“Cô Hai này, cô không nhớ lời Tiểu Phương đã từng nói lúc cô mới tỉnh lại à?” Tiểu Phương làm vẻ mặt nghiêm trọng, đây không phải chuyện đùa, chuyện này cực kì nghiêm trọng.
“Nhớ.” Lý Ngôn Hi gật đầu, bỏ bát xuống : “ Cô nói phải cẩn thận mẹ và chị.” Nhưng cô không rõ, bà Hà Uyển Ngọc không thèm đếm xỉa tới cô, cũng đâu cần phiền phức đi tìm bà ấy, mà còn người chị kia nữa, luôn che chở cho cô, cô không biết nên đề phòng bọn họ kiểu gì.
“ Cô Hai của tôi ơi, nhất định cô phải nhớ lời em nói, cô cả không như trong tưởng tượng của cô đâu.” Tiểu Phương thẳng thắn nhận xét, nói xong, chỉ sợ cô Hai từ con sói trở thành con mèo nhỏ, bị người ta bán cũng không biết…. Trước kia bình thường luôn bị ức hiếp, bây giờ lại mất trí, không bị bán mới lạ.
Lý Ngôn Hi ừ một tiếng, rồi ăn xong bát cơm, chị ấy có vấn đề gì sao, rõ ràng chị ấy tốt như thế, nhưng Tiểu Phương nói, cô có chút chần chờ, cũng có chút mơ màng.
Gió ở ngoài thổi qua bức màn, giống như gió bám vào tấm lụa mỏng, bất ngờ nó thổi vào, thấy rất mát mẻ.
“Cô Hai, cô đã xong chưa?” Tiểu Phương ở bên ngoài nhắc, giờ đã 1h rồi, sao còn không ra, nếu không ra thì sao đi party được, đây là bữa tiệc của kẻ có tiền, nếu để ông bà chủ phải đợi , họ sẽ rất tức giận đấy.
“Ra đây.” Lý Ngôn Hi đi ra, trên người mặc chiếc váy dài hồng phấn, làn da cô càng thêm trắng, lại đôi mắt luôn mơ màng, có cảm giác rất đẹp, ngay bản thân cô cũng không biết rằng, tuy cô không xinh đẹp động lòng người như Lý Nhiên, nhưng có một đôi mắt cực đẹp, và làn da trắng bóc, có khi, cô còn khả ái hơn Lý Nhiên nhiều.
Có người trang điểm, có người lại thích hợp để mặt mộc, Lý Ngôn Hi không trang điểm, da cô vốn trắng, môi càng thêm hồng, mi mắt dài cong, rất giống búp bê, bình thường cô ấy đã giống rồi, bây giờ còn giống hơn.
“Đẹp quá.” Tiểu Phương trầm trồ khen ngơi, nếu cách ăn mặc như vậy, chẳng phải cô Hai nhà cô càng thêm xinh đẹp, thậm chí còn nổi bật hơn cô Cả nhiều, nhưng cô Hai không biết làm đẹp, mà không ai cũng không biết, nếu theo phong thái thiên kim tiểu thư Lý Nhiên còn có một cô em gái không thua gì cô cả đâu.
Lý Ngôn Hi nhìn váy mình, không thoải mái nhìn Tiểu Phương.
“Tiểu Phương, bộ này hơi ….” Cô xoay người, nhìn phần lưng lộ ra ngoài, nguyên nhân cô mất thời gian ở phòng thay đồ cũng vì bộ đầm này quá….lộ .
“Cô chủ ơi…” Tiểu Phương dở khóc dở cười : “ Cô đừng bảo thủ quá, bây giờ làm gì có phụ nữ nào kín đáo nữa, lộ càng nhiều, càng hấp dẫn, cô kêu lộ như vậy, vậy chị cả của cô, chẳng phải lộ quá sao?”
“Nhưng…” Lý Ngôn Hi nhăn mặt : “ Tôi không quen.” Cô kéo đầm lên, loại đầm này, làm cho cô có cảm giác không an toàn.
Tiểu Phương nghiêng đầu ngẩng lên, cô cần phải suy nghĩ cẩn thận : “Đúng rồi”. Cô nghĩ ra rồi, vội vàng mở tủ quần áo, chiếc khăn lụa xuất hiện, cái này có thể dùng được.
Cô hết sức hài lòng, khăn lụa nên phối với đầm này..
Lý Ngôn Hi nhìn chiếc khăn lụa đang được Tiểu Phương choàng lên người mình, cô nhẹ nhàng thở dài một hơi, lớp da lộ sau lưng được che chắn, cô có cảm giác an toàn rất nhiều.
Cô đi ra, quả nhiên, thấy Lý Nhiên mặc đầm rất lộng lẫy đứng ở phòng khách, mà đầm của chị ấy cực kì lộ, thậm chí không che được hết ngực, không thể không nói, chị ấy là một phụ nữ cực kì hoàn mĩ.
Chẳng những vóc dáng đẹp, người đẹp, gia thế cũng tốt.
“Ngôn Hi, con nên nhớ, không cần nói gì.” Lý Chấn Ân nhìn Lý Ngôn Hi, nghiêm khắc nói cô một câu, sau đó quay mặt đi, dường như không muốn nhìn lại cô con gái này nữa.
“Con biết rồi.” Lý Ngôn Hi mở miệng, cô chỉ là một người đơn độc, đi cạnh chỉ cảm thấy vui tai vui mắt thôi, nhưng nếu có Lý Nhiên ở đó mà nói, cô thành chiếc lá nhỏ bên cạnh bông Hoa hồng.
“Ngôn Hi, không phải sợ, có chị ở đây rồi.” Lý Nhiên đã đi tới, kéo tay Lý Ngôn Hi, cười an ủi cô.
Lý Ngôn Hi nhẹ nhàng gật đầu một cái, không biết vì sao, lúc chị ấy nắm tay cô, luôn có cảm giác xa lạ, trước kia chị ấy cũng đối với cô như vậy sao?
Ngồi trên xe, Lý Nhiên và hai vợ chồng họ Lý đang nói gì đó, Lý Ngôn Hi chỉ hơi ngẩn người, có khi lại nhìn về phía bọn họ, nhưng một câu cũng không nói nên lời, bọn họ nói, cô chỉ có thể nghe, nhưng lại không tiện nói.
Xe ngừng lại, cô ngồi ở trong xe, trước mặt là đống xe lớn, đều được bảo vệ, còn có người mặc lễ phục đi vào, mà cô kéo chặt khăn lụa trên người, có một loại áp lực lớn chưa từng tồn tại.
“Đi nào, Ngôn Hi.” Lý Nhiên ở ngoài xe không ngừng gọi tên cô, cô ngẩng đầu mới phát hiện trong xe chỉ còn một mình cô.
Cô vội vã đi tới, nhưng thấy Lý Chấn Ân nhăn mặt lại.
Quả nhiên để không làm mất thể diện, Hà Uyển Ngọc chỉ liếc xéo Lý Ngôn Hi một cái, giống như là mẹ của cô, làm bà chủ một gia đình.
“Đừng có ngây người ra nữa, không muốn vào thì cứ nói với ba.” Lý Chấn Ân nhíu mày càng thêm chặt : “ Chúng ta không có khả năng lúc nào cũng đi theo con, đừng làm ba xấu mặt.” Ông nghiêm khắc cảnh cáo nói, không biết ông có nghiêm khắc với bản thân không.
“Con biết rồi.” Lý Ngôn Hi chỉnh lại bộ đầm, áp lực lớn khiến cô không thở nổi.
Trong hội trường, cô đứng một mình ở góc nho nhỏ, không ai chú ý tới cô, cũng không ai nhìn cô, mà cô chỉ nhìn Lý Chấn Ân và Hà Uyển Ngọc, thỉnh thoảng cùng người khác nói chuyện, cười nói.
Cô có cảm giác bọn họ rất giả tạo, điệu cười của bọn họ trước mặt người khác bây giờ không phải đang cười .
“Lý tổng, đây là con gái ông à? Xinh đẹp hơn trong TV nhiều.”
Người đang nói chuyện với Lý Chấn Ân, vừa nhìn thấy Lý Nhiên, ánh mắt đã sáng quắt, không ngừng khen ngợi cô : “ Lý tổng thật có phúc, có con gái xinh đẹp tài giỏi như vậy.”
“Nhớ.” Lý Ngôn Hi gật đầu, bỏ bát xuống : “ Cô nói phải cẩn thận mẹ và chị.” Nhưng cô không rõ, bà Hà Uyển Ngọc không thèm đếm xỉa tới cô, cũng đâu cần phiền phức đi tìm bà ấy, mà còn người chị kia nữa, luôn che chở cho cô, cô không biết nên đề phòng bọn họ kiểu gì.
“ Cô Hai của tôi ơi, nhất định cô phải nhớ lời em nói, cô cả không như trong tưởng tượng của cô đâu.” Tiểu Phương thẳng thắn nhận xét, nói xong, chỉ sợ cô Hai từ con sói trở thành con mèo nhỏ, bị người ta bán cũng không biết…. Trước kia bình thường luôn bị ức hiếp, bây giờ lại mất trí, không bị bán mới lạ.
Lý Ngôn Hi ừ một tiếng, rồi ăn xong bát cơm, chị ấy có vấn đề gì sao, rõ ràng chị ấy tốt như thế, nhưng Tiểu Phương nói, cô có chút chần chờ, cũng có chút mơ màng.
Gió ở ngoài thổi qua bức màn, giống như gió bám vào tấm lụa mỏng, bất ngờ nó thổi vào, thấy rất mát mẻ.
“Cô Hai, cô đã xong chưa?” Tiểu Phương ở bên ngoài nhắc, giờ đã 1h rồi, sao còn không ra, nếu không ra thì sao đi party được, đây là bữa tiệc của kẻ có tiền, nếu để ông bà chủ phải đợi , họ sẽ rất tức giận đấy.
“Ra đây.” Lý Ngôn Hi đi ra, trên người mặc chiếc váy dài hồng phấn, làn da cô càng thêm trắng, lại đôi mắt luôn mơ màng, có cảm giác rất đẹp, ngay bản thân cô cũng không biết rằng, tuy cô không xinh đẹp động lòng người như Lý Nhiên, nhưng có một đôi mắt cực đẹp, và làn da trắng bóc, có khi, cô còn khả ái hơn Lý Nhiên nhiều.
Có người trang điểm, có người lại thích hợp để mặt mộc, Lý Ngôn Hi không trang điểm, da cô vốn trắng, môi càng thêm hồng, mi mắt dài cong, rất giống búp bê, bình thường cô ấy đã giống rồi, bây giờ còn giống hơn.
“Đẹp quá.” Tiểu Phương trầm trồ khen ngơi, nếu cách ăn mặc như vậy, chẳng phải cô Hai nhà cô càng thêm xinh đẹp, thậm chí còn nổi bật hơn cô Cả nhiều, nhưng cô Hai không biết làm đẹp, mà không ai cũng không biết, nếu theo phong thái thiên kim tiểu thư Lý Nhiên còn có một cô em gái không thua gì cô cả đâu.
Lý Ngôn Hi nhìn váy mình, không thoải mái nhìn Tiểu Phương.
“Tiểu Phương, bộ này hơi ….” Cô xoay người, nhìn phần lưng lộ ra ngoài, nguyên nhân cô mất thời gian ở phòng thay đồ cũng vì bộ đầm này quá….lộ .
“Cô chủ ơi…” Tiểu Phương dở khóc dở cười : “ Cô đừng bảo thủ quá, bây giờ làm gì có phụ nữ nào kín đáo nữa, lộ càng nhiều, càng hấp dẫn, cô kêu lộ như vậy, vậy chị cả của cô, chẳng phải lộ quá sao?”
“Nhưng…” Lý Ngôn Hi nhăn mặt : “ Tôi không quen.” Cô kéo đầm lên, loại đầm này, làm cho cô có cảm giác không an toàn.
Tiểu Phương nghiêng đầu ngẩng lên, cô cần phải suy nghĩ cẩn thận : “Đúng rồi”. Cô nghĩ ra rồi, vội vàng mở tủ quần áo, chiếc khăn lụa xuất hiện, cái này có thể dùng được.
Cô hết sức hài lòng, khăn lụa nên phối với đầm này..
Lý Ngôn Hi nhìn chiếc khăn lụa đang được Tiểu Phương choàng lên người mình, cô nhẹ nhàng thở dài một hơi, lớp da lộ sau lưng được che chắn, cô có cảm giác an toàn rất nhiều.
Cô đi ra, quả nhiên, thấy Lý Nhiên mặc đầm rất lộng lẫy đứng ở phòng khách, mà đầm của chị ấy cực kì lộ, thậm chí không che được hết ngực, không thể không nói, chị ấy là một phụ nữ cực kì hoàn mĩ.
Chẳng những vóc dáng đẹp, người đẹp, gia thế cũng tốt.
“Ngôn Hi, con nên nhớ, không cần nói gì.” Lý Chấn Ân nhìn Lý Ngôn Hi, nghiêm khắc nói cô một câu, sau đó quay mặt đi, dường như không muốn nhìn lại cô con gái này nữa.
“Con biết rồi.” Lý Ngôn Hi mở miệng, cô chỉ là một người đơn độc, đi cạnh chỉ cảm thấy vui tai vui mắt thôi, nhưng nếu có Lý Nhiên ở đó mà nói, cô thành chiếc lá nhỏ bên cạnh bông Hoa hồng.
“Ngôn Hi, không phải sợ, có chị ở đây rồi.” Lý Nhiên đã đi tới, kéo tay Lý Ngôn Hi, cười an ủi cô.
Lý Ngôn Hi nhẹ nhàng gật đầu một cái, không biết vì sao, lúc chị ấy nắm tay cô, luôn có cảm giác xa lạ, trước kia chị ấy cũng đối với cô như vậy sao?
Ngồi trên xe, Lý Nhiên và hai vợ chồng họ Lý đang nói gì đó, Lý Ngôn Hi chỉ hơi ngẩn người, có khi lại nhìn về phía bọn họ, nhưng một câu cũng không nói nên lời, bọn họ nói, cô chỉ có thể nghe, nhưng lại không tiện nói.
Xe ngừng lại, cô ngồi ở trong xe, trước mặt là đống xe lớn, đều được bảo vệ, còn có người mặc lễ phục đi vào, mà cô kéo chặt khăn lụa trên người, có một loại áp lực lớn chưa từng tồn tại.
“Đi nào, Ngôn Hi.” Lý Nhiên ở ngoài xe không ngừng gọi tên cô, cô ngẩng đầu mới phát hiện trong xe chỉ còn một mình cô.
Cô vội vã đi tới, nhưng thấy Lý Chấn Ân nhăn mặt lại.
Quả nhiên để không làm mất thể diện, Hà Uyển Ngọc chỉ liếc xéo Lý Ngôn Hi một cái, giống như là mẹ của cô, làm bà chủ một gia đình.
“Đừng có ngây người ra nữa, không muốn vào thì cứ nói với ba.” Lý Chấn Ân nhíu mày càng thêm chặt : “ Chúng ta không có khả năng lúc nào cũng đi theo con, đừng làm ba xấu mặt.” Ông nghiêm khắc cảnh cáo nói, không biết ông có nghiêm khắc với bản thân không.
“Con biết rồi.” Lý Ngôn Hi chỉnh lại bộ đầm, áp lực lớn khiến cô không thở nổi.
Trong hội trường, cô đứng một mình ở góc nho nhỏ, không ai chú ý tới cô, cũng không ai nhìn cô, mà cô chỉ nhìn Lý Chấn Ân và Hà Uyển Ngọc, thỉnh thoảng cùng người khác nói chuyện, cười nói.
Cô có cảm giác bọn họ rất giả tạo, điệu cười của bọn họ trước mặt người khác bây giờ không phải đang cười .
“Lý tổng, đây là con gái ông à? Xinh đẹp hơn trong TV nhiều.”
Người đang nói chuyện với Lý Chấn Ân, vừa nhìn thấy Lý Nhiên, ánh mắt đã sáng quắt, không ngừng khen ngợi cô : “ Lý tổng thật có phúc, có con gái xinh đẹp tài giỏi như vậy.”
/133
|