cảnh Y Nhân à, cổ đừng nghĩ linh tinh! Đàn ông chính là như thế, tôi nhìn không vừa mắt nên mới cố ý đến nói cho cô biết!” Cảnh Y8Nhân sao có thể để Lý Đồng diễu võ giương oai trước mặt được, mặc dù cô thực sự tức giận đến mức run cả người, tim đau đến mức như bị nứt ra, nhưng cô cũng sẽ không bày ra chút yếu đuối nào trước mặt Lý Đồng để cô ta được đắc ý.
Hôm nay mục đích cô ta tới đây không phải là vì muốn xem xem Cảnh Y Nhân cô thảm hại đến mức nào sao. Nghĩ vậy, mặc dù lúc này Cảnh Y Nhân đau đến xé ruột xé gan nhưng cô vẫn nhướng mày, nở một nụ cười tự tin, thản nhiên mà mở miệng: “Cô muốn nói cho tôi biết Lục Minh và Trịnh Bội Bội bỏ trốn để đi hưởng tuần trăng mật đúng không?”
“...” Lý Đồng tỏ ra sửng sốt, vậy mà Cảnh Y6Nhân lại không tức giận sao?
“Cô không thấy sau chuyện kia, hôm sau báo chí đưa tin gì hay sao? Tôi và Nhạc Phong - người yêu của cô đã đến khách sạn thuê phòng, toàn bộ mọi người ở thành phố S đều biết. Là tôi đã bỏ rơi Lục Minh, về chuyện anh ấy và Trịnh Bội Bội như thế nào là chuyện sau này.”
“Chẳng lẽ cô không biết ngày đó Lục Minh căn bản không ở trong phòng của Trịnh Bội Bội sao? Có những điều là do người khác tung tin đồn nhảm, không phải sự thật, chỉ có tấm ảnh của tôi với Nhạc Phong mới là thật, cô nói xem có đúng không?” “Vì thế, tôi cũng có lòng nhắc nhở cô, tất cả đàn ông đều không đáng tin, đừng tin lời đàn ông nói!”3Nói xong Cảnh Y Nhân lấy cây thánh giá trên cổ ra cho Lý Đồng xem.
5*) Tâm địa độc ác mà giả vờ nhân từ. “Y Nhân, cô nghĩ oan cho tôi rồi, tôi có lòng tốt đến nói cho cô, ngàn vạn lần đừng để bị lừa!”
“Trong khoảng thời gian này Lục Minh không trở về à?”
“...” Cảnh Y Nhân mặc kệ cô ta không đáp lại lời nào. “Sau chuyện lần trước, Trịnh Bội Bội liền ra nước ngoài, cô có biết không?”
“Chưa xem mấy thứ Trịnh Bội Bội chia sẻ cho bạn bè à? Cô ta nói đang ở nước ngoài hưởng tuần trăng mật đấy! Mặc dù chưa nói đi với ai, nhưng không cần nói chắc cô cũng biết rồi!” Lý Đồng cố tình ám chỉ. Nghe vậy, bàn tay đang cầm túi của Cảnh Y Nhân đột nhiên siết lại, cô thầm hít vào một hơi. Vẻ mặt cô lạnh lùng2đến tái mét.
Lục Minh mất tích một tháng là vì đi hưởng tuần trăng mật với Trịnh Bội Bội ở nước ngoài ư? Bọn họ cứ trực tiếp bỏ trốn như vậy sao? Nói như vậy nghĩa là Lục Minh không phải bị người ta chuốc thuốc mà là anh tự nguyện.
Trước đó trong lòng Cảnh Y Nhân còn mang chút hi vọng, Lục Minh có lý do để làm vậy, không phải anh tự nguyện. Lúc này đây một chút hi vọng của cô đã hoàn toàn tan biến.
Thấy khuôn mặt xinh đẹp của Cảnh Y Nhân trở nên trắng bệch, khóe miệng Lý Đồng nhếch lên một nụ cười. “Cảnh Y Nhân à, cổ đừng nghĩ linh tinh! Đàn ông chính là như thế, tôi nhìn không vừa mắt nên mới cố ý đến nói cho cô biết!” Cảnh Y8Nhân sao có thể để Lý Đồng diễu võ giương oai trước mặt được, mặc dù cô thực sự tức giận đến mức run cả người, tim đau đến mức như bị nứt ra, nhưng cô cũng sẽ không bày ra chút yếu đuối nào trước mặt Lý Đồng để cô ta được đắc ý.
Hôm nay mục đích cô ta tới đây không phải là vì muốn xem xem Cảnh Y Nhân cô thảm hại đến mức nào sao. Nghĩ vậy, mặc dù lúc này Cảnh Y Nhân đau đến xé ruột xé gan nhưng cô vẫn nhướng mày, nở một nụ cười tự tin, thản nhiên mà mở miệng: “Cô muốn nói cho tôi biết Lục Minh và Trịnh Bội Bội bỏ trốn để đi hưởng tuần trăng mật đúng không?”
“...” Lý Đồng tỏ ra sửng sốt, vậy mà Cảnh Y6Nhân lại không tức giận sao?
“Cô không thấy sau chuyện kia, hôm sau báo chí đưa tin gì hay sao? Tôi và Nhạc Phong - người yêu của cô đã đến khách sạn thuê phòng, toàn bộ mọi người ở thành phố S đều biết. Là tôi đã bỏ rơi Lục Minh, về chuyện anh ấy và Trịnh Bội Bội như thế nào là chuyện sau này.”
“Chẳng lẽ cô không biết ngày đó Lục Minh căn bản không ở trong phòng của Trịnh Bội Bội sao? Có những điều là do người khác tung tin đồn nhảm, không phải sự thật, chỉ có tấm ảnh của tôi với Nhạc Phong mới là thật, cô nói xem có đúng không?” “Vì thế, tôi cũng có lòng nhắc nhở cô, tất cả đàn ông đều không đáng tin, đừng tin lời đàn ông nói!”3Nói xong Cảnh Y Nhân lấy cây thánh giá trên cổ ra cho Lý Đồng xem.
/1497
|