*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
5úc Lục Minh đẩy cửa tiến vào đã thấy Cảnh Y Nhân đang ăn bánh quy. Anh nhẹ nhàng đóng cửa, đi từng bước về phía giữa phòng. Cảnh Y Nhân căng thẳng tới mức dựng thẳng sống lưng, giả vờ đọc kịch bản. Lỗ tại cô lại không khống chế được mà chú ý tới từng hành động cử chỉ phía sau.
Cô nghe thấy tiếng Lục Minh cởi nút tay áo sơ mi, tháo đồng hồ để lên bàn, mở tủ quần áo.
“Này...”
Lục Minh đột nhiên phát ra âm thanh, Cảnh Y Nhân căng thẳng đứng dậy mở miệng ngắt lời anh. “Đúng rồi, vừa lúc tôi có chuyện muốn tìm anh.” “...” Lục Minh theo bản năng đóng tủ quần áo lại, đưa mắt nhìn về phía Cảnh Y Nhân. Nói rồi Cảnh Y2Nhân mở túi ở trên bàn trà bên cạnh, lấy ví tiền ra, rút thẻ ra đưa tới trước mặt Lục Minh.
“Trả lại thẻ cho anh, đồ tôi đã mua xong rồi.”
“...” Đôi mắt sâu thẳm của Lục Minh nhìn cái thẻ Cảnh Y Nhân đưa tới, anh không nhận. Anh thản nhiên nói: “Em cứ giữ lấy, đề phòng bất cứ tình huống nào.”
“Không cần, tôi không muốn thiếu nợ anh. Tiền tôi cũng đã tiêu rồi, anh muốn tôi làm gì thì cứ nói đi.”
“Anh yêu cầu gì cũng được sao?” “..” Cảnh Y Nhân do dự một hồi: “Trong phạm vi khả năng của tôi, không quá đáng quá là được.”
“Chúng ta bắt đầu lại từ đầu, chuyện này có coi là quá đáng không?” Trên khuôn mặt anh tuấn của Lục Minh8là vẻ mặt nghiêm nghị, anh nghiêm túc hỏi từng chữ.
“...” Lục Minh vừa nói xong, bàn tay cầm thẻ của Cảnh Y Nhân bỗng khựng lại.
Trong lòng cô chợt đau nhói, môi vô thức mím chặt lại, cặp lông mi dài run rẩy, đảo mắt. Sự phản bội của anh, vậy mà nói bắt đầu một lần nữa liền có thể bắt đầu lại sao? Những đau đớn mà anh gây ra cho cô không là gì cả hay sao? Thời gian anh và Trịnh Bội Bội bỏ đi, anh có từng nghĩ tới cô không? Lục Minh vẫn cho rằng cô chỉ là hiểu lầm chuyện đêm năm đó xảy ra giữa anh và Trịnh Bội Bội. Nhưng lại không biết chuyện Trịnh Bội Bội truyền đi tin tức giả rằng hai người ở6chung với nhau, “xào nấu” tin này suốt hơn hai tháng, tung những tấm ảnh làm bằng chứng giả. Điều này làm cho tất cả mọi người hiểu lầm rằng khoảng thời gian đó Lục Minh thực sự ở cùng Trịnh Bội Bội. Nhưng đã qua lâu rồi, cũng không ai nhắc lại nữa, chuyện đó đã trở thành chuyện cũ mà tất cả mọi người đều biết nhưng không ai nhắc tới.
Lục Minh đương nhiên không biết.
Chuyện này giống như cái gai không thể rút ra được trong lòng Cảnh Y Nhân, chỉ cần chạm tới là đau. Chuyện quá khứ đã lâu như vậy, rất nhiều chuyện không thể giải thích rõ ràng. Lục Minh chỉ biết Cảnh Y Nhân vẫn luôn hiểu nhầm chuyện xảy ra vào đêm năm ngoái, chứ không hề3biết những hệ quả phía sau nó. Cho nên Lục Minh muốn giải thích thể nào cũng không thể giải thích rõ ràng.
Hơn nữa ngày hôm trước ở Kim Sắc Niên Hoa anh cũng cho người hỏi Trịnh Bội Bội chuyện năm ngoái. Trịnh Bội Bội cũng là người bị hại, bị hôn mê, giữa bọn họ chưa từng có chuyện gì.
5úc Lục Minh đẩy cửa tiến vào đã thấy Cảnh Y Nhân đang ăn bánh quy. Anh nhẹ nhàng đóng cửa, đi từng bước về phía giữa phòng. Cảnh Y Nhân căng thẳng tới mức dựng thẳng sống lưng, giả vờ đọc kịch bản. Lỗ tại cô lại không khống chế được mà chú ý tới từng hành động cử chỉ phía sau.
Cô nghe thấy tiếng Lục Minh cởi nút tay áo sơ mi, tháo đồng hồ để lên bàn, mở tủ quần áo.
“Này...”
Lục Minh đột nhiên phát ra âm thanh, Cảnh Y Nhân căng thẳng đứng dậy mở miệng ngắt lời anh. “Đúng rồi, vừa lúc tôi có chuyện muốn tìm anh.” “...” Lục Minh theo bản năng đóng tủ quần áo lại, đưa mắt nhìn về phía Cảnh Y Nhân. Nói rồi Cảnh Y2Nhân mở túi ở trên bàn trà bên cạnh, lấy ví tiền ra, rút thẻ ra đưa tới trước mặt Lục Minh.
“Trả lại thẻ cho anh, đồ tôi đã mua xong rồi.”
“...” Đôi mắt sâu thẳm của Lục Minh nhìn cái thẻ Cảnh Y Nhân đưa tới, anh không nhận. Anh thản nhiên nói: “Em cứ giữ lấy, đề phòng bất cứ tình huống nào.”
“Không cần, tôi không muốn thiếu nợ anh. Tiền tôi cũng đã tiêu rồi, anh muốn tôi làm gì thì cứ nói đi.”
“Anh yêu cầu gì cũng được sao?” “..” Cảnh Y Nhân do dự một hồi: “Trong phạm vi khả năng của tôi, không quá đáng quá là được.”
“Chúng ta bắt đầu lại từ đầu, chuyện này có coi là quá đáng không?” Trên khuôn mặt anh tuấn của Lục Minh8là vẻ mặt nghiêm nghị, anh nghiêm túc hỏi từng chữ.
“...” Lục Minh vừa nói xong, bàn tay cầm thẻ của Cảnh Y Nhân bỗng khựng lại.
Trong lòng cô chợt đau nhói, môi vô thức mím chặt lại, cặp lông mi dài run rẩy, đảo mắt. Sự phản bội của anh, vậy mà nói bắt đầu một lần nữa liền có thể bắt đầu lại sao? Những đau đớn mà anh gây ra cho cô không là gì cả hay sao? Thời gian anh và Trịnh Bội Bội bỏ đi, anh có từng nghĩ tới cô không? Lục Minh vẫn cho rằng cô chỉ là hiểu lầm chuyện đêm năm đó xảy ra giữa anh và Trịnh Bội Bội. Nhưng lại không biết chuyện Trịnh Bội Bội truyền đi tin tức giả rằng hai người ở6chung với nhau, “xào nấu” tin này suốt hơn hai tháng, tung những tấm ảnh làm bằng chứng giả. Điều này làm cho tất cả mọi người hiểu lầm rằng khoảng thời gian đó Lục Minh thực sự ở cùng Trịnh Bội Bội. Nhưng đã qua lâu rồi, cũng không ai nhắc lại nữa, chuyện đó đã trở thành chuyện cũ mà tất cả mọi người đều biết nhưng không ai nhắc tới.
Lục Minh đương nhiên không biết.
Chuyện này giống như cái gai không thể rút ra được trong lòng Cảnh Y Nhân, chỉ cần chạm tới là đau. Chuyện quá khứ đã lâu như vậy, rất nhiều chuyện không thể giải thích rõ ràng. Lục Minh chỉ biết Cảnh Y Nhân vẫn luôn hiểu nhầm chuyện xảy ra vào đêm năm ngoái, chứ không hề3biết những hệ quả phía sau nó. Cho nên Lục Minh muốn giải thích thể nào cũng không thể giải thích rõ ràng.
Hơn nữa ngày hôm trước ở Kim Sắc Niên Hoa anh cũng cho người hỏi Trịnh Bội Bội chuyện năm ngoái. Trịnh Bội Bội cũng là người bị hại, bị hôn mê, giữa bọn họ chưa từng có chuyện gì.
/1497
|