“Quần áo của cô, tôi cho đem bỏ rồi.”
“……” An Điềm không nói nên lời. Đó là bộ trang phục công sở duy nhất của cô mà, cô còn phải mặc nó để đi làm nữa!
“Bản thân cô là một nhà thiết kế, mặc bộ quần áo đó, quá không phù hợp với phong cách của cô.”
“Vậy cũng đâu có sao. Biên tập viên của tạp chí thời trang còn mặc quần jean và áo phông trắng nữa mà! Số quần áo này trả lại anh, tôi không thể nhận được.” Nói rồi, An Điềm đặt chiếc túi lại trên ghế sau.
Không có công lao gì nên không dám nhận thưởng. Mặc dù hôm nay cô đã cứu cánh kịp thời, bị buộc phải mặc Fairy và đi một vòng, nhưng cũng không đủ để mua những bộ quần áo đó!
“Chúng được mua bằng tiền lương của cô hôm nay đấy.” Tô Thanh Dương vẫn chăm chú lái xe.
“Không phải chứ?” An Điềm chớp chớp mắt. Tiền lương cho buổi trình diễn hôm nay nhiều đến vậy sao? Những bộ quần áo kia trông rất đắt tiền mà. Nếu tiết kiệm số tiền đó, sẽ đủ cho cô chi phí sinh hoạt trong một thời gian dài đấy!
“Cô mặc Fairy xuất hiện mà, chi phí còn nhiều hơn thế nữa. Số tiền còn lại sau khi mua quần áo, đang nằm trong phong bì ở trong túi đấy.”
“Trời! Vẫn còn dư nữa cơ à?” Công ty Tô Thị quả nhiên lắm tiền nhiều của, sau này phải làm việc chăm chỉ mới được, biết đâu sẽ kiếm được nhiều tiền hơn! An Điềm liền lật tìm trong túi quần áo, và đúng là đã nhìn thấy một phong bì nằm bên trong.
Nhìn vào những tờ giấy màu đỏ bên trong phong bì, hai mắt của An Điềm lóe sáng, như thể sợ người khác không biết rằng mình thích tiền vậy.
Tô Thanh Dương nhìn qua gương chiếu hậu, nhìn thấy An Điềm không chỉ đang cầm cái phong bì và cười một cách ngây dại, mà còn lén đưa phong bì lên miệng và hôn một cái.
Nếu đây là lần đầu Tô Thanh Dương gặp An Điềm, mà cô lại biểu hiện như thế, trong lòng Tô Thanh Dương nhất định sẽ rất khinh thường cô.
Song, sau một ngày tìm hiểu về An Điềm, Tô Thanh Dương lại cảm thấy An Điềm biểu hiện như vậy không phải làm dáng, lại còn rất dễ thương.
“Địa chỉ nhà cô ở đâu?” Tô Thanh Dương lái xe ra đường lớn, còn An Điềm cũng đã khôi phục lại vẻ bình thường sau cơn hưng phấn vì kiếm thêm được tiền.
Sau khi An Điềm nói địa chỉ cho Tô Thanh Dương, liền lặng lẽ ngồi yên trên xe.
Sau đó là một sự im lặng đầy ngượng ngùng.
An Điềm vừa rồi chỉ lo vui về mức lương của mình, hoàn toàn không nghĩ đến việc chiếc xe mình hiện đang ngồi là xe của ông chủ cấp cao của Tập đoàn Tô Thị!
Cô chỉ là một nhân viên quèn. Mặc dù trải qua việc ngày hôm nay, họ xem như đã quen biết nhau, nhưng cũng chỉ giới hạn ở việc quen biết mà thôi! Cô phải biểu hiện thế nào mới phù hợp với một nhân viên bình thường đây?
Hay là nói về vấn đề tăng lương nhỉ? An Điềm suy nghĩ rồi bật cười.
Dường như Tô Thanh Dương đã nhận ra việc An Điềm im lặng vì hơi ngượng ngùng, anh liền mỉm cười và chủ động bắt đầu chủ đề: “An Điềm à, hôm nay là ngày làm việc đầu tiên của cô ở Tô Thị đúng không?”
“Vâng, đúng vậy.” An Điềm gật đầu và nói. “Mặc dù tôi đã từng thực tập tại Tô Thị một thời gian, nhưng hôm nay mới vào làm chính thức. Tuy nhiên, vì Tô tổng anh, mà đã làm cho ngày đi làm chính thức đầu tiên của tôi trở nên không bình thường!”
Tô Thanh Dương mỉm cười và nói: “Tôi nghĩ rằng những việc không bình thường mà cô sẽ gặp sau này, không chỉ có thế đâu.”
“Thôi bỏ đi, tôi cứ là một nhân viên quèn thì tốt hơn. Bình thường là phước, bình thường là phước.” An Điềm thì thầm.
Tô Thanh Dương đã nhanh chóng chở An Điềm về đến nhà. Anh và An Điềm đứng dưới chân tòa nhà của cô, ánh trăng vừa vặn rọi xuống, phản chiếu bóng của hai người trên mặt đất.
“Cám ơn Tô tổng đã đưa tôi về.” An Điềm mỉm cười với Tô Thanh Dương.
“Không cần khách sáo.” Dưới ánh trăng sáng chiếu rọi, Tô Thanh Dương lại càng hiền hòa hơn. “An Điềm à, hôm nào chúng ta cùng đi ăn cơm nhé.”
An Điềm hơi sững người ra. Tô tổng muốn mời cô ăn cơm? Đây là một lời mời, hay chỉ là lời nói xã giao?
An Điềm không thể đoán ra được ý nghĩa trong đó, nhưng cũng không phí công sức mà nghĩ về nó, hoàn toàn xem như đây là lời nói xã giao của Tô tổng dành cho mình, nên mình cứ nghe vậy là được.
Vì tóm lại, thông thường có người nói “hôm nào”, thì tức là sẽ không có ngày đó!
An Điềm nghĩ vậy liền gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, sau đó nói thật tự nhiên: “Được thôi!”
“Ừm.” Tô Thanh Dương đã có được lời câu trả lời khẳng định của An Điềm, nên nụ cười trên mặt cũng lớn hơn, sau đó anh đưa mắt nhìn An Điềm đi lên nhà.
Sau khi An Điềm đi lên nhà, Tô Thanh Dương không rời khỏi đó ngay mà ngước đầu lên nhìn về phía căn hộ. Cho đến khi một cánh cửa sổ đang tối om đột nhiên sáng lên, anh mới mỉm cười đầy an tâm rồi quay người ngồi vào xe.
Tô Thanh Dương ngồi trong xe, lấy ra cái hộp nhung màu đỏ luôn đem theo bên mình, sau đó mở nó ra.
Đôi bông tai san hô màu đỏ tuyệt đẹp kia đang nằm lặng lẽ bên trong. Tô Thanh Dương nhớ lại lúc An Điềm mặc Fairy và chiếc váy dài hở lưng màu trắng, nhớ lại dáng vẻ của cô khi đeo nó, bỗng khóe miệng chợt cong hơn.
An Điềm, chúc ngủ ngon.
Tô Thanh Dương nhìn qua cửa sổ xe, ngẩng đầu nhìn lên khung cửa sổ vừa sáng đèn kia, trong lòng thầm nói với An Điềm một câu như vậy, rồi nổ máy xe và lái đi.
Sau khi An Điềm trở về phòng mình thì bật đèn lên, đến cạnh giường và nhìn thấy Tô Thanh Dương đang đứng dưới chân tòa nhà, dường như đang nhìn lên hướng phòng của mình vậy.
Bất giác, An Điềm có một cảm giác là lạ, bèn vội vàng kéo rèm cửa sổ lại.
Sau đó, từ dưới tòa nhà vang lên tiếng động cơ xe, sau đó dần dần đi xa.
Sau khi nghe thấy Tô Thanh Dương đã rời đi, An Điềm mới thở phào nhẹ nhõm. Cô đi tới đi lui trong căn phòng nhỏ của mình, cầm chiếc phong bì thật dày trên tay, như thể sắp nhảy cẫng lên vậy: Không ngờ ngày đầu tiên đi làm mà đã kiếm được nhiều tiền như thế!
Không được! Cô phải kể chuyện này cho cô bạn thân nhất của mình mới được!
An Điềm nghĩ vậy, bèn nhấc điện thoại lên.
Điện thoại trong nhà Lý Tư Kỳ reo ba tiếng liền được kết nối.
“Tiểu Điềm.” Trong điện thoại vang lên giọng nghẹt nghẹt của Lý Tư Kỳ.
“Tư Kỳ, cậu sao vậy? Cậu bị cảm hả?”
Lý Tư Kỳ ngừng một lúc mới gật đầu. “Ừm, mình bị cảm rồi.”
Trên thực tế, cô ấy đâu phải bị cảm! Rõ ràng vừa rồi đã có một cuộc cãi vã lớn với ông chồng Ôn Minh, người mẹ chồng ngang ngược kia đứng bên phụ họa bênh vực, dù Lý Tư Kỳ rất cứng rắn nhưng cũng phải bật khóc!
“Không đúng.” An Điềm nhíu mày lại. Cô cảm thấy việc này không hề đơn giản như Tư Kỳ đã nói. Tư Kỳ là một người thích ăn to nói lớn, dù bị cảm thì tâm trạng cũng sẽ không suy sụp đến thế.
“Có phải tâm trạng cậu không vui không?” An Điềm dò la.
“Tiểu Điềm…” Lý Tư Kỳ nghe thấy An Điềm nói vậy, bỗng thấy khóe mũi cay cay, có tiếng nức nở.
“Tư Kỳ, cậu đừng khóc nữa. Có chuyện gì? Cậu mau nói cho mình biết đi!” An Điềm vừa nghe thấy vậy liền rất lo lắng. Rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra? Tư Kỳ mạnh mẽ hơn mình nhiều, nếu cậu ấy khóc, nhất định là có chuyện gì đó xảy ra rồi!
“Ôn Minh, Ôn Minh, anh ấy thay đổi rồi!” Lý Tư Kỳ bụm miệng, cố ngăn tiếng khóc của mình. Sau khi cô và Ôn Minh cãi nhau, mẹ chồng cô là Ôn Mỹ Lan đã dẫn Ôn Minh dọn ra ngoài ở rồi.
Bây giờ Mỹ Mỹ và An An đều đã ngủ, cô không thể làm ồn để chúng thức dậy được.
“Không thể nào. Tư Kỳ, cậu tốt như thế, sao Ôn Minh có thể thay đổi được? Cậu đừng suy nghĩ lung tung!” An Điềm cố gắng an ủi Tư Kỳ.
“……” An Điềm không nói nên lời. Đó là bộ trang phục công sở duy nhất của cô mà, cô còn phải mặc nó để đi làm nữa!
“Bản thân cô là một nhà thiết kế, mặc bộ quần áo đó, quá không phù hợp với phong cách của cô.”
“Vậy cũng đâu có sao. Biên tập viên của tạp chí thời trang còn mặc quần jean và áo phông trắng nữa mà! Số quần áo này trả lại anh, tôi không thể nhận được.” Nói rồi, An Điềm đặt chiếc túi lại trên ghế sau.
Không có công lao gì nên không dám nhận thưởng. Mặc dù hôm nay cô đã cứu cánh kịp thời, bị buộc phải mặc Fairy và đi một vòng, nhưng cũng không đủ để mua những bộ quần áo đó!
“Chúng được mua bằng tiền lương của cô hôm nay đấy.” Tô Thanh Dương vẫn chăm chú lái xe.
“Không phải chứ?” An Điềm chớp chớp mắt. Tiền lương cho buổi trình diễn hôm nay nhiều đến vậy sao? Những bộ quần áo kia trông rất đắt tiền mà. Nếu tiết kiệm số tiền đó, sẽ đủ cho cô chi phí sinh hoạt trong một thời gian dài đấy!
“Cô mặc Fairy xuất hiện mà, chi phí còn nhiều hơn thế nữa. Số tiền còn lại sau khi mua quần áo, đang nằm trong phong bì ở trong túi đấy.”
“Trời! Vẫn còn dư nữa cơ à?” Công ty Tô Thị quả nhiên lắm tiền nhiều của, sau này phải làm việc chăm chỉ mới được, biết đâu sẽ kiếm được nhiều tiền hơn! An Điềm liền lật tìm trong túi quần áo, và đúng là đã nhìn thấy một phong bì nằm bên trong.
Nhìn vào những tờ giấy màu đỏ bên trong phong bì, hai mắt của An Điềm lóe sáng, như thể sợ người khác không biết rằng mình thích tiền vậy.
Tô Thanh Dương nhìn qua gương chiếu hậu, nhìn thấy An Điềm không chỉ đang cầm cái phong bì và cười một cách ngây dại, mà còn lén đưa phong bì lên miệng và hôn một cái.
Nếu đây là lần đầu Tô Thanh Dương gặp An Điềm, mà cô lại biểu hiện như thế, trong lòng Tô Thanh Dương nhất định sẽ rất khinh thường cô.
Song, sau một ngày tìm hiểu về An Điềm, Tô Thanh Dương lại cảm thấy An Điềm biểu hiện như vậy không phải làm dáng, lại còn rất dễ thương.
“Địa chỉ nhà cô ở đâu?” Tô Thanh Dương lái xe ra đường lớn, còn An Điềm cũng đã khôi phục lại vẻ bình thường sau cơn hưng phấn vì kiếm thêm được tiền.
Sau khi An Điềm nói địa chỉ cho Tô Thanh Dương, liền lặng lẽ ngồi yên trên xe.
Sau đó là một sự im lặng đầy ngượng ngùng.
An Điềm vừa rồi chỉ lo vui về mức lương của mình, hoàn toàn không nghĩ đến việc chiếc xe mình hiện đang ngồi là xe của ông chủ cấp cao của Tập đoàn Tô Thị!
Cô chỉ là một nhân viên quèn. Mặc dù trải qua việc ngày hôm nay, họ xem như đã quen biết nhau, nhưng cũng chỉ giới hạn ở việc quen biết mà thôi! Cô phải biểu hiện thế nào mới phù hợp với một nhân viên bình thường đây?
Hay là nói về vấn đề tăng lương nhỉ? An Điềm suy nghĩ rồi bật cười.
Dường như Tô Thanh Dương đã nhận ra việc An Điềm im lặng vì hơi ngượng ngùng, anh liền mỉm cười và chủ động bắt đầu chủ đề: “An Điềm à, hôm nay là ngày làm việc đầu tiên của cô ở Tô Thị đúng không?”
“Vâng, đúng vậy.” An Điềm gật đầu và nói. “Mặc dù tôi đã từng thực tập tại Tô Thị một thời gian, nhưng hôm nay mới vào làm chính thức. Tuy nhiên, vì Tô tổng anh, mà đã làm cho ngày đi làm chính thức đầu tiên của tôi trở nên không bình thường!”
Tô Thanh Dương mỉm cười và nói: “Tôi nghĩ rằng những việc không bình thường mà cô sẽ gặp sau này, không chỉ có thế đâu.”
“Thôi bỏ đi, tôi cứ là một nhân viên quèn thì tốt hơn. Bình thường là phước, bình thường là phước.” An Điềm thì thầm.
Tô Thanh Dương đã nhanh chóng chở An Điềm về đến nhà. Anh và An Điềm đứng dưới chân tòa nhà của cô, ánh trăng vừa vặn rọi xuống, phản chiếu bóng của hai người trên mặt đất.
“Cám ơn Tô tổng đã đưa tôi về.” An Điềm mỉm cười với Tô Thanh Dương.
“Không cần khách sáo.” Dưới ánh trăng sáng chiếu rọi, Tô Thanh Dương lại càng hiền hòa hơn. “An Điềm à, hôm nào chúng ta cùng đi ăn cơm nhé.”
An Điềm hơi sững người ra. Tô tổng muốn mời cô ăn cơm? Đây là một lời mời, hay chỉ là lời nói xã giao?
An Điềm không thể đoán ra được ý nghĩa trong đó, nhưng cũng không phí công sức mà nghĩ về nó, hoàn toàn xem như đây là lời nói xã giao của Tô tổng dành cho mình, nên mình cứ nghe vậy là được.
Vì tóm lại, thông thường có người nói “hôm nào”, thì tức là sẽ không có ngày đó!
An Điềm nghĩ vậy liền gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, sau đó nói thật tự nhiên: “Được thôi!”
“Ừm.” Tô Thanh Dương đã có được lời câu trả lời khẳng định của An Điềm, nên nụ cười trên mặt cũng lớn hơn, sau đó anh đưa mắt nhìn An Điềm đi lên nhà.
Sau khi An Điềm đi lên nhà, Tô Thanh Dương không rời khỏi đó ngay mà ngước đầu lên nhìn về phía căn hộ. Cho đến khi một cánh cửa sổ đang tối om đột nhiên sáng lên, anh mới mỉm cười đầy an tâm rồi quay người ngồi vào xe.
Tô Thanh Dương ngồi trong xe, lấy ra cái hộp nhung màu đỏ luôn đem theo bên mình, sau đó mở nó ra.
Đôi bông tai san hô màu đỏ tuyệt đẹp kia đang nằm lặng lẽ bên trong. Tô Thanh Dương nhớ lại lúc An Điềm mặc Fairy và chiếc váy dài hở lưng màu trắng, nhớ lại dáng vẻ của cô khi đeo nó, bỗng khóe miệng chợt cong hơn.
An Điềm, chúc ngủ ngon.
Tô Thanh Dương nhìn qua cửa sổ xe, ngẩng đầu nhìn lên khung cửa sổ vừa sáng đèn kia, trong lòng thầm nói với An Điềm một câu như vậy, rồi nổ máy xe và lái đi.
Sau khi An Điềm trở về phòng mình thì bật đèn lên, đến cạnh giường và nhìn thấy Tô Thanh Dương đang đứng dưới chân tòa nhà, dường như đang nhìn lên hướng phòng của mình vậy.
Bất giác, An Điềm có một cảm giác là lạ, bèn vội vàng kéo rèm cửa sổ lại.
Sau đó, từ dưới tòa nhà vang lên tiếng động cơ xe, sau đó dần dần đi xa.
Sau khi nghe thấy Tô Thanh Dương đã rời đi, An Điềm mới thở phào nhẹ nhõm. Cô đi tới đi lui trong căn phòng nhỏ của mình, cầm chiếc phong bì thật dày trên tay, như thể sắp nhảy cẫng lên vậy: Không ngờ ngày đầu tiên đi làm mà đã kiếm được nhiều tiền như thế!
Không được! Cô phải kể chuyện này cho cô bạn thân nhất của mình mới được!
An Điềm nghĩ vậy, bèn nhấc điện thoại lên.
Điện thoại trong nhà Lý Tư Kỳ reo ba tiếng liền được kết nối.
“Tiểu Điềm.” Trong điện thoại vang lên giọng nghẹt nghẹt của Lý Tư Kỳ.
“Tư Kỳ, cậu sao vậy? Cậu bị cảm hả?”
Lý Tư Kỳ ngừng một lúc mới gật đầu. “Ừm, mình bị cảm rồi.”
Trên thực tế, cô ấy đâu phải bị cảm! Rõ ràng vừa rồi đã có một cuộc cãi vã lớn với ông chồng Ôn Minh, người mẹ chồng ngang ngược kia đứng bên phụ họa bênh vực, dù Lý Tư Kỳ rất cứng rắn nhưng cũng phải bật khóc!
“Không đúng.” An Điềm nhíu mày lại. Cô cảm thấy việc này không hề đơn giản như Tư Kỳ đã nói. Tư Kỳ là một người thích ăn to nói lớn, dù bị cảm thì tâm trạng cũng sẽ không suy sụp đến thế.
“Có phải tâm trạng cậu không vui không?” An Điềm dò la.
“Tiểu Điềm…” Lý Tư Kỳ nghe thấy An Điềm nói vậy, bỗng thấy khóe mũi cay cay, có tiếng nức nở.
“Tư Kỳ, cậu đừng khóc nữa. Có chuyện gì? Cậu mau nói cho mình biết đi!” An Điềm vừa nghe thấy vậy liền rất lo lắng. Rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra? Tư Kỳ mạnh mẽ hơn mình nhiều, nếu cậu ấy khóc, nhất định là có chuyện gì đó xảy ra rồi!
“Ôn Minh, Ôn Minh, anh ấy thay đổi rồi!” Lý Tư Kỳ bụm miệng, cố ngăn tiếng khóc của mình. Sau khi cô và Ôn Minh cãi nhau, mẹ chồng cô là Ôn Mỹ Lan đã dẫn Ôn Minh dọn ra ngoài ở rồi.
Bây giờ Mỹ Mỹ và An An đều đã ngủ, cô không thể làm ồn để chúng thức dậy được.
“Không thể nào. Tư Kỳ, cậu tốt như thế, sao Ôn Minh có thể thay đổi được? Cậu đừng suy nghĩ lung tung!” An Điềm cố gắng an ủi Tư Kỳ.
/540
|