Đúng rồi , Lạc Tuyết lấy trong túi một ít tiền lẻ , đi vào một quán rong , sắc mặt Đường Mặc Vũ đen cực điểm.
” Tiểu Vũ , mẹ mua này , con thích không?” Lạc Tuyết cầm kẹo mút trong tay không ngừng đưa đẩy , muốn đút cho Đường Mặc Vũ nhưng anh không chịu ăn , đừng có dùng đồ ngọt trẻ con đó cho anh ăn , từ trước nay anh toàn ăn đồ không có đường đó.
” Tiểu Vũ.” Lạc Tuyết quyết không chịu thua , cứ đưa kẹo mút trước mặt anh , anh cũng không ăn , Đường Mặc Vũ không khỏi nheo hai mắt mình , sau đó chán nản cầm kẹo mút , thử cắn 1 ít. Ngọt quá . Cứ thử ăn một lần vậy , anh thật chẳng muốn nghe cô gái này cứ suốt ngày gọi như đọc kinh ấy . Đường nhiên, anh lại càng không muốn thừa nhận , bản thân mình không muốn nhìn thấy bộ dạng cô ấy thất bại , như vậy lại khiến anh phiền phức . Mà anh cũng chịu đủ tính cô này rồi , tự dưng khiến anh ảnh hưởng tính cách lúc nào không biết.
Anh tự cao tự đại , anh cuồng vọng , toàn bộ tất cả đều bị cô này quét đi sạch sẽ . Trước đây ba anh nói anh rất tự đại là bởi vì cả đời anh sống trong nhung lụa tiền tài , chưa chịu khổ cái gì , từng ngày từng ngày cuộc sống của anh trải qua đều là tài phú , trước kia anh không hiểu cho lắm , nhưng giờ đã sáng tỏ.
Chuyện đang trải qua quá mức thảm thiết.
Đường Mặc Vũ tự cầm thìa trứng gà lên ăn , quả nhiên thấy cơ thể lớn hơn trước , ít nhất anh có thể làm chuyện anh muốn làm.
” Tiểu Vũ , con ngày càng thông minh đó nha!” Lạc Tuyết bưng bát , xoa đầu Đường Mặc Vũ , lấy thìa ăn cơm.
Vốn anh cũng rất thông mình rồi , Đường Mặc Vũ liếc cô , sau đó để thìa trong bát , được rồi , tự mình ăn xong giờ nằm xuống , nhìn Lạc Tuyết ăn cơm , rồi đổ hết thức ăn thừa cho cô.
” Tiểu Vũ , lãng phí đồ ăn là không đúng .” Cô giáo huấn anh.
Vớ vẩn , cái gì mà kêu lãng phí , cô không cần ăn à? Đường Mặc Vũ hung hăng trừng mắt nhìn cô , vì sao anh không ăn tiếp , không phải muốn cho cô một nửa sao? Gã kia nói đúng , cô là con ngốc . Anh làm một việc rõ ràng như thế mà cô vẫn không nhìn ra sao?
Nhưng có lẽ , chỉ có cô mới nhìn anh là đứa trẻ bình thường khác , với bộ dáng bây giờ của anh , trước không cần nói diện mạo , chỉ tính cách thôi cũng đủ khiến họ nói là quái vật.
Anh nhắm mắt lại , nhìn thoáng qua TV , sau đó ngồi dậy , mắt trừng lên.
” Tiểu Vũ , mẹ mua này , con thích không?” Lạc Tuyết cầm kẹo mút trong tay không ngừng đưa đẩy , muốn đút cho Đường Mặc Vũ nhưng anh không chịu ăn , đừng có dùng đồ ngọt trẻ con đó cho anh ăn , từ trước nay anh toàn ăn đồ không có đường đó.
” Tiểu Vũ.” Lạc Tuyết quyết không chịu thua , cứ đưa kẹo mút trước mặt anh , anh cũng không ăn , Đường Mặc Vũ không khỏi nheo hai mắt mình , sau đó chán nản cầm kẹo mút , thử cắn 1 ít. Ngọt quá . Cứ thử ăn một lần vậy , anh thật chẳng muốn nghe cô gái này cứ suốt ngày gọi như đọc kinh ấy . Đường nhiên, anh lại càng không muốn thừa nhận , bản thân mình không muốn nhìn thấy bộ dạng cô ấy thất bại , như vậy lại khiến anh phiền phức . Mà anh cũng chịu đủ tính cô này rồi , tự dưng khiến anh ảnh hưởng tính cách lúc nào không biết.
Anh tự cao tự đại , anh cuồng vọng , toàn bộ tất cả đều bị cô này quét đi sạch sẽ . Trước đây ba anh nói anh rất tự đại là bởi vì cả đời anh sống trong nhung lụa tiền tài , chưa chịu khổ cái gì , từng ngày từng ngày cuộc sống của anh trải qua đều là tài phú , trước kia anh không hiểu cho lắm , nhưng giờ đã sáng tỏ.
Chuyện đang trải qua quá mức thảm thiết.
Đường Mặc Vũ tự cầm thìa trứng gà lên ăn , quả nhiên thấy cơ thể lớn hơn trước , ít nhất anh có thể làm chuyện anh muốn làm.
” Tiểu Vũ , con ngày càng thông minh đó nha!” Lạc Tuyết bưng bát , xoa đầu Đường Mặc Vũ , lấy thìa ăn cơm.
Vốn anh cũng rất thông mình rồi , Đường Mặc Vũ liếc cô , sau đó để thìa trong bát , được rồi , tự mình ăn xong giờ nằm xuống , nhìn Lạc Tuyết ăn cơm , rồi đổ hết thức ăn thừa cho cô.
” Tiểu Vũ , lãng phí đồ ăn là không đúng .” Cô giáo huấn anh.
Vớ vẩn , cái gì mà kêu lãng phí , cô không cần ăn à? Đường Mặc Vũ hung hăng trừng mắt nhìn cô , vì sao anh không ăn tiếp , không phải muốn cho cô một nửa sao? Gã kia nói đúng , cô là con ngốc . Anh làm một việc rõ ràng như thế mà cô vẫn không nhìn ra sao?
Nhưng có lẽ , chỉ có cô mới nhìn anh là đứa trẻ bình thường khác , với bộ dáng bây giờ của anh , trước không cần nói diện mạo , chỉ tính cách thôi cũng đủ khiến họ nói là quái vật.
Anh nhắm mắt lại , nhìn thoáng qua TV , sau đó ngồi dậy , mắt trừng lên.
/133
|