*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
5ơn nữa, dường như Nhạc Phong không hề quan tâm tới ánh mắt của người khác, hai người dán sát vào nhau rồi ôm Cảnh Y Nhân đi vào khách sạn. Nhạc Phong hiện giờ là người đàn ông của cô ta thế mà lại bị Cảnh Y Nhân cướp mất.
Nghĩ tới đã thấy đầy bụng tức rồi.
Lý Đồng cắn răng tức giận mắng: “Cảnh Y Nhân, cô có biết xấu hổ không hả!? Trước đây tôi thích anh Lục Minh thì cô cướp của tôi, bị cô cướp đi thì tôi chấp nhận, tôi đã từ bỏ rồi. Hiện giờ tôi thích Nhạc Phong mà cô lại tranh đoạt với tôi. Có phải chỉ cần là thứ tôi nhìn trúng thì cô đều muốn cướp đúng không?”
Nghe vậy, Cảnh Y Nhân cười vì một tiếng, lắc đầu: “Cô2sai rồi! Thứ mà Lý Đồng cô nhìn trúng tôi cũng không nhìn lọt mắt, mà là do bọn họ nhìn cô không lọt mắt, thế nên mới bám lấy tôi đó chứ!”
Giọng điệu của Cảnh Y Nhân như thể cô coi Nhạc Phong và Lục Minh không đáng một đồng, chỉ có Lý Đồng coi bọn họ là bảo bối thì cô ta lại càng không đáng giá một đồng hơn. Lý Đồng tức tới siết chặt nắm đấm hai tay, cả người run rẩy, gương mặt vặn vẹo khó coi. Nói rồi Cảnh Y Nhân rầm một cái đóng cửa lại, khi đi qua Lý Đồng thì đụng vào người cô ta làm cô ta ngã xuống, ngồi bệt vào phần đất của bồn hoa nhỏ.
cảnh Y Nhân nhắc nhở: “Chú ý một chút đi, cái rắm8của cô khéo lại làm cho những bông hoa nhỏ bé trong nhà tôi bị hun chết đó!”
Hôm nay Lý Đồng tới là để xem Cảnh Y Nhân thảm hại tới mức nào, cô ta tới để cố ý kích thích cô, làm cho cô càng thêm thê thảm, kết quả lại bị Cảnh Y Nhân kích thích, cô ta giận run cả người, nghiến răng ken két. Lý Đồng quay đầu lại nhìn bông hoa bị mình ngồi lên bẹp dí, cô ta nổi giận gầm lên với Cảnh Y Nhân: “cảnh Y Nhân, chúng ta cứ chờ mà xem!”
“...” Khoé miệng Cảnh Y Nhân cong lên, nháy mắt với Lý Đồng: “Vậy thì cứ chờ mà xem!” Nói rồi Cảnh Y Nhân rảo bước đi không hề dừng lại. Dù mắt đã ửng hồng nhưng cô vẫn6cố kiềm chế nước mắt đang dâng lên ầng ậng.
Cảnh Y Nhân đã về chỗ Cảnh Đức Chính được một tháng. Mỗi tuần Thu Bách Hợp đều đốc thúc Cảnh Y Nhân tới gặp bác sĩ tâm lý. Cô vẫn luôn tới đó đúng giờ. Hôm nay Cảnh Y Nhân ăn ở nhà, bên chiếc bàn ăn to hình chữ nhật rộng rãi, nhưng so với chiếc bàn ăn ở nhà Lục Minh thì nó có vẻ hơi bé, cha mẹ, hai đứa con trai, một đứa con gái ngồi chen chúc ở bàn ăn. Một nhà sáu người ngồi ăn cơm ở bàn ăn nhưng không náo nhiệt lắm.
Đúng lúc này, đột nhiên điện thoại di động của Cảnh Hi vang lên. Trên màn hình hiển thị số lạ từ nước ngoài.
Cảnh Hi ngập ngừng vài giây rồi3mới nhận điện thoại. Nghe giọng nói trong điện thoại, vẻ mặt Cảnh Hi cứng lại, sau đó cậu đưa điện thoại cho Cảnh Y Nhân ngồi ở đối diện. “Chị! Điện thoại của anh rể, gọi từ nước ngoài về.” “...” Cảnh Y Nhân cúi đầu xuống ăn cơm, đôi đũa trong tay đột nhiên khựng lại, ngón tay siết vào trắng bệch.
Gọi từ nước ngoài về: Đi cùng người phụ nữ kia còn không định trở về sao?
5ơn nữa, dường như Nhạc Phong không hề quan tâm tới ánh mắt của người khác, hai người dán sát vào nhau rồi ôm Cảnh Y Nhân đi vào khách sạn. Nhạc Phong hiện giờ là người đàn ông của cô ta thế mà lại bị Cảnh Y Nhân cướp mất.
Nghĩ tới đã thấy đầy bụng tức rồi.
Lý Đồng cắn răng tức giận mắng: “Cảnh Y Nhân, cô có biết xấu hổ không hả!? Trước đây tôi thích anh Lục Minh thì cô cướp của tôi, bị cô cướp đi thì tôi chấp nhận, tôi đã từ bỏ rồi. Hiện giờ tôi thích Nhạc Phong mà cô lại tranh đoạt với tôi. Có phải chỉ cần là thứ tôi nhìn trúng thì cô đều muốn cướp đúng không?”
Nghe vậy, Cảnh Y Nhân cười vì một tiếng, lắc đầu: “Cô2sai rồi! Thứ mà Lý Đồng cô nhìn trúng tôi cũng không nhìn lọt mắt, mà là do bọn họ nhìn cô không lọt mắt, thế nên mới bám lấy tôi đó chứ!”
Giọng điệu của Cảnh Y Nhân như thể cô coi Nhạc Phong và Lục Minh không đáng một đồng, chỉ có Lý Đồng coi bọn họ là bảo bối thì cô ta lại càng không đáng giá một đồng hơn. Lý Đồng tức tới siết chặt nắm đấm hai tay, cả người run rẩy, gương mặt vặn vẹo khó coi. Nói rồi Cảnh Y Nhân rầm một cái đóng cửa lại, khi đi qua Lý Đồng thì đụng vào người cô ta làm cô ta ngã xuống, ngồi bệt vào phần đất của bồn hoa nhỏ.
cảnh Y Nhân nhắc nhở: “Chú ý một chút đi, cái rắm8của cô khéo lại làm cho những bông hoa nhỏ bé trong nhà tôi bị hun chết đó!”
Hôm nay Lý Đồng tới là để xem Cảnh Y Nhân thảm hại tới mức nào, cô ta tới để cố ý kích thích cô, làm cho cô càng thêm thê thảm, kết quả lại bị Cảnh Y Nhân kích thích, cô ta giận run cả người, nghiến răng ken két. Lý Đồng quay đầu lại nhìn bông hoa bị mình ngồi lên bẹp dí, cô ta nổi giận gầm lên với Cảnh Y Nhân: “cảnh Y Nhân, chúng ta cứ chờ mà xem!”
“...” Khoé miệng Cảnh Y Nhân cong lên, nháy mắt với Lý Đồng: “Vậy thì cứ chờ mà xem!” Nói rồi Cảnh Y Nhân rảo bước đi không hề dừng lại. Dù mắt đã ửng hồng nhưng cô vẫn6cố kiềm chế nước mắt đang dâng lên ầng ậng.
Cảnh Y Nhân đã về chỗ Cảnh Đức Chính được một tháng. Mỗi tuần Thu Bách Hợp đều đốc thúc Cảnh Y Nhân tới gặp bác sĩ tâm lý. Cô vẫn luôn tới đó đúng giờ. Hôm nay Cảnh Y Nhân ăn ở nhà, bên chiếc bàn ăn to hình chữ nhật rộng rãi, nhưng so với chiếc bàn ăn ở nhà Lục Minh thì nó có vẻ hơi bé, cha mẹ, hai đứa con trai, một đứa con gái ngồi chen chúc ở bàn ăn. Một nhà sáu người ngồi ăn cơm ở bàn ăn nhưng không náo nhiệt lắm.
Đúng lúc này, đột nhiên điện thoại di động của Cảnh Hi vang lên. Trên màn hình hiển thị số lạ từ nước ngoài.
Cảnh Hi ngập ngừng vài giây rồi3mới nhận điện thoại. Nghe giọng nói trong điện thoại, vẻ mặt Cảnh Hi cứng lại, sau đó cậu đưa điện thoại cho Cảnh Y Nhân ngồi ở đối diện. “Chị! Điện thoại của anh rể, gọi từ nước ngoài về.” “...” Cảnh Y Nhân cúi đầu xuống ăn cơm, đôi đũa trong tay đột nhiên khựng lại, ngón tay siết vào trắng bệch.
Gọi từ nước ngoài về: Đi cùng người phụ nữ kia còn không định trở về sao?
/1497
|