” Thưa cô , lát nữa người mất của sẽ đến , cô có muốn ngồi chờ một lát không?” Cảnh sát đột nhiên gọi Lạc Tuyết lại , cô phải biết rằng số tiền cô nhặt được không nhỏ. Nếu người mất của đến , kiểu gì cũng tặng quà cái gì đó. Người tốt như cô giờ quá ít.
” Không cần , tôi phải về nhà , tôi tin tưởng các anh.” Lạc Tuyết khoát tay , căn bản không hề nghĩ tới sẽ đòi thù lao linh tinh…
” Tôi đã nói rồi , cô kia quá ngốc…” Gã bị đánh sưng mặt lại không khỏi mở miệng , nếu là gã , nếu là gã thì sẽ lấy luôn ví tiền đó .”
” Cô ấy ngốc , cậu là kẻ lừa đảo , cậu cho rằng cậu thông minh chắc?” Cảnh sát lạnh lùng liếc nhìn gã .
“Thông minh có ích lợi gì , có tiền mới quan trọng.” Gã không phục , quả nhiên là một đứa ngốc .
” Không có ích lợi gì nhưng thứ đó vĩnh viễn không phải là của cậu.” Cảnh sát dứng trước mặt gã đong đưa ví tiền . ” Bởi vì cái này là do cô ấy nhặt được.” Một câu nói khiến gã kia á khẩu không trả lời được.
Đường Mặc Vũ kéo quần áo Lạc Tuyết , vô vị quan sát mọi chuyện , cô đúng là con ngốc , nhưng vì ngốc nên mới có anh ở đây.
” Chúng ta đi thôi.” Lạc Tuyết cũng không dể ý những lời này , dù sao cô ngốc vẫn vui vẻ , không thẹn với lương tâm là được.
Ngọn đèn sáng dịu , bóng dáng bọn họ kéo rất dài , Lạc Tuyết ôm Đường Mặc Vũ đi về phía trước , ngẫu nhiên cô nhìn về phía hai bên đường , ánh đèn đường chiếu sáng rực 1 cửa tiệm , đột nhiên cô đứng trước cửa tiệm đó.
” Đẹp quá .” Cô ngẩng đầu nhìn , trong quầy là một bộ đồ nữ rất model, một chiếc đầm tím nhạt được mặc trên manocanh càng thêm đẹp. ” Bộ này ở trong này để rất lâu , chưa thấy ai mua , chắc giá rất cao.” Ngón tay cô chỉ vào bên trong quầy , mắt hơi ướt át . Cô không có tiền mua , chỉ có thể nhìn.
Đường Mặc Vũ nhẹ nhàng phiết môi , à , trong tiệm này , nếu anh nói không sai thì Bạch Nặc toàn mặc đồ ở đây . Đương nhiên , những bộ đồ đó đều bị Bạch Nặc mặc 2 3 lần là ném đi không thương tiếc.
Mà cô gái này , đối với bộ này lại chảy nước miếng.
Tôi sẽ tặng cô một bộ , Đường Mặc Vũ hơi mấp máy môi , tự hứa hẹn bản thân.
Không , tôi sẽ mua tặng cô 10 bộ .
Cũng chỉ là hứa hẹn sau này , bởi hiện tại anh không có khả năng mua được.
” Không cần , tôi phải về nhà , tôi tin tưởng các anh.” Lạc Tuyết khoát tay , căn bản không hề nghĩ tới sẽ đòi thù lao linh tinh…
” Tôi đã nói rồi , cô kia quá ngốc…” Gã bị đánh sưng mặt lại không khỏi mở miệng , nếu là gã , nếu là gã thì sẽ lấy luôn ví tiền đó .”
” Cô ấy ngốc , cậu là kẻ lừa đảo , cậu cho rằng cậu thông minh chắc?” Cảnh sát lạnh lùng liếc nhìn gã .
“Thông minh có ích lợi gì , có tiền mới quan trọng.” Gã không phục , quả nhiên là một đứa ngốc .
” Không có ích lợi gì nhưng thứ đó vĩnh viễn không phải là của cậu.” Cảnh sát dứng trước mặt gã đong đưa ví tiền . ” Bởi vì cái này là do cô ấy nhặt được.” Một câu nói khiến gã kia á khẩu không trả lời được.
Đường Mặc Vũ kéo quần áo Lạc Tuyết , vô vị quan sát mọi chuyện , cô đúng là con ngốc , nhưng vì ngốc nên mới có anh ở đây.
” Chúng ta đi thôi.” Lạc Tuyết cũng không dể ý những lời này , dù sao cô ngốc vẫn vui vẻ , không thẹn với lương tâm là được.
Ngọn đèn sáng dịu , bóng dáng bọn họ kéo rất dài , Lạc Tuyết ôm Đường Mặc Vũ đi về phía trước , ngẫu nhiên cô nhìn về phía hai bên đường , ánh đèn đường chiếu sáng rực 1 cửa tiệm , đột nhiên cô đứng trước cửa tiệm đó.
” Đẹp quá .” Cô ngẩng đầu nhìn , trong quầy là một bộ đồ nữ rất model, một chiếc đầm tím nhạt được mặc trên manocanh càng thêm đẹp. ” Bộ này ở trong này để rất lâu , chưa thấy ai mua , chắc giá rất cao.” Ngón tay cô chỉ vào bên trong quầy , mắt hơi ướt át . Cô không có tiền mua , chỉ có thể nhìn.
Đường Mặc Vũ nhẹ nhàng phiết môi , à , trong tiệm này , nếu anh nói không sai thì Bạch Nặc toàn mặc đồ ở đây . Đương nhiên , những bộ đồ đó đều bị Bạch Nặc mặc 2 3 lần là ném đi không thương tiếc.
Mà cô gái này , đối với bộ này lại chảy nước miếng.
Tôi sẽ tặng cô một bộ , Đường Mặc Vũ hơi mấp máy môi , tự hứa hẹn bản thân.
Không , tôi sẽ mua tặng cô 10 bộ .
Cũng chỉ là hứa hẹn sau này , bởi hiện tại anh không có khả năng mua được.
/133
|