“ Nào có, không phải con gái ông đang đi du học ở Pháp sao? Tôi tin một thời gian nữa, thành tích thiên kim nhà ta sẽ khiến người khác hâm mộ.”
“Làm gì có chuyện đó.” Người nọ thở dài một hơi thật sâu : “ Tôi cũng không có phúc như Lý tổng, con gái tôi là ai chứ? Tôi biết, nó ra ngoài chẳng làm được cái gì, còn ông, có cô con gái là minh tinh, mới khiến người ta hâm mộ.” Người nọ liếc mắt nhìn Lý Nhiên : “ Có cô con gái như vây, còn tốt hơn con trai nhiều.”
“Cố tổng chê cười rồi.” Giọng điệu khách sáo quen thuộc của Lý Chấn Ân, nhưng Lý Nhiên không nói gì, trên mặt cô vì được khích lệ mà trở nên đắc ý, cô ngẩng đầu lên, thật đúng là chưa đủ so sánh cô ấy xinh đẹp hơn hay ưu tú hơn người hơn.
Ngoài ra, cô nhìn cô gái ngồi một mình ở nơi hẻo lánh nhỏ uống nước trái cây, ánh mắt cô không ngừng xoay chuyển, cảm giác mọi thứ có chút mới mẻ, và không giống cô, nhưng hình như càng nhìn càng muốn xem thêm một chút, nếu bây giờ cô đứng lại, khả năng phong thái Lý Nhiên cô bị cướp đi không ít rồi.
Cô nhìn cô ấy một cái, sau đó quay đầu lại, duy trì mỉm cười đẹp nhất của mình.
Lúc này, một người đàn ông cực kì tao nhã đang từ cầu thang xoay tròn đi ra, anh nhìn lầu dưới, sau đó từng bước tuy chỉ là động tác đơn giản nhưng cũng hấp dẫn tất cả ánh mắt, anh nhìn xung quanh, bộ âu phục màu đen khiến dáng người anh càng thêm cao ngất, trong nháy mắt đã thu hút ánh mắt của mọi người.
Lý Ngôn Hi cầm nước trái cây trong thêm chặt, là anh, người cướp gấu của cô, hóa ra anh cũng ở đây, cô cúi đầu, không phát hiện ra ánh mắt người đàn ông kia đang dừng ở người cô, cặp con ngươi đen nheo lại, bên trong rất lạnh lùng.
Toàn thân người đàn ông này không có chút ấm áp, dường như tâm tư anh rất trống vắng, cho nên cả người anh rất hờ hững, nhưng không cản trở vẻ đẹp tuấn mỹ của anh.
Ánh mắt Lý Nhiên không ngừng nhìn anh, môi đỏ mọng nhẹ nhàng mấp máy, hóa ra là anh. Cái tên anh thật sự như sấm bên tai, vòng tròn bên trong không ai không biết.
Đường Mặc Vũ, là con trai của thị trưởng, ông nội còn là cấp tướng quyền trọng, tuy đã về hưu, nhưng ông vẫn có nhiều thủ hạ dưới trướng, quyền lực của ông vẫn còn, không bởi đã về hưu mà mất đi.
“Là Đường tiên sinh à?” Mọi ánh mắt nhìn về anh : “Đáng tiếc, nếu không phải lần trước cậu ấy bị tai nạn, có lẽ giờ đã kết hôn rồi, vận may của cậu ấy cũng tốt, bác sĩ phán thành người thực vật, nhưng lại tỉnh lại, trước sau cũng chưa đến hai tháng, nhưng ….” Cố Quyết Hựu cười, ông nhìn Lý Nhiên, rồi lại liếc qua Đường Mặc Vũ.
“Lý tổng, tôi cảm thấy con gái ông với cậu ấy rất xứng đôi, ông có muốn làm thông gia không, đến lúc đó có Đường gia hỗ trợ, tôi nghĩ việc làm ăn cũng sẽ tiến lên một bước.” Cố tổng có chút ghen tị, không còn cách nào khác, con gái ông ở nước ngoài không chịu trở về, chờ đến khi nó trở về thì cơ hội đã không còn…. Nhưng Lý Chấn Ân, không phải đã có sẵn rồi sao?”
“Sao được chứ? “ Lý Chấn Ân nở nụ cười, cậu ấy là con trai Đường thị trưởng, còn có công ty riêng, Nhiên Nhiên nhà chúng ta sao lại tốt phúc thế chứ?” Lý Chấn Ân khiêm tốn nói, nhưng ánh mắt lại không ngừng xem xét Đường Mặc Vũ, thật ra trong mắt ông có loại nguyện vọng như thế, cũng là lời trong lòng ông luôn nói. Bây giờ ông có tiền, nhưng không có quyền, nếu hai thứ này ông cũng có, tin rằng công ty ông so với bây giờ còn thịnh hơn rất nhiều.
Nếu đem con gái yêu thương nhất được gả cho người này, là lựa chọn đúng, danh lợi song thu như vậy, chỉ cần là doanh nghiệp đều không muốn buông ra, ông thoáng nhìn bốn phía, quả nhiên người có chủ ý này không chỉ một mình ông, Đường Mặc Vũ đang độc thân, sau bao lâu, cậu ấy sẽ kết hôn, khi đó bọn họ đều có cơ hội, có con rể thế này, ông rất muốn, nếu không ông sẽ hối tiếc cả đời mất.
Ông nhìn Lý Nhiên, Lý Nhiên cực kì thông minh, bởi tâm tư cô, cũng vừa dừng lại trên người đàn ông này.
Lý Nhiên nhìn lại bản thân, sửa sang chút tóc, rồi mới to gan đi đến, hạnh phúc phải tự mình theo đuổi, nhất là người đàn ông này, bây giờ không ít phụ nữ có ý đồ với Đường Mặc Vũ, nhưng đều bị anh lễ phép cự tuyệt rồi.
Lý Nhiên ra sức nắm chặt tay lại, nhìn nhiều người bị cự tuyệt, cô rất căng thẳng, cô lấy một ly rượu của bồi bàn, đến cạnh Đường Mặc Vũ.
Cô đứng cạnh Đường Mặc Vũ cách đó không xa, khẽ vuốt mái tóc dài, cô biết mình có góc độ nào đẹp nhất, mê người nhất, đương nhiên cô cũng là một phụ nữ thông minh, sẽ không theo gót những phụ nữ trước đây, quấn lấy anh càng khiến anh phản cảm, cô ấy có cách của cô ấy. Cô tự tin uống ngụm nước trái cây, phóng tầm mắt về nơi này, hình như không có ai thích hợp với người đàn ông này hơn cô.
Thông minh, xinh đẹp và có địa vị, điều đó càng khiến cô thêm tự tin.
Lý Ngôn Hi ngồi ở bên cạnh tự mình uống nước trái cây, một góc rất tối, nhưng thấy bóng dáng của cô, mà cô nhìn Đường Mặc Vũ chằm chằm, ánh mắt chạm nhau.
Trong lòng cô có chút chua xót khó chịu, cứ như là uống nước dấm chua vậy, cô vội vã quay đầu lại, nhìn ngón tay mảnh khảnh của mình chằm chằm, bởi vì cô thấy có chị cô ở đây.
Có lẽ, anh ta có khả năng trở thành anh rể của mình, nếu là anh rể, cô cũng chẳng cần nhìn làm gì.
Cuối cùng Đường Mặc Vũ cũng thoát khỏi vòng vây thiếu nữ, anh lắc lư chiếc ly, rảnh rỗi nhìn cô đang phóng điện ở trước mặt.
“Anh cũng không thích nơi này sao?” Một giọng nữ mềm mại truyền đến, anh quay lại, thấy một thiếu nữ đứng tựa bên cạnh, cô cũng không có nhìn anh, nhưng chỉ nhìn phía trước, nhìn bên cạnh cũng đủ cho người ta tò mò, thiếu nữ rất đẹp, rất có khí chất.
“Ừ.” Đường Mặc Vũ thản nhiên lên tiếng, ánh mắt anh nhìn cơ thể cô không quá 5s, sau đó quay đầu lại, cúi đầu nhìn ly rượu trên tay.
Lý Nhiên có chút không ngờ, rất nhanh sau đó cô lại nở nụ cười, tuy chỉ là một chữ nhưng khoảng cách mục tiêu của cô lại gần hơn một chút.
“Tôi cũng không thích.” Lý Nhiên nhấp ngụm nước trái cây, chìa tay mình ra.
“Tôi tên Lý Nhiên.” Cô nói tên mình ra, coi như cô cũng có chút danh tiếng, người đàn ông này nhất định đã nghe qua tên cô.
“Đường Mặc Vũ.” Đường Mặc Vũ cũng lễ phép chìa tay ra nắm tay cô.
Lý Nhiên nhẹ giương khóe môi, ok, bước đầu tiên đã thành công.
“Ở đây hơi ngột ngạt.” Lý Nhiên buông chiếc ly ra, cười nhìn Đường Mặc Vũ, cô nói như vậy, tin rằng Đường Mặc Vũ sẽ hiểu, anh cùng cô ra bên ngoài nói chuyện, gia cảnh Đường Mặc Vũ rất tốt, nhà con nhà thân sĩ.
“Làm gì có chuyện đó.” Người nọ thở dài một hơi thật sâu : “ Tôi cũng không có phúc như Lý tổng, con gái tôi là ai chứ? Tôi biết, nó ra ngoài chẳng làm được cái gì, còn ông, có cô con gái là minh tinh, mới khiến người ta hâm mộ.” Người nọ liếc mắt nhìn Lý Nhiên : “ Có cô con gái như vây, còn tốt hơn con trai nhiều.”
“Cố tổng chê cười rồi.” Giọng điệu khách sáo quen thuộc của Lý Chấn Ân, nhưng Lý Nhiên không nói gì, trên mặt cô vì được khích lệ mà trở nên đắc ý, cô ngẩng đầu lên, thật đúng là chưa đủ so sánh cô ấy xinh đẹp hơn hay ưu tú hơn người hơn.
Ngoài ra, cô nhìn cô gái ngồi một mình ở nơi hẻo lánh nhỏ uống nước trái cây, ánh mắt cô không ngừng xoay chuyển, cảm giác mọi thứ có chút mới mẻ, và không giống cô, nhưng hình như càng nhìn càng muốn xem thêm một chút, nếu bây giờ cô đứng lại, khả năng phong thái Lý Nhiên cô bị cướp đi không ít rồi.
Cô nhìn cô ấy một cái, sau đó quay đầu lại, duy trì mỉm cười đẹp nhất của mình.
Lúc này, một người đàn ông cực kì tao nhã đang từ cầu thang xoay tròn đi ra, anh nhìn lầu dưới, sau đó từng bước tuy chỉ là động tác đơn giản nhưng cũng hấp dẫn tất cả ánh mắt, anh nhìn xung quanh, bộ âu phục màu đen khiến dáng người anh càng thêm cao ngất, trong nháy mắt đã thu hút ánh mắt của mọi người.
Lý Ngôn Hi cầm nước trái cây trong thêm chặt, là anh, người cướp gấu của cô, hóa ra anh cũng ở đây, cô cúi đầu, không phát hiện ra ánh mắt người đàn ông kia đang dừng ở người cô, cặp con ngươi đen nheo lại, bên trong rất lạnh lùng.
Toàn thân người đàn ông này không có chút ấm áp, dường như tâm tư anh rất trống vắng, cho nên cả người anh rất hờ hững, nhưng không cản trở vẻ đẹp tuấn mỹ của anh.
Ánh mắt Lý Nhiên không ngừng nhìn anh, môi đỏ mọng nhẹ nhàng mấp máy, hóa ra là anh. Cái tên anh thật sự như sấm bên tai, vòng tròn bên trong không ai không biết.
Đường Mặc Vũ, là con trai của thị trưởng, ông nội còn là cấp tướng quyền trọng, tuy đã về hưu, nhưng ông vẫn có nhiều thủ hạ dưới trướng, quyền lực của ông vẫn còn, không bởi đã về hưu mà mất đi.
“Là Đường tiên sinh à?” Mọi ánh mắt nhìn về anh : “Đáng tiếc, nếu không phải lần trước cậu ấy bị tai nạn, có lẽ giờ đã kết hôn rồi, vận may của cậu ấy cũng tốt, bác sĩ phán thành người thực vật, nhưng lại tỉnh lại, trước sau cũng chưa đến hai tháng, nhưng ….” Cố Quyết Hựu cười, ông nhìn Lý Nhiên, rồi lại liếc qua Đường Mặc Vũ.
“Lý tổng, tôi cảm thấy con gái ông với cậu ấy rất xứng đôi, ông có muốn làm thông gia không, đến lúc đó có Đường gia hỗ trợ, tôi nghĩ việc làm ăn cũng sẽ tiến lên một bước.” Cố tổng có chút ghen tị, không còn cách nào khác, con gái ông ở nước ngoài không chịu trở về, chờ đến khi nó trở về thì cơ hội đã không còn…. Nhưng Lý Chấn Ân, không phải đã có sẵn rồi sao?”
“Sao được chứ? “ Lý Chấn Ân nở nụ cười, cậu ấy là con trai Đường thị trưởng, còn có công ty riêng, Nhiên Nhiên nhà chúng ta sao lại tốt phúc thế chứ?” Lý Chấn Ân khiêm tốn nói, nhưng ánh mắt lại không ngừng xem xét Đường Mặc Vũ, thật ra trong mắt ông có loại nguyện vọng như thế, cũng là lời trong lòng ông luôn nói. Bây giờ ông có tiền, nhưng không có quyền, nếu hai thứ này ông cũng có, tin rằng công ty ông so với bây giờ còn thịnh hơn rất nhiều.
Nếu đem con gái yêu thương nhất được gả cho người này, là lựa chọn đúng, danh lợi song thu như vậy, chỉ cần là doanh nghiệp đều không muốn buông ra, ông thoáng nhìn bốn phía, quả nhiên người có chủ ý này không chỉ một mình ông, Đường Mặc Vũ đang độc thân, sau bao lâu, cậu ấy sẽ kết hôn, khi đó bọn họ đều có cơ hội, có con rể thế này, ông rất muốn, nếu không ông sẽ hối tiếc cả đời mất.
Ông nhìn Lý Nhiên, Lý Nhiên cực kì thông minh, bởi tâm tư cô, cũng vừa dừng lại trên người đàn ông này.
Lý Nhiên nhìn lại bản thân, sửa sang chút tóc, rồi mới to gan đi đến, hạnh phúc phải tự mình theo đuổi, nhất là người đàn ông này, bây giờ không ít phụ nữ có ý đồ với Đường Mặc Vũ, nhưng đều bị anh lễ phép cự tuyệt rồi.
Lý Nhiên ra sức nắm chặt tay lại, nhìn nhiều người bị cự tuyệt, cô rất căng thẳng, cô lấy một ly rượu của bồi bàn, đến cạnh Đường Mặc Vũ.
Cô đứng cạnh Đường Mặc Vũ cách đó không xa, khẽ vuốt mái tóc dài, cô biết mình có góc độ nào đẹp nhất, mê người nhất, đương nhiên cô cũng là một phụ nữ thông minh, sẽ không theo gót những phụ nữ trước đây, quấn lấy anh càng khiến anh phản cảm, cô ấy có cách của cô ấy. Cô tự tin uống ngụm nước trái cây, phóng tầm mắt về nơi này, hình như không có ai thích hợp với người đàn ông này hơn cô.
Thông minh, xinh đẹp và có địa vị, điều đó càng khiến cô thêm tự tin.
Lý Ngôn Hi ngồi ở bên cạnh tự mình uống nước trái cây, một góc rất tối, nhưng thấy bóng dáng của cô, mà cô nhìn Đường Mặc Vũ chằm chằm, ánh mắt chạm nhau.
Trong lòng cô có chút chua xót khó chịu, cứ như là uống nước dấm chua vậy, cô vội vã quay đầu lại, nhìn ngón tay mảnh khảnh của mình chằm chằm, bởi vì cô thấy có chị cô ở đây.
Có lẽ, anh ta có khả năng trở thành anh rể của mình, nếu là anh rể, cô cũng chẳng cần nhìn làm gì.
Cuối cùng Đường Mặc Vũ cũng thoát khỏi vòng vây thiếu nữ, anh lắc lư chiếc ly, rảnh rỗi nhìn cô đang phóng điện ở trước mặt.
“Anh cũng không thích nơi này sao?” Một giọng nữ mềm mại truyền đến, anh quay lại, thấy một thiếu nữ đứng tựa bên cạnh, cô cũng không có nhìn anh, nhưng chỉ nhìn phía trước, nhìn bên cạnh cũng đủ cho người ta tò mò, thiếu nữ rất đẹp, rất có khí chất.
“Ừ.” Đường Mặc Vũ thản nhiên lên tiếng, ánh mắt anh nhìn cơ thể cô không quá 5s, sau đó quay đầu lại, cúi đầu nhìn ly rượu trên tay.
Lý Nhiên có chút không ngờ, rất nhanh sau đó cô lại nở nụ cười, tuy chỉ là một chữ nhưng khoảng cách mục tiêu của cô lại gần hơn một chút.
“Tôi cũng không thích.” Lý Nhiên nhấp ngụm nước trái cây, chìa tay mình ra.
“Tôi tên Lý Nhiên.” Cô nói tên mình ra, coi như cô cũng có chút danh tiếng, người đàn ông này nhất định đã nghe qua tên cô.
“Đường Mặc Vũ.” Đường Mặc Vũ cũng lễ phép chìa tay ra nắm tay cô.
Lý Nhiên nhẹ giương khóe môi, ok, bước đầu tiên đã thành công.
“Ở đây hơi ngột ngạt.” Lý Nhiên buông chiếc ly ra, cười nhìn Đường Mặc Vũ, cô nói như vậy, tin rằng Đường Mặc Vũ sẽ hiểu, anh cùng cô ra bên ngoài nói chuyện, gia cảnh Đường Mặc Vũ rất tốt, nhà con nhà thân sĩ.
/133
|