*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
5�ể giữ thể diện cho anh, cô đã giấu anh trong tủ quần áo. Còn Lục Minh thì sao, trong lúc cô khó khăn nhất, đau khổ nhất lại bỏ đi cùng người phụ nữ khác. Cô vẫn đợi anh quay về để giải thích, đợi anh về để ôm lấy cô.
Chờ đợi tới một năm, tất cả đều đã muộn.
Cô đã sớm nản lòng thoái chí.
“Cảnh Y Nhân, vợ chồng chúng ta không lẽ không hề có chút tin tưởng nhau hay sao? Tại sao em lại không tin anh?”
Bọn họ đã từng trải qua sống chết, cùng nhau trải qua tất cả. Vì sao bây giờ lại trở thành như vậy? “Được, vậy anh nói cho tôi biết một2năm nay anh đi đâu, làm gì? Vì sao Trịnh Bội Bội đã trở về mà anh vẫn còn chưa về?”
“...” Chuyện này lại có liên quan gì đến Trịnh Bội Bội?
Lục Minh bình tĩnh nhìn cô rơi vào trầm mặc, vẫn là câu nói kia: “Tổng thống cử anh đi công tác, nội dung cụ thể là chuyện cơ mật quốc gia.”
Cảnh Y Nhân cười giễu cợt, hất tay anh ra.
Làm con trai tổng thống cũng thật tốt, bất cứ lúc nào, bất cứ khi nào cũng có thể lấy cha mình ra làm lá chắn.
Khi lần đầu tiên Lục Minh giải thích với cô là đi công tác, cô đã liên hệ với tổng thống.
“Cha à, người có biết8một năm nay Lục Minh làm gì không?” “Nó không liên lạc với cha, chuyện của nó cha cũng không rõ lắm! Y Nhân, con đừng nghĩ linh tinh, Lục Minh nhất định có lí do của nó, đến lúc nó sẽ về thôi.” Đây là câu trả lời của tổng thống dành cho cô. Lúc đó cô thậm chí còn ốm một tia hi vọng như vậy, sự thật sẽ giống Lục Minh nói, anh bị cử đi công tác, đó là chuyện quốc gia cơ mật không tiện tiết lộ.
Kết quả cô lại nhận được câu trả lời như vậy, làm cô lại một lần nữa thất vọng. Cảnh Y Nhân bình tĩnh đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn6Lục Minh ở trước mắt minh.
Cô không nói nữa, trong mắt lộ ra vẻ quật cường, tủi thân, một năm qua cô đã phải chịu đau khổ không thể nói nên lời.
Ở nước Lộc Nguyên trước kia, hậu cung của hoàng cữu cữu có ba ngàn mỹ nữ, nếu như lúc đó cô yêu hoàng cữu cữu, chỉ e rằng cũng không thể tiếp nhận việc phải tranh đoạt một người đàn ông với nhiều người phụ nữ như vậy.
Cho nên cô vẫn may mắn yêu Lục Minh ở kiếp này. Một Lục Minh thuần túy chỉ thuộc về cô.
Nghĩ tới trước kia bọn họ đã từng rất tốt đẹp. Lần đầu tiên anh tổ chức sinh nhật cho cô, anh3để cho tất cả mọi người trên thế giới này đều biết đến sinh nhật cô, họ đã có một đêm ngọt ngào. Yêu đến tận xương tủy, chiều chuộng đến tận tâm can.
5�ể giữ thể diện cho anh, cô đã giấu anh trong tủ quần áo. Còn Lục Minh thì sao, trong lúc cô khó khăn nhất, đau khổ nhất lại bỏ đi cùng người phụ nữ khác. Cô vẫn đợi anh quay về để giải thích, đợi anh về để ôm lấy cô.
Chờ đợi tới một năm, tất cả đều đã muộn.
Cô đã sớm nản lòng thoái chí.
“Cảnh Y Nhân, vợ chồng chúng ta không lẽ không hề có chút tin tưởng nhau hay sao? Tại sao em lại không tin anh?”
Bọn họ đã từng trải qua sống chết, cùng nhau trải qua tất cả. Vì sao bây giờ lại trở thành như vậy? “Được, vậy anh nói cho tôi biết một2năm nay anh đi đâu, làm gì? Vì sao Trịnh Bội Bội đã trở về mà anh vẫn còn chưa về?”
“...” Chuyện này lại có liên quan gì đến Trịnh Bội Bội?
Lục Minh bình tĩnh nhìn cô rơi vào trầm mặc, vẫn là câu nói kia: “Tổng thống cử anh đi công tác, nội dung cụ thể là chuyện cơ mật quốc gia.”
Cảnh Y Nhân cười giễu cợt, hất tay anh ra.
Làm con trai tổng thống cũng thật tốt, bất cứ lúc nào, bất cứ khi nào cũng có thể lấy cha mình ra làm lá chắn.
Khi lần đầu tiên Lục Minh giải thích với cô là đi công tác, cô đã liên hệ với tổng thống.
“Cha à, người có biết8một năm nay Lục Minh làm gì không?” “Nó không liên lạc với cha, chuyện của nó cha cũng không rõ lắm! Y Nhân, con đừng nghĩ linh tinh, Lục Minh nhất định có lí do của nó, đến lúc nó sẽ về thôi.” Đây là câu trả lời của tổng thống dành cho cô. Lúc đó cô thậm chí còn ốm một tia hi vọng như vậy, sự thật sẽ giống Lục Minh nói, anh bị cử đi công tác, đó là chuyện quốc gia cơ mật không tiện tiết lộ.
Kết quả cô lại nhận được câu trả lời như vậy, làm cô lại một lần nữa thất vọng. Cảnh Y Nhân bình tĩnh đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn6Lục Minh ở trước mắt minh.
Cô không nói nữa, trong mắt lộ ra vẻ quật cường, tủi thân, một năm qua cô đã phải chịu đau khổ không thể nói nên lời.
Ở nước Lộc Nguyên trước kia, hậu cung của hoàng cữu cữu có ba ngàn mỹ nữ, nếu như lúc đó cô yêu hoàng cữu cữu, chỉ e rằng cũng không thể tiếp nhận việc phải tranh đoạt một người đàn ông với nhiều người phụ nữ như vậy.
Cho nên cô vẫn may mắn yêu Lục Minh ở kiếp này. Một Lục Minh thuần túy chỉ thuộc về cô.
Nghĩ tới trước kia bọn họ đã từng rất tốt đẹp. Lần đầu tiên anh tổ chức sinh nhật cho cô, anh3để cho tất cả mọi người trên thế giới này đều biết đến sinh nhật cô, họ đã có một đêm ngọt ngào. Yêu đến tận xương tủy, chiều chuộng đến tận tâm can.
/1497
|